Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 36

Lý Diệc Phi cũng đã tìm được gian phòng riêng của bọn Đại Quân, đi vào ngồi xuống, chào hỏi qua một lượt anh ngồi xuống cạnh Kim Điềm: “Đã ăn gì chưa thế?”

Kim Điềm dùng ánh mắt long lanh như nước nhìn anh, lắc đầu, “Anh chưa về em không có khẩu vị!”

Lý Diệc Phi gật đầu, quay người gọi nhân viên phục vụ, “Cho cô ấy trước một bát canh nấm tuyết đu đủ,” sau đó nói với Kim Điềm, “Em nếm thử cái này xem, ăn rất ngon, nhất định em sẽ có khẩu vị!”

Kim Điềm mỉm cười ngọt ngào.

Anh cũng cười với cô nàng, nói với cô: “Ăn từ từ thôi, nấm tuyết phải nhai kỹ, lúc ăn đừng có vội nói chuyện!” Sau đó quay người sang chỗ bên kia cùng bọn Đại Quân chém gió.

“Lát nữa cậu giúp anh đưa Kim Điềm về nhà nhé!”

Đại Quân bĩu môi, “Vậy thì cậu làm gì?”

Lý Diệc Phi nói giọng đương nhiên: “Anh đây đi đưa hai con ma men kia về nhà!”

Ánh mắt Đại Quân lướt qua người anh nhìn về phía Kim Điềm, nhỏ giọng nói: “Cậu nói cậu mang con gái nhà người ta đi chơi sao lại để cho tôi đưa đi đón về thế này, cái này hợp lý sao? Tôi khổ cực giúp đỡ cậu làm nhiều việc như thế, cậu không có chút gì cảm ơn sao?”

Lý Diệc Phi đập cho cậu ta một cái, “Lúc nào rồi mà còn lắm mồm như thế? Làm có một chút việc mà tìm cách đòi anh đây phải khen ngợi chú á?”

Đại Quân híp mắt nhìn anh: “Lại nói hai cô nàng kia là ai thế?”

Lý Diệc Phi nhíu lông mày: “Một người là nữ hán tử, một người là bạn thân của nữ hán tử.”

Vẻ mặt Đại Quân thay đổi, nháy mắt hỏi: “Ai là nữ hán tử? Tóc đến bả vai hay là tóc qua bả vai?”

Lý Diệc Phi trả lời cậu ta: “Chính là người tóc qua bả vai.”

Hai mắt Đại Quân phát sáng, nhỏ giọng kêu lên: “Ôi fuck! Tôi phát hiện khẩu vị của mình có chút biến thái mất rồi. Tôi đã vừa ý cô nàng nữ hán tử kia mất rồi! Là thế đó Đại Phi, tôi không cầu cậu khen thưởng nữa, cậu giới thiệu nữ hán tử cho tôi làm quen là được rồi!”

Lý Diệc Phi đánh một cái vào sau đầu câu ta, “Cút! Nghĩ cái beep gì thế? Nhìn qua cô ta như một cô gái nhưng bản chất ở bên trong so với cậu còn men hơn! Chú em muốn cùng cô ta nói yêu đương còn không bằng làm chuyến sang  Thái Lan tìm một đứa chuyển giới còn hơn!”

Đại Quân xoa xoa cái đầu kêu lên: “Nhìn vẻ mặt cậu như là sợ tôi chà đạp cô nàng ý, còn nói như vẻ là thật lòng vì tôi cơ đấy, tôi thèm vào!”

Lý Diệc Phi vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Đại Quân nói: “Tôi thật sự là muốn tốt cho cậu, tôi sợ cậu nhất thời hồ đồ. Người như cô ấy không giống với bọn mình, cô ấy rất nghiêm túc, hoặc là cậu cùng cô ấy kết hôn, hoặc là đừng có suy nghĩ vớ vẩn. Loại người như cô ấy không chịu nổi chơi đùa đâu, cũng không chịu được tổn thương.”

︶3︶●

Khi Lý Diệc Phi trở lại gian phòng kia, cũng đúng lúc cuộc nói chuyện giữa Tiền Phỉ và Lục Trạch đã đến hồi kết,

Họ bắt đầu bàn đến vấn đề sẽ ở chỗ nào qua đêm.

