Chước Phù Dung

Chương 3

[1] Khế thân chỉ hai người trở lên không có quan hệ máu mủ kết làm một loại quan hệ máu mủ kết làm một loại quan hệ thân thuộc, gắn bó tình thân với nhau, có thể là ngang vai ngang vế. Nếu khế thân của người ngang vai ngang vế thì gọi là kết bái, kết nghĩa.

Vào đại sảnh, Nghê Chính Quân giao Nghê Ngạo Lam cho a hoàn, yêu cầu sau khi rửa mặt chải đầu sạch sẽ thì trở lại.

Theo tôi tớ vòng qua hành lang vòng vèo, bụi cây nhỏ dựng trong vườn, tao nhã thản nhiên, hoa quế vàng nhạt nở rộ trên ngọn cây, hương thơm nhàn nhạt theo chiều gió lướt qua hai gò má, khiến người ta khoan khoái.

Sau khi vào một gian phòng, Nghê Ngạo Lam thấy đồ dùng, bức tranh mực trong phòng toàn mang phong cách cổ kính, suy đoán bản thân hẳn gặp được gia đình phú quý rồi. Tuy nói người ở dưới mái hiên, phải nhìn sắc mặt chủ tử từng giây từng phút mà làm việc, song cho dù chỉ làm một a hoàn của Nghê phủ, đều sống dễ chịu hơn dãi gió dầm sương ở bên ngoài.

Đứng trước thùng gỗ lớn, a hoàn nói muốn giúp nàng cởi y phục tắm rửa. Nghê Ngạo Lam cả kinh nói thẳng không cần. Ở Tiêu phủ nàng không có a hoàn bên người, giờ có người muốn hầu hạ, nên cảm thấy rất không được tự nhiên, lại nói, cho dù thân thể này chỉ mới năm tuổi, song cho người ngoài nhìn vẫn không quen.

Động thủ cởi y phục, Nghê Ngạo Lam nhìn chằm chằm mu chân phải, sao lại có một cái bớt hoa mai nhỉ? Nàng nhớ kiếp trước không có cái bớt này, nhìn thử, cái bớt ấy như biển hoa mật mông gối lên nhau.

Nàng ngồi xổm xuống, xoa xoa từng lần từng lần một.

Đây là dấu vết ông trời lưu lại cho kiếp trước của nàng, là muốn nàng đừng quên đi thảm cảnh chán nản ở kiếp trước, muốn nàng lúc nào cũng nhớ lấy, đúng không, đúng không?

Nếu có cơ hội sống lại lần nữa, nàng tuyệt đối không mặc cho bất kỳ ai xâu xé.

Dục hỏa trùng sinh.

Nàng phải khiến những người ôm ý đồ xấu nhận báo ứng.

Mặc xiêm y sạch sẽ vào, ngón tay chà xát vải vóc mềm mại. Nghê Ngạo Lam nghĩ thầm, ở Nghê phủ làm một hạ nhân mặc y phục có chất liệu vải còn tốt hơn làm tiểu thư không được sủng ái ở Tiêu phủ, châm chọc thật.

Theo a hoàn trở lại đại sảnh, chỉ thấy Nghê Chính Quân đang thưởng thức trà, bên cạnh còn có một nữ nhân khoan thai tinh tế ngồi, cách ăn mặc này trông giống nữ chủ nhân.

Nghê Ngạo Lam nhanh nhạy quỳ xuống đất, “Nô tỳ bái kiến phu nhân.”

Mới vừa rồi trượng phu đã đề cập chuyện đứa nhỏ này với nàng, khiến Mạnh Như Diên thương tiếc, lại nhìn khuôn mặt bé gái, phấn điêu ngọc mài, đôi mắt linh hoạt đáng yêu kia, nàng lập tức thích ngay.

Năm năm trước nàng mang thai nhưng một trận ngoài ý muốn làm nàng sinh non.

