Edit: Thảo Nguyễn
Beta: Tiểu Ngạn
Lúc hôn đến mức bùng cháy như lửa, Lý Diệc Phi nâng Tiền Phỉ lên, bế cô ngã trên ghế sa lon. Anh ép cô dưới người, một chút khe hở cũng không có, môi lưỡi mút cô, dữ dội mà quấn lấy. Tay của anh vuốt ve loạn khắp người cô. Càng hôn càng khó kiểm soát lửa tình của mình, tay của anh từ từ tiến vào trong váy cô, vuốt dọc lên phía trên của chân cô, lúc sờ đến quần lót, không chút do dự kéo xuống.
Tiền Phỉ có chút bối rối giãy dụa một chút, anh đè lên chân của cô, chế trụ cô. Cô ỡm ờ nghe theo anh.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi áo sơ mi của Lý Diệc Phi vang lên.
Điện thoại của Lý Diệc Phi vẫn đổ chuông, anh không quan tâm, toàn bộ tâm tư đều dùng để chuẩn bị ‘cắn nuốt’ cơ thể của Tiền Phỉ. Tiền Phỉ thật sự thấy khó chịu khi nghe thấy tiếng chuông, đẩy Lý Diệc Phi ra, muốn Lý Diệc Phi hoặc là nhận điện thoại hoặc là dập máy.
Rốt cuộc Lý Diệc Phi cũng rời môi của cô một lúc, hơi chống nửa người trên. Vì vậy qua tấm vải mỏng, Tiền Phỉ lờ mờ nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động đang sáng, là tên của một cô gái.
“Gina?” Cô đọc tên, sau đó thấy Lý Diệc Phi biến sắc, trong đáy mắt tràn ngập tình dục tỏ vẻ khẩn trương và đề phòng.
Tim cô đập mạnh, hơi dùng sức đẩy Lý Diệc Phi ra một chút, thò tay lấy điện thoại từ trong túi áo anh ra, dùng tốc độ nhanh như chớp nhận điện thoại.
Lý Diệc Phi muốn ngăn cản đã không kịp, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô, nhìn cô nghe giọng nữ ỏn ẻn từ trong điện thoại di động truyền tới.
“Aubrey, không phải hôm qua chúng ta nói tối nay cùng nhau ăn cơm sao, nhưng mà bây giờ anh đang ở đâu?”
Tiền Phỉ giơ điện thoại, nhìn Lý Diệc Phi.
Lý Diệc Phi cướp điện thoại, không nói một lời cúp điện thoại, tắt máy.
Hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trừng một lúc, Tiền Phỉ trầm mặt mở miệng trước: “Aubrey? Không tệ, tên nước ngoài rất hay!”
Lý Diệc Phi nhìn cô, đáy mắt có chút tránh né, nói không ra hơi, “Anh không biết hai người sẽ chia tay nhanh như vậy, anh còn tưởng rằng anh và em chắc chắn không có cơ hội! Lúc đó trong lòng anh không dễ chịu, Đại Quân giới thiệu cho anh một cô. Nhưng, anh có thể dùng nhân cách cam đoan với em, anh và cô ta không phải kiểu như vậy! Thật đấy Tiền Phỉ em phải tin tưởng anh!”
Tiền Phỉ nhìn Lý Diệc Phi, cười ha ha hai tiếng, “Tin anh mới lạ, ở trên người con gái anh vẫn còn thứ gọi là nhân cách á!” Cô thu hồi nụ cười, đẩy Lý Diệc Phi ra, ngồi dậy kéo quần lót lên, từ ghế sofa đứng lên, như nữ vương từ cao nhìn xuống vỗ vai của anh, thong dong bình tĩnh nhìn lều nhỏ đang dựng căng lên của anh, nói: “Lý Diệc Phi, chị đây loại phụ nữ hán tử này, sợ là không khống chế được loại thiếu gia có nhân cách bại hoại như chú, chị thấy chúng ta vẫn là làm bạn thân thôi! Đợi khi nào chú bỏ được kiểu sống giàu sang và phong lưu, chúng ta lại cân nhắc có thể lăn trên giường hay không nhé! Chị muốn ngủ, chú muốn ở lại thì nằm ngủ ở sofa, không muốn ở lại, lúc ra nhớ đóng cửa nhà hộ chị.”
Nói xong cô thẳng đi về phòng, để lại Lý Diệc Phi với vẻ mặt thống khổ nhìn người anh em đang căng cứng của mình.