Tiền Phri nói với Lục Trạch: “Tôi sẽ dẫn Yêu Tinh về nhà, tự anh đi đến khách sạn nhé.”

Lục Trạch nhìn cô rồi lại nhìn Lý Diệc Phi ở phía bên ngoài cửa hỏi: “Hai người cùng đi?”

Tiền Phỉ gật đầu, “Đúng vậy!”

Lục Trạch yên lặng một chút mới nói: “Nếu đã như thế, tôi cũng về nhà cùng hai người.”

Lý Diệc Phi đã đi trước Tiền Phỉ một bước, lên tiếng nói: “Anh chớ có so với tôi, tôi vốn ở chỗ kia mà!”

Lục Trạch nhìn anh, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi có thể ngủ ghế sô pha.”

Tiền Phỉ vừa định lên tiếng, đã bị Lý Diệc Phi ngăn lại, “Lúc tôi ký hợp đồng đã nói rõ rồi, phòng khách cũng là của tôi, cho nên cái ghế sô pha ở phòng khách kia cũng là của tôi!”

Lục Trạch liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt lạnh nhạt, nhỏ giọng nói: “Nghe nói anh đang cần người làm cửa ra cho mấy vụ buôn bán, tình cờ ở Đại Liên tôi có đường ra cho mặt hàng này.”

Vẻ mặt Lý Diệc Phi cũng nghiêm túc lại, “Anh cũng biết khá nhiều nhỉ, có thể hỏi chút, làm sao anh có được tin tức này không?”

Lục Trạch hơi nhếch môi lên, “Bạn của anh tìm bạn của tôi đưa danh thiếp có tên anh và tên cậu ta.”

Lý Diệc Phi vừa sờ cằm vừa quan sát Lục Trạch.

Tiền Phỉ lảo đảo đứng dậy không kiên nhẫn hỏi: “Hai người các anh thì thầm to nhỏ gì thế? Nói to lên tí xem nào, để cái người uống rượu đến choáng váng cũng có thể nghe hiểu được không?” Cô chỉ tay vào Lục Trạch, hỏi Lý Diệc Phi, “Đêm nay sắp xếp anh ta thế nào đây?”

Thái độ của Lý Diệc Phi lập tức thay đổi, tát lên tay cô, “Có biết lễ phép không, lúc nói chuyện ai cho phép chỉ tay vào người ta như thế? Đêm nay anh ta cùng về nhà với chúng ta!”

Tên này trở mặt quá nhanh, Tiền Phỉ thoáng nghẹn một xíu, “Ồ, cùng nhau về nhà à? Thế anh ta ngủ ở đâu?”

Lý Diệc Phi nói: “Ghế sô pha ngoài phòng khách.”

Tiền Phỉ lại “À” một tiếng, đúng dậy định gọi nhân viên phục vụ để tính tiền.

Lý Diệc phi ngăn cô nàng lại, “Không cần!”

Mặt Tiền Phỉ rất hớn hở hỏi: “Anh đã thanh toán rồi à?”

Lý Diệc Phi cười rất gian manh: “Không hề, tôi nói với nhân viên phục vụ cộng luôn vào phòng bên kia rồi!”

Tiền Phỉ lại “Ồ” một tiếng, nở một nụ cười nịnh nọt: “Về sau mấy anh kia có đi ăn cơm, anh có thể sắp chỗ cho tôi ở một góc nhỏ bên cạnh mấy anh chàng ý nhé!”

Lý Diệc Phi đi theo phía sau lưng Lục Trạch và Diêu Tinh Tinh ra ngoài, “Chỉ cần cô em làm thiếu gia anh đây vui vẻ, những chuyện tốt như thế về sau không thiếu phần cô em đâu!” Đi tới cửa anh chàng dừng lại, quay đầu hỏi Tiền Phỉ, “Cô đã tỉnh rượu chưa thế?”

Tiền Phỉ lấy tay dùng sức vỗ lên ngực nói: “Phải tỉnh rồi chứ! Anh cho tôi là bụng kiến uống rượu sao?”

Lý Diệc Phi thấy cô nàng dùng sức vừa phải nhiệt tình vỗ lên ngực mình, đã biết rõ là cô nàng này vẫn còn choáng đấy, không kiên nhẫn thở dài một hơi, đi tới đỡ lấy cô nàng lôi ra ngoài, “Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám ở bên ngoài uống rượu đến mức không làm chủ được tôi sẽ đập cho cô một trận đấy! Nào có loại con gái như thế hở!”

