Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 101


Nhóm người Nam Tri Nhân thu dọn thi thể của Tập Hoán Đình và Bành Ngọc, xử lý hiện trường đại trận còn sót lại, tiện thể đi điều tra dư nghiệt.
Có tiền bối đến kiểm tra tình trạng của Vũ Kỳ Sâm, cuối cùng xác nhận hồn phách trong cơ thể của hắn là của đồng môn khác, có lẽ hai người này phải đoạt xá mới có thể trở về trong cơ thể của mình.
Bọn họ không dám trễ nãi, lập tức đưa Vũ Kỳ Sâm về môn phái tìm vị trí hồn phách của Vũ Kỳ Sâm.
Cố Kinh Mặc thì đưa Hoàng Đào ngựa không dừng vó đi tới Tố Lưu Quang cốc.
Tiến vào Tố Lưu Quang cốc, Vân Túc Nịnh bối rối gọi cha mẹ tới, ba người tạm thời dựng hồi linh trận khoanh chân ngồi xuống, độ nhập công pháp chữa trị cho Hoàng Đào.
Huyền Tụng cần phải luôn tọa trấn để quan sát tình huống.
Loại công pháp này, cũng là một trong những cấm thuật ở Tu Chân giới.
Sau khi một tu giả vẫn lạc, chỉ cần giữ gìn thi thể hoàn chỉnh, linh phách còn chưa tản ra thì có thể đưa về.
Sau khi Hoàng Đào vẫn lạc, Vân Túc Nịnh một khắc cũng không ngừng dùng công pháp chữa trị nên thi thể được giữ gìn vô cùng tốt, giữ được linh phách.
Huyền Tụng lúc đóng băng phong cũng đã thi pháp, đưa linh phách sắp tản ra về lại trong thân thể của Hoàng Đào, dùng băng giữ lại.
Loại pháp thuật này sở dĩ bị cấm, là bởi vì gây hao tổn lớn cho người thi pháp, nếu chắp vá cho người có thương thế quá nặng thì có thể người thi pháp thâm hụt linh lực cũng không thể làm được.

Tu Chân giới sợ có người hành động theo cảm tính, không thể cứu người đã chết, mà còn chết một người.
Cũng may Huyền Tụng cũng không phải là tu giả bình thường, linh lực của hắn thâm hậu, sau khi linh lực bị thâm hụt vẫn có thể mượn lực từ cửu vĩ.
Lúc trước hắn chưa thể phi thăng, nếu linh lực tích lũy quá nhiều sẽ có nguy cơ bạo thể, nên đã chuyển không ít linh lực vào trong yêu đan, lúc này lại có công dụng lớn.
Có điều, cho dù là thế, đại trận này vẫn cần tới mười ba ngày, vẻ mặt của bốn tu giả trong trận vẫn rầu rĩ.
Để một người cải tử hồi sinh, đâu phải chuyện tầm thường?

Một Già Cảnh thiên tôn và ba y tu, khó khăn chống đỡ mười ba ngày, cũng chỉ có thể chắp vá bên ngoài, vẫn chưa có dấu hiệu hồi sinh.
Trong thời gian này, Cố Kinh Mặc vẫn ngồi bên ngoài động phủ chờ đợi.
Nàng khi thì dạo bước, khi thì ngồi trước bàn đá ngẩn người, không ngủ không nghỉ.
Có y tu trong Tố Lưu Quang cốc tới giúp nàng nối xương, trị liệu thương thế, nàng cũng yên lặng phối hợp.
Trong thời gian này Đinh Du, Đinh Tu nhận được tin tức cố ý đến đây, sau khi biết được chân tướng sự tình cũng chỉ có thể khuyên mấy câu, sau đó cùng chờ với Cố Kinh Mặc.
Đinh Du phát hiện trạng thái của Cố Kinh Mặc không ổn, nhưng không hỏi nhiều, chỉ căn dặn Đinh Tu để ý thường xuyên.
Cho đến ngày thứ mười sáu, cơ thể Hoàng Đào cuối cùng cũng có mạch đập.
Ba y tu đều cảm nhận được, vô cùng vui mừng, tiếp tục thi pháp.
Huyền Tụng lại cau mày, tiếp tục khống chế hồi linh trận, môi mím chặt.
Vân Túc Nịnh vạn phần không hiểu, tiếc là hắn không hiểu về loại trận pháp này, chỉ có thể yên lặng phối hợp, tâm tình vừa mới buông lỏng lại căng thẳng.
Sau hai canh giờ, Huyền Tụng dùng đạo lữ truyền âm gọi Cố Kinh Mặc vào.
Cố Kinh Mặc đi vào động phủ, quan sát một hồi, xác định Huyền Tụng có thể nói chuyện cùng nàng, nàng mới hỏi: "Thế nào?"
"Nhịp tim Hoàng Đào đã khôi phục."
Cố Kinh Mặc lập tức vui mừng.
Nhưng vẻ mặt của Huyền Tụng vẫn nặng nề, nói với nàng: "Nàng vào nói chuyện với nàng ấy đi."
Cố Kinh Mặc ngẩn ra, nhưng vẫn quy củ khoanh chân ngồi bên cạnh Huyền Tụng, thần thức được Huyền Tụng dẫn dắt tiến vào thức hải của Hoàng Đào.
Tiến vào trong thức hải, Cố Kinh Mặc nhìn thấy Hoàng Đào thì lập tức vui mừng, đi qua lôi kéo Hoàng Đào lại nhìn, hỏi: "Ngươi ổn chứ? Ta còn tưởng mất ngươi rồi."