Trở lại trong phòng, Tiền Phỉ nằm lỳ ở trên giường, vùi mặt vào trong gối, nếm đủ loại tư vị trong lòng.
Mấy ngày nay, quả thực cuộc sống của cô so với việc ngồi cáp treo còn thấy kích thích hơn.
Thân thể vẫn còn ướt át, như trời hạn lâu dài gặp trận mưa rào, hận không thể đắm chìm một cách thoải mái. Nhưng vừa nghĩ đến cuộc điện thoại kia, ham muốn tình dục trong cơ thể cô chưa kịp ‘bùng cháy’ rốt cục cũng từ từ lắng dịu.
Cô không biết có phải bản thân mình đang giận dỗi Lý Diệc Phi hay không. Thế nhưng mà cô giận dỗi gì chứ? Lúc ấy cô quay về với Uông Nhược Hải, người ta tìm bạn gái cũng rất bình thường ah.
Thế nhưng mà trong lòng cô không vui, rất không vui, vô cùng mất hứng, thấy ghen tuông điên cuồng.
Bên ngoài Lý Diệc Phi đang đập cửa phòng cô, lẩm bẩm giải thích nói bởi vì vấn đề của cô và bạn trai cũ đã dừng lại kịp thời, cho nên anh và cô gái kia thực sự chưa kịp nghiên cứu thảo luận chủ đề khác ngoại trừ cuộc sống cả .
Tiền Phỉ bị sự giải thích mặt dày lần này của anh làm cho phải im lặng hỏi ông trời. Cô cắn sau răng ngẩng đầu hướng về phía cửa ra vào lẩm bẩm nói: “Thiếu gia, ngài mau biến đi! Hôm qua đã đồng ý với người ta, dù sao cũng phải nói rõ với người ta, đừng ở đây quấn tôi, anh như vậy khiến tôi rất giống Tiểu Tam mà!”
Lý Diệc Phi im lặng một lúc, nói với cô qua cánh cửa ngăn cách: “Anh đi thật đây nhé.”
Sau đó cô nghe thấy tiếng mở cửa nhà. Anh thực sự đi rồi.
Trong lòng cô bỗng nhiên có cảm giác mất mác, nói không nên lời. Anh sắm vai người đàn ông phong lưu thật đúng là thuần thục, nói đến là đến, nói đi là đi, tính tình này sao lại khiến người ta cảm thấy muốn cho ăn đấm vậy
Cô nằm lỳ ở trên giường tuyệt vọng nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên điện thoại vang lên một tiếng “đinh”.
Là Lý Diệc Phi gửi tin nhắn cho cô:Anh sẽ thử thay đổi bản thân mình. Cònnữa, từ ngày mai trở đi, anh sẽ bắt đầu nghiêm túc theo đuổi em.
Tiền Phỉ nhìn điện thoại, kìm nén khịt khịt mũi.
Ngày hôm sau, Lý Diệc Phi quả nhiên mặt dày, bắt đầu không hổ thẹn đặt chân lên con đường “Chính thức theo đuổi” mà anh nói. Tiền Phỉ cố ý đè ép tính nết của anh, không lập tức tỏ ý.
Diêu Tinh Tinh nói: “Chị hai, bà kiềm chế chút, đừng làm bộ làm tịch lên mặt, cẩn thận chèn ép người ta nhiệt tình quá người ta chạy mất!”
Tiền Phỉ nói: “Nếu thực sự bị chèn ép quá mà chạy thì cái đó chỉ rõ vốn anh ý không thuộc về mình.”
Tiền Phỉ và Lý Diệc Phi quy ước ba điều: thứ nhất, không thể để người của hai công ty biết việc mập mờ của bọn họ, phải ra vẻ đạo mạo để mọi người cảm thấy bọn họ là công việc quan hệ bình thường. Thứ hai, không cho phép đến công ty đón cô. Thứ ba, nếu như đi quán bar, nơi phong nguyệt mờ ảo, không được gạt cô. Còn có nếu liếc mắt đưa tình với mấy cô của học viện điện ảnh, học viện vũ đạo, học viện nghệ thuật….nhất định phải giấu kín không có kẽ hở, đừng để cô biết, bằng không cô có thể nhịn không được căn cứ theo trái tim chính nghĩa mà đập anh.
