Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Sáng sớm, Tô Dĩ Niệm nhận được cuộc gọi từ Phùng Diên Thư, giọng anh trong điện thoại vừa mỏi vừa mệt: "Dĩ Niệm, chúng ta cần nói chuyện với nhau."
Nói với nhau ư? Còn gì để nói?
Đời người, nào có nhiều sự bất đắc dĩ và hiểu lầm như vậy.
Ai nấy đều hỏi cô, Phùng Diên Thư tốt đến thế, tại sao cô một mực muốn ly hôn? Dẫu là bạn thân nhất, cô cũng ngậm miệng không muốn nói.
Sự thật là Phùng Diên Thư đã từ thương hại đâm ra yêu luôn học sinh của mình, cuối cùng không kiềm chế được mà thành ngoại tình; còn cô thì sắm vai người phụ nữ điên cuồng độc ác, tàn nhẫn nham hiểm, là vật hy sinh trong cuộc hôn nhân được người người ca tụng đó.
Biết anh ngoại tình, cô đến trường học tìm anh. Thấy phòng làm việc anh khóa chặt, cô tưởng anh đang trên lớp nên dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, nào ngờ phát hiện anh và Trần Yến Thu hôn nhau đến độ trời đất mịt mờ. Tô Dĩ Niệm bình tĩnh một lát mới nói: "Em cần một lời giải thích."
Lúc ấy, Trần Yến Thu sợ chết khiếp như con thỏ nhỏ. Áo lót lộ ra sau tấm áo sơ mi mỏng manh của cô ta rất rõ.
"Em ra trước đi." Phùng Diên Thư mở cửa cho Trần Yến Thu, Tô Dĩ Niệm cũng không ngăn cản.
Trong phòng làm việc chỉ còn hai người họ, cô mới mở miệng trước: "Bao lâu rồi?"
"Một năm."
Khi ấy cô vẫn còn tự tin, cho rằng tình cảm tám năm của hai người sao có thể bị một nữ sinh dễ dàng chia rẽ. Trước khi đi, cô để lại một câu rằng: "Em cho anh thời gian một tuần." Lúc đó ngay cả tên của Trần Yến Thu cô cũng không hỏi, trong suy nghĩ của cô, nữ sinh kia chỉ là vai phụ không đáng nhắc tới.
Đến khi Trần Yến Thu ưỡn bụng tìm tới cửa, cô mới nhận ra mình ngu ngốc biết nhường nào.
Hai người hẹn nhau ngoài quán cà phê. Cô bảo Trần Yến Thu rời khỏi Phùng Diên Thư, còn Trần Yến Thu thì xin cô tác thành. Một màn gặp gỡ giữa vợ và con giáp thứ mười ba, chẳng có gì mới mẻ cả.
Tô Dĩ Niệm đứng bên đường đợi đèn đỏ, cô thấy Phùng Diên Thư đứng tại trạm đối diện đằng xa. Trần Yến Thu đột ngột lao ra khỏi quán cà phê, quỳ dưới đất ôm đùi cô gào khóc. Cô bị hành động của đối phương làm cho sững sờ nên lập tức bực bội rút chân ra.
Rõ ràng cô không dùng sức, thế mà Trần Yến Thu bỗng dưng té nhào ra giữa đường, dù ô tô có hãm phanh kịp thì vẫn va chạm khiến cô ta lăn đùng ngay tại chỗ.
Phùng Diên Thư mặc kệ đèn đỏ, vội vã chạy tới. Anh ôm lấy Trần Yến Thu đang không ngừng chảy máu thân dưới, đồng thời dùng ánh mắt đau đớn mà chỉ trích Tô Dĩ Niệm: "Yến Thu nói em uy hiếp cô ấy, anh còn không tin! Nào ngờ em lại ác độc đến vậy, ngay cả đứa trẻ cũng không tha!"
Trước khi lên xe cứu thương, anh còn để lại một câu: "Dĩ Niệm, em khiến anh quá thất vọng."
Tô Dĩ Niệm đứng giữa đường, rơi nước mắt trước lời trách móc của mọi người. Cô không khó chịu khi anh bị Trần Yến Thu tính kế lừa gạt, điều cô đau đớn là mười năm bên nhau, anh nỡ lòng nào phản bội...
Từ đó về sau, ngày nào hai người cũng tranh cãi. Cô giống như người bệnh tâm thần cố níu lấy đầy dây mối nhợ để tra hỏi anh, anh thì bảo thể xác lẫn tinh thần mình mệt mỏi rồi; nhưng anh không nhìn thấy lòng cô đã sớm vỡ nát, thối rữa sinh mủ. Những hôm anh không về nhà, cô thường bừng tỉnh giữa đêm rồi ôm chăn gào khóc, thầm nghĩ có phải anh và Trần Yến Thu đang trên giường hay không...
Bây giờ nhớ lại ngày đó, cô bỗng cảm thấy xa lạ, càng khinh thường bản thân mình bị châm ngòi dễ dàng đến mức ngay cả phong độ cuối cùng cũng biến mất chẳng còn.
Lần cãi nhau dữ dội nhất là hôm cô nhận được cuộc gọi từ Trần Yến Thu, khi ấy cô đang nấu nồi canh. Tiếng nam nữ quấn lấy nhau truyền qua điện thoại, bàn tay cô không ngừng run rẩy. Hơi thở dồn dập của người đàn ông kia lọt vào tai cô mỗi lúc một to, luồn vào từng góc cơ thể, gặm nhấm chút lý trí còn sót lại trong cô.
"Bốp!" Chiếc di động mới toanh bị đập mạnh vào tường, vỡ nát vì không chịu nổi một cú vừa rồi.
Trong cơn hoảng hốt, Tô Dĩ Niệm lỡ tay làm đổ hết nồi canh đang sôi. Đùi và mu bàn chân bị bỏng nặng nhưng cô không khóc nổi nữa.
Phùng Diên Thư về đến nhà thì thấy trước mắt tối đen. Anh thay giày và tiện tay bật đèn, phát hiện cô nghiêm mặt khoanh tay ngồi đó thì ngây người. Ánh sáng đột ngột xuất hiện làm cô nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn theo thói quen. Cặp mắt đen láy đỏ bừng đến mức sắp rỉ máu.
Cô từ từ đứng dậy, thình lình nổi điên, gần như ném sạch mấy đĩa trái cây và ly thủy tinh trên bàn trà về phía anh, đập nát tất cả những đồ dùng có thể đập. Anh không trốn không né, chỉ đứng tại chỗ nhìn cô. Đợi đến khi cô kiệt sức, anh mới lên tiếng: "Dĩ Niệm, đủ rồi."
Cô chợt tỉnh táo, soi mình qua tấm gương đã vỡ dưới đất. Người phụ nữ tóc tai bù xù, bộ mặt dữ tợn kia sao có thể là mình? Cô ôm mặt khóc to, bàn tay bị cắt trúng, máu không ngừng chảy ra nhưng cô chẳng thấy đau gì cả.
Tối hôm đó, cô ngồi một mình trên ghế sofa, lật xem những bức ảnh chụp của hai người trong mười năm qua, nhớ lại từng khoảnh khắc bên nhau, sau cùng quyết định ly hôn.