"Ta cũng biết là lần này ta gây thêm thêm phiền toái cho người, thân thể của người khôi phục ra sao?"
Cố Kinh Mặc an ủi nàng: "Ngươi yên tâm đi, ta không sao, vấn đề không lớn, Ma Tôn đại nhân của ngươi không thể phá vỡ được."
Hoàng Đào hưng phấn gật đầu, lại tỉ mỉ nhìn Cố Kinh Mặc thêm mấy lần, dường như không nhìn thì sau này sẽ không thấy nữa.
Cố Kinh Mặc bị xem đến khó hiểu, lập tức hỏi: "Sao Huyền Tụng lại đưa ta vào đây, việc chữa trị có vấn đề sao?"
"Có một chút vấn đề nhỏ..." Hoàng Đào ấp a ấp úng mở miệng: "Lúc hồn ta về cơ thể mới phát hiện, sau trong cơ thể này còn có tàn hồn của Nhị tiểu thư."
Cố Kinh Mặc không thể lập tức hiểu được ý của nàng, còn cảm thán: "Vậy rất tốt, có phải nàng ấy vẫn còn cứu được không?"
"Ừm, Nhị tiểu thư còn có thể cứu." Hoàng Đào nói xong mím môi mỉm cười với nàng, nước mắt to như hạt đậu từ trong mắt dâng lên.
Cố Kinh Mặc nhìn nàng rơi lệ, biểu cảm dần giãn ra, thậm chí trở nên âm trầm, thấp giọng hỏi: "Có ý gì?"
"Ta muốn cứu nàng ấy, đây vốn là cơ thể của nàng ấy, là ta chiếm cơ thể của nàng mười mấy năm nay, ta gặp được ngài đã rất may mắn rồi.

Ta nên trả lại cơ thể cho nàng ấy..."
Cố Kinh Mặc dùng thần thức hỏi Huyền Tụng: "Nếu như trả cơ thể cho Vân Túc Nguyệt, hồn phách của Hoàng Đào sẽ như thế nào?"
Hồi lâu, Huyền Tụng mới dùng ngữ khí trầm trọng trả lời: "Hồn phi phách tán, tan biến trong thiên địa, không thể luân hồi."
"Ta có thể tìm thân thể khác cho nàng không?"
"Không thể, hồn phách của họ đặc thù, không thể làm được.


Lần này, chỉ có một hồn phách có thể sống."
Cố Kinh Mặc trong nháy mắt trở nên phẫn nộ, thậm chí còn có mấy phần hung ác: "Hoàng Đào, ta liều mạng cứu ngươi, bây giờ ngươi lại muốn làm như vậy? Ngươi đã từng nghĩ tới ta sẽ đau khổ hay không?"
Hoàng Đào đột nhiên quỳ gối trước mặt nàng: "Ma Tôn, coi như ta van xin người được không? Ta là linh thú của Nhị tiểu thư, ta phải bảo vệ chủ nhân, hiện tại ta biết được cách có thể cứu nàng, ta không thể không cứu."
Cố Kinh Mặc nhìn nàng, duỗi tay dứt ra, làm Hoàng Đào nghiêng một cái suýt nữa té ngã, Hoàng Đào lại quật cường tiếp tục quỳ gối trước mặt nàng.
Nàng tức giận ngồi xổm người xuống, nhìn Hoàng Đào nén phẫn nộ nói: "Hoàng Đào, ta để ngươi ở bên cạnh nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng để ngươi quỳ, lần đầu tiên ngươi quỳ trước ta, lại là cầu ta cho ngươi chết?"
"Nếu ta không phát hiện nàng ấy có thể cứu được, ta cũng sẽ không như thế, ta đã hỏi Huyền Tụng, nếu lần này ta thật sự hồi hồn, sẽ hoàn toàn chiếm hữu thân thể, tàn hồn của Nhị tiểu thư cũng sẽ bị chôn vùi.

