Chúng Ta Thị Tẩm Đi, Bệ Hạ

Chương 24

Lăng Tiêu điện

Nam tử mặc y phục Cửu Chương oai vị trên ngai vàng, hắn đội mão Thập Nhị Hành, vài sợi tóc còn dư ra rũ xuống trước ngực, kim nhãn suy nghĩ gì đó đảo một vòng.

Ngọc Đế đỡ trán điên cuồng cười to, bên trái cổ ẩn hiện một dòng tự cổ.

" Phục Hy a Phục Hy, là ta đánh giá quá thấp ngươi rồi "

Hắn không ngu đến nỗi không biết có người cài tai mắt vào bên người, đoạn nhìn dưới chân nữ tử bị hành hạ đến sống chết không rõ, Ngọc Đế trên mặt tươi cười càng dữ tợn, sát khí ở đáy mắt chưa lui đi.

" Nói xem bổn toạ nên làm gì với ngươi đây? Nên lấy thủ cấp ngươi hay là... Hủy tiên đan ngươi gửi đi cho chủ tử của ngươi " Ngọc Đế ngừng lại cười ẩn ý, nâng lên cầm nữ tử kia " hay ngươi muốn để lũ ô tước ngoài kia rỉa thịt đến chết "

" Haha... Tiên Đế, ngài đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc nha~ "

Bạch y nam tử trên tay cầm theo phất trần thong thả đi đến, chọn một lọn tóc nữ tử nghịch trong tay, tỏ vẻ tiếc rẻ một món đồ chơi xinh đẹp.

" Đừng khóc, Tiên Đế chỉ doạ ngươi thôi, ngươi xem đồng hữu của ngươi đều nằm ngoài kia kìa "

Hắn hơi nghiêng người, bên ngoài hình ảnh xác người này chồng chất lên người kia dễ dàng xông vào tâm trí, cơ thể họ không một ai còn vẹn toàn, không mất tay thì cũng thiếu chân. Trên mặt đồng loạt đều treo biểu tình khiếp sợ gì đó, họ trợn ngược con ngươi trắng dã nhìn lũ ô tước xà xuống cấp đi con mắt, rỉa phần thịt bắt đầu hư thối.

Ngay cả nội tạng bên trong cơ thể cũng bị lũ chó canh cửa tranh nhau xâu xé, chúng kéo lên ruột gan người xấu số gầm grừ giành giật nhau.

Cảnh tượng này còn không phải là địa ngục trần gian sao?

Nôn...

Nữ tử dạ dày một trận buồn nôn, nước mắt lả chả rơi trên gương mặt không nhìn ra hình thù, tiếp theo người có phải hay không sẽ là nàng.

Nàng chân bị người tàn nhẫn cắt đứt, không cam tâm cào móng tay lên sàn nhà lê lết muốn bỏ trốn khỏi nơi quỷ quái này.

" Các ngươi... Các ngươi là ma quỷ... Ah "

Răng rắc...

Tiếng vỡ vụn xương giòn tan vang lên, bàn tay nàng bị dẫm nát dưới chân một người, nàng đau đớn hét lên một tiếng. Mông lung không tiêu cự ngước nhìn chủ nhân đôi hài được thiêu tỉ mỉ, đó là một nam tử thân xám tro y phục.

Hắn diện mạo ôn nhuận như ngọc, từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười dịu dàng với nàng.

" Thật là một tiểu cô nương không lễ phép, thân là cô nương xinh đẹp sao có thể thốt ra những lời cay độc như vậy chứ "

Đen lay láy con ngươi hài tử núp phía sau chân nam nhân còn lại, chớp mắt quan sát rất lâu mới ngây ngô hỏi một câu.

" Nha, tỷ tỷ xinh đẹp, Khuyển nhi có thể ăn tỷ được không? "

Tiểu hài tử ước chừng cùng lắm là ba đến bốn tuổi, bộ dáng của nó cỡ nào lương thiện cùng vô hại, manh manh đát nghiêng đầu ngậm vào miệng một ngón tay xem nàng.

Nhưng ngươi thấy qua hài tử nhà nào lễ phép xin ý kiến hỏi ăn qua ngươi chưa a?

Người chắn trước nó là huyền sam nam nhân, ánh mắt nhìn nó nhu hoà đi vài phần, khom lưng bế nó lên nhẹ dạy dỗ.

