Chuồn Chuồn

Chương 23

Cố Gia Nhiên bay lúc ba giờ chiều, trước khi đi cậu đến chỗ của Dương Nhất Thiên một chuyến. Bởi vì không có hẹn trước, cho nên chỉ có thể chiếm dụng thời gian nghỉ trưa của Dương Nhất Thiên.

“Sao vậy, đến đây gấp như vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Dương Nhất Thiên ân cần nhìn người trước mắt.

Cố Gia Nhiên ngượng ngùng cười cười: “Bác sĩ Dương, tôi và Ôn Ngôn đã ở bên nhau rồi.”

Dương Nhất Thiên sửng sốt, cố kéo ra một nụ cười, nói: “Gia Nhiên, em đùa gì thế, em — “

Hắn bỗng nhiên không nói được nữa, bởi vì hắn thấy trên mặt Cố Gia Nhiên xuất hiện một biểu cảm mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy: Dịu dàng, ngọt ngào, còn có một chút xấu hổ.

Hắn kiềm nén không vui trong lòng, tiếp tục nói: “Gia Nhiên, em như vậy không công bằng với Ôn Ngôn, nếu anh ta biết — “

“Anh ấy biết, anh ấy nói không phân rõ được thì cũng không cần phân, bảo tôi đừng nên suy nghĩ nhiều.”

Dương Nhất Thiên cảm thấy khó tin: Ôn Ngôn đường đường là Tổng giám đốc, Cố Gia Nhiên vì một người đàn ông khác mà bệnh trầm cảm tái phát nhiều lần, cũng bởi vì người đó mà cố ý tiếp cận anh ta, anh ta vậy mà lại hoàn toàn không để bụng?

Thần sắc của hắn hoàn toàn lạnh đi: “Gia Nhiên, em có nghĩ tới hay không, hai người đàn ông ở cùng nhau, việc này nếu như bị người ngoài biết, sự nghiệp của em làm sao đây? Em dù sao cũng là nhân vật công chúng.”

Cố Gia Nhiên sửng sốt: “Việc này tôi chưa nghĩ tới.” Cậu suy nghĩ một chút, lại cười nói: “Quên đi, đến lúc đó tôi liền rời khỏi giới giải trí!”

Nghe câu này xong, Dương Nhất Thiên cảm giác mình sắp điên rồi. Hắn quả thật nghi ngờ có phải Ôn Ngôn đã chuốc thuốc mê Cố Gia Nhiên rồi hay không, tại sao chỉ tốn sức có mấy ngày, Cố Gia Nhiên dường như biến thành người khác.

“Tinh Viễn thì sao? Trên người em có ước mơ chưa hoàn thành của Tinh Viễn, em cũng muốn bỏ đi sao!”

Đây là một câu lên án rất nghiêm trọng, Cố Gia Nhiên nghe vậy sắc mặt hơi trắng.

Dương Nhất Thiên thấy cậu như vậy thoáng tỉnh táo lại: “Gia Nhiên, xin lỗi, anh chỉ là quá lo cho em.”

Cố Gia Nhiên lắc đầu: “Bác sĩ Dương, tôi hiểu ý của anh, tôi đặc biệt qua đây nói cho anh biết, cũng là vì sợ anh lo lắng. Thật ra tôi không có nghĩ tới chuyện sau này, tôi chỉ biết là, bây giờ tôi rất muốn ở cùng anh ấy.”

“Cho nên, tôi chỉ làm chuyện tôi muốn làm nhất.”

Trước khi ra khỏi cửa, Cố Gia Nhiên như nhớ đến chuyện gì, quay đầu lại cười: “Bác sĩ Dương, anh cũng nhanh có người yêu đi!” Cậu tựa như một thanh niên hoàn toàn sa vào tình yêu cuồng nhiệt: Tràn ngập sức sống, tràn ngập hy vọng, nóng lòng muốn người trên khắp thiên hạ này hạnh phúc cùng cậu.

Dương Nhất Thiên ghìm chặt đến mức gãy ngòi bút máy.

——————————————

Cố Gia Nhiên ngồi ở phòng chờ VIP sân bay để lên máy bay.

Buổi chiều Ôn Ngôn có cuộc họp, không có cách đến đây tiễn cậu. Hắn trước khi ra ngoài ôm Cố Gia Nhiên hôn rất lâu để diễn tả sự tiếc nuối của hắn. Nghĩ đến đây, Cố Gia Nhiên liền không nhịn được đỏ mặt lên.