Tiền Phỉ vui vẻ cười ha ha, hỏi: “Vậy ở nhà được chứ?”

Lý Diệc Phi nói: “Ở nhà được thì được, nhưng cô phải xác định sau này người đàn ông của cô sẽ không ghét bỏ bộ dạng say sưa nôn mửa của cô.”

Anh đỡ Tiền Phỉ ra khỏi Kim Đỉnh Hiên.

Bốn người gọi xe trở về nhà.

Sauk hi về đến nhà, Lý Diệc Phi rửa mặt đi ngủ trước, Tiền Phỉ để Lục Trạch ở trong phòng khác, đỡ Diêu Tinh Tinh về phòng.

Diêu Tinh Tinh nằm ở trên giường lăn lộn hai ba vòng bắt đầu nói buồn nôn, Tiền Phỉ đành phải đỡ cô nàng đến nhà vệ sinh. Diêu Tinh Tinh vào được nhà vệ sinh giống như người tìm được đường sống lao thẳng tới bồn cầu ra sức “ọe ọe ọe…”

Sau khi nôn hết xong, Diêu Tinh Tinh hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô nàng xúc miệng xong, lau miệng nhìn về phía Tiền Phỉ như tráng sĩ bị chặt tay nói: “Phí Phí, bà gọi anh ta vào đây, tôi muốn nói chuyện với anh!”

Suýt chút nữa Tiền Phỉ bật khóc.

Cô chưa nôn được trận nào, cồn trong rượu mới bay đi có một nửa, còn một nửa vẫn đang ở trong dạ dày bốc lên đây này, bây giờ cô không muôn làm gì hết cô chỉ muốn ngủ thôi.

Cô giống như du hồn buồn bã ỉu xìu đàng hoàng lướt ra khỏi phòng, đổi lại là Lục Trạch đi vào.

Lục Trạch vừa vào thì đóng cửa, Tiền Phỉ đứng ở cửa ra vào, bỗng nhiêu cảm thấy mình thật thê thảm giống như cô bé bán diêm, gần sang năm mới nhà nhà đều đóng kín.

Cô thật sự rất buồn ngủ, nằm bẹp dí trên ghế sô pha, nhắm mắt nằm ngủ.

Dần chìm vào giấc ngủ say, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng “rầm”

Cô bật ngay dậy, tỉnh ngủ xíu, cô tưởng hai người trong phòng đánh nhau, vì vậy giống như có tên lửa gắn vào người, nhanh chóng từ ghế sô pha chạy tới cửa phòng dùng sức mở cửa, “Sao thế sao thế? Cứ bình tĩnh nói chuyện thôi sao lại…đánh nhau…rồi!

Cô đứng hình không nói vì hai người trong phòng đang hôn nhau mãnh liệt. Dưới chân bọn họ là chồng sách, vốn là chồng sách nghiệp vụ mà cô đặt ở trên bàn.

Hai người kia rốt cuộc dây dưa cuồng dã đến mức nào.

Cô đỏ mặt tới tận mang tai lui ra ngoài, còn tốt bụng tiện tay đóng cửa hộ. Cô đứng ở bên ngoài cửa nghe thấy bên trong “tạch” một tiếng, cửa đã bị khóa từ bên trong. Cô rõ ràng là chủ mà bị khóa ở ngoài cửa rồi.

Cô ngẩn người, cảm thấy hai cái đứa ở trong phòng kia có phải là quá khát khao nên có chút không biết xấu hổ rồi phải không…

︶3︶●

Sáng sớm hôm sau, Diêu Tinh Tinh và Lục Trạch cùng một trạng thái đi ra khỏi phòng, trên mặt vẻ mặt chính khí như kiểu chuyện xấu tối hôm qua hai đứa này chưa từng làm đâu giống như kiểu chỉ ngồi đối diện nói chuyện hết đêm mà thôi.

Tiền Phỉ đã làm xong bữa sáng, vừa bày bát đũa vừa gọi Yêu Tinh. Nhưng chưa kịp nói câu tiếp theo đã bị Diêu Tinh Tinh cắt lời: “Bà đừng hỏi tôi gì cả, tôi không biết hôm qua xảy ra chuyện gì, tôi uống say quên hết rồi!”

