Chung Thái Phó

Chương 27

“Người muốn ngay, bút muốn thẳng, khuỷu tay phải nhấc lên…” Ánh tà dương ngoài cửa sổ rọi xuống một góc án thư, một người nam nhân trung niên cầm cây bút lông nhỏ ngồi thẳng lưng, khóe môi có nụ cười nhạt, ở một góc ló ra một chữ “Thư” theo lối hành khải sống động trên mặt giấy.

(*) Lối chữ hành khải: là do chữ khải giản lược đi một hai nét tạo thành.

Mặc dù Chung Dật không phải danh gia thư pháp, nhưng dưới con mắt của đứa bé, chữ y viết vô cùng đẹp mắt, dù có soạn theo lối hành thư cũng vẫn có thể hạ bút thành văn. Thế An nhỏ tuổi ngồi bên cạnh ngó đầu nhìn thử, nuốt nước miếng, nó học theo dáng vẻ của Chung Dật, hít sâu một hơi, nhưng vừa dứt bút thì nét chữ mới viết ra cảm giác không giống với ý vị của tiên sinh, đành nhụt chí, nhíu mày nằm nhoài trên án thượng tô tô vẽ vẽ lại.

Chung Dật cười ngăn nó, nói: “Dù là viết chữ hay vẽ tranh, điều đáng chú ý là loại cảm giác mây bay nước chảy, thực hiện liền mạch lưu loát, chứ sao lại ngồi đồ lại như thế?”

“Ngồi đây.” Chung Dật vỗ lưng đứa nhỏ, y ghé người đến, đứng phía sau nó, cầm lấy bàn tay còn bỡ ngỡ, dịch đến một chỗ trống, cố gắng viết xong một chữ.

“…Tiên sinh viết đẹp mắt quá.”

“Haha, chữ của tiên sinh chỉ có thể xem là đúng quy củ thôi, xưa nay chữ của danh gia thư pháp đa số đều đạt được phong vị nào đó, nhưng hiển nhiên không cần phải học theo họ. Luyện chữ không phải công phu một sớm một chiều, luyện viết thật nhiều, ắt sẽ được.”

“…”

Tiên sinh.

***

“Tiên sinh. Ngài xem chữ của ta xem, có phải cũng tiến bộ rồi không?”

Lam Oanh Oanh đặt bút xuống, cầm tờ giấy trên án thư thổi thổi, nàng định đưa cho thiếu niên cùng tuổi ngồi bên cạnh xem thử nhưng thấy đối phương bất động.

Chung Thế An ngồi bên cửa sổ, lặng thinh nhìn dòng sông nhỏ chảy bên ngoài, quyển sách cầm trong tay mãi không được lật sang chương khác.

Ngày đó cậu đi lung tung dọc theo quan đạo, đến trấn nhỏ bên bờ sông này đã hơn nửa tháng, nhờ số trời run rủi mà gặp được một phú thương Lam phủ, cậu tự xưng là Tây Tịch, trên người không có đồng nào, bụng đói cồn cào nên thử đến đó, vậy mà lại thành công.

Lam thiếu gia vô cùng bướng bỉnh, suốt ngày như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, ngược lại trưởng nữ của Lam gia Lam tiểu thư rất quấn lấy cậu, hôm nay tặng ngọc bội ngày mai tặng đồ rửa bút, như thiêu thân liên tục lượn lờ quanh Thế An.

Song nếu được chọn, cậu vốn dĩ không hề muốn đọc mấy cái thư tịch, văn chương này, cũng không muốn đọc những câu chữ thơ văn đấy.

Bởi vì cậu không thể nhớ nhung tiên sinh thêm lần nào nữa, nhìn thấy văn phòng tứ bảo (bút, nghiên, giấy, mực), ngửi được hương mực thoang thoảng, lòng cậu lại đau như đao cắt. Cậu hối hận ngày hôm đó mình lỗ mãng mạo phạm, nói ra những lời như thế với tiên sinh, tiên sinh nổi giận cũng là lẽ đương nhiên.

Vô số lần Thế An muốn quay về, nhưng vẫn dằn lòng lại. Vì không biết nên lấy mặt mũi thế nào để gặp tiên sinh.

“Tiên sinh?”

Lam Oanh Oanh sờ sợ kêu, rốt cục cũng gọi Chung Thế An hoàn hồn.

“Chuyện gì?”

“Nhìn chữ ta đi.” Lam Oanh Oanh đỏ mặt, đưa đến một bài thơ mang ý tứ khác.

Dương liễu thanh thanh giang thủy bình, văn lang giang thượng xướng ca thanh.

Đông biên nhật xuất tây biên vũ, đạo thị vô tình hoàn hữu tình?

