Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp

Chương 47



Ngô Tà ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa mới dậy, toàn thân cậu đau nhức đến nỗi không thể động đậy, ngay cả đôi mắt nhìn cũng lờ đờ, cậu đưa tay mò mẫm xung quanh.

Có người tóm được tay cậu, Ngô Tà cố gắng trừng mắt ra nhìn, thấy Trương Khởi Linh đang nằm bên cạnh mình, cậu hất tay hắn ra, đỏ mặt mắng Trương Khởi Linh:
"Trương Khởi Linh! Cậu...!đồ cầm thú! Cậu dám bỏ thuốc tớ hả!"
"Nhưng em cũng rất hưởng thụ."
"Câm miệng! Tớ không có!"
"Tối qua người bên ngoài đều nghe em rên rỉ."
"Cậu..."
Cả người Ngô Tà nóng bừng, cậu tức giận đến nỗi ngón tay chỉ vào Trương Khởi Linh cũng khẽ run rẩy.

Trương Khởi Linh ngồi dậy dựa vào đầu giường, nghiêm túc nhìn Ngô Tà trần trụi bên dưới tấm chăn.

Ngô Tà định mắng hắn tiếp, nhưng đột nhiên cậu phát hiện băng gạc trên người Trương Khởi Linh đã được thay mới, ngay cả màu thuốc cũng đổi rồi, chắc chắn là miệng vết thương lại bị rách ra.

Cậu nhíu mày khẽ sờ lên vết thương của hắn.

"Tớ đã nói rồi mà, không được...!không được...!mà cậu lại bỏ thuốc tớ.

Có nghiêm trọng lắm không?"
"Không."
"Nói dối."
Nhẹ nhàng sờ khắp vết thương của Trương Khởi Linh, Ngô Tà đứng dậy cầm lấy quần áo của mình mặc vào, cố gắng chịu đựng sự đau đớn toàn thân.

Trương Khởi Linh cũng muốn mặc đồ vào, nhưng Ngô Tà đã ném quần áo của hắn sang một bên rồi hung dữ nói với hắn:
"Buổi tối tớ sẽ không đến thăm cậu! Mình cậu ngoan ngoãn ở bệnh viện dưỡng thương đi! Hừ!"
Ánh mắt Trương Khởi Linh ảm đạm xuống, hắn lặng lẽ cúi đầu, Ngô Tà mệt quá nên không nhìn thấy vẻ mặt mất mát của hắn, cậu mang giày vào rồi cầm lấy cặp sách định rời khỏi phòng.


Do dự một hồi, cuối cùng Ngô Tà lại đỏ mặt đi đến chỗ Trương Khởi Linh rồi hôn hắn một cái.

"Tiểu Ca, cậu ngoan ngoãn ở lại đây dưỡng thương cho tốt, tớ phải về nhà, hôm qua chú ba đã tìm tớ nói chuyện thành tích kỳ thi tháng của tớ rất tệ, sắp tới tớ sẽ phải học bổ túc nữa.

Chờ cậu khỏe rồi, tớ tới đón cậu nhé."
Trương Khởi Linh im lặng rồi ngẩng đầu nhìn Ngô Tà, mặc dù sắc mặt hắn không chút thay đổi, nhưng trong ánh mắt đều hiện lên vẻ bị vứt bỏ.

Ngô Tà cắn răng nhẫn tâm rời khỏi phòng bệnh, Trương Khởi Linh buồn bã quay về giường kéo chăn lên đắp.

Bốn tên bảo tiêu ngoài cửa thấy Ngô Tà đi ra thì đều xấu hổ cúi đầu, Ngô Tà cũng ngượng ngùng kéo kéo lại áo mình, một gã bảo tiêu trong đó đi đến trước mặt cậu khách sáo hỏi:
"Ngài muốn quay về trường học sao? Bạch gia đã ở ngoài xe chờ ngài rồi."
"Cảm...!cảm ơn."
"Mời theo tôi."
Đi theo tên bảo tiêu đến chiếc xe ngoài cổng bệnh viện, Ngô Tà lên xe rồi rời khỏi đó.

