“Tiếu Tiếu, em thật
sự muốn dùng hạnh phúc của mình làm tiền cược? Nghe nói, Tiêu Dịch Thành là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, không dễ chọc đâu.” Trên ghế salon,
cô gái trang điểm đậm đến mức gần như không nhận ra dung mạo thật nhìn
Tô Yên Nhiên bên cạnh, sau đó thổi nhẹ bộ móng tay vừa sơn màu đen của
mình.
Tô Yên Nhiên kiểm tra cách ăn mặc của mình trong gương lần
cuối, cười với chính mình trong gương một cái - rất tốt, cái cô muốn
chính là vẻ đẹp nhu mì, thẹn thùng này, là cảm giác ham muốn dục vọng
này. Sau đó nhàn nhạt nói: “Dù có khó khăn hơn nữa, em cũng muốn lấy lại món đồ của mẹ em - đó là nỗi bận tâm duy nhất mẹ để lại cho em. Em là
người vốn chỉ có hai bàn tay trắng, không có gì để mất, cùng lắm là mất
đi một tấm màng mỏng mà thôi, chị cũng biết cuộc đời em vốn dĩ không có ý định lập gia đình, thứ đó đối với em mà nói có hay không cũng không
quan trọng.”
”Vậy còn A Miên thì sao, em không quan tâm nữa à?
Cậu ta chưa đủ tốt với em sao? Em không cần giả vờ với chị, cậu ta thích em, cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai.”
Nghe vậy, đôi mắt
sáng ngời trong suốt của Tô Yên Nhiên lóe lên: “Anh ấy không đủ để em
buông bỏ được ý niệm trong lòng. Em cũng không xứng để anh ấy kiên trì
chờ đợi như vậy - vừa hay mượn cơ hội lần này để anh ấy bỏ cuộc.”
”Vậy được, em đi đi.” Cô gái nhún vai tỏ vẻ thờ ơ.
”Cảm ơn, chị.” Tô Yên Nhiên quay lại, nhẹ nhàng nói.
Lâm Vô Hà hừ một tiếng, quay đầu, không nhìn cô nữa, tập trung sơn móng tay mình. Nghĩ thầm: Nha đầu này, chỉ khi cầu cạnh mình, hoặc lúc cảm động
mới biết điều gọi mình một tiếng chị. Còn tên tiểu tử đáng chết A Miên
kia, đã không trông cậy được lâu rồi, nó luôn hùa theo Đoạn Á Hi gọi
mình "Lâm vô địch", "đồ đáng chết"... Dù mình chưa bao giờ gọi Đoạn Á Hi là "Anh hai", nhưng cũng bởi vì tên kia vốn không xứng!
Lúc Tô
Yên Nhiên xoay tay nắm cửa, Lâm Vô Hà vẫn chịu không được nói một câu:“Chị hi vọng sau này em vẫn có thể gọi chị là chị.”
Tô Yên Nhiên quay đầu, hơi mím môi cười, nghiêm túc nói: “Ừm, nhất định.” Sau đó, dứt khoát bước ra, đóng cửa lại.
Lâm Vô Hà còn đắm chìm trong nụ cười vừa rồi, trong mắt hiện lên tia kinh
ngạc. Miệng lẩm bẩm: “Tiểu nha đầu, trưởng thành thật rồi... Năm đó mẹ
đặt cái tên "Yên Nhiên" cho nó thật đúng là quá có ý rồi! Nếu nó sinh
vào thời cổ đại, nhất định là một hồng nhan họa thủy... Không uổng công
mình dạy dỗ!~... Ai ai ai, cũng may là vẻ đẹp của nó không giống với vẻ
đẹp của mình, nếu không mình sẽ ghen tị chết mất...”
Năm nay, Tô Yên Nhiên, hai mươi mốt tuổi. Kể từ khi cô bước ra khỏi cánh cửa đó, quỹ đạo cuộc đời cô cũng đã thay đổi.
Mùa hè hơn hai năm sau, thành phố S, nhà chính nhà họ Tiêu.
