Chuộc Lấy Tình Yêu

Chương 22

Hôm nay, Tiêu Dịch Thành mặc một bộ quần áo màu trắng nhàn nhã, tác phong lịch sự, nhanh nhẹn. Nhưng lại bắt Tô Yên Nhiên ăn mặc... Không giống ai -- áo ba lỗ màu đen, khoác sơ mi vàng nhạt bên ngoài, váy hoa dài ngoằn đến mắt cá chân, giày sandal, lại mang cho cô một chiếc mắt kính, và một chiếc mũ to viền hoa!

Có điều Tô Yên Nhiên không phản đối là được, chỉ là nhịn không được mà tò mò về hành trình tiếp theo.

“Em muốn đi đâu?” Nhưng vừa lên xe, Tiêu Dịch Thành lại rất dân chủ trưng cầu ý kiến của cô.

Ơ, có thể cho cô chọn thật sao?

“Siêu thị.” Đông người, hỗn loạn, dễ trốn.

“Ở đó đông người lại lộn xộn, chen chúc đè bụng em thì sao?” Cô nghĩ được anh cũng nghĩ được, còn lấy con ra làm cớ.

“Khu thương mại lớn, bây giờ là giờ hành chính, người cũng không đông lắm.” Tô Yên Nhiên đành phải lấy lùi làm tiến.

Tên này không dưng lại hiểu rõ cô như vậy làm gì! -.- “Vậy... Khu vui chơi. Chơi ngựa gỗ rất lãng mạn nha!...” Dù trước giờ tôi chưa từng thấy trên người anh có tế bào lãng mạn nào, nhưng vẫn hi vọng anh có thể phối hợp một lần.

Tiêu Dịch Thành bất đắc dĩ vỗ trán: “... Em đã làm mẹ rồi còn muốn chơi trò của con nít, ngoan ngoãn chút.” Một lát sau lại tự nói: “Thôi, cứ đi tản bộ ở bờ biển là được. Ưm, Tôi có người bạn có nhà ở bên bờ biển tư nhân...”

Tô Yên Nhiên phồng má oán thầm: Dân chủ cái đầu anh ấy! Anh đã quyết định rồi còn hỏi tôi làm gì? Đi biển còn phải là biển tư nhân, dọc đường toàn người của anh, bảo tôi làm sao mà trốn??

Người đàn ông nào đó không hề cảm nhận được tâm trạng u ám của Tô Yên Nhiên, cười tít mắt nghiêng người qua, cài dây an toàn cho cô, nhân tiện hôn trộm mặt cô một cái, sau đó khởi động chiếc BMW.

Nhà họ Tiêu ở ngoại ô phía nam thành phố S, Tiêu Dịch Thành lái xe về hướng bờ biển phía nam, hơn nửa tiếng sau thì tới - - Một trang viên kề sát biển xuất hiện trước mắt Tô Yên Nhiên, khắp nơi toàn dừa và cọ.

Tiêu Dịch Thành dừng ngay cổng sắt và khóa điện tử còn có vài bảo vệ, sau khi anh nói vài câu với một trong những bảo vệ thì được phép qua. Xe tiến vào trang viên, năm phút sau, xe cuối cùng dừng lại, phía trước là mặt bên một toà pháo đài hùng vĩ, cổ kính -- còn phía trước mặt chính diện là là một bờ cát mênh mông! Phía sau bờ cát là vùng biển rộng lớn! Cách bờ biển không xa là những tàu thuyền lớn nhỏ không đều nhau. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Yên Nhiên nhịn không được vui lên.

Cảm nhận được vui vẻ của Tô yên Nhiên, Tiêu Dịch Thành cười: “Ha ha, tôi biết em sẽ thích.”

Tiêu Dịch Thành như thường lệ nắm tay Yên Nhiên đi về hướng toà pháo đài cổ.

“Ơ, sao cửa lại khóa? Trong pháo đài này có người không?” Có lầm không? Ngoài cổng chính có bảo vệ, đến pháo đài này cửa lại đóng chặt, cả người mở cửa cũng không có.

“Có, yên tâm, xem tôi này!” Tiêu Dịch Thành bắt đầu ra sức gõ cửa: “Này! Mở cửa! Khách quý đến rồi!”

“Tự xưng là khách quý... Đúng là không biết xấu hổ.” Tô Yên Nhiên nói thầm.

Tiêu Dịch Thành nghe thấy, quay đầu: “Tôi vốn là khách quý, bởi vì anh ta thu phí cực kỳ đắc! Em không biết, người ta đang trốn ở nơi nào đó trong này nhìn lén chúng ta qua camera, tên keo kiệt! Dù là anh em đến đây chơi anh ta cũng lấy tiền.”