Đối với chuyện yêu đương, cậu thật không hiểu lắm, tuy đã diễn qua nhiều cảnh tình cảm, nhưng chung quy vẫn là thưởng thức hoa trong sương mù, đó là lí do cậu luôn bị đạo diễn nói không tập trung, không nhập tâm. Cậu bỗng nhiên có chút phiền não, Ôn Ngôn có khi nào cũng cảm thấy cậu rất không thú vị? Có phải nên mua hẳn hai quyển sách về học tập không?

Lục Phong ở bên cạnh nhìn chằm chằm Cố Gia Nhiên đã một lúc, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng. Rõ ràng lần trước đi nhìn qua rất sa sút tinh thần, sao lần này lại cảm thấy rất vui vẻ? Trở về cũng chỉ có một ngày, tham gia lễ trao giải thôi mà. Bất quá hắn cũng không có thời gian truy cứu đến cùng, lúc này có chuyện quan trọng hơn: “Đoàn phim bên kia đã ký được vai nam phản diện, ngày mai vào tổ.”

Đoàn phim đang nói là đoàn phim ‘Đồng Tước Cục’, chính là phim mới lần này Lục Phong nhận cho cậu. Đây là bộ phim cổ trang nói về hoàng quyền tranh đấu, cậu đóng vai một hoàng tử tính tình cứng cỏi, từ chỉ lo thân mình đến bất đắc dĩ bị buộc cuốn vào cuộc tranh đấu hoàng quyền, phe phản diện là đệ đệ của hắn, thời gian đầu giả ngu sau đó mới lộ mặt. Trong phim cảnh hai huynh đệ đấu với nhau rất nhiều, từ lúc hai người đồng tâm hiệp lực như thế nào cho đến khi mỗi người một con đường khác nhau, thậm chí ngay cả tên phim, cũng là lần cuối cùng hai huynh đệ uống rượu dưới tàng cây Đồng Tước Lầu, sau đó, ca ca đem đệ đệ giết chết.

Hai nhân vật này xây dựng phức tạp, đều rất xuất sắc. Kỳ thật nếu như không phải hiện tại Cố Gia Nhiên không nhận vai phụ nữa, cậu thật sự muốn thử vai nhân vật đệ đệ này.

Vừa nghe Lục Phong nói như vậy, Cố Gia Nhiên hứng thú: “Ai vậy?”

“Chu Ninh An.”

“A? Tại sao là hắn!” Du Du bên cạnh nghe được, không nhịn được đảo trắng mắt.

Cố Gia Nhiên vô cùng kinh ngạc nhìn Du Du, đây là lần đầu tiên ở trước mặt cậu cô thẳng thắng tỏ vẻ ghét một minh tinh như vậy.

Lục Phong thở dài: “Em ở đoàn phim này ít tiếp xúc với hắn chút.”

“Chu Ninh An làm sao?” Tên này cậu nghe có hơi quen, hình như là diễn viên mới nổi gần đây, chỉ có điều cả hai đâu có đồng thời xuất hiện đâu.

Lục Phong còn chưa mở miệng, Du Du đã “Hừ” một tiếng: “Gia Nhiên ca, anh biết hắn nổi thế nào không?”

“Nổi thế nào?”

“Bắt chước, mô phỏng, thất bại.”

“Hắn không có vai chính nào, thế nhưng mỗi một bộ phim phát hành ra cảm giác sự hiện hữu của hắn đều rất cao, thậm chí có đôi khi còn vượt trên vai chính. Cũng là do hắn nuôi một nhóm thuỷ quân chuyên phụ trách, mỗi lần có phim, liền chọn một số ảnh cũng không biết từ phim gì ra, ở trên weibo điên cuồng quảng bá, lúc thì là ‘Tứ đại soái ca cổ trang kinh điển’, lúc thì là ‘Đồng phục thật cám dỗ, nhìn xem mọi người thích kiểu nào’, anh vào xem sẽ phát hiện, bên trong ngoại trừ các minh tinh thế hệ trước, hoặc cấp bậc ảnh đế nước sông không phạm nước giếng với hắn, thì toàn là tiểu minh tinh ngoài tuyến 18.”

“Vậy cũng không có gì, lăng xê mà, nhà ai mà chưa từng. Nhưng ghét nhất là hắn hiện tại hoàn toàn bắt chước theo anh, từ cách ăn mặc đến phong cách nói chuyện, cả phong cách diễn xuất, cơ bản rập khuôn, giống như định hình hình tượng y chang anh, còn không cao bằng anh, thể hiện rõ là muốn lấy fans và tài nguyên của anh!”

