Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 47

Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn

Lý Diệc Phi ở trong nhà vệ sinh hơi lâu, ở bên ngoài Tiền Phỉ không chờ nổi nữa, anhg giọng gọi anh: “Lý Diệc Phi, bụng dạ chú không tốt sao?”

Lý Diệc Phi xả nước bồn cầu, rửa tay rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh quay lại bàn, cầm chén rượu lên, nói với Tiền Phỉ: “Băng vệ sinh, sinh nhật vui vẻ!”

Tiền Phỉ vốn đang tươi cười, nghe tên này gọi “Băng vệ sinh”, thì chuyển luôn sang vẻ mặt tức giận, nhưng nghe thấy tên này nói “sinh nhật vui vẻ” lại không kìm được sự vui vẻ ở đáy lòng, thế nên trong khoảnh khắc này, vẻ mặt của Tiền Phỉ thay đổi liên tục giống như người thần kinh.

Cuối cùng, cô vẫn chọn “vui vẻ”, nâng chén rượu lên cụng ly với Lý Diệc Phi, “Cảm ơn lời chúc, nhưng chị van chú, về sau đừng gọi chị là băng vệ sinh nữa được không?”

Lý Diệc Phi liếc nhìn cô một cái, “Tùy tâm!” sau đó uống một hơi cạn sạch.

Tiền Phỉ trừng mắt nhìn anh một cái, cũng nâng cốc uống rượu.

Lý Diệc Phi thừa dịp Tiền Phỉ uống rượu, không chú ý, cầm điện thoại của cô lên, đưa số điện thoại nhắn tin đến vào danh sách chặn.

Một chai rượu vang hai người uống rất nhanh đã hết, Tiền Phỉ chép miệng, chậc lưỡi nói: “Rượu này uống ngon thật! Ở đâu ra vậy?”

Lý Diệc Phi nói: “Trộm đấy.”

Tiền Phỉ muốn tìm điện thoại quét mã vạch xem bao nhiêu tiền, kết quả là khi đứng lên thì thấy không vững.

“Tôi không cảm thấy chếnh choáng say, sao lại choáng váng vậy?” Cô lắc lắc đầu nói.

Lý Diệc Phi nhìn cô, nhếch môi, cười nói: “Xem cô ngốc chưa kìa!”

Tiền Phỉ quét xong mã vạch thì bị giật mình. Màn hình di động hiện lên, cái bình rượu nho rỗng này là của nhãn hiệu Romanee-Conti, trị giá khoảng mười hai vạn tệ.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô đã đoán chắc: đây nhất định là hàng super fake rồi!

Cô đỡ đầu, không khỏi thổn thức nói: “Chai rượu giả này đúng là rất không tốt mà, uống xong thì choáng quá đi thôi!”

Lý Diệc Phi dở khóc dở cười. Rượu này là trước khi anh cãi nhau với ông già rồi ở riêng, trộm ở dưới gầm giường của lão, là hàng đểu mới là lạ.

Anh xoay người lấy mấy lon bia để ở trên bàn, mở lon rồi đưa cho Tiền Phỉ, “Tới uống ít bia, rồi sẽ không choáng nữa!”

Tiền Phỉ nhận bia, bộ dáng như đang có gì cần suy nghĩ.

Bống nhiên cô vỗ bàn một cái, nói: “Lý Diệc Phi, chẳng lẽ chú thật sự là phú nhị đại?”

Lý Diệc Phi ngừng động tác trên tay, thu hồi vẻ mặt, nhìn cô.

Thời gian lẳng lặng trôi qua.

Tiền Phỉ rối rắm suy nghĩ một lúc, rồi phủ định giả thiết vừa rồi của mình: “Không đúng, nếu chú thật sự là phú nhị đại, nếu như rượu này thật sự không phải là hàng nhái, chú bán mấy cái chai này đi là có thể đặt cọc, mua nhà trả góp được rồi, cần gì phải thuê phòng chỗ tôi chứ?”

Lý Diệc Phi nghe vậy, thật sự rất muốn cầm cán chổi lau nhà gõ đầu cô.

Nhà giàu có nào chả có nhiều nhà ở, cần gì phải bán gia sản để đi mua nhà mới chứ? Anh đi thuê nhà trọ cũng chỉ là kế sách tạm thời, anh muốn chứng minh cho lão già thối kia thấy, cho nên không muốn đòi lão tiền tiêu, nhưng anh cũng không muốn tuyệt giao với vị kia cả đời, nên tích tiền mua nhà làm cái khỉ gì.

