Chuồn Chuồn

Chương 9

Bái Bì Đại Vương V: Rất nhiều người gửi tin nhắn riêng cho Đại Vương muốn Đại Vương phốt Cố Gia Nhiên, kỳ thật vị này không cần tôi phốt ơ! Trả lời một lần luôn nha!: Là con riêng Phương Nguyên không sai, có thể Hot quả thật có Phương Nguyên nhúng tay, cha con bất hòa là giả, nói lung tung; Có scandal với nữ diễn viên họ L là giả; Cậu chàng này là kiểu người rất cao ngạo, cơ bản rất hiếm khi nói chuyện với người khác.

Hoa Hồng tính tình rất tệ: Acc kinh doanh cmn rãnh! Nữ diễn viên họ L này trước đây không phải là mấy người ám thị sao!!!

Nhà của CQ: Đó giờ vẫn không thích, diễn xuất tệ mà vẫn nổi được.

Hôm nay mua đồ Amway không: Chỉ có tôi tò mò cuộc tình tay ba năm đó giữa Phương Nguyên cùng Cố An Dương và vợ chính thức sao? Ngày trước thấy hình hai người bọn họ chụp chung, rất xứng đôi đó!

Lưu Khởi San V: Trong giới giải trí dường như không có scandal liền sống không nổi.

Điệp Vũ Phong Nhai: Cảm giác mắt nhìn của đoàn đội Cố Gia Nhiên cũng không tệ lắm, chọn phim đều rất hay, thích.



“Mày thấy sao?” Ôn Ngôn chỉ vào tài khoản weibo đang được reblog cực nhiều trên màn hình nói.

Kỷ Tự nghiêng đầu qua thoáng nhìn, sau đó giễu cợt nói: “Mày cũng không phải không biết loại tài khoản kinh doanh này chủ yếu là up cho người thường xem, mày xem nó không bằng xem tao đi. Nói mới nhớ, mày gần đây quan tâm tới Cố Gia Nhiên hơi nhiều đó. “

Ôn Ngôn gật đầu: “Tao muốn ký hợp đồng cậu ấy về Lam Hải.”

Kỷ Tự ngồi thẳng người lại, sửng sốt nói: “Không nói đùa?”

Ôn Ngôn: “Nhìn tao giống như đang nói đùa?”

Kỷ Tự suy nghĩ một chút: “Kỳ thật trước đây tao cũng từng nghĩ tới chuyện này. Điều kiện các phương diện của Cố Gia Nhiên không tệ, điểm yếu duy nhất là diễn xuất. Nói thật cậu ấy diễn cũng không tệ lắm, nhưng khi được khi không, cảm giác rất không ổn định. Cậu ấy ký kết với AT Entertainment là ý của đạo diễn Phương Nguyên, có tầng quan hệ này, tao đoán không đào người được. “

Ôn Ngôn: “Khó trách, tao nhớ ra rồi, Triệu tổng bên kia có giao tình cũ với Phương Nguyên. Ông ấy mấy năm nay dường như rất ít quay phim, ấn tượng gần đây nhất chính là giúp quốc gia quay phim tuyên truyền, còn có một bộ phim điện ảnh công ích, sau đó là dạy học ở Học viện Điện ảnh, đánh giá phê bình liên hoan phim điện ảnh.”

“Đúng vậy, tao cũng thấy rất lạ. Có người nói năm xưa ông ấy và Cố An Dương là cặp đôi quốc dân, kết quả cuối cùng ông ấy cưới người khác, nguyên nhân chia tay có rất nhiều phiên bản, cũng không biết cái nào mới là thật. Tao đoán nguyên nhân hai cha con bất hòa có quan hệ tới Cố An Dương.”

Ôn Ngôn lại nghĩ tới một việc: “Phương Nguyên cùng vợ chính có phải có một đứa con trai hay không?”

“Qua đời do tai nạn xe.” Kỷ Tự thoáng nhìn Ôn Ngôn, “Có một lời đồn đặc biệt nói là lúc xảy ra tai nạn xe Cố Gia Nhiên cũng ở hiện trường, kết quả bản thân trốn ra được, lại không cứu anh, việc này khiến tim Phương Nguyên nguội lạnh, quan hệ cha con sụp đổ.”

Ôn Ngôn thật lâu không có trả lời. Một lát sau, hắn khép máy tính lại, vỗ vỗ bả vai Kỷ Tự: “Đi thôi, tao hẹn Cố Gia Nhiên đi ăn, cùng đi.”