Bởi vì nguyên nhân bệnh, Lục Phong và Du Du rất ít khi nói cho Cố Gia Nhiên chuyện đấu đá nhau trong giới, hơn nữa bản thân cậu thấy so với việc này thì càng nên chú ý diễn xuất hơn, còn lại mặc kệ hết thảy, cho nên rất nhiều chuyện cậu biết rất ít, không có cảm thấy sâu xa như người khác.

“Gia Nhiên ca, anh không biết, hắn trước đây không phải như vậy, xem phong cách weibo cũ chính là kiểu chàng trai tươi trẻ đầy sức sống như ánh mặt trời. Nhưng mà hai năm nay sau khi ký Kiệt Sâm làm người đại diện, hình tượng thay đổi hoàn toàn, hiện tại chính là đi theo con đường khí chất này, weibo up đủ các loại sách, mèo, hoa cỏ, ánh mặt trời, điệu bộ như sống khiêm tốn không tranh quyền thế.”

Du Du bắn bùm bùm như pháo liên châu, không dừng lại được. Cố Gia Nhiên bị cách nói của cô chọc cho bật cười: “Thì ra anh là loại phong cách này.”

“Gia Nhiên ca anh đừng xem không có gì to tát, hắn lúc nào cũng cột tên anh theo, em cũng không có cho anh xem qua. Mùa đông năm ngoái anh có cái áo khoác ngoài màu nâu nhạt nhớ không?”

Cố Gia Nhiên gật đầu. Du Du ở trên weibo up một tấm hình góc nghiêng cậu mặc áo khoác, fans của cậu thích vô cùng, khen cậu ở trên trời chứ không phải người dưới đất.

“Bên kia thấy được mua một cái y chang, Chu Ninh An mặc vào chụp mấy tấm, còn tag tên anh vào bản thảo lăng xê, tựa đề đến bây giờ em vẫn nhớ — ‘Cố Gia Nhiên VS Chu Ninh An, cùng một kiểu áo khoác mọi người thích ai?’, kính nhờ, ai biết hắn là ai!”

Du Du càng nói càng tức: “Càng chưa nói tới tên đại diện thiếu đạo đức kia, nuôi mấy tài khoản kinh doanh, suốt ngày không phải tâng bốc Chu Ninh An, thì chính là đặt chuyện minh tinh trong giới, lần trước còn bị đạo diễn Vương Lâm Khôn lôi ra mắng, bịa đặt đạo diễn người ta nửa đêm đập cửa phòng nữ minh tinh, ghê tởm muốn chết.”

Lúc này thì hay rồi, trực tiếp ở chung một đoàn phim, tùy tiện chụp mấy tấm hình cũng sẽ bị bắt chước, nghĩ tới là tức chết người.

“Hy vọng Tùy Thành ra sức chút, sớm đem hắn giẫm dưới lòng bàn chân.”

Cố Gia Nhiên ngừng lại: “Quan Tùy Thành là sao?”

“Hắn và Tùy Thành đều tốt nghiệp cùng trường, lại là người cùng nơi, hai người xưng sư huynh sư đệ với nhau, nhìn qua quan hệ cũng không tệ lắm. Em thấy nhân phẩm Tùy Thành còn tốt cách xa hắn mấy nghìn dặm.”

Cố Gia Nhiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đoàn phim ‘Đồng Tước Cục’ dự tính quay tại thành phố điện ảnh Ninh Hải, đây là khu vực ảnh thị lớn nhất quốc nội, trên TV 70% phim cổ trang đều là từ nơi này mà ra. Phim truyền hình ngày mai khai máy, đoàn phim đã bao một khách sạn hai tầng, cho diễn viên và nhân viên công tác sử dụng.

Buổi tối nằm ở trên giường, Cố Gia Nhiên lấy điện thoại ra chơi một hồi, nhịn không được gọi điện cho Ôn Ngôn. Điện thoại rất nhanh đã thông, bên tai truyền đến giọng nói mang theo tiếng cười của Ôn Ngôn: “Gia Nhiên.”

Đi kèm với giọng nói của hắn, còn có tiếng quảng cáo trong TV, Cố Gia Nhiên hiếu kỳ nói: “Anh đang xem TV sao?”

Ôn Ngôn “Ừ” một cái tiếng: “Anh xem tin tức giải trí một chút xem có em hay không.”

Cố Gia Nhiên nhịn không được gọi một tiếng: “Ôn Ngôn.”

“Ey.”

Hai người đều chẳng biết tại sao lại bật cười. Một lát sau Ôn Ngôn nói: “Nếu không chúng ta video call đi!?”