Hôm nay trước hôn lễ một ngày, Tô Yên Nhiên mặc thử lần nữa bộ áo cưới ngày mai phải mặc và còn bao nhiêu bộ lễ phục mặc ở những trường hợp khác
nhau, không còn cách nào khác, hôn lễ này quá đột ngột, có vài bộ lễ
phục hôm qua mới sửa xong, sáng hôm nay mới đưa đến Tiêu Gia, ai bảo eo
của cô to lên hai ba cen-ti-mét chứ?
Dĩ nhiên, cả quá trình Tiêu
Dịch Thành đều đi cùng cô, có điều hình như anh chưa từng khen một câu
nào, có thể được anh gật đầu một cái, hoặc nói một câu "cũng được" là đã rất hiếm rồi, phần lớn thời gian anh chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn.
Tô Yên Nhiên lười phải suy đoán tâm tư của Tiêu đại Boss, bây giờ cô chỉ
cảm thấy, chỉ thay quần áo thôi cũng là một chuyện rất mệt, mệt muốn
chết... May là, ngày mai cô tuyệt đối không phải mặc hết toàn bộ y phục
này lên người lần nào nữa...
”Yên Nhiên.” Tiêu Dịch thành tiến lên từ phía sau, vòng tay qua eo cô.
”Hửm?” Tô Yên Nhiên hơi nghiêng đầu.
”Bộ quần áo trên người em khó coi chết đi được... Tối mai không được mặc bộ này, đổi bộ khác!”
”Sao thế?” Tô Yên Nhiên không hiểu, bộ cô đang mặc trên người là bộ dạ phục
trễ vai cộng thêm trân châu màu lam là do ban đầu Tiêu Dịch Thành tự
mình chọn. Nói thẳng ra, trên lưng và từ bắp đùi trở xuống của bộ dạ
phục này có rất nhiều chỗ nhìn thấu qua...
Tiêu Dịch Thành không
trả lời, chỉ đưa tay vén mái tóc mềm mại của cô lên, tinh tế hôn lên cái cổ nhỏ trắng noãn, sau đó ngậm vành tai xinh xắn, khéo léo của cô...
Đầu lưỡi vươn vào liếm bên trong lỗ tai cô... Tô Yên Nhiên nhịn không
được ngâm lên một tiếng rất nhỏ. Muốn tránh khỏi môi lưỡi đang quấn lấy
cô một chút, thân thể lại bị một đôi bàn tay khóa chặt.
Cảm thấy
bộ vị nào đó của người đang dán chặt mình đang từ từ thức tỉnh, Tô Yên
Nhiên không thể không nhắc: “Dịch Thành..., Không... Không thể...”
Tiêu Dịch Thành mơ hồ ưm một tiếng, nhưng cũng không dừng lại. Đưa tay kéo
khóa kéo của bộ lễ phục mà hắn cho là chướng mắt xuống.
Dù biết
rõ một khi Tiêu Dịch Thành đã nổi hứng, trước giờ cô không thể tránh
được, người đàn ông này thật sự khiến người khác... Khó có thể kháng
cự...
Tô Yên Nhiên vẫn không nhịn được hạ giọng nhắc: “Dịch Thành, bác sĩ nói...” Giọng nói mang vẻ cầu khẩn.
Nhưng một khắc sau, Tô Yên Nhiên đã bị xoay mặt lại. Tiếng của cô bị nuốt
mất, biến thành tiếng "Ưm ưm", khuôn mặt trắng nõn nháy mắt bị nhuốm màu đỏ ửng.
Tiếng của Tiêu Dịch Thành trầm thấp khàn khàn mang theo
một loại mị hoặc, đứt quãng vang lên bên tai: “Yên tâm, anh có chừng
mực... Năm tuần, kể từ lúc khẳng định em mang thai tới giờ, suốt năm
tuần anh không chạm vào em rồi... Anh không nhịn được!... Đáng ghét, chờ tiểu ác ma trong bụng em ra ngoài, nhất định anh phải đánh vào mông nó
một trận.”