Cố Gia Nhiên hôm nay quay ngoại cảnh ở khu vực ngoại ô, ở đó có một nhà hàng tư nhân tên “Sơn Phong” rất nổi tiếng. Ôn Ngôn đã lâu không ăn, có hơi thèm, liền gọi Cố Gia Nhiên và Kỷ Tự đi cùng.

Sơn Phong nổi tiếng ở chỗ mộc mạc, cái “mộc mạc” này không phải là món ăn thôn quê dân dã, mà là quang cảnh mộc mạc. Nơi này vốn là một mảnh đất hoang, cây cối hoa cỏ không ít, sau khi chủ tiệm mua mảnh đất này, dựa theo những gì đã có, tiến hành thiết kế kiểu mở, cố gắng đưa thực vật dung nhập vào trong tiệm. Chẳng hạn như ngày hôm nay bọn họ định đến đây ăn, vừa bước vào cửa, đập vào mắt chính là bệ cửa sổ bên cạnh nở đầy hoa tường vi, khiến người ta nhịn không được cảm thấy thoải mái.

Ba người ngồi vào chỗ của mình mỗi người gọi một vài món, rồi rỗi rãnh nói chuyện phiếm. Cố Gia Nhiên bởi vì từ phim trường chạy tới, quần áo cũng không kịp thay, cộng thêm Ôn Ngôn và Kỷ Tự, ba người một tổ hợp tây trang áo sơ mi caravat. Kỷ Tự nhìn một vòng nhịn không được bật cười ra tiếng: “Cảm giác như sắp debut, nhóm Tổng giám đốc.”

Cố Gia Nhiên có chút ngượng ngùng: “Tôi cùng lắm là bình hoa Tổng giám đốc, làm sao so với hai người.”

Ôn Ngôn nhíu nhíu mày: “Cậu không phải bình hoa.”

Lúc hắn nói câu này giọng không lớn, giống như một giọt nước lặng yên không tiếng động hòa vào đại dương mênh mông. Nhưng ở trong lòng Cố Gia Nhiên lại tạo nên tầng tầng sóng rung động. Tay cầm ly nước của cậu siết chặt lại.

Kỷ Tự nhìn sang Ôn Ngôn, lại nhìn Cố Gia Nhiên, giả vờ không chú ý tới bầu không khí vi diệu giữa hai người, cúi đầu bắt đầu nghịch điện thoại. Ôn Ngôn hoàn toàn không thấy lời mình nói có vấn đề gì. Hắn trước sau luôn cảm thấy Cố Gia Nhiên không đủ tự tin, là diễn viên mà nói, việc này không thể được.

Không bao lâu, đồ ăn lần lượt đưa lên. “Sơn Phong” có một đặc sản là Phù Dung Hà [1], Ôn Ngôn đang chuẩn bị kêu Cố Gia Nhiên nếm thử, thì nghe “Ba” một tiếng, cửa mở ra —

[1] Phù dung hà là một món ăn nổi tiếng về cầu toàn cả sắc hương và vị, thuộc món ăn Quảng Đông. Nguyên liệu chính tôm to/tôm hùm, trứng gà các loại.

“Rèm châu lấp lánh lay hơi gió, hương giá tường vi ngát viện bay. [2]” Ngữ điệu người ngâm thơ lười biếng khác thường, mái tóc thì vừa vàng vừa ngắn quá lố, kính râm che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm đẹp cùng cái miệng nói không ngớt, “Mới thấy trên tường bên ngoài viết. Gia Nhiên, sao tôi cảm giác cậu đen đi vậy… Oh, quên tháo kính râm.”

[2] Hai câu thơ trong bài Sơn Đình hạ nhật: Thủy tinh liêm động vi phong khởi, mãn giá tường vi nhất viện hương.

Không đợi Ôn Ngôn và Kỷ Tự phản ứng, Cố Gia Nhiên đã đứng lên, vẻ mặt vừa mừng vừa lo: “Thụy Chi?!”

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người nọ cong lên, giang hai tay ra: “Đúng vậy, tôi đã trở về.”

Người vừa tới không phải là ai khác, chính là bạn thân ở nước Anh của Cố Gia Nhiên, Hà Thụy Chi.