Lý Diệc Phi cùng cô vừa uống bia vừa luyên thuyên câu được câu mất, sau khi uống được hai lon, anh đứng dậy đi vào phòng bếp. Tiền Phỉ buồn bực nhìn anh, không biết là rốt cuộc anh muốn làm gì.

Sau khi đi tới phòng bếp, đột nhiên Lý Diệc Phi tắt đèn trong phòng đi. Tiền Phỉ “Ơ” một tiếng. Một lát sau, bài Happy Birthday được phát ra từ điện thoại, một chút ánh sáng mờ nhạt nhảy nhót từ trong phòng bếp đi dần về phía phòng khách.

Lý Diệc Phi bưng một cái bánh sinh nhật cắm đầy nến đi từ phòng bếp đi ra, trong túi áo sơ mi của anh là cái điện thoại đang phát bài Happy Birthday.

Lúc Lý Diệc Phi để bánh ngọt lên trên mặt bàn, nhìn thấy Tiền Phỉ mặt đầy nước mắt.

Anh hoảng sợ.

“Không đến mức như vậy chứ, không phải là chỉ không đích thân tự hát bài chúc mừng sinh nhật cho cô thôi sao, sao mà cô lại bị ấm ức đến mức như thế này à?”

Tiền Phỉ vừa khóc vừa cười, “Không phải, là tôi quá cảm động, đã rất lâu rồi tôi không trải qua sinh nhật như này, trước kia bởi vì có bạn trai, Yêu Tinh không thể ở cùng tôi, mà bạn trai tôi cho tôi một bát mì thôi là đã không tệ rồi, đã nhiều năm rồi tôi không được ăn bánh sinh nhật của mình.” Cô ngẩng đầu lấy tay áo lau mặt, cười hỏi, “Có phải là tôi rất khác người không?”

Lý Diệc Phi gật đầu, “Cũng không hẳn, chẳng phải chỉ là một cái bánh ngọt thôi sao, khóc thành như vậy, có đáng không!” Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng anh lại thấy xót xa.

Thằng khốn họ Uông kia đối xử với cô ấy tệ quá.

Lý Diệc Phi vỗ vỗ bả vai cô, “Được rồi, đừng thế nữa, thừa dịp nến chưa cháy hết, mau ước đi!”

Tiền Phỉ nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau để ở trước môi.

Lý Diệc Phi nhìn cô trong ánh nến, vẻ mặt thành kính giống như đang làm một chuyện rất thiêng liêng, nghiêm túc lại chuyên tâm. Lông mi của cô rất dài, đoạn cuối hình như hơi cong, cái bóng của chúng giống như cây quạt nhỏ ở trên má cô. Sống mũi cao thẳng, cánh mũi nho nhỏ, khuôn mặt trái xoan với cái cằm chữ V. Gần đây, bị anh thúc giục nên mới nghiêm túc làm đẹp, làn da cô trắng mịn, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy.

Thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp. Trước kia mắt mũi anh thế nào mà nhìn cô lại thấy cô là một cô gái xấu, một nữ hán tử vậy?

Lý Diệc Phi nhìn khuôn mặt trước mắt, càng nhìn càng thấy động lòng. Bỗng nhiên cô chớp chớp mắt, đáy mắt ẩm ướt sáng long lanh khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười, nhìn anh nói: “Tôi ước xong rồi!”

Lý Diệc Phi thu lại vẻ mặt vừa rồi, cười một cái nói: “Vậy thì thổi nến đi!”

Tiền Phỉ nói: “Anh cắm nhiều nến quá, một hơi của tôi sao thổi hết được, anh giúp tôi thổi nữa đi!”

Lý Diệc Phi nói: “Ừ!”

Tiền Phỉ đếm một hai ba, bọn họ cùng nhau thổi phù tắt nến.

Bốn phía tối đen. Tiền Phỉ đi bật đèn, sau khi quay lại thì ngồi cắt bánh, đưa cho Lý Diệc Phi một miếng, mình một miếng. Hai người vừa ăn bánh, vừa uống bia, vừa trò chuyện, Tiền Phỉ cảm thấy hôm sinh nhật này không tệ.

“Cám ơn anh, Lý Diệc Phi!” Cô khẽ nói.

Lý Diệc Phi ngẩng đầu nhìn cô, “Cảm ơn cái khỉ gì chứ!” Anh dừng một chút, hỏi, “Cô vừa ước cái gì vậy? Trông cô như thể hận không thể dồn hết sức từ hồi bú sữa mẹ tới giờ vào việc đó vậy!”

