Chúng Ta Thị Tẩm Đi, Bệ Hạ

Chương 16

Thương Vương Thụ nhìn sắc trời bên ngoài không còn sớm, nghiêng đầu nhắc nhở người đang thắp lên ngọn nến.

" Ngươi không định trở về? "

Oa Hoàng thắp xong nến, tay đặt ở mép giường bò lên, tiện tay tháo luôn xuống dây buộc màn.

" Đây là phòng ta, A Ly nói xem ta nên về đâu đây? " Oa Hoàng túm lấy tay y, khó hiểu nhìn y ôm gối khư khư co giò muốn bỏ chạy " Ngươi định đi đâu vậy? Ở hạ giới, hai cái nam nhân không được ngủ cùng à? "

Thương Vương Thụ cật lực trốn khỏi ma trảo của hắn, cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất " Không có, ta kỳ thật có tật xấu ngủ không yên chỉ sợ quấy rầy giấc của ngươi thôi "

Oa Hoàng gật đầu ra vẻ hiểu vấn đề, nhún vai tỏ ý " không sao cả " lôi kéo y ngã xuống nằm cùng.

Hắn ôm y như gấu con treo lên hết tay chân khoá người lại, thần sắc mệt mỏi rũ xuống hàng mi dài cong vút "  Ngươi lo xa rồi, ta ngủ cũng không yên "

Thương Vương Thụ nội tâm gào lên " ngươi như vậy ta mới lo đấy! " song bên ngoài vẫn một bộ ngoan ngoãn, nhận mệnh chấp nhận làm gối thịt cho hắn ôm ấp.

Y thở dài.

Thôi vậy, dù sao y cũng bị ấy đi ấy lại rồi, chịu thiệt để ôm một chút thì cũng đâu còn gì để mất.

Mỹ nhân dâng tận miệng thì thịt thôi.

...

Canh ba, nến cháy gần hết một cây, ngọn nến leo lắt tùy cơ đều có thể bị luồng gió ở ngoài dập tắt. Oa Hoàng vốn dĩ nhắm chặt hai mắt bên cạnh chợt mở ra đôi đồng tử sáng như ngọn đuốc trong đêm, hắn chống người ngồi dậy, theo thói quen liếc nhìn qua xem bạch y nam tử nằm bên cạnh.

Hắn vuốt ve đoạn cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài cổ áo y, mặt mài nhu hoà vài phần.

" Thương Vương Thụ " Oa Hoàng  đem cái tên này đọc đi đọc lại thật nhiều lần, đem nó khắc thật sâu vào tận xương tủy nhớ kĩ.

Đây là người của hắn.

Oa Hoàng ôn nhu đắp thêm một lớp chăn lên người Thương Vương Thụ, luyến tiếc hôn lên một bên má y thật nhẹ nhàng để tránh đánh thức y dậy. Bước xuống giường, nhu hoà cùng sủng nịnh ban nãy thu liễm lại rất nhanh.

Hắn thần sắc lạnh lùng, dùng đuôi mắt rét lạnh quét về phía bóng tối.

" Ra đi "

Dứt lời, hắc ảnh từ trong góc tối ẩn nấp từ lâu loé lên xuất hiện trước mặt hắn, gã quỳ xuống bằng một gối, cúi đầu cung kính mời người.

" Nữ  Nương Nương thỉnh đến Tàng Thư Các một chuyến "

Oa Hoàng híp mắt đánh giá gã, ý cười trong mắt càng ngày càng sâu.

Này thỉnh cầu sợ rằng không đi liền không xong.

Tàng Thư Các...

Nam tử vận thường lam y phục, ống tay áo thiêu văn tự cổ, hắn bày bộ dáng ngả ngớn đem hai tay ra sau đầu, tóc dài không buồn búi lên tùy tiện thả sau lưng.

Hắn hai chân gác lên bàn, cười cong mắt với hoả diễm mỹ nhân ngồi đối diện.