Năm tuần, thật sự là anh ấy đã kiềm chế đến cực hạn
rồi. Anh ấy thật sự yêu mình rồi sao? Nếu không thì không thể vì cô mà
"Thủ thân như ngọc". Nghĩ tới đây, Tô Yên Nhiên có chút tự đắc, lại có
chút áy náy. Ngày mai, là ngày bọn họ kết hôn... Tự dưng trong lòng có
chút chột dạ...
Tô Yên Nhiên xoay người vòng tay lên cổ Tiêu Dịch Thành, cười với anh: “Dịch Thành, có thể lấy anh, thật tốt.” Sau đó chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng.
Tiêu Dịch Thành hơi kinh ngạc
với sự chủ động và nhiệt tình của Tô Yên Nhiên, so ra, cô ấy luôn là
người bị động... Cũng phải, có thể lấy anh, nhất định là cô rất vui! Vì
vậy nhanh chóng chìm đắm vào khoái cảm mãnh liệt...
Bên ngoài mùa hè trời nắng chang chang, nhưng trong phòng lại là cảnh xuân kiều diễm.
Ngày hôn lễ.
Trong phòng chờ nhà ga xe lửa thành phố S, biển người đông nghịt, Tô Yên
Nhiên bất đắc dĩ nhìn xung quanh, ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, mà trên mặt cô vẫn còn đánh một lớp dày, đầu đội tóc giả, càng khiến cô nóng không
chịu được.
Cũng giống với lối trang điểm trên mặt khiến người
khác không nhận ra được diện mạo thật sự, rõ ràng là một gương mặt xinh
đẹp không tỳ vết, duyên dáng, mị hoặc, thế mà giờ đây lại nhìn như một
người vì cuộc sống mà bôn ba cực khổ khắp nơi, chỉ là một người phụ nữ
bình thường với nét mặt nhợt nhạt, nhưng Tô Yên Nhiên rất hài lòng với
thành quả này... Chắc chắn anh không nghĩ đến, một người rất ít trang
điểm như cô, sẽ "Dịch dung" (hóa trang thành người khác).
Lòng
thầm than, thật hi vọng cái loại chờ đợi dằn vặt này có thể qua nhanh
một chút, để cô lên xe lửa nhanh một chút! Mặc dù xe lửa mà cô sắp đi
cũng không có máy điều hòa - nhưng chỉ khi đã ngồi trên xe rồi, gánh
nặng mà cô luôn mang theo trong lòng mới có thể buông xuống được.
Nghĩ đến người đàn ông kia... Tô Yên Nhiên không tự chủ được siết chặt tấm
vé xe lửa nhăn nhúm trong lòng bàn tay. Bên môi nở một nụ cười khổ, lúc
đầu Vô Hà nói rất đúng - anh là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm. Nếu có thể lựa chọn lại lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không tự đưa mình tới cửa - không báo thù, không lấy được đồ của mẹ cô cũng không chết được, dù
trong lòng sẽ nhớ, nhưng cô có thể ăn ngon ngủ yên như trước, nhưng bây
giờ...
Cô dùng hai năm, bằng thái độ mềm nhất mỏng nhất, quanh
quẩn bên cạnh anh, không sợ anh đuổi, không sợ anh mắng, không sợ anh
lạnh nhạt, bất chấp đến gần anh... Bây giờ nghĩ lại, mình đúng là có tố
chất bị coi thường, ha ha.
Sau này, cuối cùng cô cũng chiếm được
yêu thương của người đàn ông đó... Hôm nay, rốt cuộc cô cũng được toại
nguyện làm cho người đàn ông đó biết được thế nào là đau thấu tâm can... Nhưng bản thân cô cũng phải trả giá rất cao - người của cô, đã quá mệt
mỏi, còn tâm của cô, còn trọn vẹn thuộc về cô không? Cô cũng không biết.