Cố Gia Nhiên giới thiệu đơn giản, Ôn Ngôn và Kỷ Tự liếc nhìn nhau một cái. Kỷ Tự cân nhắc một hồi, mở lời cười nói: “Hà? Tôi chợt nhớ tới, Đổng sự của Thông Vũ — “

“Không sai, Hà Hồng Vũ là ba tôi, tôi là con riêng của ổng, đứng thứ ba, Hà Thụy Chi.” Lúc nói câu này, cậu đang cầm đũa của Cố Gia Nhiên gắp một con tôm, vừa ăn vừa khen, “Gia Nhiên, tôi nói chứ, con tôm này ăn ngon thật, măm măm măm. “

Kỷ Tự: “…”

Cũng không biết Hà tam công tử này là IQ quá kém hay là không kiêng nể gì cả, loại chuyện riêng tư thế này lại thoải mái nói lớn như vậy. Trán Ôn Ngôn giật giật, gọi nhân viên phục vụ đem thêm một bộ bát đũa.

Cố Gia Nhiên có chút bất đắc dĩ: “Thụy Chi, cậu trở về sao không nói cho tôi biết, hơn nữa sao cậu biết tôi ở đây?”

Hà Thụy Chi lại chuyển hướng chiếc đũa sang niêu cà tím: “Tôi gọi điện thoại cho Du Du, muốn cho cậu bất ngờ.”

Thậm chí cả trợ lý của Cố Gia Nhiên cũng quen thuộc, Ôn Ngôn nhịn không được lại nhìn cậu ta thêm một lần.

Có lẽ là ánh mắt ba người nhìn một người ăn quá mức mãnh liệt, một lát sau, Hà Thụy Chi rốt cục buông đũa xuống. Cậu chậm rãi lau miệng, hỏi: “Hai vị này là?”

Đã ăn cả buổi rồi mới nhớ hỏi sao?! Kỷ Tự ở trong lòng oán thầm.

Cố Gia Nhiên cũng có chút xấu hổ: “Là tôi sai, vị này chính là Ôn tổng của truyền thông Lam Hải, vị này chính là Kỷ tổng.” Sau đó cậu nhìn hai người nói xin lỗi: “Thụy Chi sống ở nước ngoài lâu, có chút… không để ý tiểu tiết, có gì không đúng, tôi thay cậu ấy xin lỗi hai vị.”

Kỷ Tự cười cười: “Đâu có, tính cách như Hà tam công tử, hiện nay đang rất thịnh hành.”

Hà Thụy Chi lộ vẻ xúc động: “Không hổ là làm trong ngành truyền thông, thật tinh mắt. “

Kỷ Tự: “…”

Cơm nước xong trước khi đi Ôn Ngôn còn hỏi thăm có cần tiện đường tiễn Hà Thụy Chi một đoạn hay không, Cố Gia Nhiên lắc đầu: “Không cần Ôn tổng, đoán chừng cậu ấy sẽ muốn đến phim trường, sau đó chờ tôi ăn cơm chiều.”

Ôn Ngôn ngừng một lúc: “Cảm tình hai người thật tốt. “

Cố Gia Nhiên cười cười: “Bạn bè nhiều năm, anh và Kỷ tổng cũng giống vậy đi.”

Ôn Ngôn gật đầu, không nói thêm nữa.

Đến chiều, Ôn Ngôn nhận được điện thoại của Cố Gia Nhiên, cậu hỏi Ôn Ngôn có không phiền không khi cậu đưa Hà Thụy Chi đến Phỉ Thúy Vân Sơn, bởi vì đối phương nói muốn ăn sủi cảo, nhà cậu thì không có gì cả, chỉ có nhà Ôn Ngôn có nguyên liệu nấu ăn đầy đủ.

Ôn Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Không có việc gì, cậu cứ xem như nhà mình. Để cho tôi một phần sủi cảo là được.” (Đậu: Ồ ~ chưa gì đã cho xem như nhà mình)

Buổi tối về đến nhà, quả nhiên thấy Cố Gia Nhiên và Hà Thụy Chi đang ở trên bàn cán bột, làm sủi cảo, câu được câu không nói chuyện phiếm. Hắn đi tới nhìn xem, đã được không ít.

Cố Gia Nhiên cười nói: “Ôn tổng, anh thích nhân bánh gì? Có thịt heo cải xanh và hành lá trứng gà.”

Mắt Cố Gia Nhiên sáng lấp lánh, trên mặt có một vệt trắng nhỏ, chắc là dính bột mì. Đúng lúc Hà Thụy Chi vào phòng bếp lấy đồ, Ôn Ngôn xúc động, nhịn không được lấy ngón tay ở trên mặt cậu quẹt một cái. Cố Gia Nhiên sửng sốt, chỉ cảm thấy trên mặt nơi bị hắn chạm qua âm ỷ nóng lên. Trong lòng cậu run rẩy, vội vã cúi đầu. Ôn Ngôn nhìn lỗ tai cậu đỏ lên, giấu đầu hở đuôi nói: “Dính bột mì. Tôi ăn thịt heo cải xanh.” Sau đó trở lại phòng khách, lật tạp chí ra.