(Dịch nghĩa – Trần Trọng San:

Liễu xanh bên mặt nước bằng, trên sông nghe vẳng tiếng chàng hát ca

Hững hờ đông nắng tây mưa, vô tình mà lại hóa ra hữu tình?)

Chung Thế An nhìn tờ giấy trong tay người nữ tử đang thẹn thùng, cậu thẫn thờ cầm bút lên, vòng vài chữ trên bài thơ tình, “Mấy chữ này còn chưa được, có thể tham khảo thêm bảng chữ mẫu.”

“…”

Lam Oanh Oanh có phần nhụt chí cầm tờ thơ tình về, thả xuống án thư, vừa cúi đầu xem bảng chữ mẫu vừa so sánh, nhưng lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn Chung tiên sinh quá trẻ tuổi.

Mặt thiếu niên như quan ngọc, mắt hạnh vừa sâu thẳm vừa tĩnh lặng không gợn sóng, mà ngũ quan tinh tế khó tin nổi, tóc đen như mun được buộc gọn gàng cẩn thận, dùng một cây trâm gỗ cố định lại.

Phần tâm quý mến trong nàng gần như bất chợt xuất hiện ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt thiếu niên, nửa tháng qua, mọi sự ân cần, tâm ý nào đó e rằng người trong phủ đều nhìn thấu. Ngay cả Lam gia phụ thân của nàng, có lẽ thấy thiếu niên là một nhân tài mười phần anh khí, còn có học thức, nghĩ sau này không chừng có thể thi đậu công danh làm một chức quan cố định, nên cũng dự định nhắm mắt mở mắt mặc nàng quấn quýt cậu.

Nhưng đối phương lại giống như một khối ngọc thạch, ấp ủ thế nào cũng vẫn lạnh lẽo.

Lam tiểu thư đổi tờ giấy, thêm chút mực, chỉnh đốn lại tâm tình chán nản. Nàng thầm nghĩ nếu đã nhận định rồi, thì một ngày nào đó có thể ủ cho ngọc ấm lên.

Chính vào lúc này, thị nữ vào nhà truyền lời nói ngoài phủ có người cầu kiến Tây Tịch tiên sinh.

*** 

Hỉ Nguyệt với Tư Nam Thiên đứng bên cạnh, Chung Dật ở tiền đường thấp thỏm bất an đi tới đi lui, cuối cùng thị nữ bẩm báo cũng quay lại, y nhìn ra sau người thị nữ, nhưng chỉ thấy một thiếu nữ chừng 15, 16 tuổi.

“Tiểu nữ là Lam Oanh Oanh, tiếp kiến ba vị khách quý.”

“…Lam tiểu thư.” Chung Dật thấy Lam tiểu thư ôn hòa hiền hậu có lễ nghĩa, vội nói thẳng mục đích đến đây, “Quấy rầy quý phủ thật ngại quái, tại hạ là Chung Dật, đến từ Ung thành chỉ để gặp gỡ Tây Tịch tiên sinh của quý phủ.”

“Ba vị là?”

Chung Dật chần chờ, nhìn sang Hỉ Nguyệt, lại nhìn Lam tiểu thư, nói: “…Ta là phụ thân nó.”

“Ôi chao.” Lam tiểu thư kinh hãi, vội vàng hành lễ, nghĩ người trước mặt có thể là công công tương lai, lời nói lập tức nhu hòa đi rất nhiều, “Hóa ra là Chung lão gia. Ngài chờ, ta đi khuyên nhủ lần nữa…” Vừa nói nàng vừa quay người tính về phòng, thì thấy Chung Thế An đã đứng ngoài cửa.

(*) Công công: Cha chồng.

“Thế An…!”

Trong nửa tháng xa cách, điều Chung Dật lo sợ nhất là Thế An đã bị người Khâu gia sát hại, bây giờ nhìn thấy người còn sống rành rành, làm gì còn quan tâm đến chuyện khác, gấp gáp bước lên đối diện với người học trò cách xa đã lâu.

Chung Thế An vốn định tránh né không gặp, nhưng vẫn không nén được nỗi nhớ nhung, thời điểm lấy lại ý thức thì đã mất tự chủ đi ra cửa. Giờ thấy tiên sinh gần ngay trước mắt, cậu càng không khỏi đỏ ửng vành mắt, hỏi: “…Tiên sinh, không nổi giận với Thế An sao?”

“…” Chung Dật ấn bả vai Thế An, như muốn nói gì đó, song quay đầu lại nhìn mấy người trong sảnh đường.