Đột nhiên Tô Yên Nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, không hít thở được,
khiến cô có cảm giác cực kì muốn nôn... Nhìn đồng hồ lớn treo trên
tường, còn nửa giờ nữa xe lửa mới tới, vẫn nên tới nhà vệ sinh lần
trước. Phòng vệ sinh của nhà ga xe lửa được đặt ở bên ngoài, dù lúc này
rất không thích hợp để ra ngoài, nhưng nếu tiếp tục đợi chắc chắn cô sẽ
phun ra.
Vừa đi tới cửa lớn của nhà ga, liền nhìn thấy xung quanh có
rất nhiều bóng dáng quen thuộc - bản lĩnh phân biệt của cô luôn rất tốt, ngay cả người chỉ gặp mặt một lần, qua nhiều năm sau cô vẫn nhớ.
Tô Yên Nhiên kinh sợ trong lòng, do dự không biết có nên quay lại phòng
đợi không, nhưng nếu lập tức xoay người lại sẽ khiến bọn họ sinh nghi.
Chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, đến cửa hàng tiện lợi gần đó
mua một chai nước suối lạnh.
Vừa tính tiền xong, một bàn tay
khoác lên vai cô từ phía sau, Tô Yên Nhiên cảm thấy cứng cả người, dưới
tình huống cô tập trung cao độ chú ý, còn có thể lẳng lặng xuất hiện
không một tiếng động sau lưng mà cô không hề phát giác ra, trong phạm vi những người mà cô quen biết, ngoài mấy vị sư huynh, sư tỷ vô lương tâm
nhà cô ra, cũng chỉ có vài tên đắc lực bên cạnh anh...
Nhà chính nhà họ Tiêu.
”Thiếu gia, đã huy động toàn bộ người đi lục soát... Nhất định Tô tiểu thư vẫn chưa đi xa...” Một người đàn ông trung niên vẻ mặt phúc hậu, cung kính
nói với người đàn ông trẻ tuổi mặc lễ phục tây trang màu đen đang ngồi
trên ghế salon bằng da màu đỏ, nhưng trong giọng nói có vẻ run run, chân dường như cũng đang phát run.
”A, vậy sao?” Người đàn ông khoát
tay tỏ vẻ không để ý lắm, mỉm cười, giọng nói bình thản, tựa như thứ anh mất đi chẳng qua chỉ là một con mèo cưng, mất rồi, mua con khác là
được.
Người đàn ông có gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, góc cạnh rõ ràng; đôi mắt hẹp dài, xinh đẹp ẩn chứa đôi con ngươi đen như mực,
giống như ánh sáng lấp lánh nhất của một viên đá quý, thứ ánh sáng mê
hoặc lòng người; đôi mày rậm, mũi cao thẳng, đôi môi hoàn mỹ, cao quý
nho nhã không một chút khoa trương. Chỉ tiếc, khóe miệng dù ẩn chứa nụ
cười, nhưng ý cười lại không mảy may đọng lại nơi đáy mắt.
Chân
người đàn ông trung niên càng run rẩy hơn: “Vâng... Vâng! Nhất định sẽ
nhanh chóng tìm được...” Những lời này, là để trấn an tư tưởng yếu ớt
của chính ông thì đúng hơn.
”An quản gia, ông bao nhiêu tuổi? Đã
làm việc ở Tiêu Gia bao lâu rồi?” Trên mặt người đàn ông tuấn tú phi
phàm vẫn treo nụ cười dịu dàng như cũ.
”Thiếu gia, An Quang Vinh
năm nay bốn mươi tám tuổi, làm việc ở Tiêu gia đã hai mươi lăm năm, lên
làm quản gia đã được tám năm.” An Quang Vinh lặng lẽ giơ tay lau mồ hôi
lạnh đổ trên trán. Nam chủ nhân trẻ tuổi nhất Tiêu gia này, ngoài mặt
đối đãi người khác hiền hòa, nhưng là người ông kiêng nể nhất, bởi vì
ông biết rõ người trước mắt này mới vừa tiếp quản tập đoàn Thiên Khải
Khóa Quốc năm năm, đã khiến cho Thiên Khải trở mình, lập nhiều thành
tích, người đàn ông trẻ gần ba mươi tuổi - Tiêu Dịch Thành, thủ đoạn làm việc sắc bén và tàn nhẫn.
