Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 55

Edit: Thảo Nguyễn
Beta: Tiểu Ngạn

Bữa cơm ăn được một nửa, Lý Diệc Phi đi ra ngoài nhận điện thoại. Sau khi quay lại, anh nói với Tiền Phỉ: “Công ty có chút việc gấp, anh phải về luôn, các em tiếp tục ăn, anh lái xe đến sân bay Tiêu Sơn!” Anh nói xin lỗi với Dịch Tiểu Cẩm và Quan Mỹ Mỹ, vội vàng rời đi.

Dịch Tiểu Cẩm nhìn bóng lưng của Lý Diệc Phi, chậc chậc hai tiếng, “Dáng người đẹp!”

Quan Mỹ Mỹ nhìn bóng lưng của Lý Diệc Phi, cũng chậc chậc hai tiếng, “Khuôn mặt đẹp!”

Hai người bọn họ cùng xoay đầu lại nhìn Tiền Phỉ, “Thịt anh ta đê!”

Tiền Phỉ phun trà sữa ra.

Cơm nước xong xuôi, Dịch Tiểu Cẩm và Quan Mỹ Mỹ gọi nhân viên phục vụ muốn tính tiền, nhân viên phục vụ nói với hai cô: “Vị tiên sinh vừa mới đi ra ngoài đã thanh toán rồi!”

Dịch Tiểu Cẩm và Quan Mỹ Mỹ đều nhìn về phía Tiền Phỉ, vẻ tán thưởng trên mặt sắp tích tụ thành sông nhỏ giọt từ trên mặt xuống: “Lớn lên đẹp trai, miệng ngọt, có tiền lại còn hào phóng, nhanh nắm chắc thời gian thịt anh ta!”

Tiền Phỉ nghe thấy quả thực kinh hồn bạt vía, “Xin hai người đừng nói nữa! Nói thêm nữa, tôi không giữ được nhân cách mất!”

Buổi tối Tiền Phỉ không trở về khách sạn, cô và Quan Mỹ Mỹ đến nhà Dịch Tiểu Cẩm.

Ba cô gái độc thân chen chúc trên giường nằm nói chuyện. Dịch Tiểu Cẩm và Quan Mỹ Mỹ không ngừng thổi gió bên tai Tiền Phỉ.

Dịch Tiểu Cẩm nói: “Theo hoả nhãn kim tinh của tôi quan sát: gân cốt của người tên Lý Diệc Phi kia tuyệt đối là tốt, là một người có năng lực trên giường, khỉ đầu chó cậu mà không thịt anh ta trời đất không dung!”

Tiền Phỉ mắt trợn trắng, “Tôi nhớ hồi học cấp ba cậu đã cận 600 độ rồi, cám ơn!”

Quan Mỹ Mỹ nói: “Cho dù không nhìn gân cốt của anh ta, chỉ bằng khuôn mặt của anh ta cũng đã dễ dàng khiến người ta muốn cởi hết quần áo ra rồi!”

Tiền Phỉ phục rồi, “Cậu có thể tiến hành theo chất lượng cởi thắt lưng và cởi áo lót trước được không?!”

Dịch Tiểu Cẩm nói: “Khỉ đầu chó, tôi nói thật, rốt cuộc cậu và anh chàng họ Lý đẹp trai kia đã thịt nhau chưa?”

Tiền Phỉ dậm chân, đá Diệc Tiểu Cẩm một cái, “Ngủ em gái cậu! Giữa tôi và anh ta không phải như các cậu nghĩ!”

Quan Mỹ Mỹ chen vào nói: “Nhưng tôi cảm thấy anh chàng họ Lý đẹp trai kia rất muốn làm chuyện kia với cậu!”

Tiền Phỉ hỏi: “Anh ấy muốn làm chuyện gì với mình?”

Quan Mỹ Mỹ nói: “Chính là thịt cậu!”

Dịch Tiểu Cẩm nói: “Hoặc là muốn bị cậu thịt!”

Tiền Phỉ chân trái chân phải đạp hai bên mỗi người một cái, “Ngoại trừ mình, mình chưa thấy ai vô sỉ, phóng đãng hơn hai người!”

Ba người lăn trên giường cười ngu ngốc.

Cười xong, Tiền Phỉ thở dài, bắt đầu nói một cách chân thành: “Nói như thế nào đây, mình biết rõ bây giờ anh ấy đối xử với mình rất tốt, nhưng mà chỉ sợ cảm giác anh ấy đối với mình là nhất thời mới lạ. Các cậu không biết, anh ấy thực sự không chung thủy, người đẹp bên cạnh hết người này đến người khác, gần như có thể đạt mức dính liền không khe hở, hơn nữa đều là đại mỹ nhân của học viện điện ảnh, học viện vũ đạo học viện nghệ thuật, vân…vân đều có khí chất và phong thái tốt. Các cậu nói quanh năm người ta ăn sơn hào hải vị, ngẫu nhiên cảm thấy có hứng thú với bánh ngô như mình, thực sự có khả năng cả đời cảm thấy bánh ngô ăn ngon hơn sơn hào hải vị sao?”

