Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 25

Buổi tối về đến nhà, lúc sắp ăn cơm thì không thấy Lưu Diệc Phi đâu. Tiền Phỉ thấy lạ, lúc cô xào đồ ăn anh ta vẫn còn ở trong phòng mà, chẳng lẽ quay lưng một cái anh ta đã quay về tinh cầu của mình rồi?

Cô gọi cho Lý Diệc Phi, di động reo ở trong phòng.

Cô gõ cửa nhà vệ sinh, gọi Lý Diệc Phi: “Ra ăn cơm!”

Lý Diệc Phi không trả lời cô.

Cô nghĩ có lẽ vì chuyện sáng nay mà Lý Diệc Phi một mình buồn bã, nên đe dọa anh: “Lý Diệc Phi,chú mà không ra là chị vào đó!”

Ngoài cửa vang lên tiếng lách cách, Lý Diệc Phi khiêng một thùng bia đi vào.

“Tôi thật là phục cô, nếu tôi mà không về, chắc là cô phải nói chuyện với cửa nhà vệ sinh cả đêm rồi!”

Tiền Phỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Anh xuống dưới nhà lúc nào?” Cô hỏi.

Lý Diệc Phi để bia lên bàn, “Lúc cô nghĩ là tôi đang ở trong nhà vệ sinh.”

Tiền Phỉ lại hỏi: “Anh mua bia về làm gì?”

Lý Diệc Phi gương mắt nhìn cô, “Cô nói xem?”

Tiền Phỉ bĩu môi: “Hôm nay anh tức cảnh sinh tình à? Bạn gái quen mấy năm đám cưới, chú rể không phải là anh? Anh ở nhà thuê, mặc đồ của taobao giả làm người giàu có, công ty của vị hôn phu người yêu cũ sắp lên sàn dùng thật nhiều tiền trang bị cho vị hôn thê lấp lánh, những thứ này khiến cho ahh đau buồn à!”

Lý Diệc Phi “Fuck” một tiếng: “Cô có thể ý tứ một chút được không? Cô cho rằng tôi không hề để ý sao?”

Tiền Phỉ cười lạnh lung nói: “Con người anh chính là khó ưa như vậy, lúc người ta có lòng an ủi anh, anh liền giơ cái bộ mặt thối còn lạnh hơn cái mông ra, nói, con mắt nào của cô thấy tôi buồn, đừng có lo chuyện bao đồng, tự lo cho mình đi; người ta nói thẳng thì anh lại cảm thấy bị tổn thương không chịu nổi, Lý Diệc Phi, anh nói con người anh có mâu thuẫn không?”

Lý Diệc Phi ngẩn người, hình như từ trước đến nay không ý thức được bản thân mình là người như vậy.

Anh kéo ghế ngồi xuống, kêu Tiền Phỉ: “Đừng nói nhảm nữa, ngồi xuống ăn cơm đi.”

※※※※※※

Nói là ăn cơm, nhưng thật ra ăn cơm mà có cả bia thì nó đã sớm biến thành hành động phụ mà thôi.

Tiền Phỉ nghĩ trong cuộc đời của mỗi con người có thể có bao nhiêu lần thất tình đây?  Lại có mấy ai sau khi thất tình có thể ở trước mặt người yêu cũ thân thành trai đẹp đây? Nghĩ như vậy, cô liền lấy khí thế liều mình bồi quân tử ra uống với Lý Diệc Phi.

Hai người bắt đầu nói linh tinh.

Lúc say rượu Tiền Phỉ bắt đầu không quản được miệng của mình, cô bắt đầu lên cơn thánh mẫu, tận tình khuyên bảo Lý Diệc Phi: “Theo tôi thấy anh đừng cố chấp nữa, nếu thật sự chịu không nổi, thì cũng đừng có ngày ngày giống như  Hứa Văn Cường, vợ cũng bị Đinh Lực lấy mất rồi mà còn ở đó nhìn trời lo phấn đấu cho sự bình yên của bến Thượng Hải, không ích gì đâu! Nếu anh thật sự không quên được Quế Lê Lê, thì đi tìm cô ấy nói rõ ràng đi, đừng có ở đây lôi kéo tôi uống rượu giải sầu với anh!”