Cố Gia Nhiên lắc đầu: “Khách sạn này WIFI dùng chung, lướt web tạm được, video rất chậm.”

Ôn Ngôn dường như có chút tiếc nuối: “Bộ phim này phải quay bao lâu?”

Cố Gia Nhiên suy nghĩ một chút: “Ít nhất bốn, năm tháng đi!”

“Ừ. Khí trời nóng dần, mảng cổ trang quần áo rất nặng, em chú ý một chút.”

“Ừ.”

Rõ ràng là cuộc đối thoại bình thường đến không thể thông thường hơn, nhưng trong lòng Cố Gia Nhiên không dừng được mà nổi lên từng cơn ngọt ngào. Trước đây diễn phim gì, sẽ nghĩ quay xong sẽ quay tiếp phim gì, một bộ tiếp một bộ. Hiện tại phim còn chưa bắt đầu quay, cậu đã suy nghĩ lúc nào mới có thể trở về gặp hắn một lần.

Quả thật là vũ khí sắc bén làm tiêu tan ý chí của cậu.

Nhưng, cũng rất kỳ vọng.

Kỳ vọng đối với hắn, kỳ vọng đối với chính mình, kỳ vọng đối với cuộc sống sau này.

Đảo mắt công tác quay phim đã tiến hành hơn mười ngày, có Lục Phong cùng Du Du nhắc nhở, Cố Gia Nhiên và Chu Ninh An bảo trì một khoảng cách nhất định. Trên thực tế, Du Du ở phim trường phòng hắn như phòng cướp, chỉ cần Chu Ninh An mượn cơ hội qua đây nói chuyện phiếm, Du Du sẽ tìm đủ loại lý do để bọn họ không phải nói chuyện nhiều. Chu Ninh An cũng không phải kẻ ngu, nhiều lần, sẽ không tự chuốc nhục nhã.

Cố Gia Nhiên đối với người như Chu Ninh An quả thật cảm thấy có chút vi diệu. Loại vi diệu này không chỉ là vì cú điện thoại Tùy Thành gọi nói với hắn, mà là giống như Du Du nói, từ cách ăn mặc hằng ngày cho đến cách nói chuyện, giống như gặp được một tôi khác. Bản thân Chu Ninh An rất đẹp trai, diễn xuất lại một màu, chỉ xem điểm ấy, bọn họ quả thật là có điểm tương tự, đi cùng một con đường cũng không có gì đáng trách.

Đáng tiếc là, muốn nổi bằng cách đi theo con đường của cậu, hắn còn thiếu một nguyên nhân quan trọng nhất.

Mắt Cố Gia Nhiên rơi xuống kịch bản, thở dài một hơi.

Bây giờ là năm giờ chiều, cảnh này quay xong là có thể nghỉ ngơi. Nhưng không biết làm sao, đạo diễn bên kia không biết xảy ra chuyện gì, chậm chạp không có động tĩnh. Khí trời rất nóng, Cố Gia Nhiên cũng không nóng nảy, uống nước trái cây Du Du chuẩn bị, rồi đọc kịch bản. Không bao lâu, staff của đoàn phim đến gọi: “Thầy Cố, công việc hôm nay kết thúc không phải quay nữa.”

Cố Gia Nhiên gật đầu, vừa mới đứng lên chuẩn bị thay quần áo, lại thấy đạo diễn xa xa đi tới, bên cạnh còn có một người vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Yết hầu Cố Gia Nhiên căng lên.

“Gia Nhiên, Tiểu Mộng, còn có Ninh An, tôi giới thiệu một chút, Lam Hải Ôn tổng, có việc đến đây đúng lúc bị tôi bắt gặp, tôi làm chủ, buổi tối mọi người cùng nhau ăn một bữa đi.”

Cố Gia Nhiên hơi nghiêng đầu chào không lên tiếng. Ôn Ngôn so với cậu lại bình tĩnh hơn nhiều, giả bộ đưa tay phải ra: “Chào cậu, Cố Gia Nhiên.”

Cố Gia Nhiên đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của hắn, duỗi tay nắm chặt tay hắn. Lòng bàn tay áp vào nhau, trên tay của hai người đều có chút ẩm ướt mồ hôi, giống như tâm tình của bọn họ giờ phút này: Dinh dính lại triền miên. Trong nháy mắt lúc buông tay ra, Ôn Ngôn xấu xa co ngón tay vuốt lòng bàn tay của cậu một cái, tay Cố Gia Nhiên run lên, trộm nhìn hắn một cái.

Bữa cơm giải quyết ở trấn gần đó. Nơi này cách thành phố xa, chỉ có trấn Giang Dương gần nhất dựa vào thành phố điện ảnh khá phát triển, cuối cùng cũng phần nào thỏa mãn được nhu cầu cao thấp của đoàn phim. Bọn họ tìm một quán ăn ngồi xuống, Ôn Ngôn đương nhiên là ngồi chung một chỗ với Trương đạo, Cố Gia Nhiên ngay sau đó ngồi ở bên phải Ôn Ngôn.

Cả buổi tối trong lòng Cố Gia Nhiên có chút không yên, cậu không quan tâm đồ ăn trên bàn là gì cũng không quan tâm bọn họ nói gì gì, chỉ nghĩ đến Ôn Ngôn ngồi bên cạnh cậu. Rõ ràng ngày hôm qua hắn còn nói hôm nay có việc, sao lại đến đây? Cậu giả bộ tập trung dùng bữa, che dấu sự vui mừng và sốt ruột trong lòng. Ôn Ngôn dù sao cũng là khách, người trên bàn nói chuyện với hắn, hắn không thể không đáp lại. Cố Gia Nhiên nhìn tay hắn đặt ở trên đùi, nương theo khăn trải bàn che phủ, nhẹ nhàng móc vào ngón tay hắn.

Bàn ăn của quán không lớn, bọn họ lại là đàn ông trưởng thành, mọi người ngồi có chút chật chội. Trong chớp mắt Cố Gia Nhiên chạm vào tay hắn, Ôn Ngôn rõ ràng dừng lại một lúc, gần một phút. Người trên bàn nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn nói tiếp, Cố Gia Nhiên cúi đầu, cười đến mặt đỏ bừng.

Từ một ngón tay đến cả bàn tay, từ tinh nghịch như ngoéo tay đến mười ngón tay giao nhau, không ai biết dưới khăn trải bàn diễn ra một tiết mục vừa triền miên lại ẩn nhẫn thế nào. Rõ ràng là hai người trưởng thành, lại giống như học sinh bị thầy giáo quản nghiêm trông chừng, ánh mắt lướt qua, truyền lại ám hiệu chỉ hai người mới biết.

Bởi vì Ôn Ngôn nói mình có việc, bữa cơm liền kết thúc rất nhanh. Người trong đoàn phim từng tốp đi về hướng khách sạn, cũng không có ai chú ý có thiếu người nào hay không.

Ôn Ngôn và Cố Gia Nhiên chậm rãi đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh đầy bóng cây, nhờ bóng đêm che lấp, bọn họ thì thầm trò chuyện.

“Đã quyết định chỗ ở chưa? Có xa không?”

“Chút nữa phải ra sân bay, trên thực tế –” Ôn Ngôn nhìn đồng hồ trên tay, “– anh chỉ có 15 phút.”

Cố Gia Nhiên xoay người nhìn hắn, thỉnh thoảng có người đi đường đi qua bên cạnh họ.

Trong mắt Ôn Ngôn tràn đầy sự áy náy: “Vốn định cho em bất ngờ, kết quả bị Trương đạo bắt gặp.”

Cố Gia Nhiên nghĩ: Hắn xin lỗi cái gì? Vì để gặp mình, hắn cố ý bay đến đây, trằn trọc hơn mười tiếng, cuối cùng chỉ được 15 phút.

“Em đang nghĩ gì?” Ôn Ngôn thấy cậu nhìn mình không nói gì, liền hỏi.

“Đang nghĩ bao nhiêu tiền mới có thể bao nuôi anh.”

Ôn Ngôn nhịn không được cong khóe môi: Gia Nhiên của hắn sao lại dễ thương như thế.

“Em đoán anh đang nghĩ gì?” Hắn dừng một chút, “Anh muốn ôm em, hôn em, sau đó ở trên giường làm tình với em.”

Cố Gia Nhiên gật đầu: “Chúng ta nghĩ không khác nhau lắm.”

Cuối con đường nhỏ này là một tiểu khu, bên ngoài tiểu khu có xây một hòn non bộ, phía sau là ngọn đèn đường lẻ loi đứng một mình. Hai người đi tới dưới ánh đèn đường, mặt đối mặt.

Ôn Ngôn rốt cục giang hai tay ra: “Thầy Cố, chỉ còn 3 phút.”

3 phút.

Bọn họ không nói gì, chỉ ôm và hôn.

Trọn 3 phút.

Dưới đèn đường nơi đất khách quê người, bọn họ vụng trộm 3 phút yêu nhau.
Bình Luận (0)
Comment