Khi Trương Mặc Bạch vào phòng, Trương Khởi Linh vẫn chưa rời giường, hắn khẽ khàng đi đến cạnh giường bệnh, nhẹ giọng hỏi:
"Ngài có muốn ăn chút gì không?"
"Không ăn, ra ngoài."
"Trước mắt ngài nên dưỡng thương cho tốt, sau đó mới có thể quay về trường học..."
"Cút ra ngoài."
Trương Mặc Bạch không dám nhiều lời nữa, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Giải Vũ Thần nhíu mày nhìn Hắc Nhãn Kính nằm cạnh mình, y tức tối nhìn vết thương cũ còn chưa khỏi mà đã có thêm vết thương mới trên cổ tay, giờ cả cổ tay đều bị bầm một mảng lớn.

Trước ngực cũng nhói lên đau đớn, y cúi đầu nhìn thử, mẹ nó Hắc Nhãn Kính dám bỏ thuốc với mình.

Lặng lẽ thoát ra từ trong lòng Hắc Nhãn Kính, Giải Vũ Thần bắt gặp băng vải thấm máu của Hắc Nhãn Kính trong thùng rác, y nhìn xung quanh, sau đó thấy trên bàn còn một ít băng gạc chưa dùng.

Nhẹ tay nhẹ chân quay về bên giường, Giải Vũ Thần vừa để ý Hắc Nhãn Kính vừa trói hết hai tay hai chân hắn lại, sau đó vứt cái chăn trên người hắn xuống đất.

Làm xong xuôi mọi chuyện, Giải Vũ Thần mới cầm lấy cặp sách của mình rồi rời khỏi phòng bệnh.

Vân Nhạc nhìn thấy Giải Vũ Thần đi ra, hắn mỉm cười với y, Giải Vũ Thần cũng quyến rũ cười lại, khiến cho Vân Nhạc hãi tới nỗi suýt nữa lùi về sau, đột nhiên hắn cảm thấy Hắc Nhãn Kính để ý tới vị thiếu gia này cũng không phải là không có lý do.

Giải Vũ Thần sửa lại áo mình rồi nói với Vân Nhạc:
"Tôi nói này, nếu mấy người muốn thương tích của Hạt Tử nhanh chóng tốt lên, thì đừng nghe lời hắn đến trường học bắt cóc tôi.

Lần sau tôi sẽ không khách khí đâu."
Dứt lời, Giải Vũ Thần đột nhiên tung ra một quyền với Vân Nhạc, Vân Nhạc hết hồn nhưng vẫn không dám nhúc nhích, nắm đấm của Giải Vũ Thần chỉ cách cái trán của hắn nửa cm thì ngừng lại, gió nhẹ khẽ quét qua sợi tóc trước trán Vân Nhạc.

Vân Nhạc không nói gì, chỉ nở nụ cười với Giải Vũ Thần, y cũng tà mị cười đáp lại rồi quay người đi thẳng.

"Vân Nhạc! Con mẹ nhà cậu mau vào đây cho tôi!!!"
Giải Vũ Thần đi được một lúc, trong phòng truyền ra tiếng rống của Hắc Nhãn Kính, Vân Nhạc mở cửa định đi vào.

Vừa mới tiến vào, Vân Nhạc đã vội vàng lùa hết đám thuộc hạ ra ngoài, sau đó một mình vừa cười vừa đi tới bên giường.

Toàn thân Hắc Nhãn Kính trần trụi, tay chân đều bị băng vải cột vào giường, hắn đang cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.

"Con mẹ cậu còn nhìn cái quỷ gì vậy! Mau cởi trói cho tôi!"
Hắc Nhãn Kính trợn mắt với Vân Nhạc đang đứng cười đến là vô tâm, Vân Nhạc nhịn cười lại, giúp Hắc Nhãn Kính tháo hết băng vải trên tay ra.