Lý Diệc Phi đem bia trên bàn dời qua một chỗ khác, “Chị hai à, cô không sao chứ? Cô kêu tôi đi tìm cô ta? Tôi nói cho cô biết, từ nhỏ đến lớn, bản thiếu gia chưa từng làm qua chuyện mất mặt như vậy! Hôm nay tôi buồn bực như vậy không phải là vì chuyện bỏ hay không bỏ được! Tôi phiền não là vì cho tới bây giờ chỉ có bản thiếu gia đá người ta, chứ chưa từng bị ai đá bao giờ!”

Tiền Phỉ nhìn anh ta không nhịn được, tặng anh ta bốn chữ: “Không biết xấu hổ!” Nghĩ nghĩ lại tặng thêm hai chữ nữa, “Cặn bã?”

Lý Diệc Phi bị Tiền Phỉ mắng, mất hứng nói, “Tôi cặn bã? Vậy cô nói cho tôi biết, ai không cặn bã? Bạn trai cũ của cô hay là bạn trai hiện giờ? Cô nhìn đám bạn trai cô mà cô quen đi, có ai không phải là đồ cặn bã!”

Anh ta nói xong cầm lon bia lên nốc một hớp lớn.

Tiền Phỉ ngây người nhìn anh.

Anh để lon bia xuống.

Tiền Phỉ vẫn cứ nhìn anh như vậy.

Lý Diệc Phi tỉnh rượu một nửa.

Tiền Phỉ cứ thế nhìn anh, hỏi: “Anh vừa nói gì? Cái gì gọi là, cô xem đám bạn trai của cô, có ai không phải là đồ cặn bã? Tôi tổng cộng chỉ có hai người bạn trai thôi! Còn nữa, cái gì gọi là có ai mà không phải đồ cặn bã?”

Lý Diệc Phi thở dài, quyết định nói thẳng ra: “Tôi hỏi cô, cô với bạn trai cô bao lâu không gặp rồi?”

Mắt Tiền Phỉ mông lung một lát, “Rất lâu rồi, nhưng anh ấy đi công tác mà!”

“Đi công tác ? Thằng đó đi công tác cái vẹo gì ? Ngay cả chủ quản nó còn lhoong làm được thì đi công tác cái gì ? Nó đang lừa cô đấy Tiền Phỉ”

Bỗng nhiên Tiền Phỉ thấy váng đầu, cô ôm đầu đứng lên, “Tôi đau đầu, chúng ta ngày mai nói tiếp, tôi về phòng đây!”

Lý Diệc Phi không có ngăn cô, chẳng qua lúc cô sắp vào phòng, anh nói: “Tiền Phỉ, ngày mai cô tan làm sớm một chút, đến trước cửa khách sạn đợi đi, nhìn xem Hồ Tử Ninh rốt cuộc là có đi công tác hay không ?”

Tiền Phỉ không quay đầu, vào phòng đóng cửa lại.

Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc nãy rõ ràng là rất chóng mặt, bây giờ gần như chỉ trong chốc lát mà tỉnh rượu.

Cô trở về phòng lấy di động nhắn tin cho Hồ Tử Ninh: Tử Ninh, anh đang làm gì? Đi công tác về chưa?

Qua hồi lâu, đối phương mới trả lời tin nhắn: Đang tăng ca, còn chưa về.

Chỉ có vỏn vẹn năm chữ, Tiền Phỉ nhìn mà muốn khóc.

Cô nhớ thời gian lúc Uông Nhược Hải ngày ngày ra ngoài xã giao, cũng là cái kiểu lười nói chuyện: tăng ca, đừng đợi; tăng ca, ngủ trước đi; tăng ca, em có thấy phiền không.

Cô thấy lòng nặng trĩu.

Ngày hôm sau cô đi làm cả ngày không tập trung, còn một tiếng nữa hết giờ làm, cô xin Lưu Nhất Phong về sớm.

Cô ngồi xe điện ngầm đến chỗ làm của Hồ Tử Ninh, cô tìm một góc khuất đứng đợi.

Chẳng mấy chốc thì đến giờ tan ca, từ khách sạn người đi ra không dứt, Tiền Phỉ cố gắng nhìn đến đau cả mắt.