”Ồ, nhiều năm vậy à, An quản gia đúng
là cực khổ, chắc là sức khỏe cũng không tốt như trước? Có nghĩ tới việc
hồi hương sống những ngày tháng an nhàn?” Nụ cười trên mặt Tiêu Dịch
Thành càng tươi.
Trong lòng An Quang Vinh "Lộp bộp" một tiếng,
những năm vẻ vang nhất cuộc đời ông đều cống hiến cho Tiêu gia... Ông
mới bốn mươi tám tuổi, trước nay đều khỏe mạnh, năng lực làm việc hạng
nhất, đang giữa thời kỳ hoàng kim của công việc quản gia, nào phải đến
nông nỗi cần an hưởng tuổi già? Hơn nữa, ở quê nhà ông đã sớm không còn
người thân, cái gọi là "Hồi hương sống ngày tháng an nhàn" là muốn ông
phải sống cô độc cả quãng đời còn lại sao? T-T
”Thiếu gia!~~~” An Quang Vinh gọi chân tình, tha thiết, giọng điệu nghiêm túc xen lẫn đau
buồn phẫn nộ: “Tôi thề, nhất định tìm Tô tiểu thư về! Bằng không tôi sẽ
cuốn gói hồi hương!”
Nhưng Tiêu Dịch Thành không hề trả lời,
khuôn mặt tuấn tú thu lại nụ cười, mắt hiện lên một tia băng lãnh. An
Quang Vinh không dám mở miệng nữa, ông có thể lờ mờ đoán được giờ phút
này ông chủ mình đang nghĩ đến ai... Trừ người phụ nữ khơi nguồn mọi tai vạ đó, còn có thể là ai.
Trong đôi mắt đẹp của Tiêu Dịch Thành
lóe lên một tia bất định, sắc mặt anh u ám, thâm trầm. Không có cô ở
đây, anh cũng lười phải giả vờ... Còn nhớ ban đầu cô ngẩng mặt nói với
anh, Dịch Thành, em thích nụ cười của anh nhất. Nhưng em có biết không,
anh thích nhất, cũng là nụ cười của em. Nụ cười yêu kiều, nụ cười ngượng ngùng, nụ cười tươi sáng, nụ cười như trẻ con... Dù trong lòng tuyệt
không hề vui vẻ, em cũng thích dùng nụ cười để che đậy... Yên Nhiên, của anh.
Không lâu trước đây, tại giáo đường lớn nhất ở thành phố S, có một hôn lễ long trọng, xa hoa nhất được tổ chức ở thành phố S từ
trước đến nay. Cô mặc áo cưới màu trắng được thiết kế bởi một nhà thiết
kế nổi tiếng người Pháp, mỉm cười xinh đẹp với anh. Anh luôn biết cô rất đẹp, nhưng vẫn cảm nhận được thế nào gọi là, kinh diễm (xinh đẹp động
lòng người).
Anh chỉ cảm thấy giờ phút đó, nụ cười của cô là thứ
đẹp nhất trên thế gian, là thứ mà anh muốn quý trọng, che chở cả đời,
đột nhiên anh cảm thấy: câu mà anh vốn cho là rất dung tục “Cùng nắm
tay, chung sống đến già”, là dùng để khắc họa tâm tình của anh lúc ấy,
đợi đến lúc trao nhẫn, anh sẽ nói cùng cô.
Nhưng vào giây phút
quan trọng, lúc trả lời câu hỏi của Mục sư, anh trưng ra một nụ cười say đắm, thâm tình chăm chú nhìn vào đôi mắt trong như nước của cô, kiên
định nói: “Con bằng lòng.”
Trước mặt đông đảo quan khách, Mục sư
trang nghiêm hỏi cô một câu giống như vậy: “Tô Yên Nhiên, con có bằng
lòng lấy anh Tiêu Dịch Thành làm chồng, theo lời dạy của Thánh Kinh,
cùng nhau, kết làm một trước mặt Thánh Thần, yêu anh ấy, an ủi anh ấy,
tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu anh ấy như yêu chính bản thân mình. Cho dù khỏe mạnh hay ốm đau, giàu có hay bần cùng, trước sau đều một
lòng với anh ấy, cho đến cuối cuộc đời?”