Tiền Phỉ nói: “Đừng nói sức từ thời bú sữa mẹ, mà sức từ khi trong bụng mẹ tôi cũng muốn dùng tới! Điều ước của tôi là, năm nay tôi sẽ gặp được một người đàn ông tốt, sau đó gả mình đi!”

Đáy mắt Lý Diệc Phi khẽ dao động.

“Cô vội vã kết hôn như vậy cơ à? Cứ nói chuyện yêu đương, hẹn hò trước không được hả?”

Tiền Phỉ cau mày lắc đầu, “Yêu đương thì có gì để mà nói! Tôi còn ngại chưa đủ tổn thương chắc? Qua sinh nhật tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, tôi không phải là mấy em gái ít tuổi nữa, không thể tiếp tục mơ mộng, yêu đương gì đó đều là giả dối, tìm một người thích hợp rồi kết hôn, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn khó khăn, cùng nhau sống qua ngày, đấy mới là chuyện đứng đắn!”

Lý Diệc Phi im lặng.

Anh cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu loạn cào cào.

Từ sau say rượu suýt mất đi lí trí kia, anh đã xác định được một chuyện, đó là anh đã rung động với bà cô ngốc nghếch này rồi. Nhưng sau đêm đó, anh rơi vào trạng thái hoang mang —— anh không thể xác định được anh đã rung động đến mức nào, có đủ để chống đỡ, giúp đỡ nhau qua những khó khăn hoạn nạn trong hôn nhân không? Anh có cam tâm vì chút rung động này mà chịu sự trói buộc của hôn nhân hay không?

Cũng bởi vì loại cảm giác hoang mang rối rắm này, nên anh mới không chủ động nhắc cô nhớ tới chuyện đã phát sinh đêm đó.

Điện thoại của Tiền Phỉ vang lên, cô nhận điện thoại, là của ba và mẹ kế chúc cô sinh nhật vui vẻ. Anh nghe cô vui vẻ trả lời điện thoại, sau khi nói chút chuyện nhà, thỉnh thoảng lại cãi nhau với ba, anh không kìm được cũng muốn được vui vẻ như vậy.

Nó hoàn toàn không giống với gia đình anh, trong cái nhà đấy, ai cũng phải sống thật chăm chỉ, cố gắng, điều kiện gia đình cô cũng tạm coi là khá giả, nhưng vì cô ở Bắc Kinh mà lấy hết toàn bộ tài sản tích cóp được chỉ để mua một căn nhà. Bà cô ngốc này vì lo cho sức khỏe của cha, lại cảm kích ơn huệ của mẹ kế, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ sẽ có chuyện gì đó phát sinh ngoài ý muốn, mà trong tay cô lại không có chút tiền dư nào để giải quyết chuyện này.

Anh có thể nhìn thấy những sự lo lắng vụn vặt của cô được cất giấu dưới nụ cười hi hi ha ha. Anh cũng có thể nhìn ra cô đã âm thầm cố gắng biết bao để có thể thay đổi được thực tế. Cô cố gắng đọc sách, cố gắng học thêm về nghiệp vụ, cô muốn thi CPA (*), cô muốn thông qua sự cố gắng và năng lực của mình để có thể thay đổi, nắm trong tay tất cả mọi chuyện không thể khống chế.

(*) CPA: là cụm từ viết tắt của Certified Public Accountants, có nghĩa là Những kế toán viên công chúng được cấp phép. Đây được coi là một cố vấn tài chính chuyên nghiệp cho các cá nhân và doanh nghiệp. Bạn có thể hiểu nôm na CPA là chứng chỉ kế toán quốc tế (Nghe mấy thím bảo thi cái này khó lắm, còn khó hơn học thạc sĩ chuyên ngành kế toán)

Cô nỗ lực như vậy, nghiêm túc như vậy. Mà dạo này thì anh chỉ muốn vui vẻ, tuy anh thích cô, nhưng có thể chống đỡ được sự nghiêm túc của cô sao? Có thể gánh vác được cuộc hôn nhân mà cô luôn mong muốn ư?

Tâm trạng Lý Diệc Phi rối bời.

Tiền Phỉ kết thúc cuộc gọi, cầm lon bia lên nói với Lý Diệc Phi: “Bố tôi bảo tôi thay ông uống với anh một hớp!”

Lý Diệc Phi cũng cầm lon bia lên. Lúc anh ngẩng đầu uống một hớp bia, chợt nghe thấy Tiền Phỉ thất thanh kêu lên một tiếng. “A!”