Lúc trước cô đã chứng kiến quá trình anh sống với bạn gái cũ, thấy được quá nhiều thói xấu ở phương diện này. Lúc anh là bạn trai của người khác, những chuyện này không liên quan đến cô, cô có thể cười trừ với việc này. Thế nhưng mà một khi anh có khả năng trở thành bạn trai của mình, đối với mấy thói xấu này cô tuyệt đối nhẫn nhịn được.
Đối với ba điều quy ước của cô, Lý Diệc Phi đồng ý rất không thoải mái.
“Dựa vào cái gì không thể để mọi người biết chuyện của hai chúng ta? Dựa vào cái gì anh không thể đến công ty em? Thiếu gia anh sống đến bây giờ đều là tỏa sáng đi dưới ánh mặt trời, sao lại trở thành không thể gặp người khác! Còn có dựa vào cái gì mà quán bar là nơi phong nguyệt mờ ảo? Người ta là có giấy phép buôn bán đứng đắn được không! Hơn nữa mấy cô gái ở mấy trường kia cảm thấy anh cool, anh đẹp trai, anh đáng yêu cứ thích nhìn anh, anh biết làm sao?! Khí chất trời ban sao có dựa vào mấy thứ tầm thường mà bị xóa bỏ sao?”
Mấy lần dị nghị không biết xấu hổ này của anh đều bị Tiền Phỉ tàn nhẫn đè xuống, đấu tranh cuối cùng tuyên bố không có hiệu quả.
Đại Quân nhìn bộ dạng Lý Diệc Phi tung hoành tình trường vung tay áo từ trước đến nay không luyến tiếc một cô gái nào, hôm nay lại thất bại khắp nơi, rất gắng sức ở một bên châm chọc khiêu khích: “Hèn hạ, xứng đáng! Ai bảo cậu không cho tôi quen biết nữ hán tử ấy, còn nói không phải cậu giấu diếm? Bị tôi nói trúng rồi sao, cậu là muốn ăn một mình! Đáng đời phong thủy luân chuyển, cậu cũng có ngày hôm nay!”
Dĩ nhiên Tiền Phỉ lập những quy củ kia đương nhiên là không ngăn được cái người không đứng đắn Lý Diệc Phi kia.
Ngày nào đó lúc ăn cơm trưa, Tiểu Viện mắt phát sáng chém gió cùng Tiền Phỉ: “Mình phát hiện gần đây anh chàng siêu đẹp trai của công ty hợp tác với công ty chúng ta ýthường xuyên đến công ty mình! Mỗi lần anh ta tới, mình dẫn anh ta vào phòng họp, anh ta đều mỉm cười nói cám ơn với mình! Má ơi nụ cười tươi đẹp vô song kia, quả thực làm trái tim mình nhộn nhạo, nếu không phải ngại có quá nhiều người, thật muốn bổ nhào lột sạch quần áo của anh ta!”
Tiền Phỉ sặc cơm.
Chị Kim ở bên cạnh nói: “Ôi chao đúng vậy! Anh chàng kia sao mà đẹp trai như vậy, lại còn năng nổ nữa! Chị đây có con sắp lên tiểu học nhìn thấy hai mắt còn phát sáng nữa là!”
Tiền Phỉ lại sặc cơm.
Chị Kim giúp cô vỗ lưng, “Phỉ Phỉ hôm nay cổ họng em sao kém như vậy, cứ sặc thế?” Sau đó chuyển đề tài, tiếp tục tán gẫu với Tiểu Viện. “Trở lại chủ đề chủ đề chính của chúng ta, mấy lần họp lúc trước đều không thấy anh ta đến,” Chị Kim quay đầu lại hỏi Tiền Phỉ, “Phỉ Phỉ gần đây hạng mục của bọn em gặp phiền phức gì sao? Sao anh ta cứ đến bàn bạc sự việc vậy? Nhưng mà nghe nói anh ta đã đăng ký trở thành người đại diện rồi! Tuổi còn trẻ, lớn lên lại khôi ngô như vậy, còn qua cuộc thi sát hạch năng lực CPA, má ơi, tiền đồ quả thực không giới hạn!” Hai mắt chị Kim sáng ngời, nhìn Tiền Phỉ, “Không biết anh ta có bạn gái chưa nhỉ, haha? Nếu không có, dứt khoát Phỉ Phỉ em lên! Nhanh chóng bắt lấy anh ta! Đây là đối tượng rất tốt để kết hôn ah! ! !”
Tiền Phỉ cảm thấy mình sắp bị sặc cơm chết rồi.