Lam Oanh Oanh tâm tư tinh tế thấy vậy, biết phụ tử gặp lại muốn chuyện trò, vội vàng dẫn hai người Chung Dật đến nhĩ phòng, đóng cửa lại.

Cửa phòng đóng chặt, hai người trầm mặc mặt đối mặt, ai cũng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, không biết phải bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng vẫn là Chung Thế An phá vỡ sự tĩnh lặng.

“Tiên sinh… thật sự không tức giận với Thế An sao?”

Chung Dật lắc đầu cười khổ, khoác hai tay lên vai Thế An, nhìn vào mắt cậu hỏi: “…Thế An, tại sao tiên sinh phải tức giận?”

Chung Thế An nửa ngờ nửa tin nhướng mày lên, nhìn tiên sinh ngay trước mắt, chẳng thấy yếu tố vui đùa nào trong câu hỏi. Trong thoáng chốc, cậu còn tưởng tiên sinh chấp nhận mình rồi.

Nhưng Chung Dật ngay lập tức nói: “Là lỗi của tiên sinh… Nhốt ngươi trong nhà trúc dưới chân Lê Sơn quá lâu, nên không biết muôn hồng nghìn tía ngoài kia. Cả ngày lẫn đêm ngươi đều chỉ nhìn thấy mỗi tiên sinh, đến khi đến tuổi, với loại chuyện đó, đương nhiên cũng không có ai khác để tưởng tượng…”

“…” Thế An rủ mắt, cảm giác tim mình bị tiên sinh móc ra ném vào nước đá trong ngày đông lạnh đến thấu xương, cậu không biết nên trưng ra vẻ mặt gì, chỉ nói hờ hững, “Không phải.”

Không phải, không phải vì thế nên mới thích tiên sinh.

Nhưng Chung Dật nào hiểu rõ tâm tâm tư của đứa nhỏ, y nói tiếp: “Tiên sinh biết rồi, nghe thị nữ Lam phủ kể nửa tháng nay ngươi với Lam gia tiểu thư tới lui cũng không tệ. Thế An… quyết định của ngươi, tiên sinh chắc chắn sẽ không ngang ngược can thiệp. Bên Hỉ Nguyệt, tiên sinh sẽ nói rõ…”

“KHÔNG PHẢI!” Chung Thế An không thể nào nghe tiếp, bỗng bộc phát đẩy tiên sinh ra. Nhưng thấy Chung Dật suýt ngã thì lại mâu thuẫn đưa tay đỡ.

Chờ đến khi Chung Dật hoảng sợ đứng vững lại, cậu mới buông tay ra, lạnh nhạt nói: “Tiên sinh. Ta sẽ không trở lại.”

“Thế An…” Giờ đây điều xâm chiếm toàn bộ đầu óc Chung Dật đều là lo sợ Khâu gia lần thứ hai gây bất lợi cho cậu, nào ngẫm nghĩ được gì khác, chỉ đành ôn hòa nói, “Về Lê Sơn với tiên sinh. Còn Lam gia tiểu thư, tiên sinh sẽ chuẩn bị sính lễ, chọn ngày sáng sủa mai mối hạ sính. Chúng ta không nóng vội nhất thời, được không?”

“…Không được! Không được! Không được!!!” Chung Thế An lại không thể khống chế tâm tình, tiếng sau còn thê lương hơn tiếng trước. Cậu cảm thấy chờ thêm một lúc nữa, tim mình sẽ càng thêm đẫm máu, nên xoay người bỏ đi.

Chung Dật sao có thể để cậu đi, y kéo cậu lại, quỳ hai gối xuống, nóng vội nói: “Thế An, xem như tiên sinh cầu ngươi.”

“…?!”

Một cái quỳ này gần như khiến Chung Thế An tổn thất 30 năm tuổi thọ, cậu cũng vội quay người quỳ xuống, “Tiên sinh, ngài mau đứng dậy. Ngài mau đứng dậy đi.”

Song bất luận cậu kéo thế nào, tiên sinh cũng không chịu đứng lên, cậu vừa uất ức mà cũng vừa khó chịu, lòng đã tàn tạ rải đầy vết thương mà vẫn đau nhói vì người trước mặt, cuối cùng cam chịu, nhắm mắt rơi nước mắt: “…Ta quay về. Ta quay về với ngài là được chứ gì!”

Có được câu nói này Chung Dật mới an lòng, nhưng gắng gượng đè nén lo âu cùng với tuyệt vọng những ngày qua bất ngờ quay ngược lại đâm vào y, làm nước mắt y rơi không ngừng được. Hai người đối diện thật lâu, rốt cục ôm chầm lấy nhau bật khóc nức nở thành tiếng.