Sau đó cô thấy Hồ Tử Ninh.

※※※※※※

Hồ Tử Ninh mặt đồ vest phẳng phiu, trong tay cầm một chiếc túi, hình như là nhãn hiệu rất đắt tiền, hiên ngang tươi cười như hoa đi ra.

Tiền Phỉ nhìn không chớp mắt, cô không có nhìn nhầm, Hồ Tử Ninh đúng là cười tươi như hoa. Chỉ là nụ cười đó không dành cho cô, mà dành cho một người phụ nữ đang đi về phía anh ta.

Cô thấy lúc người phụ nữ  đó đi qua, Hồ Tử Ninh rất tự nhiên cùng người phụ nữ kia sát lại với nhau.

Cô nhớ Hồ Tử Ninh lúc ở gần khách sạn chưa bao giờ có cử chỉ thân mật với cô, bọn họ đều đi một đoạn khá xa mới nắm tay nhau.

Tiền Phỉ không rõ trong lòng có cảm giác gì, bây giờ cô chỉ muốn gặp Hồ Tử Ninh hỏi anh ta chuyện gì xảy ra.

Cô đi qua chỗ Hồ Tử Ninh, Hồ Tử Ninh cũng nhìn thấy cô.

Anh ta nhìn thấy cô đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó lập tức trấn tĩnh lại, lúc nhìn cô, ánh mắt anh ta lạnh lùng còn mang chút giễu cợt.

Cô ngơ ngác, vì sao anh ta lại có thái độ như vậy?

Cô đi qua người phụ nữ bên cạnh Hồ Tử Ninh, cô ta đeo một đôi bông tai ngọc trai sáng long lanh, cổ đeo một sợi dây chuyền mặt tượng Phật bằng ngọc bích xanh biếc, cổ áo mở rất thấp, bộ dạng thành thục, quyến rũ, hình như so với cô và Hồ Tử Ninh lớn hơn  vài tuổi.

“Cô này là?” Người phụ nữ hỏi Hồ Tử Ninh.

Hồ Tử Ninh dường như sợ cô nói lung tung, vội vàng mở miệng trấn an: “Tiểu Di, em đợi anh một chút, đây là khách hàng của anh, anh cùng cô ấy qua bên kia nói chuyện một chút!” nói xong nháy mắt với cô.

Tiền Phỉ không nhịn được cười giễu cợt.

Bây giờ cô cũng không rõ ai mới là bạn gái chân chính nữa.

Cô cùng Hồ Tử Ninh đi đến chỗ cô đứng lúc nãy.

Cô hỏi Hồ Tử Ninh: “Tử Ninh, tôi không phải loại người hay đeo bám người khác, nhưng anh cũng nên giải thích với tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người phụ nữ kia là ai? Anh một chân đạp hai thuyền phải không?”

Hồ Tử Ninh sầm mặt: “Tiền Phỉ, cô đâu phải đồ ngốc, cô ấy là ai, có quan hệ gì với tôi, chẳng lẽ cô không biết! Cô nói cô không phải loại hay đeo bám, vậy sao cô tìm đến đây làm gì? Cô rõ ràng là muốn tôi xấu mặt?”

Tiền Phỉ ngơ ngác, “Sao anh nói anh đi công tác? Anh đâu có đi!”

Hồ Tử Ninh bực bội nói: “Cô đùa với tôi, hay là ngốc thật? Tôi luôn nói là đi công tác, cô nghe mà không hiểu ý tôi sao, ý tôi muốn nói là chúng ta kết thúc rồi! Tôi không nói thẳng ra là muốn chừa mặt mũi cho cô thôi, cô không hiểu sao?”

Tiền Phỉ mờ mịt nhìn anh ta: “Nhưng nếu anh muốn chia tay, ít nhất, ít nhất anh cũng nên nói cho tôi biết chứ! Anh nói anh đi công tác, sao tôi hiểu được! Anh vừa quen với tôi vừa quen với người khác à?”