Dịch Tiểu Cẩm nghĩ một lúc, nói: “Vậy cũng không nhất định, có lẽ đứa nhỏ này miệng ti tiện cảm thấy ăn bánh ngô rất ngon!”

Quan Mỹ Mỹ tiếp lời: “Bây giờ cậu sửa sang lại cũng không phải bánh ngô bình thường, tối thiểu cũng là cấp bậc tiệc rượu khách của chính phủ!”

Tiền Phỉ nghe lời nói của hai người, trong lòng có cảm giác thoải mái là lạ.

“Dù sao mình quyết định toàn tâm toàn ý thi sát hạch CPA trước, chuyện yêu đương bàn sau! Bởi vì cho dù sau này anh ấy thực quay đầu đi ăn món ngon hơn, khi đó mình đã là CPA, mình sợ ai?”

Dịch Tiểu Cẩm nghe Tiền Phỉ nói xong, khoa trương chậc chậc thổn thức: “Trên đời này lại thêm một người phụ nữ lụn bại ích kỷ (*)!”

(*) 1.占着茅坑不拉屎= như chó già giữ xương; ích kỷ, không muốn ai dùng đến cái gì mình không cần đến.

女纸=女子Lụn bại: Lâm vào tình trạng suy kiệt và suy sụp không thể cứu vãn

Quan Mỹ Mỹ hoàn toàn nhất trí với Dịch Tiểu Cẩm, bổ sung: “Trên đời này nhà vệ sinh dù tốt như thế nào vẫn có người thà nhịn tiểu cũng không cũng không chịu dùng nó!”

Tiền Phỉ hai mắt đẫm lệ muốn quỳ xuống trước hai người phụ nữ hết sức thô tục này.

︶3︶●

Rạng sáng ngày hôm sau, Dịch Tiểu Cẩm và Quan Mỹ Mỹ đưa Tiền Phỉ đến khách sản, khiến cô có thể thuận tiện tập hợp mọi người cùng nhau đợi chuyến bay tiếp theo.

Lúc ba người quyến luyến từ biệt, Dịch Tiểu Cẩm chân thành nói với Tiền Phỉ: “Đừng quá cố chấp, lúc nên động dục đừng kiềm chế, không nhất định cậu phải đủ mạnh mới bằng lòng xác định quan hệ yêu đương với anh ta! Cả đời dài như vậy, dì cả tới vài năm như vậy, thời gian chính thức nam nữ có thể yêu đương thực sự ngắn hơn tưởng tượng của cậu nhiều lắm! Hơn nữa trừ mấy ngày cậu dùng băng vệ sinh mỗi tháng nữa!”

Quan Mỹ Mỹ cũng tận tình khuyên bảo khích lệ: “Đừng làm màu quá, cẩn thận cấm người ta quá lâu, người ta không thèm cậu nữa! Dù không muốn cởi quần áo quá sớm, cũng nên cởi dây áo lót cho người ta đỡ thèm, đừng trang bị cho mình như thánh nữ, thật ra đêm dài yên tĩnh không phải lúc để thịt ư?!”

Tiền Phỉ run rẩy tiếp nhận lời dạy bảo thành khẩn không đáng tin cậy của hai vị bạn thân, nước mắt lưng tròng vẫy tay từ biệt hai người: “Về đi! Đừng tiễn nữa! Hơn nữa không bằng lúc này chúng ta tuyệt giao đi!”

Lúc ở sân bay Tiêu Sơn chờ máy bay, Tiền Phỉ gọi điện thoại cho người phụ trách hạng mục, báo cáo đơn giản tình hình công tác một tuần gần đây cho anh ta.

Người phụ trách hạng mục vô cùng hài lòng với biểu hiện công việc của cô, cũng đồng tình nói với cô: “Thăm hỏi xong mấy khách hàng chính ở Thành Đô, cô trực tiếp trở về Bắc Kinh đi, mấy khách hàng ở Tây Bắc để cho mấy người khác trong tổ đi, cô trở về nghỉ ngơi! Một cô gái đi hai mươi mấy thành phố, cũng rất giỏi rồi!”

Tiền Phỉ cảm thấy cuộc điện thoại thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn, cô vốn cho rằng ít nhất còn phải quay vòng một tuần nữa đi Tây Bắc của tổ quốc, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể về Bắc Kinh rồi.