" Khuyển nhi không thể ăn bậy, bụng sẽ đau "

Hao Thiên Khuyển nghe vậy liền bỉu môi, hứng thú bừng bừng với đồ ăn bày trước mặt cũng tiêu tán.

" Được rồi, nhiều lời thế là đủ " Thái Ất Chân Nhân cẩn thận vén lên tóc mai giúp nàng, thiện ý cười, giơ lên lòng bàn tay dừng ở trán nàng " Ngủ ngon nhé! "

Nữ tử khiếp sợ, đồng tử co rút lại: " Không!!! " nàng mới không muốn cứ như vậy chết đi.

Răng rắc...

Thương Vương Thụ thân thể gần nhất không bình thường, thỉnh thoảng y lại hay ngủ gật, giấc ngủ rất sâu, cứ mỗi lần tỉnh lại, y luôn mơ mơ màng màng cảm thấy bản thân như ở trên mây vậy.

Tỷ như hiện tại, y không hiểu được bản thân tại sao lại ngồi giữa một vườn hoa rộng mênh mông như một cánh đồng, hoa đủ loại, màu sắc phong phú vô cùng.

Thương Vương Thụ phát ngốc.

Đây là chỗ nào nữa a?

Ngồi bên cạnh là trường bào tím nam tử, hắn bất chấp hình tượng cao lãnh ngồi bệt trên đất cùng y, rãnh rỗi còn tết cho y một vòng hoa, nhanh tay lẹ mắt đội lên đầu y.

Làm xong chuyện xấu, Phục Hy ỷ vào bản thân mặt diện than không sợ bị phát hiện.

Thương Vương Thụ gãi đầu, sờ sờ một chút đụng phải trên đầu nhiều ra một vòng hoa, "a " một tiếng, sau đó mặc kệ nó luôn.

" Điện hạ, ta lại ngủ bao lâu rồi "

Phục Hy mắt không chớp lấy một cái nhìn Thương Vương Thụ đội trên đầu vòng hoa màu sắc loè loẹt, yết hầu trượt một cái, chậm rãi trả lời: " ba thiên "

Thảo nào tay chân y tê cứng như vậy, nguyên lai ngủ một mạch tận ba thiên rồi.

Thương Vương Thụ khởi động cổ một chút, mài vô thức nhíu lại một chỗ, y hoàn toàn không biết chút hành động nhỏ này của y đều được người khác để mắt tới.

Phục Hy đột ngột áp sát gần y, dỗi ra đầu ngón tay chạm nhẹ qua gáy y.

" Thoải mái sao? "

Thương Vương Thụ hơi giật mình song rất nhanh tập mãi thành thói quen với nam nhân này, thoải mái tiếp nhận đãi ngộ.

Y nheo mắt lại như chú mèo nhỏ, rất biết hưởng thụ hừ hừ vài tiếng cảm thán " Không tệ a "

Linh lực dòng nước man mát rót vào cơ thể, máu huyết động lại một chỗ bắt đầu lưu thông trở lại, đem đau nhức ở cổ y chậm rãi tiêu biến đi.

Phục Hy rũ xuống hàng lông mi dày cong vút, kéo y ngã vào lòng, cẩn thận nâng lên tay phải của y lập lại hành động trên rót vào linh lực đả thông khí huyết.

" Điện hạ, vì sao ngài lại luôn đối xử tốt với ta vậy? " Thương Vương Thụ tìm một chỗ thoải mái ở lồng ngực hắn dựa vào.

Phục Hy miết nhẹ mu bàn tay y, huyết sẫm con ngươi loé qua một tia sáng rất nhanh liền biến mất.

" Bản năng đi "

Bởi vì bản năng là hình thành trong tiềm thức con người nên mọi hành động từ nó đều không mang mục đích cụ thể nào.

Giống như việc ngươi cho ta một cái bánh nướng là vì xuất phát tính lương thiện vốn có.

Mà ta làm mọi việc cho ngươi đều cũng là vì yêu ngươi theo bản năng ăn sâu vào tâm trí mà ra.

Thương Vương Thụ tưởng hắn đùa, thuận theo mạch câu chuyện hùa theo.

" Vậy ngài từng gặp qua ta rồi sao? "

Phục Hy không cười mà nhìn thẳng vào mắt y, đem thân ảnh nhỏ bé của y hoàn toàn thu vào đôi đồng tử đỏ quỷ dị.

Hắn khẽ nhếch môi tiếu ý bất tiếu nói: " Đã "
Bình Luận (0)
Comment