“Chà, không phải chứ?! Xem ra chủ nhân nơi này trái lại rất thú vị.” Hơn nữa chắc chắn rất thân với Tiêu Dịch Thành, lại có thể để cho người họ Tiêu nào đó vạn năm vờ làm người tốt dưới tình huống biết rõ trong nhà có người đang nhìn vẫn ăn nói trắng trợn như vậy.

“Này. Ai đó, nếu không mở cửa vậy bọn tôi đi nhé! Tiếp đãi khách kiểu gì thế này!” Thằng cha này chắc chắn là cố tình im lặng làm anh mất mặt trước mặt con gái.

Trái lại Tô Yên Nhiên không hề sốt ruột, bắt đầu thưởng thức cảnh biển cách đó không xa: “Lát nữa tôi sẽ ra biển chơi.” Tô Yên Nhiên hướng về phía biển, lớn giọng tuyên bố.

“Không cho phép ra.”

“Tôi càng muốn đi, hừ!”

“... Tôi đi cùng em.”

“Hô hô, hai vị đúng là phu thê tình thâm!” Một giọng nam hùng hồn, từ chỗ sâu trong phòng truyền ra ngoài qua micro, đồng thời, cửa pháo đài cũng tự động mở ra.

Vẻ mặt Tiêu Dịch Thành không hờn không giận, kéo Tô Yên Nhiên đi vào. Đồng thời nói: “Diêm Kiến, cậu còn có thể vô sỉ hơn không?”

Chỉ lát sau, chủ nhân giọng nói đó đã xuất hiện trước mặt họ -- trong đại sảnh nghiêm trang, một người giống quý tộc Châu Âu thể kỉ mười tám cao lớn, dáng vẻ lười biếng ngồi tựa vào kế sô pha bằng da màu đen.

Tô Yên Nhiên có chút lo lắng không yên, cảm thấy cách ăn mặc của mình không hợp với phong cách ở đây, có chút oán hận trừng mắt liếc người đàn ông bên cạnh một cái.

Một nhóm người mặc trang phục hầu gái, tướng mạo vô cùng xinh đẹp bước lên trước, hơi cúi đầu với họ, sau đó nói với Tô yên Nhiên bằng giọng cung kính: “Quý khách, xin cho phép tôi dẫn cô xuống tắm suối nước nóng.”

Tô Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Dịch Thành. Cau mày do dự nói: “Phụ nữ có thai hình như không thích hợp tắm suối nước nóng.”

Tiêu Dịch Thành véo véo tay cô, nhìn cô cười: “Cậu ta đã điều chỉnh nhiệt độ nước thấp hơn. Giữa thai kì thai vị đã ổn định, ngâm nước chút cũng không sao. Ừm, em đi ngâm khoảng mười phút là được, không sao đâu.”

Tô Yên Nhiên đành phải đi theo cô hầu nữ. Mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, cảm thán trong lòng, đồng phục hấp dẫn đồng phục hấp dẫn nha, nhìn cái thứ vểnh trước vểnh sau kia, thân hình cũng rất đẹp, chủ nhân pháo đài cổ lão huynh đúng là không ít diễm phúc... Khụ khụ, xin tha thứ tư cho tưởng không trong sáng của cô.

Thoáng nghe thấy giọng của Tiêu Dịch Thành và người đàn ông kia truyền ra từ đại sảnh, giọng trước là của chủ nhân tòa pháo đài: “Cậu thừa biết tôi không gặp phụ nữ ăn mặc không hợp hoàn cảnh.”

“Tôi cũng mặc không hợp hoàn cảnh đây, tôi còn tưởng anh sẽ cho chúng tôi đi tắm uyên ương!”

ĐM, thì ra thằng cha này có ý này!

“Vì không để cậu thực hiện được gian kế, tôi quyết định, tôi nhịn!”

... Phần kế tiếp Tô Yên Nhiên không nghe được nữa. Thầm nghĩ, chủ nhân tòa pháo đài này quả thật rất thú vị... Ừm, thế mà lại dám đối đầu với tên yêu nghiệt Tiêu Dịch Thành.

