Chung Thái Phó

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khoảng chừng cách hơn nửa tháng, Lý Hủ lần thứ hai quay lại nhà trúc dưới chân núi Lê Sơn, Chung Dật đang ngồi bên bờ hồ dùng tay dạy hài tử buộc mồi câu, hầu gái thiếp thân Hỉ Nguyệt ngồi gần bên tẩy rửa vại nước chuẩn bị nuôi cá. Ba người vừa nói vừa cười ấm áp vui vẻ, tựa như gia đình ba người hòa thuận lẫn nhau.

Lý Hủ chẳng chút để tâm phá hỏng bầu không khí, hắn trực tiếp dẫn người tiến lên: “Chung thái phó vui đến quên cả trời đất ha.”

Nhìn thấy người đến, Hỉ Nguyệt lập tức trở nên cảnh giác, còn Chung Dật quay đầu lại thấy hắn đến thì chỉ đưa cần câu trong tay cho Thế An, nắm lấy của mình vừa cột vừa nói: “Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm… tận hưởng lạc thú trước mắt thôi mà.”

“Ừm. Cũng có đạo lý.” Lý Hủ đăm chiêu gật đầu, nói ám chỉ, “Nhưng mà đừng quên trẫm còn có chút chuyện muốn từ từ tính toán với Chung thái phó.”

“…” Chung Dật không nói tiếp nữa, sắc mặc cũng hơi thay đổi.

Thấy Chung Dật ngồi bất động, Lý Hủ đuổi tận không tha, ép hỏi: “Thái phó là định tính toán với trẫm ngay tại đây, hay là vào nhà?”

Chung Dật vội vã lắc đầu, giao cần câu trong tay cho Hỉ Nguyệt, thấy ánh mắt lo lắng của Hỉ Nguyệt, y thấp giọng giao phó vài câu, xong cầm cây gậy gác một bên chầm chậm đứng dậy: “Hoàng thượng, mời qua bên này…” Dứt lời liền chống gậy đi vào nhà trúc.

Lý Hủ theo vào trong nhà, hắn thấy Chung Dật đứng quay lưng xốc hai chén pha trà, vì y thả gậy nên đứng không vững, chỉ có thể một tay pha trà, động tác có vẻ vụng về.

“Rượu lần trước mang đến, Thái phó uống hết rồi. Nếu cần, trẫm lại sai người đưa thêm một ít.”

“…Không cần.” Chung Dật pha trà xong, đặt bình trà xuống, chống gậy đứng sang một bên, “Phụ cận Lê Sơn cũng có quán rượu.”

“Lai lịch đứa bé kia, trẫm đã phái người đi tra xét.”

Chung Dật lắc đầu nói: “Đã nói rồi, chỉ là cô nhi vùng lân cận.”

Tuy phái người đi điều tra xong cũng nói đứa bé đó là cô nhi lưu lạc đầu đường ở gần đây, nhưng Lý Hủ luôn cảm thấy tâm trạng bất an, suy nghĩ một hồi, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ: “…Chung thái phó đọc nhiều sách thánh hiền, chẳng phải nên biết quân tử tránh hiềm nghi, tình ngay lý gian sao. Biết rõ Dần quốc có một huyết mạch 11 tuổi…”

“Chết dưới kiếm hoàng thượng rồi, không phải ư?” Lời nói của Chung Dật dù vẫn duy trì sự bình tĩnh nhưng tâm tình đã có chút kích động, y tiến lên khép song cửa lại, ngăn trở tầm mắt không có ý tốt. Khi chuẩn bị đóng lại, y vẫn chừa lại một khe hở cho mình, nhìn Thế An học thả câu bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Thu tay lại đi, hoàng thượng chẳng lẽ muốn giết hết trẻ con trong thiên hạ này hay sao…”

“…” Thấy hành động che chắn cho con nghé con của đối phương, Lý Hủ nghiền ngẫm cười, nhưng cũng không tiếp tục làm khó y, hắn nói sang chuyện khác, “Trước đây ngươi làm tiên sinh đều chỉ dạy những thứ vô vị, sao lúc này lại còn dạy thả câu.”

Chung Dật dựa vào song cửa, tầm mắt vẫn tìm đến bóng lưng Hỉ Nguyệt cùng Thế An ngoài cửa sổ, hờ hững đáp, “Hài tử nông gia, học thi thư lễ nghi để làm gì? Huống hồ vẫn chỉ là một đứa nhỏ, cứ để nó chơi thêm vài tuổi.”

Lúc này, Thế An bên bờ sông đột nhiên giật giật kéo kéo làm toàn thân bị bắn tung tóe  nước, nhưng không câu được gì, Chung Dật không nhịn được bật cười, vì nhìn quá chăm chú nên đến khi muốn lùi lại y mới phát hiện Lý Hủ đã đứng sau lưng mình.

