Chúng Ta Thị Tẩm Đi, Bệ Hạ

Chương 27

Vị khách đến muộn có tận bốn vị, nói xa lạ lại không đúng, phải nói là quen thuộc đến không thể nhận sai người được. Thương Vương Thụ không nhớ rõ thời gian đã trôi qua như thế nào, cũng đã bao lâu rồi chưa được cùng người tái ngộ.

Thời gian trôi qua lúc này hệt như đã ngưng đọng lại, đem tiếng hít thở đều đều của bọn họ rõ ràng dần bên tai, họ nhìn nhau nhưng không nói một lời nào.

Phút chốc bầu không khí có chút ngượng ngùng đến lạ thường.

" Bệ hạ, người gầy đi nhiều rồi " Người phá vỡ không gian quỷ dị này là Thân Công Báo.

Thân Công Báo vẫn một thân huyền y năm đó, chỉ là trong mắt chất chứa vui sướng xen lẫn đau khổ bị dồn nén từ rất lâu, cố gắng gượng ép cười.

Hắn không biết rằng tự áp đặt mìn hoá lại phản tác dụng lại, càng gượng ép cười lại càng cười khó coi hơn.

Thương Vương Thụ bối rối, nhất thời không biết nên nói cho phải.

" Ta... " Xoắn xuýt nửa ngày vẫn không hoàn chỉnh được một câu.

Bạch y thiếu niên mấy năm nay trưởng thành không ít, non nớt gương mặt này đã phá kén thành trương mặt tuấn mỹ, ngay từ đầu bước chân vào đã luôn không rời mắt trên người y.

Lý Na Tra lại tựa như thở dài, cong môi cười hạ với y.

" Người không cần lại đuổi ta có được không? "

Thương Vương Thụ ngây người, bất tri bất giác nhớ lại thân ảnh cô độc đi giữa làn mưa trút như thác, gầy gò thân thể nhiều lần chao đảo như sắp ngã vậy mà vững vàng đứng thẳng đi tiếp.

" Thật xin lỗi... " Thương Vương Thụ chỉ hận không thể quăng cho bản thân một cái bạt tay, cúi thấp đầu, hèn nhát không dám nhìn vào tầm mắt bi thương kia.

Y sai thật rồi, chỉ nghĩ tới bản thân mà chưa bao giờ nghĩ cho người khác cảm nhận sẽ thế nào.

Đát Kỷ trầm mặc không nói câu nào từ đầu đến cuối, nhìn ra khó xử hai bên, vỗ nhẹ lên bả vai Lý Na Tra khe khẽ lắc đầu.

" Gặp lại nhau là tốt lắm rồi, chúng ta tốt nhất đừng nên gây thêm khó xử cho y nữa "

Thương Vương Thụ không ngẩng đầu nhưng vẫn cảm nhận được trong giọng nói của hắn là sự ưu thương bị dồn nén từ tận đáy lòng.

Sự hiện diện của hắn nhắc nhở y rằng chính người này đời trước không ngại lao đầu vào biển lửa, để rồi cuối cùng ôm một đống tro tàn tuẫn táng theo y bỏ mình.

Ngươi a Thương Vương Thụ, ngươi xem ngươi thối nát đến thế nào đi!

Trước giờ ngươi luôn oán trách người khác bất công nhưng ngươi đã có báo giờ chịu nhìn lại bản thân ích kỉ ti tiện như thế nào chưa? Biết trách móc ai đó này nọ, tại sao lại không tự xem xét chính bản thân mình đã thật tốt chưa a, không tự đặt bản thân vào vị trí người khác thì sao hiểu được người ta không đau.

Hai bên người cứ mãi ở thế giằng co, cho đến khi vàng rồng nam tử xuất hiện, lấy tư thế cao ngạo như khổng tước an toạ trên vị trí cao nhất liếc nhìn bên chân chúng tiên nhỏ bé như đàn kiến. Duy nhất bất đồng chỉ một người được thưởng thức, lãnh khí trên người của hắn không ngừng áp bách ngược lại chống đỡ.

Ngọc Đế nhếch miệng, thu về khí thế áp bách người khác.

Tam Hoàng Ngũ Đế cũng không phải là hư danh.

" Bắt đầu đi " Ngọc Đế nhẹ vỗ vỗ tay, ý vị không rõ ở kim nhãn chậm rãi tiêu tán.

Nếu người đều đã tề tụ đủ, vậy chúng ta cùng nhau chơi một ván cờ sống còn đi, Haha.

Phục Hy ở bên dưới bàn lặng lẽ cầm lấy bàn tay đang phát run của Thương Vương Thụ, chính diện nhóm tiểu tiên nữ ca múa đẹp mắt cỡ nào cũng không buồn đặt vào mắt.

Từ đỉnh đại điện " oanh " một tiếng động lớn, cánh hoa không biết từ đâu rơi lát đát xuống bên dưới, nhẹ như lông vũ khinh phiêu đáp.

" Bọn ta không oán ngươi " Phục Hy đột nhiên như có như không nói một câu.

Thương Vương Thụ giật mình ngẩng đầu lên, trùng hợp giao tầm mắt cùng thanh triệt quỷ dị màu đỏ con ngươi.

" Ta đều dơ bẩn cả rồi "

Chân tình của bọn họ, y không thể nhận được, bởi vì y không đáng.

Phục Hy nghiêng đầu, làm ra hành động khó hiểu chà xát tay áo y và hắn.

Một cánh hoa vô hướng thổi qua đây, nhẹ nhàng không báo trước đáp lên giữa khoảng trống trong tay hai người, bên tai Thương Vương Thụ lúc này vang lên trầm thấp thanh âm, tựa như một cơn gió ấm áp gọt rửa đi linh hồn bị vấy bẩn.

" Ta đều bẩn "

Thương Vương Thụ dần hiểu hành động kì lạ của hắn, da mặt nóng bừng lên, trái tim lại không khống chế được loạn đập như chú nai nhỏ.

" Nhưng là ta hoa tâm "

Y không thể bỏ người này mà nhẫn tâm bỏ người nọ được, bởi vì lúc y sơ ý, mỗi người bọn họ đều đã chiếm giữ lấy một gốc tim của y mất rồi, nếu phải nhổ đi một gốc, máu chảy đầm đìa cảnh tượng là điều không thể không xảy ra.

Phục Hy câu môi cười, chân thành nhìn vào mắt y " Ta chấp nhận được "

Thương Vương Thụ nghe được đâu đó bên tai tiếng pháo hoa nổ " bùm bùm " rộn ràng, tâm tự dưng nhộn nhịp theo vui sướng lạ thường.

Trăn trọc ngày đêm vì một câu hỏi, nay đã có đáp án rồi.

Y ngón trỏ cọ nhẹ qua đầu ngón tay hắn, thoải mái ngả đầu lên vai hắn vẽ ra diễn cảnh tương lai.

" Sau khi chuyện này kết thúc, bảy người chúng ta chọn một nơi yên bình ở Hạ Giới ẩn dật, không tồi chứ?

Không cần làm thần tiên chỉ nguyện làm uyên ương.

" Ân, không tồi " Phục Hy dịu dàng vuốt ve đoạn tóc rũ xuống lên vai y, dung túng hết mực đáp ứng.

Đây là hắn bảo bối tâm can, ôn nhu đời này của hắn chỉ giành cho duy nhất một người này thôi, ngay cả sinh mệnh đều nguyện ý giao lên.
Bình Luận (0)
Comment