"Hắc gia, ngài sao vậy? Chẳng lẽ còn bị thiếu gia kia đè lại?"
"Đ**! Ông đây mà bị cậu ta đè lại à!"
"Vị thiếu gia kia cười lên thật sự rất đẹp, bảo sao Hắc gia cứ nhớ mãi không quên."
Hắc Nhãn Kính cởi miếng băng vải trên chân phải mình ra rồi mặc quần áo vào nói:
"Thiếu gia cái gì! Sau này các người đều phải gọi là Hoa nhi gia, cậu ấy đâu rồi?"
"Hắn về trường rồi."
Hắc Nhãn Kính mặc xong quần áo thì đi ra ngoài, Vân Nhạc vội vàng theo sau hỏi:
"Hắc gia, Hắc gia, ngài lại muốn đi đâu?"
"Quay về trường tìm cậu ta."
Vân Nhạc chạy nhanh đến trước mặt Hắc Nhãn Kính, nói:
"Hắc gia, mới nãy Bạch gia có tới đây truyền lời, vị bên kia nói, vết thương chưa lành lại thì không được rời khỏi bệnh viện."
"Vì sao?"
Hắc Nhãn Kính nghi hoặc nhìn Vân Nhạc, không hiểu tại sao Trương Khởi Linh lại đột nhiên quan tâm mình như vậy.

Vân Nhạc cười đáp:
"Tôi nghe nói, sáng sớm nay vị thiếu gia họ Ngô kia đã đi rồi, nói là sau này cũng không đến bệnh viện nữa.

Tôi đoán chắc hắn ta cũng muốn kéo ngài chịu khổ chung."
Hắc Nhãn Kính sửng sốt một chút, hừ lạnh rồi trở về ngồi lên sô pha, hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị nhắn tin cho Giải Vũ Thần.

Thấy Vân Nhạc vẫn còn đứng một bên, Hắc Nhãn Kính liền phất tay bảo hắn ra ngoài.

"Em ở đâu?"
"Đi học."
"Vết thương của tôi đau quá, ăn không ngon, em tới đây đi."
"Tìm bác sĩ."
"Bác sĩ không thể cùng tôi ăn cơm."
"Giúp anh giảm đau."
"Hoa nhi~ Tôi nhớ em quá."
Icon bạt tai: "Cút! Ông đây đang học!"
Sau đó Giải Vũ Thần không đáp lại nữa, Hắc Nhãn Kính bĩu môi ném điện thoại lên sô pha rồi ngẩn người xem TV.

Ngô Tà một mình về trường học, vừa vào đến cổng trường, suýt chút nữa cậu đụng phải một học sinh khác, Ngô Tà vội vàng xin lỗi:
"Xin lỗi xin lỗi."
"Xin lỗi xin lỗi, ngại quá."
Người kia cũng áy náy nói, Ngô Tà ngẩng đầu nhìn, hóa ra là một nam sinh đang ngại ngùng.

Nam sinh nọ mỉm cười với cậu, cậu cũng lễ phép cười lại, sau đó định bước đi thì người nọ gọi lại:
"À, bạn gì ơi...!ngại quá, xin hỏi một chút, năm ba lớp bảy ở chỗ nào?"
"Cậu đến năm ba lớp bảy tìm ai à?"
"Không phải."
Nam sinh xấu hổ gãi đầu rồi trả lời:
"Tôi vừa mới chuyển tới học ở đây, cha mẹ tôi không rảnh đưa tôi đi, chỉ có mình tôi, bây giờ là lúc vào học, tôi vẫn chưa tìm được khối lớp của năm ba nằm ở đâu."
Ngô Tà ngạc nhiên nhìn nam sinh này, không ngờ lại là học sinh chuyển trường, cậu cười nói:
"Tôi học ở năm ba lớp bảy này, cậu đi theo tôi."
"Thật à! Cảm ơn! Đúng rồi, tôi tên là Mễ Bối."
"Tôi là Ngô Tà."
Ngô Tà đưa Mễ Bối đến lớp học, vừa lúc là tiết của chủ nhiệm lớp Lý Phi, Ngô Tà đi đến chỗ ngồi của mình.