Đây là khiến ta tự tay giết nàng ấy, người muốn sau này ta phải sống thế nào? Nửa đời sau đều sống trong áy náy sao?"
"Vậy ngươi muốn ta sống thế nào?!" Cố Kinh Mặc hét lên: "Ta mặc kệ nàng ta có sống hay không, nàng ta như thế nào có liên quan gì với ta? Ta chỉ cần ngươi sống, ta chỉ cần ngươi!"
"Người đã gặp được Huyền Tụng, hắn sẽ luôn ở bên người, nhưng cơ hội cứu Nhị tiểu thư chỉ có một mà thôi."
"Hai người không giống..." Cố Kinh Mặc vẫn kiên trì như cũ: "Ta không biết Vân Túc Nguyệt, ta chỉ biết ngươi, ta sẽ không cứu nàng ta, ngươi đừng vọng tưởng."
"Ma Tôn...!Cầu ngài thành toàn cho ta."
Cố Kinh Mặc bị Hoàng Đào quỳ cầu xin tức giận đến váng đầu, nàng muốn nổi giận, nhưng cuối cùng không nỡ.
Nàng nhìn Hoàng Đào, muốn mắng lại mắng không ra, cuối cùng ôm ngực lảo đảo, suýt nữa té ngã.
"Hoàng Đào, ngươi chỉ cần tiểu chủ nhân của ngươi, ngươi đã từng nghĩ tới ta? Ngươi có biết ta cần ngươi nhường nào không?" Nàng nghiêm túc hỏi ra.
"Cho nên...!hàng năm người tới thăm ta, có thể mang lạp xưởng với đùi gà cho ta không?"
Cố Kinh Mặc đứng bật dậy, mặc kệ Hoàng Đào nói cái gì, khăng khăng muốn Huyền Tụng hồi hồn cho Hoàng Đào.
Lúc này nàng lại nghe Hoàng Đào tiếp tục nói: "Người thích uống trà, ta sẽ bỏ trong trà một chút mật ong, hơi ngọt, người vẫn thích uống.

Sau này người nên tìm một tùy tùng dậy sớm, dù sao mỗi ngày người đều muốn uống sương sớm, dậy trễ sẽ không có..."

"Ngươi câm miệng!" Cố Kinh Mặc quát lớn.
"Ma Tôn, không buồn không lo mới là Hoàng Đào, nếu về sau sống không còn vui vẻ thì còn có ý nghĩa gì?"
Cố Kinh Mặc đột nhiên cảm thấy Hoàng Đào còn tàn nhẫn hơn Tập Hoán Đình.
Tập Hoán Đình dùng hết phương pháp tra tấn nàng, muốn giết nàng, nàng ngăn cản là được.
Nhưng Hoàng Đào muốn nàng định đoạt sống chết của nàng ấy, cái này còn khiến nàng đau đớn hơn.
Cố Kinh Mặc một khắc kia không nên quay đầu lại, nàng nhìn thấy Hoàng Đào mặt đầy nước mắt, dập đầu thật sâu.
Lòng nàng đau đớn, cuối cùng không thể nhịn xuống, trong thức hải của Hoàng Đào rơi xuống một giọt lệ.
Hoàng Đào là vì chấp niệm cứu tiểu chủ nhân, mới ngoài ý muốn trở thành người.
Tiểu chủ nhân của nàng, từ khi nàng sinh ra đã làm bạn với nàng, là người nàng cần trung thành cả đời.
Cứu tiểu chủ nhân, là chuyện Hoàng Đào muốn hoàn thành nhất, bây giờ nàng đã có cơ hội.
Tiểu hoàng cẩu ngốc nghếch cuối cùng vẫn xem nhẹ tính mạng của mình, cũng đánh giá thấp địa vị của mình trong lòng Cố Kinh Mặc.
Nàng đến cuối cùng cũng chỉ muốn...!Chỉ cần có thể cứu tiểu chủ nhân, như thế nào cũng không sao, cho dù là mất mạng, không thể luân hồi.
Chỉ cần có thể cứu tiểu chủ nhân.
Cuối cùng, Cố Kinh Mặc thở dài một tiếng, run giọng hỏi: "Hoàng Đào, ngươi muốn tới ôm ta một chút không?"
Môi Hoàng Đào run rẩy, nhanh chóng lau nước mắt nhấc vạt áo lên đứng dậy, nhào vào lòng ôm lấy Cố Kinh Mặc.
Thật chặt.
Hoàng Đào có chấp niệm, vậy thì Cố Kinh Mặc thành toàn cho nàng.
Nguyện Hoàng Đào vẫn thích nhân gian nàng đã vội vàng đi ngang qua, còn từng làm nàng thương tích mình..

Bình Luận (0)
Comment