Tiền Phỉ dừng việc đang làm dở trên tay, nâng người lên, khinh thường bĩu môi một cái: “Tôi vốn định hỏi bà là bà ăn cháo hay uống sữa đậu nành? Thế mà bà đã có tật giật mình rồi, nếu tôi không phối hợp với bà một chút, có vẻ rất xin lỗi cái vẻ đạo mạo của bà nhỉ!” Cô híp mắt lại, chớp chớp mắt, tất cả trạng thái lộ rõ trên mặt: “Bà có thể nói cho tôi biết vì sao môi bà sưng lên thế kia không? Có phải là tên kia thừa dịp bà uống say quá dùng sức đập cái mỏ của bà phải không?” Tiền Phỉ làm vẻ mặt ham học hỏi chỉ vào Lục Trạch hỏi Diêu Tinh Tinh.

Diêu Tinh Tinh không hề đỏ mặt không thở gấp, “Ngày hôm qua dùng mỏ mắng bà cả một đêm đấy, thế là mệt mồm đấy!”

Tiền Phỉ vừa cười vừa nói: “Ở trước mặt người yêu mình bà không thể giữ một chút hình tượng tốt đẹp thì bà sẽ chết đấy à?”

Cô để cho Diêu Tinh Tinh và Lục Trạch ngồi xuống bàn ăn cơm trước, tự mình đi gõ cửa phòng Lý Diệc Phi gọi tên kia dậy ăn sáng. Ngăn cách nhau bằng một tấm cánh cửa Lý Diệc Phi làu bàu nói cho cô biết, mình sẽ ngủ thêm một lúc, dặn cô để đồ ăn sáng mỗi thứ một chút vào trong nồi giữ ấm cho mình, rồi tiện tay đem cái áo sơ mi có nút thắt bằng vàng là phẳng đi, còn cả thùng rác trong phòng vệ sinh của anh cũng cần phải đi đổ rồi.

Tiền Phỉ hung hăng quát mắng cái cửa một câu: “Shit! Coi mình là thiếu gia đến phát nghiện sao? Quản chú mới là lạ đấy, cho chú chết đói đi!”

Tuy là cô nói như vậy, nhưng mà khi trở về bàn ăn vẫn để lại một cốc sữa đậu nành và một chén cháo ở bên cạnh.

Diêu Tinh Tinh lườm cô, chậc chậc hai tiếng rồi nói: “Bệnh thánh mẫu từ trong bụng mẹ của bà có vẻ lại nặng thêm một cấp ý nhỉ!”

Tiền Phỉ lầm bầm đáp lại cô nàng một câu: “Đã thành hai miếng lạp xưởng dày rồi mà không ngăn được cái mồm nói lời độc địa của bà!”

Cô hỏi Diêu Tinh Tinh và Lục Trạch, ăn sáng xong có tính toán gì không, đi ra ngoài chơi hay là ở nhà mọi người nói chuyện phiếm.

Lục Trạch nói: “Chúng tôi phải về Đại Liên rồi, trợ lý cũng đã đặt xong vé máy bay.”

Tiền Phỉ sững sờ, nhìn Diêu Tinh tinh, mặt mũi tràn đầy lưu luyến, “Nhanh như vậy đã đi rồi á? Không ở thêm vài ngày à?”

Diêu Tinh Tinh cũng mím môi: “Buổi chiều anh ấy có cuộc họp hội nghị cấp cao thường kỳ!”

Tiền Phỉ lộ vẻ mặt không thể tin: “Không đến mức ý chứ? Hôm nay là Tết mà! Toàn bộ Trung Quốc đều đón năm mới, ông chủ Lục à anh có phải là làm một nhà tư bản muốn giống như Hoàng Thế Nhân(*) sao?”

(*) Hoàng Thế Nhân: Nhân vật trong phim, là hình ảnh một địa chủ xấu xa luôn chèn ép dân chúng nghèo khổ. Hình như đã từng giải thích rồi thì phải TT^TT

Lục Trạch mặt không thay đổi nhìn cô nói: “Không có cách nào, vốn là chiều qua mở họp rồi, thế nhưng mà có người giận dỗi, tôi không có tâm tư họp hành gì, đành phải chuyển tới hôm nay thôi.”