Y có phần không dễ chịu, đang muốn chệch qua tránh người đó thì tay của đối phương đã leo lên eo y.

Tay Lý Hủ vòng lên eo tuy không dùng sức nhưng cực kỳ vững chắc, cùng lúc đó, hơi thở ám muội phả bên tai: “Chung thái phó, trẫm rất tò mò… vì sao Thái phó coi trọng đứa bé không ai muốn như thế.”

“Nào có nhiều cái vì sao đến vậy, thu nhận đồ đệ không phải xem cái duyên sao, hợp mắt rồi thì thu nhận thôi.” Chung Dật lặng yên không tiếng động chuyển tay trái qua bên eo, thử dùng sức, quả nhiên không tránh đi được.

“Ồ? Hóa ra Thái phó cũng từng xem hợp mắt trẫm.” Hai tay Lý Hủ lần mò thuận theo bên eo y, thong thả nhưng kiên định cướp cây gậy từ trong tay Chung Dật, dựa nó sang bên cạnh.

“…” Không còn gậy chống, y đành phải miễn cưỡng đứng vịn song cửa, chứ không đến nỗi ngã vào trong ngực Lý Hủ. Mặc dù có là Chung Dật cũng phát giác được bầu không khí đã đến điểm giới hạn, Lý Hủ gần như cố ý chuyển lời nói về hướng ám muội, mà câu hỏi này, trả lời rồi sẽ không quay đầu lại được nữa.

Do dự mãi, trầm mặc kéo dài, không biết trôi qua bao lâu, y một lần cuối nhìn ra Thế An ngồi cách bờ hồ không xa vùi đầu làm mồi câu, cuối cùng nhắm mắt lại, giơ tay khép cửa.

“Xem là vậy đi.”

Một cái chớp mắt tiếp theo, Lý Hủ lập tức lật trở người y lại, đè lên cạnh cửa hung ác hôn xuống.

Cho dù tâm tưởng đã thuyết phục bản thân như thế nào, cho dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ ra sao, thì chân chính đến giờ phút này, Chung Dật vẫn cảm thấy trời long đất lở, tồn tại sự sai trái luân thường, hai tay vô thức đẩy người đối diện ra.

Năm năm qua Lý Hủ đã phải khổ tâm học võ nghệ, sức lực vô cùng lớn, hắn vừa cúi đầu hôn vừa dùng một tay khống chế hai cổ tay Chung Dật, thậm chí còn thừa lực ngẩng đầu nhếch miệng cười: “Đừng giả vờ chứ. Thái phó…” Tay kia nhàn rỗi luồn vào lớp bối tử dày, vòng ra sau thắt lưng Chung Dật, không vất vả lắm đã có thể tháo mở thâm y quanh eo.

“Là tự Thái phó đi vào trong nhà, tự Thái phó… dụ dỗ trẫm!”

Đai lưng ám hoa bằng nhung rơi xuống khe hở giữa hai người, vạt áo thâm y đằng trước mở rộng, lộ ra lớp áo lót màu xanh nhạt bên trong.

Bối tử lẫn thâm y đều đã bừa bộn, nhưng áo lót vẫn ngoan ngoãn lượn theo độ cong của cổ, tựa như một vạch phòng tuyến cuối cùng, bao bọc thân thể nam nhân trong đấy. Lý Hủ hô hấp đã hơi ồ ồ, màu đôi con ngươi cũng sâu hơn, bỗng khom người vùi đầu trước ngực Chung Dật, cách lớp áp lót bắt đầu gặm cắn cái chỗ lộ ra chút nhạt màu.

Chung Dật thấp kêu “a a” vài tiếng, run rẩy cong lưng lên, hai tay đè trên bả vai đối phương, vì người chống trên song cửa nên không thoát khỏi cú gặm cắn ấy.

Bởi vì quá lâu chưa nếm mùi vị hoan ái nên bộ thân thể mẫn cảm này làm Chung Dật căm hận, chỉ là bị cắn vài lần qua lớp vải áo mà đã cảm nhận được một cơn tê dại từ phần xương cụt truyền đi, bên nhô  ra còn lại cũng dần cứng lên.

Nhìn Lý Hủ như đám mây đen đè trên người, Chung Dật rốt cục biết mình không thể tiếp tục trốn tránh, chuyện hôm nay chắc chắn phải thành.

“Đi. Đi vào phòng.”

Lý Hủ nhất thời nghe không rõ, ngẩng đầu lên: “Cái gì?”

Mặt Chung Dật đã đỏ ửng, y cúi thấp đầu xuống, tựa như hận không thể vùi mặt không ai nhìn thấy được: “Đi vào phòng.”

Hết chương tám.

=========================

Bối tử + thâm y trông sẽ như thế này đây:

Bình Luận (0)
Comment