Lý Phi giới thiệu Mễ Bối với mọi người, Mễ Bối cũng đơn giản làm quen với các bạn rồi cậu ta tự tìm chỗ để ngồi, đến khi tan học mới sắp xếp chỗ ngồi cố định.

Mễ Bối đi đến bên cạnh Ngô Tà, vừa chuẩn bị ngồi xuống, Ngô Tà đã ngại ngùng lên tiếng trước:

"À...!ở đây có người rồi, cậu ấy đang nằm viện nên không đi học."
"A, ngại quá."
Mễ Bối đỏ mặt rồi nhanh chóng đứng lên, sau đó cậu ta ngồi xuống một vị trí trống bên phải sau lưng Ngô Tà.

Ngô Tà lấy sách vở Trương Khởi Linh ra rồi để lên bàn mình, cậu giúp hắn chép bài.

Sau khi tan học, Mễ Bối ngồi bên cạnh Ngô Tà tò mò nhìn Ngô Tà chép một lần hai quyển vở, hỏi:
"Ngô Tà, cậu đang chép bài giúp bạn cùng bàn à?"
"Ừ, cậu ấy đang nằm viện, tôi giúp cậu ấy ghi lại bài học, chứ không lúc đi học lại thì nhiều bài lắm."
"Cậu đối xử tốt với bạn cùng bàn quá, ngồi cùng bàn với cậu là nữ sinh à?"
"Không phải, là nam sinh, cũng là bạn cùng phòng của tôi."
"Ồ, cây bút của cậu đặc biệt quá!"
Nói xong, Mễ Bối định cầm lấy cây bút của Ngô Tà xem thử, nhưng Ngô Tà đã vội vàng bỏ cây bút vào cặp của mình, cậu nói với Mễ Bối đang xấu hổ:
"Ngại quá, cây bút này là của bạn cùng phòng tặng cho tôi, rất quý giá, tôi...!tôi bình thường vẫn không muốn người khác đụng vào."
"Không sao cả, không sao cả.

Tôi...!tôi cũng quen rồi."
Gương mặt Mễ Bối hơi đỏ lên.

"Mễ Bối, lại đây phân phòng ngủ cho em này."
Lý Phi ở trên bục giảng gọi cậu ta, Mễ Bối vội vã chạy đến.

Mễ Bối quay lại bên cạnh Ngô Tà, tò mò hỏi cậu:
"Ngô Tà, phòng ngủ của cậu là phòng mấy?"
"707."
"Ôi khéo quá! Của tớ là 709! Ngay bên cạnh cậu luôn! Chúng ta có duyên ghê! Ngày đầu tiên tớ chuyển trường đã gặp được cậu, lại còn là hàng xóm cách vách nhau nữa."
Ngô Tà mỉm cười, đúng lúc ấy điện thoại của cậu vang lên, Ngô Tà lấy ra nhìn, là tin nhắn của Trương Khởi Linh, cậu nhanh chóng mở ra xem.

"Đến trường chưa?"
"Đến rồi, vừa tan học, cậu ăn chưa? Có khỏe hơn chút nào không?"
"Đang ăn.

Tối nay em có đến không?"
"Không đến! Cậu dưỡng thương cho tốt rồi còn đi học lại nữa."
"Ừ."
Ngô Tà không yên lòng ngồi nghe giảng, cậu chỉ sợ Trương Khởi Linh không ngoan ngoãn dưỡng thương, nhưng mà cậu lại không thể chạy đến bệnh viện thăm hắn.

Nếu cậu đến bệnh viện, chắc chắn sẽ không về nhà được, có khi lại bị Trương Khởi Linh ức hiếp.

Suy nghĩ miên man nguyên một tiết học, lúc tan học Ngô Tà hơi lờ đờ, Mễ Bối đến cạnh cậu hỏi:
"Ngô Tà, muốn đi ăn chung không?"
"Ừ, chắc cậu vẫn chưa biết căn tin ở đâu, tôi dẫn cậu đi."
"Được, cảm ơn cậu.".


Bình Luận (0)
Comment