Cô buột miệng hỏi: “Vậy khách hàng và nhà cung ứng tiếp theo do ai đến thăm hỏi ạ?”

Người phụ trách hạng mục nói: “Là người của công ty hợp tác với chúng ta, đề nghị đổi cô về cũng là do Lý Diệc Phi – người đại diện của công ty hợp tác với chúng ta đưa ra.”

Tiền Phỉ giật mình, sau đó tim đập nhanh hơn hai nhịp.

Người phụ trách hạng mục nói tiếp: “Nói đến Lý Diệc Phi kia, anh ta thực sự khiến người khác phải đối mặt với tình huống khó giải quyết, ban đầu đã nói thứ sáu có khả năng mở hội nghị đàm phán với bên trung gian, kết quả người không ở công ty, gọi điện thoại cho anh ta, anh ta nói anh ta đang ở vùng khác, nói anh ta đã sắp xếp ổn thỏa hạng mục công việc của hội nghị, thành viên khác cũng có thể làm được. Nhưng đến lúc họp thực sự, mấy người trong tổ anh ta không ai hiểu rõ tình huống hạng mục của anh ta, cũng không có trình độ nghiệp vụ như anh ta, cuối cùng lúc hội nghị bắt đầu quả thực khóc như mưa! Nhưng mà cũng may sập tối hôm qua anh ta vội vàng trở về, kịp thời giải quyết vấn đề đang tồn tại, không làm lỡ việc thứ hai chúng ta phải đến Cục điều tiết chứng khoán báo cáo tài liệu hướng dẫn.”

Tiền Phỉ tim gan đập loạn. Không ngờ tiểu tử kia lại trốn việc đi Quảng Châu tìm cô?

Người phụ trách hạng mục cúp điện thoại, cô lập tức gọi cho Lý Diệc Phi.

Lý Diệc Phi hình như còn chưa tỉnh ngủ, âm mũi rất nặng, rên rỉ thở dài: “Cân Cân bà cô ơi! Ngày hôm qua anh tăng ca nửa đêm chuẩn bị tài liệu hướng dẫn phụ đạo, mới vừa ngủ em đã gọi điện thoại cho anh!”

Tiền Phỉ cảm thấy hơi có lỗi, nhưng nghĩ đến dù sao anh cũng tỉnh rồi, cô dứt khoát hỏi: “Người phụ trách hạng mục của công ty chúng ta nói anh vắng mặt trong hội nghị đàm phán với bên trung gian! Anh là trốn việc đi Quảng Châu?”

Lý Diệc Phi hừ hừ một tiếng, “Không phải! Khoảng thời gian họp nói là dự định, không có xác định cuối cùng, anh bận vài chuyện khác cũng không có gì đáng trách mà!”

Tiền Phỉ chậc chậc hai tiếng: “Rốt cuộc anh có chuyện gì bận rộn quá vậy!”

Lý Diệc Phi âm mũi nhỏ đi một tí, “Việc quan trọng!”

Tiền Phỉ hỏi: “Việc quan trọng gì, khiến anh phải trốn việc thế?!”

Lý Diệc Phi dừng lại một chút, trong âm mũi tràn đầy lôi cuốn, “Chẳng lẽ gặp em không phải việc quan trọng sao? Buổi tối trước đó anh nói, anh nhớ em lắm mà!”

Tiền Phỉ hít thở không thông, đôi má đỏ bừng.

Cô cảm thấy trước mặt Lý Diệc Phi, đạo hạnh của mình thật sự là quá kém, tiểu tử này quả thực có khả năng trêu chọc mấy cô gái vui vẻ, câu nói bay bổng khiến tâm trạng cô phơi phới.

Cô che gương mặt đỏ ửng, dùng chút lí trí cuối cùng trong thân thể, quang minh chính đại nói: “Đứa nhóc xui xẻo à, em nói cho anh biết, hành vi này của anh không đúng! Anh đây là không có tinh thần trách nhiệm !”

Lý Diệc Phi bình tĩnh nói: “Anh muốn chịu trách nhiệm với em!”

Tiền Phỉ trái tim loạn nhịp, “Với tư cách là một CPA, đây gọi là không có phẩm chất đạo đức nghề nghiệp!”

Lý Diệc Phi ăn nói trơn tru: “Phẩm chất đạo đức nghề nghiệp có thể so với cơm gà không? Không thể mà!”

Tiền Phỉ tim gan đập loạn: “Em đã nói với anh rồi lần sau anh không thể như vậy!”

Lý Diệc Phi “Ồ” một tiếng: “Vậy em nói lần tiếp theo anh nên trả lời như thế nào đây?”

Tiền Phỉ vô cùng chính trực nói: “Lần tới nhắc lại một ngày trước, dù sao đều là trốn việc, hơn một ngày là một ngày, anh thấy thế nào?”