***

Chung Dật để lễ vật mang theo từ Ung thành lại Lam phủ, để cảm tạ nửa tháng qua Lam phủ đã chiếu cố cho Thế An.

Chắc hẳn Lam Oanh Oanh đã nghe loáng thoáng về cầu hôn qua cánh cửa, trên đường tiễn đưa nàng cười ngọt ngào, lời nào lời nấy cũng là bá phụ, tiễn Chung Dật với Thế An lên xe ngựa. Trước khi đi, nàng đứng bên xe nói lời tạm biệt với Thế An, vặn xoắn khăn lụa đỏ mặt thẹn thùng, nhìn Thế An vén rèm, nàng nói: “Tiên sinh, rảnh rỗi phải quay lại trấn Tam Hợp thăm Oanh Oanh nha.”

“…Ừ.” Chung Thế An thuận miệng trả lời, rồi hờ hững buông rèm xuống.

Nhìn biểu hiện e thẹn của thiếu nữ, lòng Hỉ Nguyệt pha lẫn ngũ vị tạp trần, tự nhủ thôi không suy nghĩ nữa, cứ vờ làm một thị nữ không đa tâm, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim dìu lão gia lên xe ngựa.

Trong lòng Chung Dật yêu thích kiểu thiếu nữ nhiệt tình thế này, trước khi lên xe y vỗ tay cô nương, dịu giọng nói: “Lam tiểu thư, đừng tiễn nữa. Nếu rỗi, cũng nhớ đến dưới chân núi Lê Sơn tìm Thế An.”

“…Vâng, Oanh Oanh rảnh rỗi chắc chắn sẽ đến thăm Chung bá phụ.”

Chung Thế An không nói lời nào ngồi trong xe ngựa, bên tai vang lên tiếng tiên sinh khách sáo qua lại với Lam tiểu thư, tâm tư cậu rất nhạy bén — tiên sinh bị cô nương ngon ngọt đến mở cờ trong bụng rồi, cậu có thể nghe thấy. Nói không chừng, quay về sẽ bắt đầu chuẩn bị sính lễ, chuẩn bị hạ sính như y nói.

Cậu bấm móng tay vào mặt ghế gỗ, tim đau đớn tột cùng, nhưng không phát ra được tiếng nào.

So ra, đoạn tâm ý này có bị từ chối hay không đã không còn quan trọng đến thế, mà điều làm tâm can tổn thương hơn cả, đó là tiên sinh vốn không hề muốn tin tưởng tâm ý của cậu là thật lòng.

Thời điểm mới khởi hành, trong xe yên tĩnh không một tiếng động, Hỉ Nguyệt không biết đối mặt với Thế An thế nào nên nàng chui ra ngồi ở chỗ đánh xe song song với Tư Nam Thiên.

Lúc Chung Dật đi còn vội vội vàng vàng, không suy nghĩ được nhiều, đến Lam phủ còn bận suy tính đối mặt với Thế An như thế nào, mãi đến khi nghe kể Lam gia tiểu thư ý hợp tâm đầu với Thế An, thì mới hạ được tảng đá lớn trong lòng xuống.

Chẳng phải vậy sao, từ nhỏ đến lớn Thế An chỉ loanh quanh bên mấy người trong nhà trúc, ngay cả một nữ tử bằng tuổi để gửi gắm yêu mến cũng không có, nên nảy sinh hiểu lầm về tình cảm như này không có gì lạ.

Vừa rồi có Hỉ Nguyệt ở đây nên không tiện nói, thấy Hỉ Nguyệt đi rồi, Chung Dật vỗ tay Thế An: “Thế An. Tiên sinh bố trí một căn nhà cạnh tư thục cho ngươi nhé, thế nào?”

“…” Chung Thế An ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, rút tay khỏi tay y, nói không cảm xúc, “Tiên sinh muốn đuổi Thế An ra ngoài phải không.”

Chung Dật chần chờ chốc lát, nói, “Sao lại nói thế, tư thục ở thôn bắc. Ngươi ở đó có thể kết bạn qua lại với thôn dân.”

“…” 

Chung Thế An cười nhạt, lắc đầu, “Tiên sinh, để Thế An ở cạnh ngươi đi.”

Chung Dật rủ mắt suy nghĩ, như cân nhắc rất nhiều, mới cong khóe môi: “…Cũng được.”

Chung Thế An nhìn tiên sinh, trong đầu bỗng thoáng qua một suy nghĩ hoang đường. Cậu muốn trở lại như lúc ban đầu, mình vẫn còn là một đứa nhỏ không biết thế sự, không cần e ngại kiêng dè nhào vào lòng tiên sinh thút thít.
Bình Luận (0)
Comment