Nói là xem tạp chí, thật ra Ôn Ngôn vẫn luôn nghe lén hai người nói chuyện. Vốn cho rằng Hà Thụy Chi sẽ nói nhiều, Cố Gia Nhiên nói ít, không ngờ là Cố Gia Nhiên hỏi một câu, Hà Thụy Chi trả lời một câu.

Quả nhiên là bạn bè lâu năm, trước mặt bạn mới đúng là không giống. Ôn Ngôn không nhịn được nghĩ. (Đậu: Nghe có mùi chua đâu đây:)))

“Tôi nghĩ cậu sẽ không trở về.”

“Tôi đâu biết đâu lão già đó lại nổi điên cái gì, lại gọi tôi về. Anh cả tôi kia cậu cũng không phải không biết, phòng tôi như phòng cướp.”

“Vậy đi không?”

“Không đi! Ổng kêu tôi tới công ty học hỏi. Ông trời, tôi cái gì cũng không biết, đi bưng trà rót nước sao?” Hà Thụy Chi hình như có chút bực dọc.

“Từ từ sẽ biết!”

“Ừ. Đúng rồi, cậu đã tìm được đồ chưa? Có muốn tôi nhờ ba tôi — “

“Vẫn chưa. Không sao cậu không cần xen vào.”

“Được rồi. “



Lúc sau hai người lại nói gì đó, Ôn Ngôn không nghe rõ nữa.

Đến lúc ăn cơm tối, Ôn Ngôn giả vờ lơ đãng nhắc tới: “Vừa nãy hình như nghe Hà thiếu nói, phải đến công ty đi làm sao?”

Hà Thụy Chi nghi hoặc nhìn hắn, gật đầu: “Đúng vậy, Ôn tổng, làm sao vậy?”

Ôn Ngôn nở nụ cười: “Quả nhiên trưởng bối thiên hạ đều giống nhau, muốn bồi dưỡng người thừa kế đều trui rèn bằng cách cơ bản nhất.”

Hà Thụy Chi bĩu môi: “Tôi không phải là người thừa kế gì đâu.”

Ôn Ngôn gật đầu: “Có điều, đến công ty nhà mình chung quy vẫn có phần khó khăn. Hà thiếu có muốn tới Lam Hải hay không?”

Cố Gia Nhiên nhìn về phía Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn: “Lần trước cậu đã gặp Kỷ Tự là Phó tổng công ty chúng tôi, năng lực của cậu ta cậu hỏi Cố Gia Nhiên là biết, cậu đi theo có thể học được không ít thứ, ví dụ như đàm phán công việc, lễ nghi xã giao gì gì đó. Công ty chúng tôi với công ty nhà cậu không liên quan nhau, cũng không có bí mật thương nghiệp gì, còn rất tự do, thế nào?”

Hà Thụy Chi động lòng: Dù sao ý của lão già vẫn là trui rèn, cùng ai mà không được? Quan trọng nhất là theo Kỷ Tự nhất định thoải mái hơn so với theo anh cả cậu.

“Thật sự có thể?” Hà Thụy Chi vẫn có chút không tin.

Ôn Ngôn mỉm cười: “Đương nhiên. “

Sự việc cứ quyết định như vậy. Ôn Ngôn cho cậu biết rõ ngày tháng đến Lam Hải làm việc, đảm nhiệm chức trợ lý của Kỷ Tự. Ba người ăn xong lại uống trà, sau đó tiễn Hà Thụy Chi vô cùng cao hứng về, Cố Gia Nhiên có chút lo lắng: “Tốt như vậy sao, Ôn tổng? Thụy Chi thật sự cái gì cũng không biết.”

Ôn Ngôn giúp cậu thu dọn chén đũa: “Đừng lo, không biết cũng không sao, Kỷ Tự biết dạy cậu ta.”

“Tôi sợ làm lỡ chuyện của Kỷ tổng. “

“Sẽ không.” Ôn Ngôn giống như nhớ đến chuyện gì, sau đó lại hỏi, “Vừa rồi nghe hai người trò chuyện, cậu đang tìm thứ gì? Cần tôi giúp một tay không?”

Cố Gia Nhiên dừng tay lại.

“Đúng vậy, Ôn tổng, tôi đang tìm một vật.”

“Là cái gì?”

Cố Gia Nhiên ngồi xuống ghế. Qua thật lâu, cậu mở miệng nói:

“Một sợi dây chuyền mặt chuồn chuồn.”
Bình Luận (0)
Comment