Hạng mục đâu có vấn đề gì, còn không phải là anh không có việc gì tìm chuyện, đến thảo luận một chút, mỗi lần tới đều chọn thời gian sau ba giờ chiều, lúc đến trước tiên mê hoặc cả một đám già, trẻ, đặc biệt là phụ nữ; sau đó cùng người phụ trách hạng mục ra dáng thảo luận một lúc, cuối cùng không đếm xỉa tới người phụ trách hạng mục chỉ đích danh gọi cô vào phòng họp, sau đó kêu người phụ trách hạng mục bận gì thì cứ đi, vấn đề vặt vãnh phía sau do cô và anh cùng bàn bạc giải quyết là được rồi.
Vì vậy trong phòng họp, chỉ còn lại hai người bọn họ. Tiểu Viện thỉnh thoảng đi vào rót trà, thuận tiện mắt đi mày lại với Tiền Ph, dùng đôi mắt đầy sắc dục cổ vũ cô “Cơ hội tốt, nhanh ‘chén’ anh ta đi!” .
Tiền Phỉ cảm thấy người đứng đắn như mình thật sự là sắp chống đỡ không được xã hội tiền bạc và phóng túng này rồi.
Trên mặt bàn anh và cô ra vẻ đạo mạo thảo luận hạng mục, dưới mặt bàn anh mặt người dạ thú không ngừng dùng chân cọ chân của cô, sau đó kéo dài phong cách họp cầm thú như vậy đến 5h30 chiều, vừa đúng lúc cùng cô tan tầm xuống lầu, đợi đến chỗ cách công ty hơi hơi xa, toàn động tay động chân có ý muốn giở trò lưu manh trên đường.
Tiền Phỉ cảm thấy bản thân mình lúc ngăn cản đồ lưu manh này động tay động chân, quả thực đã sắp tu luyện thành công một bộ Thái cực của nhà họ Tiền rồi.
Cô từng kháng nghị bằng lời lẽ đanh thép: “Chính thức theo đuổi của anh có thể giống người khác không, bình thường nghiêm túc đứng đắn một chút không được sao!”
Lý Diệc Phi hỏi: “Người khác như thế nào? Thế nào là bình thường nghiêm túc đứng đắn một chút?”
Tiền Phỉ nói: “Người khác đều ăn cơm xem phim dạo phố, bình thường nghiêm túc đứng đắn chính là không được lấy việc công làm việc tư đến công ty của bọn em đùa giỡn em!”
Lý Diệc Phi phản bác: “Sao anh lại trêu chọc em? Có ngày nào mà anh không nghiêm túc đứng đắn đâu?”
Tiền Phỉ gần như cười lạnh: “Em nhổ vào! Anh có thể giữ thể diện một chút không? Anh thế mà gọi là nghiêm túc à, là khiếm nhã mới đúng!”
Lý Diệc Phi ra vẻ đạo mạo mà giải thích: “Tiền Phỉ chúng ta đã nói từ đầu, anh cảm thấy mạch suy nghĩ này của em không đúng, em thấy qua đàn ông và phụ nữa bình thường nghiêm túc đứng đắn đắp chăn, đơn thuần nói chuyện phiếm có thể sinh ra đứa bé chưa? Như vậy loài người sẽ bị diệt vong đấy ! Em hi vọng thấy tình cảnh đó sao? Em không giống với người không có nhân tính như vậy mà!”
Tiền Phỉ sắp bị ý kiến không đứng đắn này của anh làm sặc ngã xuống đất. Cô từ chối tán gẫu với tên da mặt dày vô địch thiên hạ, cái này cô mãi mãi không nói lại anh, trực tiếp đánh một cái trên mặt anh, đẩy khuôn mặt đáng ghét, xấu xa, không biết xấu hổ này ra.
Bây giờ Lý Diệc Phi ở Tứ Quý Thanh Kiều, chỗ đó có một khu biệt thự, Lý Diệc Phi ở trong một tòa biệt thự đơn lập trong đó. Tiền Phỉ hỏi anh thuê hay là mua, sau khi Lý Diệc Phi chậm rì rì nhíu mày, nói: “Thuê đấy! Lúc trước bị một cô nàng ngốc nghếch đùa bỡn tình cảm của bản thiếu gia, bản thiếu gia giận dữ thuê biệt thự to để giải quyết phiền muộn, phòng ở lớn thế này nè, còn á sáng chói như thế này nè, mỗi ngày chỉ dùng để nằm nghỉ, thật sự là không được ổn lắm!”