Anh đặt lon bia xuống, nhìn về phía Tiền Phỉ.

Mặt cô đỏ bừng, đỏ giống như vừa ăn ớt xong. Cô mắt chữ O, mồm chữ A, vẻ mặt hoảng sợ.

Lý Diệc Phi nhíu mày, hỏi: “Cô làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?”

Tiền Phỉ đỏ mặt, nhìn Lý Diệc Phi, đáy mắt đầy sự kinh hoảng: “Tôi vừa mới nhớ ra, tối hôm đó, sau khi chúng ta uống bia xong thì đã xảy ra chuyện gì rồi!”

Thì ra giấc mộng xuân kia không phải là mộng, là thật, mà nhân vật chính trong giấc mộng, chính là cô và người trước mặt.

Cô lắp bắp nói, giọng nói run rẩy: “Chúng…chúng ta… chúng ta…sao…sao…sao lại… lại…” Cô lắp bắp, còn cắn đầu lưỡi vài phát, nhưng cũng không thể nói xong câu tiếp theo.

Mà Lý Diệc Phi chỉ ngồi ở đó nhìn cô, không nhìn ra biểu cảm gì, ngay cả một câu cũng không nói, chỉ ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn cô.

Tiền Phỉ xấu hổ muốn khóc.

Cho dù anh ta có nói rằng “nhất thời xúc động sau say rượu, bây giờ anh rất hối hận” cũng được, nói như vậy còn khiến cho người ta thoải mái hơn là không nói gì. Hiện tại anh ta cứ lẳng lặng ngồi đó nhìn, giống như là đang thưởng thức sự hoảng sợ, lúng túng của cô. Khiến cho cô cực kỳ muốn đào một cái hố để chui vào.

“Tôi… tôi… đầu tôi rất đau! Tôi đi ngủ trước, ngủ ngon!” Nói xong câu đó, Tiền Phỉ vất vả đứng dậy, hoảng hoảng hốt hốt chạy về phòng.

Lý Diệc Phi nhìn Tiền Phỉ đóng chặt cửa phòng kêu “rầm” một tiếng, vỗ vỗ khuôn mặt cứng ngắc.

Vừa rồi đột nhiên cô nhắc tới chuyện đêm đó, anh cũng không biết nên phản ứng như nào.

Nói không cẩn thận hay là nhất thời xúc động? Nói thực ra tôi thích em nhưng tôi không muốn kết hôn với em?

Câu nào anh cũng không dám nói, chỉ sợ nói sai một câu, dựa vào tính cách cố chấp, quyết liệt của cô, từ nay về sau anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, đã vậy còn bị tuyệt giao.

Anh vỗ vỗ mặt, trở về phòng.

Anh cần yên tĩnh một chút để chỉnh lý lại suy nghĩ của mình, quyết dịnh dùng thái độ và mối quan hệ gì để bước tiếp cùng bà cô ngốc này trên con đường phía trước.

Sau khi quyết định như vậy, anh đi ngủ. Tất cả cứ để mai tính. Dù sao thì ngày mai luôn là một ngày khác.

Anh vừa nằm xuống thì nhận được điện thoại của phó tổng giám đốc gọi đến.

︶3︶●

Ngày hôm sau, lúc đi làm thì Tiền Phỉ phát hiện Lý Diệc Phi đã đi rồi.

Cô cảm thấy có chút cảm giác không đúng. Cô cảm thấy rõ ràng là anh đang trốn tránh mình.

Lúc đi làm, Lưu Nhất Phong bảo cô tiến hành xác nhận một chút chuyện với công ty Lý Diệc Phi trước khi bàn giao.Cô gọi cho Lý Diệc Phi thì thấy tên kia tắt máy. Cô đành phải gọi cho Triệu Đức.

Giọng nói của Triệu Đức ở trong điện thoại có chút uể oải, Tiền Phỉ hỏi cậu ta làm sao vậy, cậu ta nói cảm thấy buồn bực.