Hồ Tử Ninh cười nhạt: “Đủ rồi Tiền Phỉ, nếu cô muốn rõ ràng vậy tôi cũng không cần giữ thể diện cho cô nữa! Cô nói tôi quen bạn gái khác, vậy còn cô? Không phải cô cũng sống cùng người đàn ông khác sao? Thảo nào mà cô luôn không cho tôi đưa về! Tên làm cùng hạng mục với cô, Lưu Diệc Phi đúng không? Tôi thấy cô cùng thằng đó đi vào nhà! Thật là đẹp trai, nó chịu quen cô, có phải là do cô bao nuôi nó đúng không? Nhìn tên đó ngày ngày mặc hàng hiệu là biết! Nếu không phải dòm ngó tiền của cô, đẹp trai như nó sao thèm để ý đến cô chứ? Hèn chi lúc tôi mượn tiền cô, cô nói không có, đều cho tên kia hết rồi chứ gì? Giờ thì hay rồi, cô còn chạy ngược lại đây để chất vấn tôi, cô dựa vào cái gì? Tôi nói cho cô biết nhé Tiền Phỉ, chúng ta vui thì gặp, không hợp thì chia tay, chúng ta kết thúc rồi, cô đừng có đi tìm Tiểu Di, nói bậy bạ, cho dù cô có tìm cô ấy, cô ấy cũng không tin cô đâu, cô ấy sẽ nghĩ cô là kẻ điên si tình tôi thôi!”

Tiền Phỉ từ trước đến nay không nghĩ đến Hồ Tử Ninh lại có bộ mặt xấu xa như vậy, cô tức đến phát run, nước mắt vòng quanh hốc mắt, cô chưa từng nghe qua những lời dơ bẩn như vậy, trong chớp mắt, cô chỉ nghĩ mình nên giống như trong phim, tát cho tên cặn bã này một bạt tai mới đúng.

Cô thuận theo suy nghĩ mà vung tay lên, nhưng cánh tay đi được nữa đường thì bị Hồ Tử Ninh bắt lấy.

Mà sau khi anh ta cản tay cô còn mượn lực đẩy cô về phía sau, cô bị hắn đẩy trẹo chân trái, ngã ra phía sau.

“Cô điên rồi sao!” Trong lúc đẩy cô, cô nghe anh ta nói.

Cô nản lòng ngã xuống.

Nhưng lúc sắp ngã xuống đất, cô lại được người phía sau vững vàng đỡ lấy.

Cô hoang mang quay đầu lại nhìn.

Thì ra là Lý Diệc Phi.

※※※※※※

Lý Diệc Phi đỡ Tiền Phỉ, mắt nhìn về phía Hồ Tử Ninh, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường cùng khiêu khích, “Thằng chó, đánh phụ nữ như thế à ? Có tin chú mày đây nói cho mụ già giàu có phía trước kia, mày đã được mấy mụ bao nuôi rồi không ?”

Hồ Tử Ninh không cam lòng yếu thế, mở miệng đáp trả: “Thằng kia, mày cũng dựa vào nó bao dưỡng mày mà ! Hai ta đứa nào cũng không phải là anh hùng hảo hán, ai cũng đền nên nói ai!”

Lý Diệc Phi cúi đầu nhìn Tiền Phỉ, hỏi: “Cô còn đứng được không?”

Tiền Phỉ gật đầu.

Lý Diệc Phi lại hỏi: “Mặt bên trái hay bên phải?”

Tiền Phỉ nhăn nhó đáp: “Ở giữa!”

Lý Diệc Phi buông cô ra, bước lên phía trước một bước, nhanh chóng vung tay đánh thẳng vào sống mũi của Hồ Tử Ninh.

Hồ Tử Ninh ôm mặt kêu lên một tiếng thảm thiết, ngồi thụp xuống.

Lý Diệc Phi vẫy vẫy tay, đi về đỡ vai Tiền Phỉ, cảm giác được được người ở dưới không ngừng run lên.

Anh không muốn cùng tên cặn bã trước mặt này dây dưa, anh vội vàng lôi cô rời đi

“Thằng chó, mày chờ đó, có một ngày mày phải quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội!” anh nói xong không để ý đến Hồ Tử Ninh ôm mặt mắng chửi những gì, đỡ Tiền Phỉ nhanh chóng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment