Chúng Ta Khác Loài Thì Làm Sao Yêu Nhau

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

8b66f537jw1dly7qng078j

Sau khi ăn xong miếng thịt, con thỏ liếm môi, nuốt nước miếng nhìn đĩa thức ăn, tôi muốn ăn nữa.

Trình Cẩn chống cằm, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của con thỏ, xem ra tâm trạng của hắn rất tốt.

Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, nó ngẩng đầu, nhìn Trình Cẩn, sau đó, con thỏ nhảy đến bên cạnh những đĩa thức ăn, hít lấy hít để rồi chỉ vào đĩa thịt kho tàu, tôi muốn ăn món này.

Trình Cẩn nở một nụ cười ấm áp: “Vẫn còn muốn ăn sao?”.

Thái độ của Trình Cẩn khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng hoảng hốt, cậu đã sớm quên mất rằng đầu óc của thằng cha thích đùa giỡn với con thỏ này vốn không hề bình thường.

Quả nhiên, ngay lập tức, Trình Cẩn nói tiếp: “Được rồi, một đĩa thức ăn dành cho thỏ sẽ đổi được hai miếng thịt, nếu mày không sợ no đến vỡ bụng thì tao sẽ cho mày ăn”.

Con thỏ tức giận, trừng mắt nhìn Trình Cẩn nhưng lúc này, nó chỉ còn biết cào mạnh xuống bàn, miệng liên tục phát ra những âm thanh “Gru… gru…” mang đầy vẻ bất mãn.

Tôi vẫn chưa no mà.

Khóe môi của Trình Cẩn khẽ cong lên, hắn vuốt ve cái bụng đầy lông của cục bông nhỏ: “Tại sao tao lại nuôi dưỡng một con thỏ ngốc như vậy chứ? Mày đã quên bác sĩ từng bảo rằng: mày không thể tự cảm thấy no sao?”.

Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, quả thật là bác sĩ từng nói như vậy nhưng con thỏ vẫn không bỏ cuộc, nó xoa cái bụng tròn vo, dường như mình ăn hơi nhiều rồi nhưng… Con thỏ nuốt nước miếng, nhìn những miếng thịt kho tàu đang nằm bên trong chiếc đĩa, thật sự là tôi rất muốn ăn.

“À… Nếu mày biến thành người thì có thể ăn nhiều một chút đó…” – Trình Cẩn vỗ nhẹ lên đầu con thỏ: “Mày nên suy nghĩ về lời đề nghị này”.

Hà Nhất Phàm trợn trừng hai mắt: rốt cuộc thì tên cầm thú này vẫn nghĩ cậu là con thỏ thành tinh sao? Cho dù tôi thành tinh thì làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện tại nơi này chứ? Còn nữa, tuy tôi rất muốn biến thành người nhưng nếu không có phương pháp thì ước mơ này sẽ mãi mãi không bao giờ biến thành sự thật.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hà Nhất Phàm, mẹ… mẹ kiếp, chẳng phải sự tồn tại của cậu chính là minh chứng rõ ràng nhất cho những điều phản khoa học sao? Không chừng linh hồn, yêu quái thật sự hiện diện trong thế giới này. Việc phát hiện ra chân tướng một cách đột ngột khiến Hà Nhất Phàm không thể nhẫn nhịn được, cậu thật sự rất muốn nhanh chóng lên đường đi tìm đồng bọn.

Hà Nhất Phàm ngẩng đầu, lúc này, cậu nhìn thấy Trình Cẩn đang mỉm cười, chăm chú quan sát con thỏ, trong nháy mắt, sự vui vẻ của Hà Nhất Phàm đã bay đi mất. Mẹ kiếp, tại sao tên cầm thú này lại cười một cách khó coi như vậy? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra sự bất thường rồi sao?

Trình Cẩn mỉm cười: “Suy nghĩ xong chưa?”.

Gương mặt của con thỏ tràn ngập vẻ ngây thơ, nó nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe: cầm thú, anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu gì cả.

Trình Cẩn mỉm cười, chọt chọt vào thân thể của cục bông nhỏ: “Ăn nữa không?”.

Hà Nhất Phàm hoảng hốt, chẳng lẽ thằng cha này dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao? Con thỏ chăm chú quan sát Trình Cẩn bằng một ánh mắt mang đầy vẻ ngạc nhiên, tại sao hắn lại dịu dàng như vậy? Lẽ ra hắn phải dọa nạt, thậm chí nghiêm hình bức cung chứ.