Tiền Phỉ hỏi anh Lý Diệc Phi đang làm gì vậy, gọi điện cho tên kia thì cứ thuê bao liên tục. Giọng của Triệu Đức có chút ngạc nhiên: “Cô không biết à? Không phải là hai người bọn cô ở cùng nhà sao? Sáng sớm nay Diệc Phi đã đi công tác cùng với một tổ phụ trách hạng mục khác rồi. Chắc là phải đi một tháng, nhất định là hạng mục phát hành cổ phiếu mà lúc trước công ty nhờ anh đi làm, hiện tại cậu ta chắc là còn đang ở trên máy bay. Mà kể cũng lạ, trước đây người phụ trách của tổ hạng mục đấy có năn nỉ ỉ ôi xin thằng cha kia đi cùng một chuyến như thế nào thằng cha kia cũng không nghe, nói tháng này có chuyện quan trọng phải làm, hình như có liên quan tới cô. Nhưng sáng nay tôi lại nghe nói phó tổng gọi cho lão ấy, nói xong lão ấy liền đồng ý luôn. Cô xem, tên này còn thay đổi nhanh hơn cả phụ nữ!”

Tiền Phỉ nói chuyện điện thoại xong, cảm thấy mê man.

Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Như vậy là cậu ta đang trốn tránh cô mà!

Cô hối hận vì bản thân quá nhanh miệng, cho dù là nhớ tới chuyện đêm đó, thì sao cứ nhất định phải nói ra chứ?

Cô cho rằng nhất định là đêm đó Lý Diệc Phi uống quá chén, tên kia bị rượu kích thích, cho nên mới đối xử với cô như vậy, thực ra là trong lòng anh rất không mong cô nhớ tới chuyện đêm đó? Mà cô lại nhớ tới, còn nói ra, khiến cho tên kia không có cách nào đối mặt với cô, cho nên chỉ có thể mượn cớ đi công tác để trốn tránh.

Cô cảm thấy vô cùng 囧, vô cùng khó xử, cảm thấy không biết giấu mặt đi đâu. Cô giống như đang ép người ta phải chịu trách nhiệm với mình.

Sau khi cơn khó xử đi qua, cô lại cảm thấy có chút khó chịu, dường như tim đau thắt lại, đáy mắt hơi cay cay.

Cô hít sâu một hơi, đè xuống chút khó chịu, chút đau đớn, chút cay cay, ép bản thân không được nghĩ sâu hơn nữa.

Tùy người kia đi, nếu như sau khi trở về, nếu anh muốn chuyển đi thì cô sẽ tìm một người khách thuê trọ mới, còn nếu như anh tiếp tục ở lại, cô cũng sẽ giữ vứng khoảng cách với anh, không khiến cho hai người khó ở chung như vậy.

︶3︶●

Lý Diệc Phi ngồi ở sân bay, nhìn sương mù trắng mịt mờ ở ngoài cửa sổ, tâm tư dần dần bình tĩnh lại.

Ngày hôm qua phó tổng dùng loại hành động trước nay chưa từng có, như thể sắp quỳ xuống đến nơi, cầu xin anh đi theo tổ công tác hạng mục phát trái đi giải quyết hậu quả. Ông chủ của xí nghiệp phát hành cổ phiếu kia thật sự là đồ khó chiều, người khác đều làm không được, chỉ có anh là có thể nói đôi ba câu. Phó tổng nói, nếu anh không đi thì hạng mục này thật sự là bị chết ngỏm rồi.

Đã nói đến mức này rồi, anh không có cách nào để từ chối, đành phải đồng ý.

Sau khi đồng ý, anh ngẫm lại, thấy lần đi công tác này rất đúng lúc, vừa lúc anh có thể dựa vào khoảng thời gian này làm rõ: cảm giác của anh đối với Tiền Phỉ rốt cuộc là gì, anh có thể vì cô mà buông tha cho tự do tới mức nào. Cô không giống với những người phụ nữ anh từng tiếp xúc, anh và bọn họ chỉ nói chuyện yêu đương, không nói chuyện kết hôn cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao cái mọi người theo đuổi đều là tự do và thoải mái. Nhưng Tiền Phỉ thì không như thế, lần nào yêu đương cô cũng đều chăm chăm chạy tới cái đích là kết hôn, tuy là lần nào cũng thất bại.

Mà cũng bởi vì thất bại nhiều lần, cô không thể chịu tổn thương thêm lần nào nữa. Cho nên anh càng phải thận trọng, càng phải làm rõ cảm giác của mình đối với cô là gì, rốt cuộc là có muốn lấy hôn nhân làm nền tảng hay không —— nếu không, cô sẽ bị tổn thương, nếu vậy không bằng anh dứt khoát dừng bước tại đây, hơn nữa phải rời xa cô, nếu quả thực phải làm như vậy, anh cần phải lo lắng chính là tương lai anh có hối hận hay không.

Anh quyết định dùngmột tháng này, làm rõ mọi chuyện.

Bình Luận (0)
Comment