Suối nước nóng ở trong một gian phòng chừng năm trăm mét vuông, ở giữa phòng là bồn tắm nước nóng, hơi na ná với bồn tắm thời cổ đại. Ở cửa có một bình phong tuyệt đẹp che chắn, bốn góc bồn có màn lụa màu trắng che từ trần nhà xuống, nhiệt độ bên trong phòng là mười bảy độ điều hòa, từ bồn tắm tỏa ra hơi nước mờ mịt nóng hôi hổi, trên mặt nước có rải cánh hoa hồng. Trong một góc phòng, có xông hương hoa khiến người ta thư thái. Tất cả mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ. Xem ra Tô Yên Nhiên quả thật được đãi ngộ như công chúa, phi tần thời cổ đại, thật sự là hưởng thụ quá xa hoa rồi!

Sau khi cô hầu nữ dặn dò mọi việc xong lui ra ngoài, cô liền gấp rút cởi quần áo đi vào bể nước nóng.

Tô Yên Nhiên ngồi trong bồn tắm, dựa vào thành bồn, mắt khẽ nhắm lại, chỉ cảm thấy ngâm mình trong làn nước ấm áp thế này, cả người được thả lỏng nên hơi buồn ngủ. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ. Nhớ tới cô hầu nữ lúc này có nói lát nữa sẽ đem quần áo cho cô, Tô Yên Nhiên xoa huyệt thái dương, phục hồi tinh thần, nhẹ giọng nói: “Xin đặt quần áo trên mặt bình phong là được.” Sau đó định đứng dậy, dù sao ngâm nước lâu cũng không tốt cho đứa bé.

Người nọ cười nhẹ thành tiếng: “A. Tôi không có lấy quần áo giúp cô.” Là giọng của đàn ông! Giọng nói này hơi quen nhưng tuyệt đối không phải Tiêu Dịch Thành, cũng không phải tiếng của chủ nhân tòa pháo đài lúc nãy.

Dù ngâm mình trong bồn nước ấm, nhưng Tô Yên Nhiên lại thấy sởn gai ốc cả lên!

Tô Yên Nhiên hừ lạnh: “Khách đang tắm cũng cho người ngoài tự tiện xâm nhập, đây là cách tiếp đãi khách của chủ nhân pháo đài này à?”

Người nọ dường như không đồng tình với ý khinh bỉ trong lời nói của Tô Yên Nhiên: “Không không không, tôi chỉ đứng ở mặt ngoài bình phong, cái gì cũng chưa thấy. Nhưng tôi quả thật rất muốn vòng qua bình phong này để được nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp của cô đấy...”

“Vệ Minh Dữ, anh dám!” Anh ta nói nhiều như vậy đủ để cô nhận ra giọng của anh ta.

“Ồ..., Yên Nhiên cuối cùng cũng nhận ra tôi rồi? Ôi ôi ôi! Xem ra trí nhớ của em cũng không tệ.” Tâm trạng của Vệ Minh Dữ dường như rất tốt.

“Có chuyện gì? Nói đi!” Tô Yên Nhiên thật không có cách nào thoải mái nói chuyện với người khác trong tình huống cả người trần thế này. Bỗng cô ngửi thấy một mùi nồng hơn mùi hoa!

“Yên Nhiên đối với tôi lúc nào cũng không kiên nhẫn nha? Nhưng không sao, tôi đối với cô rất kiên nhẫn.” Giọng của Vệ Minh Dữ bắt đầu trở nên mơ hồ xa xôi...

KHông biết rốt cuộc anh ta có ý đồ gì? Còn nữa, anh ta dám xuống tay với mình trong pháo đài này, chẳng lẽ anh ta và chủ nhân tòa pháo đài này là cùng một người? Đột nhiên Tô Yên Nhiên thấy đồng cảm với Tiêu Dịch Thành, bị người thân thiết và bạn thân phản bội, chắc chắn sẽ cực kỳ tức giận đau lòng... Cô muốn trốn thật, nhưng tuyệt đối không dùng cách này để trốn.

“Anh... Anh thật, thật hèn hạ...” Tô Yên Nhiên cố gắng tỉnh táo nói xong câu này, cuối cùng bất lực nhắm mắt lại, yếu ớt ngã gục xuống thành bồn.

“Tiểu Ngũ.”

“Có.” Vào đi, đúng là cô hầu nữ xinh đẹp vừa dẫn Tô Yên Nhiên vào lúc nãy.

“Giúp cô Tô mặc quần áo vào đi.”

“Vâng ạ.”

Vệ Minh Dữ tựa vào cửa, sờ sờ mũi, lầm bầm lầu bầu: “Haiz, tôi rõ ràng rất quân tử... Xem đi, cả liếc mắt nhìn một cái cũng không có nha.” Thật ra, anh ta sợ nhìn một cái thật sẽ rước họa vào thân...
Bình Luận (0)
Comment