Anh cho rằng, câu trả
lời của cô tuyệt đối chỉ có một. Ban đầu là cô, trước thì yêu anh, sau
thì liều mạng quấn lấy anh, đuổi cũng không đi, mà bản thân anh cuối
cùng lại rung động, anh cũng thấy khó tin, là do cô quá kiên trì quá có
nghị lực, hay do bản thân anh mềm lòng? Tiêu Dịch Thành buồn cười nghĩ.
Nhưng nếu cô đã mang thai, vậy thì kết hôn cũng là chuyện nước chảy
thành sông. Anh vốn cho rằng hôn nhân của anh nhất định sẽ trở thành
công cụ để củng cố địa vị cho Thiên Khải, nhưng vì có cô, anh bằng lòng
để mình vất vả thêm một chút để đổi lấy sự cường thịnh cho Thiên Khải,
mà không phải dùng đến thủ đoạn kết thông gia.
Trong mắt người
khác anh cao cao tại thượng, thật ra cũng chỉ là một người tầm thường ao ước có được hạnh phúc bình thường mà thôi.
Nhưng, cô lại mỉm cười nói: “Con không bằng lòng.”
Cả hội trường xôn xao.
Cô vẫn cười xinh đẹp như cũ, Nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tiêu Dịch
Thành, tôi chưa từng yêu anh. Tất cả chỉ là mưu kế trả thù. Hôm nay, tôi thành công rồi!”
...
Ngay sau đó, cô dứt khoát xoay người, đi về phía cửa chính của giáo đường..
Thân thể mảnh mai bình thường đi trên đường nhiều cũng sẽ than mệt đó, cứ
thế mà chạy như bay ra ngoài. Tất cả mọi người đều bị biến cố này dọa
khiếp sợ, ngây ngẩn cả người, không ai nghĩ đến chuyện ngăn cản cô - chủ yếu là Tiêu đại boss còn chưa lên tiếng, những cảnh vệ kia nào dám manh động?
Đợi Tiêu Dịch Thành phục hồi tinh thần, lúc anh gầm lên
giận dữ: “Ngăn cô ấy lại!”, Tô Yên Nhiên đã chạy ra khỏi giáo đường. Cô
xách làn váy nhanh chân chạy đến cửa bên phải của taxi đã chờ sẵn ở giáo đường...
Bảo vệ chỉ có thể nhìn chiếc xe kia nghênh ngang rời đi.
...
Chẳng trách ban đầu lúc chọn áo cưới, cô khăng khăng không muốn chọn bộ váy
hoa lệ, có trang sức phức tạp và tà váy kéo dài dưới đất, mà khăng khăng muốn chọn bộ đơn giản này, thì ra là để thuận tiện chạy trốn!
Chuyện bỏ trốn hôm nay, là do em đã có dự định kỹ càng từ trước đúng không?
Nét mặt tươi cười mỹ lệ cuối cùng của cô, chủ động và nhiệt tình khác
thường của cô tối hôm qua... Bây giờ nghĩ lại, mỉa mai thật! Tô Yên
Nhiên. Rất tốt... Đời này tốt nhất đừng để anh tìm thấy em, nếu không... Anh sẽ khiến em, sống không bằng chết!!!
”Xoảng xoảng!” Trên bàn trước mặt Tiêu Dịch Thành vốn để cái gạt tàn thuốc, lại bay thẳng ra
đập vào màn hình TV plasma tinh thể lỏng cực lớn treo trên vách tường
cách năm, sáu mét bên ngoài, vỡ tan tành.
An Quang Vinh chỉ cảm thấy, tiêu rồi tiêu rồi, có lẽ mình sẽ phải cô độc cả quãng đời còn lại rồi...
Rất lâu sau, đáy mắt gợn sóng của Tiêu Dịch Thành rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh, nhàn nhạt đáp: “Ừ.