Tiền Phỉ mặt không biểu cảm, âm thanh lạnh nhật hừ hừ.
Cô biết anh ký được vài hạng mục, được chút ít tiền thưởng, cũng nghe Diêu Tinh Tinh nói anh và Đại Quân thành lập công ty, buôn bán xuất nhập khẩu, kiếm được không ít tiền, nhưng cô vẫn không nhịn được cảm thấy anh quá phô trương lãng phí.
“Trong tay anh có tiền tiết kiệm không tốt hơn sao, sao nhất định phải thuê ở biệt thự đơn lập! Chỗ tiền đó, anh tích kiệm một năm nửa năm, mua không nổi nhà ở khu vực nào đó sao!”
Cuối cùng Lý Diệc Phi cũng nắm được cơ hội có thể thảo luận vấn đề thuê phòng với cô. Anh mượn cơ hội nói: “Vậy em tìm cách khiến chị gái kia dọn đi, anh trả lại đến thuê nhà của em!”
Tiền Phỉ tỏ ý sẽ suy nghĩ ý kiến này.
Nhưng vài ngày sau, không đợi đến khi cô suy nghĩ kỹ càng, Lý Diệc Phi đã làm chuyện khiến cô đấm ngực dậm chân.
Anh mua xe, là Cadillac.
Tiền Phỉ thiếu chút nữa nổi khùng: “Anh thuê biệt thự, lái xe con mà không mua nhà, là muốn thể hiện thứ gì hả Lý Đại thiếu! Đây là phong cách sống đứng đắn của anh ư?!” Cô phẫn nộ, không chút do dự ngồi vào ghế phụ.
Lý Diệc Phi vừa giúp cô cài dây an toàn vừa nói theo cô: “Bây giờ trời nóng như vậy, váy mỏng như vậy, mỗi ngày em đều ở trong tàu điện ngầm để người ta chạm phải, em nói thiếu gia anh làm người tính tình ngay thẳng, có thể chịu được hay không?”
Tiền Phỉ gần như nhớ lại vẻ mặt buồn nôn trong bữa cơm trưa của anh.
Lý Diệc Phi nhìn bộ dạng mím môi của cô, khẽ cười: “Được rồi sau này anh sẽ không mua đồ lung tung nữa, về sau tiền của anh đưa cho em, em giúp anh quản lý, được không?”
Tiền Phỉ liếc Lý Diệc Phi hỏi: “Em nghi ngờ, bây giờ anh còn có tiền ư!”
Lý Diệc Phi nhướn lông mày, “Không có, tiền thuê nhà tháng sau hơi căng, làm sao bây giờ? Nếu không em nuôi anh đi!”
Tiền Phỉ lườm anh một cái, vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn: “Đáng đời! Ai bảo khe ngón tay anh rộng không giữ nổi tiền! Không nghĩ bản thân mình có thể sống suông sẻ hay không đã ra sức tạo ra tai họa!” Cô cọ xát ở trên xe, cảm thấy xe này ngồi rất thoải mái, thực sự thoải mái hơn rất nhiều so với tàu điện ngầm.
“Nếu không trước mắt anh tìm một căn phòng khác sống chi tiêu tiết kiệm, bên này em đợi tháng sau chị ý đến kỳ hạn, em thương lượng với chị ý xem có thể bảo chị ý tìm phòng khác hay không.”
Lý Diệc Phi sướng như bánh màn thầu nở hoa, vô cùng vui vẻ, vui vẻ đến mức có chút cần ăn đòn, “Dựa vào khuôn mặt này của anh, tiền thuê nhà một tháng kia đều không là gì cả! Anh sẽ chờ ở Tứ Quý Thanh Kiều, chờ phòng của bà chị cưu chiếm thước sào (*) đến kỳ hạn, anh sẽ chuyển về!”
(*) cưu chiêm thước sào: chimcưu chiếm tổ chim khách [chim cưu là một loại bồ câu hết sức vụng về, không biết làm tổ, thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim khách ; nghĩa bóng: một người dùng sức mạnh hoặc thủ đoạn để cướp lấy nhà cửa hoặc vị trí của người khác]
Tiền Phỉ thật muốn tát một cái trên cái mặt không biết xấu hổ của anh.
Còn cưu chiếm thước sào, thật đúng là coi nhà cô là nhà của bản thân anh.