Về sau nàng vẫn muốn mang thai, nhưng đại phu và Nghê Chính Quân không đồng ý, chỉ sợ đến lúc lâm bồn có lẽ không giữ được mẹ. Nghê Chính Quân yêu thê tử, nói gì cũng không chịu mạo hiểm, thế là hai người không có con nối dòng.

Nếu khi đó cái thai giữ được, con của nàng hẳn xấp xỉ bé gái này. Mạnh Như Diên bèn gửi gắm khát vọng hài tử lên người Nghê Ngạo Lam.

“Mau đứng lên đi, lão gia, đứa trẻ này làm a hoàn bên người thiếp được không?” Mạnh Như Diên kéo Nghê Ngạo Lam dậy, xoay đầu nói với trượng phu.

“Phu nhân thích là được.” Nghê Chính Quân mỉm cười bằng lòng.

Thật không ngờ bé gái có dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, theo thời gian tất nhiên sẽ trở thành quốc sắc thiên hương.

Tình cảnh này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Nghê Ngạo Lam, vốn dĩ nàng nghĩ nếu có thể thì làm một a hoàn nấu nước nhỏ bé nhất đã đủ thỏa mãn rồi, đối phương không vì chuyện sinh đôi mà bị dọa đến đống sập cửa vào mặt nàng, hẳn nên cười trộm, đằng này không làm khó dễ nàng, lại còn bảo nàng làm a hoàn bên người chủ mẫu.

Dòng nước ấm lướt qua ngực, khiến nàng lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái, trong miệng không ngừng nói cảm tạ.

Khiến thiện cảm phu thê Nghê thị dành cho tiểu cô nương này tăng lên gấp bội.

Năm tháng như dòng chảy, hoa lê theo gió rơi xuống, ổ rơm xinh xắn chồng chất bùn, hờ hững tỏa mùi hương bốn phía.

Nghê Ngạo Lam vui sướng bưng ấm trà sâm bổ khí, hơn ba tháng rồi, nàng đã quen với những việc lớn nhỏ trên dưới ở Nghê phủ, chủ tử còn tìm đại phu đến xem cổ họng nàng. Đáng tiếc đã mất đi cơ hội hồi phục trước đây, chỉ có thể dùng chút trà nhuận hầu điều dưỡng, song nàng không cảm thấy mất mác, so với kiếp trước, cổ họng kéo dài đến sau này trở thành người câm, thì có thể nói đã là ông trời thương nàng.

Bước vào thư phòng, thấy Nghê Chính Quân chuyên chú xem công văn, nàng bèn nhẹ nhàng đặt lên án, lại nhìn hắn đề bút xem sách, nghiên mực đã khô, bèn thêm nước trong, bắt đầu mài mực.

Ngước mắt thấy tiểu nha đầu đang chăm chú hầu hạ, Nghê Chính Quân đột nhiên nói, “Ngạo Lam, ngươi biết chữ sao?”

Tiểu cô nương này đúng là thông tuệ, mấy tháng ở chung, nàng làm việc gọn gàng lại tri kỷ cẩn thận, còn hơn hạ nhân trẻ tuổi trong phủ, năng lực vượt qua quá nhiều.

Đứa trẻ thông minh lanh lợi vậy làm người hầu rất rất lãng phí.

“Hồi lão gia, biết vài chữ bình thường ạ.”

“Ngạo Lam, nếu ngươi có cha, ngươi muốn ông ấy làm người cha như thế nào?”

Trong lòng Nghê Ngạo Lam run lên, đôi mắt trong trẻo hơi tối tăm. Nàng có cha, nhưng người cha kia cho tới bây giờ đều keo kiệt một tia ấm áp với nàng, ngay cả ánh mắt từ ái cũng không muốn cho.

Đây chỉ là người cha có huyết mạch tương liên, lại không phải người cha nàng khát cầu.

“Vâng… Ông ấy sẽ dạy nô tỳ cách đối nhân xử thế, sẽ dạy nô tỳ viết chữ… có thể… ngồi trên đùi ông ấy, ông ấy đọc thơ… nô tỳ đọc theo…” Mũi nàng cay cay, cho dù nước mắt trực trào, nhưng nàng vẫn gượng gạo cười.