" Tiểu Oa, đệ càng ngày càng mỹ ra nha! Thân là đại ca như ta đây, một tay nuôi lớn đệ còn muốn động tâm Haha đệ nói xem ta nên làm gì bây giờ? "

Oa Hoàng lạnh mặt, cười như không cười nói: " Vậy đi chết đi "

Phục Hy nghe mãi thành thói quen, giả vờ đau lòng ôm ngực làm bộ bị tổn thương sâu sắc, miệng phun ra mấy lời buồn nôn.

" Ta chết rồi, đệ phải làm sao đây. Ngộ nhỡ có tên tiểu tiên nào tâm tư không trong sáng dùng kế đê hèn chiếm đoạt đệ rồi sao, aiz vẫn là ta đây đành giữ lại chút hơi tàn bồi đệ thêm mấy vạn năm nữa mới an tâm nhắm mắt được "

Nói xong còn định giơ tay ra ôm lấy Oa Hoàng bày tỏ nỗi lòng, tiếc là muốn ôm được thì phải bỏ công vòng qua cái bàn đồ sộ trước mắt này đã, vì thế Phục Hy đành ngậm ngùi thu lại tâm tư.

" Ngươi gọi ta đến chỉ để nói mấy lời vô nghĩa này? " Oa Hoàng nhíu mài, không kiên nhẫn ngồi lâu.

Phục Hy không để tâm lời nói lẫn hành động vô phép của hắn, cười cười vân vê tay áo " Tiểu Oa, ngươi tính nhẫn nại kém thật, về sau ta như thế nào an tâm để đệ khống chế người của Tam Giới đây, nhất là tên Ngọc Đế tâm tư luôn rục rịch không an phận kia "

Oa Hoàng nhếch môi " Tiểu đệ này xem ra phải đa tạ ca ca chỉ bảo rồi "

" Đa tạ thì không cần, ha... Chỉ cần đệ chịu lấy thân báo đáp cho ta là được, một đêm vui vẻ cùng mỹ nhân đệ đệ, luân thường đạo lí gì đó ta không bận tâm " Phục Hy buông tha tay áo, vẻ mặt tiếc nuối nói tiếp " Nếu năm đó Cộng Công không nóng vội tự ý tạo phản, có lẽ ta và đệ sớm đã trở thành đôi uyên ương thống lĩnh tam giới rồi nhỉ? Haha "

Oa Hoàng từ đầu đến cuối căn bản không để tâm câu chuyện đùa dai của hắn, mất kiên nhẫn đứng dậy " Ngươi nói xong rồi chứ gì, vậy cáo từ trước "

Phục Hy không có ý tứ cản người, chờ Oa Hoàng đi đến tận cửa mới chậm rãi đi vào vấn đề chính.

" Tiểu Oa, ta nghe nói ở chỗ ngươi đang che giấu một phàm nhân, thật không biết từ khi nào đệ lại học được cách trưởng thành qua mắt ta rồi, đệ đệ " hai chữ đệ đệ này được hắn nhấn nhá khá trọng.

Oa Hoàng tay đặt ở cửa run lên, sóng lưng ướt đẫm một tầng mồ hôi mỏng.

" Ca, đệ chỉ là hứng thú nhất thời, chỉ nghĩ qua một thời gian ngắn sẽ thả người đi nên không định làm phiền ca để tâm loại chuyện nhỏ nhặt này "

Phục Hy mấy ngàn tuổi còn không nhận ra Oa Hoàng đang khẩn trương vội lấp liếm sao?

Hắn híp mắt " ồ, phải không? Sao ta lại cảm thấy đệ khẩn trương vội che giấu ta gì ấy nhỉ? Mà thôi, ta không tiểu tâm đến thế đâu, đệ thích làm sao thì tùy "

Sau đó không đợi Oa Hoàng bỏ xuống tâm tư phòng bị, lại bồi thêm một câu.

" Bất quá ta lại tò mò, một tiểu hoàng đế người phàm mắt thịt không biết có bản lĩnh gì câu được hồn phách đệ đệ ta, không biết đệ đệ có phiền để ta xem y một chút hay không? "

Oa Hoàng nắm tay giấu trong tay áo cuộn chặt lại thành nắm đấm lớn, răng nghiến " ken két " không cam tâm khuất phục.

" Được "
Bình Luận (0)
Comment