Lý Diệc Phi hừ hừ nở nụ cười: “Anh thích em – cô bé có tri thức nguyên tắc như vậy!”

︶3︶●

Hàn huyên một lúc, Lý Diệc Phi khụt khịt mũi, rất thờ ơ hỏi một câu: “Em còn mấy ngày nữa thì thăm hỏi xong?”

Tiền Phỉ nghiêm túc trả lời: “Khoảng nửa tháng nữa, địa bàn còn ba bốn tỉnh chưa càn quét!”

Lý Diệc Phi nói hai tiếng: “Nửa tháng? Không có khả năng! Không phải chỉ còn điểm dừng ở Thành Đô nữa hay sao? Lãnh đạo của bọn em không nói với em sao? Anh bên này sắp xếp một đội, em có thể trở về ah!”

Tiền Phỉ ha ha hai tiếng: “Nói rồi!”

Lý Diệc Phi dừng một chút, giọng nói trở nên mềm mỏng, “Giỡn anh đúng không? Được, chờ em về, anh sẽ cho em biết anh sẽ đùa giỡn em như thế nào!”

Tiền Phỉ nói với Lý Diệc Phi “Cút” .

Trước khi tắt điện thoại Lý Diệc Phi nói: “Sau khi đặt vé từ Thành Đô về nói cho anh biết, đến lúc đó nếu tâm tình thiếu gia anh tốt, sẽ đến đón em!”

Tiền Phỉ bật cười. Anh nhất định phải đem phong thái của mình bày ra kiêu ngạo như vậy mới chịu được.

︶3︶●

Bởi vì nghĩ rằng lập tức có thể trở về Bắc Kinh rồi, Tiền Phỉ trở nên vô cùng phấn khởi, ngay cả lúc đăng ký bước chân cũng nhanh hơn bình thường mấy milimet.

Kết quả lại không như mong muốn, vốn cho là có thể nhanh chóng chấm dứt công tác thăm hỏi, ai biết xí nghiệp đã có tình huống phát sinh đột ngột, ông chủ mang theo nhóm quản lý đi gấp, các cô vẫn cứ phải đợi ba ngày mới hoàn thành nhiệm vụ nước tới chân mới nhảy này.

Cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là việc tốt thường hay gặp trắc trở.

Ngày đầu tiên, Lý Diệc Phi biết bọn họ phải ở Thành Đô đợi ba ngày, kích động muốn đặt vé bay tới, Tiền Phỉ rất hiểu Lý Diệc Phi, dùng lý lẽ và tình cảm ân cần dạy bảo: “Anh mà trốn việc nữa, đoán chừng lãnh đạo của các anh sẽ bảo anh cút đi! Đến lúc đó em xem anh tiếp tục thuê căn biệt to đùng kia như thế nào!”

Lý Diệc Phi không để ý: “Thiếu gia anh làm công việc này là vì thể hiện năng lực và giá trị của bản thân, hiện tại anh xem như đã đạt đến trình độ cao nhất trong ngành rồi, có tiếp tục làm hay không, đối với thiếu gia mà nói thật đúng là không có ý nghĩa gì cả”, anh dừng lại một lúc không biết xấu hổ cường điệu: “Lại nói thiếu gia anh để ý việc trả tiền lúc nào? Đều là tiền dính lấy anh mà! Anh là người trời sinh phú quý, muốn không giàu cũng khó, nếu em theo anh, đời này chỉ cần học giỏi kỹ năng biết đếm tiền giúp anh là được, biết việc này, từ nay về sau em chỉ quản coi hạnh phúc cả đời là được!”

Tiền Phỉ bị sự tự biên tự diễn đến buồn nôn của anh làm cho thiếu chút nữa không ăn được cơm trưa, “Không muốn giàu cũng khó, vậy nhũ danh của anh gọi là Vượng Tài (*) đúng hay không!”

(*) Vượng tài: tiền tài phát đạt có nhiều tiền của

Ngày hôm sau, Lý Diệc Phi cũng rất quấn người, anh quấn lấy cô nói chuyện một lúc lâu mới để cô ngủ.

Đến ngày thứ ba, Tiền Phỉ nói với anh ngày mai ông chủ của công ty về, sau khi hỏi thăm ông ta, ban đêm cô có thể trở về Bắc Kinh rồi.

Cô cho rằng Lý Diệc Phi sẽ kiêu ngạo khoe tâm tình của anh nói, “Thiếu gia anh tâm tình tốt sẽ đi đón em”, kết quả anh lại nói: “Cân Cân, tối mai anh có chút chuyện khác, chỉ sợ anh không có cách nào đi đón em rồi!”

Bình Luận (0)
Comment