Nàng từng thấy Tiêu Sùng Việt đối đãi với hai đứa con của tiểu thiếp, lúc đầu còn mong mỏi cha cũng đối với nàng như thế, nhưng ngày qua ngày, cuối cùng nàng cũng hiểu ngay cả nhìn mẹ ruột một cái ông ta cũng không muốn, huống chi là nàng đây.

Lời của tiểu nha đầu làm Nghê Chính Quân kinh ngạc, cũng càng củng cố quyết định của hắn.

Bàn tay to xoa đầu nàng, “Lão gia làm cha ngươi được không? Ta và Như Diên không có con, nhận ngươi làm nghĩa nữ, thế nào?”

Ngẩng đầu nhìn Nghê Chính Quân cao lớn, Nghê Ngạo Lam đỏ cả đôi mắt to, run rẩy trả lời, “Có thể ư?”

“Đương nhiên có thể, trừ phi ngươi không bằng lòng.”

“Nô tỳ đương nhiên bằng lòng… Nhưng… nhưng nô tỳ muốn hỏi lão gia, có thể làm nghĩa tử không?”

“Hả? Ngươi muốn vứt bỏ thân phận nữ nhi, đổi thành nam nhi? Nguyên nhân?”

“Vì… nô tì muốn trở thành người tài, từ xưa đến nay nữ tử vô tài mới là đức, nhưng lão gia bằng lòng vun đắp, nô tỳ sẽ cố hết sức lực, lại nói… không biết kẻ xấu liệu có tìm tới không, nô tỳ không muốn chuốc thêm phiền phức cho lão gia.” Nghê Ngạo Lam đã suy nghĩ một thời gian, chỉ có vứt bỏ dòng họ vẫn chưa đủ bảo đảm bình an, đối với Đỗ thị mà nói, muốn tìm được nàng, coi như dễ như trở bàn tay.

Chỉ e làm vậy sẽ trở thành người không có nhân duyên, nhưng kiếp trước không xuất giá, chưa biết tình yêu, cũng không có vấn đề tìm kiếm phu nhân.

Còn nữa, nàng từng lén hỏi a hoàn về bối cảnh của Nghê Chính Quân.

Người đảm nhiệm chức Hộ bộ thượng thư của triều Đại Cảnh, đối nhân xử thế chính trực nhất quán, hành xử cẩn thận tỉ mỉ, với thuế ruộng và luật kinh tế tài chính đều bền bỉ không ngừng, song là chủ sự thanh liêm, khiến không ít quan viên công kích. Nếu nàng nhớ không lầm, năm Chính Nguyên 47, người vì chiếm đoạt đất dân, thầm nuốt tiền quyên góp sửa chữa, bị cách chức quan đày ra biên cảnh, huyên náo một thời.

Nghê Ngạo Lam tin tưởng nhân phẩm của Nghê Chính Quân. Bởi vậy muốn dùng sức mình ra sức bảo vệ hắn thoát khỏi nguy nan.

Lời bé gái nói cũng không phải không có lý, Nghê Chính Quân chợt duỗi bàn tay to, kéo nàng ôm lên đùi ngồi, “Từ giờ trở đi, con chính là thiếu gia Nghê phủ, nghĩa phụ tất sẽ dạy dỗ con đàng hoàng, con cũng đừng làm nghĩa phụ thất vọng.” Nói xong, lấy tập thơ trên án.

“Vâng thưa cha.” Nghê Ngạo Lam mỉm cười, bên tai truyền đến giọng nói giải thích ngụ ý của Nghê Chính Quân, khiến mắt nàng lại khẽ phủ một tầng sương.

Nàng đã có một người cha tốt rồi. Tốt quá, tốt quá.

Hôm ấy, Nghê lão gia tuyên bố với toàn phủ, nhận Nghê Ngạo Lam làm nghĩa tử.

Một buổi sáng hồng nhan thay đổi. Ngày dài cầm quyển sách ngồi bên án, mực son rực rỡ.
Bình Luận (0)
Comment