Trong lúc con thỏ vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Trình Cẩn đã đặt chén đĩa vào trong bồn rửa, sáng mai, dì giúp việc sẽ dọn dẹp mọi thứ.

Sau đó, Trình Cẩn tắt đèn, bế con thỏ lên lầu.

Ngày mai là thứ sáu, Trình Cẩn không cần phải đến công ty, hắn bế con thỏ vào phòng ngủ.

Trình Cẩn đặt con thỏ lên sô pha rồi mở tủ, lấy ra một bộ quần áo cũ, khoác lên thân thể của nó. Sau đó, hắn chọt chọt vào bụng của của cục bông nhỏ: “Đêm nay, mày ngủ tạm ở đây đi, sáng mai, dì giúp việc sẽ giặt sạch chiếc đệm và dọn dẹp cái chuồng cho mày”.

Con thỏ gật đầu, cuối cùng thì nó cũng có thể yên tâm rồi, xem ra thằng cha này không định tiếp tục truy cứu chuyện lúc nãy.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Trình Cẩn ngồi xuống bên cạnh cục bông nhỏ: “Nếu tao nuôi mày thì phải đặt cho mày một cái tên”.

Con thỏ mở to hai mắt, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, nó nhất quyết không chấp nhận việc bị gọi là “thỏ lùn nhỏ”.

Trình Cẩn vuốt cằm: “Nếu mày thuộc giống thỏ lùn Hà Lan, chi bằng cứ gọi là ‘thỏ lùn nhỏ’, có được không?”

Con thỏ lắc đầu một cách dứt khoát, không thể được.

“Vậy mày muốn được gọi là gì?” – Trình Cẩn mỉm cười, bộ dạng như thể tao đã sẵn sàng để thương lượng với mày.

Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, Hà Nhất Phàm nhận ra rằng: bây giờ, cho dù cậu có lên tiếng thì cũng chỉ phát ra những âm thanh “Gru… gru…” vô nghĩa, vì vậy, Hà Nhất Phàm quyết định im lặng nhưng thật lòng mà nói, bộ dạng sẵn sàng thương lượng của thằng cha kia quả thật là rất gợi đòn.

“Tại sao lại im lặng như vậy?”

Hà Nhất Phàm thầm nhủ: ông không có ngu, nếu ông lên tiếng thì mày sẽ gọi ông là “Gru… gru…” sao? Ông đây không thèm thương lượng với mày.

“Được rồi… nếu mày không thể nghĩ ra thì chúng ta thống nhất, từ nay về sau, tên của mày sẽ là ‘thỏ lùn nhỏ’ nhé” – Trình Cẩn nhanh chóng quyết định.

Ngay lập tức, con thỏ cào mạnh lên người của Trình Cẩn một cái, không thể nghĩ ra cái gì mà không thể nghĩ ra? Dĩ nhiên là tôi nghĩ ra rồi, chẳng qua là do tôi không nói được tiếng người thôi. Suy đi nghĩ lại một lát, Hà Nhất Phàm quyết định giơ móng vuốt lên.

“Mày muốn tao gọi mày là ‘móng vuốt đầy lông’ sao?” – Trình Cẩn nhíu mày.

Hà Nhất Phàm tức đến mức muốn phát điên rồi, “móng vuốt đầy lông” cái con khỉ, ông đây muốn được gọi là “Nhất”, là “Nhất” đó, mày có hiểu không?

Trình Cẩn thở dài: “Thôi quên đi, nếu mày không thể nghĩ ra thì tao sẽ quyết định giúp mày, từ nay về sau, tên của mày sẽ là ‘thỏ lùn nhỏ’” – Vừa nói dứt lời, Trình Cẩn đứng bật dậy, vui vẻ cầm khăn, bước về phía phòng tắm. Về phía Hà Nhất Phàm, cậu hoàn toàn không có cơ hội phản bác.

Con thỏ tức giận, cào mạnh lên sô pha: đồ đê tiện, mày mới là “thỏ lùn nhỏ”.

Sau khi tắm, Trình Cẩn quấn khăn, bước vào phòng ngủ. Lúc này, mái tóc rối tung của hắn ướt sũng, trên cơ bụng rắn chắc vẫn còn đọng lại một vài giọt nước.