Tiền Phỉ nhìn Diêu Tinh Tinh rồi tặc lưỡi, “Bà đúng là trở thành yêu tinh gây tai họa rồi!”

Ăn sáng xong, Tiền Phỉ tiễn Diêu Tinh Tinh và Lục Trạch ra sân bay.

Trước khi đăng ký, Tiền Phỉ và Diêu Tinh Tinh bộ dạng lưu luyến không rời, nói không ngớt, như là sinh ly tử biệt vậy. Lục Trạch ở bên vừa thấy đau đầu vừa khó hiểu, “Vừa rồi ở trên xe không phải hai người đều lướt nét sao?” Ý của anh ta là, sao bây giờ hai bà mới nói không ngớt vậy, sao không sớm làm đi.

Gần như Diêu Tinh Tinh và Tiền Phỉ đồng thời quay đầu nói với anh ta: “Anh không hiểu!”

Tiền Phỉ nói: “Cái này cũng giống như khi đi thi, trước khi thi một tuần anh sẽ đọc sách sao! Không thể luôn!”

Diêu Tinh Tinh tiếp lời: “Nhưng mà trước ngày thi một ngày thì sao? Nhất định là hận không thể đọc suốt đêm luôn!”

Lục Trạch nhìn hai cô nàng, yên lặng nhếch khóe miệng.

Trước khi tiến vào cửa lên máy bay, Tiền Phỉ nói với Lục Trạch: “Anh có thể nhanh chóng làm cho cái công ty ở bên Đại Liên kia sớm ổn định được không, mau đem Yêu Tinh về Bắc Kinh cho tôi! Cuộc sống của tôi không chịu đựng được khi xa cô này quá lâu, lâu quá tôi sẽ thành ngốc mất rồi!”

Gương mặt vốn tê liệt dây cảm xúc của Lục Trạch cũng cong miệng lên: “Nhất định.”

Tiền Phỉ vỗ vỗ bả vai Diêu Tinh Tinh, “Đi vào thôi Yêu tinh!”

Diêu Tinh Tinh tiến vào cửa lên máy bay, Lục Trạch ở sau vội đuổi theo. Anh ta đi về phía trước mấy bước rồi bỗng dừng lại, quay đầu lại, nhìn Tiền Phỉ, bộ mặt nghiêm túc nói: “Tôi thấy cậu Lý Diệc Phi kia, cảm thấy nhìn rất quen mắt.”

Tiền Phỉ bộ dạng nghiêm túc trả lời anh ta: “Ừ, chuyện này à, có thể bởi vì năm đó khi anh ta mang họ Lưu đã từng là nam giả nữ diễn một bộ phim là <Sát Thủ Vô Tình>?”

Lục Trạch mỉm cười: “Thật là khéo, tôi sẽ mang Tinh Tinh đi xem phim này.” Anh phất phất tay, xoay người bước đi.

Đợi đến lúc sánh vai cùng Diêu Tinh Tinh, Diêu Tinh Tinh hỏi anh: “Vừa rồi anh nói gì với Phí Phí thế?”

Anh khẽ cười một tiếng rồi đáp: “Không có gì, chỉ cảm thấy cậu Lý Diệc Phi kia lớn lên rất giống chủ tịch tập đòan Thiên Thánh.”

Diêu Tinh Tinh cảm khái thở dài: “Ấu, tập đoàn Thiên Thánh á, thằng nhãi Uông Nhược Hải kia, chính là bạn trai cũ của Phí Phí đang làm ở Thiên Thánh. Năm đó em muốn vào đó làm mất ba bộ hồ sơ mà không có được!” Nói xong cô nàng lại thở dài, “Như vậy xem ra tướng mạo học hành tất cả chỉ là vô nghĩa, ai ngờ một tên tiểu bạch kiểm đi thuê phòng lại có nét giống với chủ tịch một tập đoàn lớn chứ, khác nhau một trời một vực à!”

Lục Trạch nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.

Cô nàng trước mắt này và cái cô gọi là Tiền Phỉ kia đấy, hai cô nàng này là hai cô nàng phổi bò (ý vô tâm không để ý xung quanh) nhất mà anh từng biết.

Bình Luận (0)
Comment