Nhưng bây giờ, con thỏ vẫn còn đang bận trút giận lên chiếc ghế sô pha nên không có thời gian ngắm nhìn người đẹp vừa bước ra từ phòng tắm.

Trình Cẩn tiến đến bên cạnh chiếc tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ rồi cởi bỏ khăn tắm, vứt lên ghế sô pha.

Hà Nhất Phàm cố gắng gạt chiếc khăn tắm sang một bên nhưng lúc này, cậu lại nhìn thấy một gã đàn ông chỉ mặc mỗi chiếc quần lót đứng bên cạnh tủ quần áo. Ngay lập tức, con thỏ vội vàng nhắm mắt, quay đầu sang nơi khác: tại sao anh ta lại có thể khỏa thân trước mặt người khác như vậy? Quả thật là đồ biến thái, không biết xấu hổ.

Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, nó mở một con mắt, lén lút quan sát gã đàn ông kia, chẳng lẽ hắn định dùng cơ bụng sáu múi để quyến rũ chị em phụ nữ sao? Vừa nhìn là đã biết không phải người đàng hoàng rồi.

Hà Nhất Phàm ghen tị đến mức đầu óc mụ mị, cậu hoàn toàn quên mất rằng bản thân không còn là con người.

Sau khi thay quần áo, Trình Cẩn tiến về phía cục bông nhỏ, nhấc bổng nó lên, hít lấy hít để rồi nhíu mày.

Trình Cẩn bế con thỏ vào phòng tắm, sau khi lau sạch miệng và bốn chân của nó bằng một chiếc khăn ướt, hắn dùng máy sấy tóc sấy khô bộ lông của cục bông nhỏ.

Sau đó, Trình Cẩn nhấc bổng con thỏ lên, hít lấy hít để, lúc này, hắn gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.

Bây giờ, con thỏ với bộ lông rối tung đã không còn sức lực để mắng chửi gã đàn ông kia.

Trình Cẩn ôm cục bông nhỏ, tựa lưng vào giường, vui vẻ chơi trò chơi trên ipad.

Con thỏ vừa chải chuốt bộ lông vừa thầm mắng: đồ cầm thú, anh làm rối tung bộ lông của tôi nhưng không thèm giúp tôi chải chuốt lại, chẳng lẽ anh không nhận ra rằng bốn chân của tôi ngắn đến mức không thể tự chải lông cho mình sao?

Âm thanh phát ra từ chiếc ipad khiến con thỏ càng lúc càng cảm thấy không vui, nó cào nhẹ lên người của thằng cha kia một cái.

Trình Cẩn nhìn cục bông nhỏ đang ngọ nguậy trong lòng của mình: “Có chuyện gì vậy?”.

Con thỏ tức giận, vuốt bộ lông của mình: nè, mau chải lông cho tôi đi.

Trình Cẩn nhấc bổng con thỏ lên, vuốt ve bộ lông của nó rồi nói: “Đẹp rồi đó”. Sau đó, hắn lại tiếp tục chơi trò chơi.

Hà Nhất Phàm: “…”.

Quả thật là khóc không ra nước mắt mà.

Con thỏ cố gắng trèo lên vai của gã đàn ông kia, lúc này, hình ảnh phát ra từ chiếc ipad khiến nó cảm thấy ngứa móng vuốt.

Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, cuối cùng, nó không thể nào cưỡng lại sức hấp dẫn của trò chơi kia, con thỏ chọt chọt vào má của Trình Cẩn.

Trình Cẩn nghiêng đầu: “Có chuyện gì vậy?”.

Con thỏ cố gắng gạt bỏ sự xấu hổ, chỉ vào chiếc ipad, tôi cũng muốn chơi trò chơi.

Trình Cẩn mỉm cười: “Mày cũng muốn chơi trò chơi sao?”.

Con thỏ rụt rè gật đầu.

Trong lúc cúi đầu, Hà Nhất Phàm không thể nhìn thấy nụ cười mang đầy vẻ nham hiểm đang nở trên môi của gã đàn ông kia.

Trình Cẩn đặt chiếc ipad bên cạnh con thỏ, sau đó, hắn rút một quyển sách từ chiếc kệ nằm trên đầu giường rồi mở nó ra.
Bình Luận (0)
Comment