Chưởng Sự

Chương 140

Trên đài diễn vừa bắt đầu khua chiêng gõ trống, thì có gã sai vặt bên cạnh Vương gia đến báo, “Vương gia nói bên kia cũng sắp tan rồi.”

Vương phi gật gật đầu, thấy gã sai vặt còn chưa đi, liền hỏi, “Có việc gì nữa sao?”

“Mộc đạo trưởng nghe nói hôm nay là sinh nhật của Ngọc phu nhân, cũng muốn chúc vài điều may mắn, hiện giờ đang ở bên ngoài.” Gã sai vặt quả nhiên còn chưa nói xong.

Rạp hát của Kính Vương phủ không phải dựng riêng một lầu các, mà dùng gạch lớn lót lên cao gần một tầng, một nửa là mái vòm. Yến tiệc hôm nay chủ yếu là người trong gia đình, số lượng không nhiều.

Đại nãi nãi nói dạo gần đây hay bị đau đầu không thể ngồi trước gió, cho nên dẫn bọn nha đầu cùng với các vị cô nương của Tiêu gia, thêm cả Trần thị và Chương thị ngồi phía bên trong gác vừa uống trà nói chuyện vừa nghe diễn. Cầu Tam nương bởi vậy ngồi ở bên cạnh Vệ phu nhân. Vệ Lục nương lại ngồi ở bên cạnh Cầu Tam nương. Mà lão vương phi và Vương phi ngồi bên tay phải Vệ Quỳnh Ngọc.

Không cần Mặc Tử mở miệng, Bạch Hà đã đổi vị trí với Tiểu Y, nói với nàng: “Mộc đạo trưởng là đạo sĩ trong Tam Thanh quan, giỏi về trị chứng phong thấp, thường đến xem bệnh bốc thuốc cho lão Vương phi.”

Mặc Tử nhẹ nhàng ồ một tiếng, không để ý lắm. Hôm nay nàng theo đi, đã tiếp xúc được với những nữ nhân ở địa vị trung tâm của Vương phủ. Tin tức thu được nhiều rồi, một đạo sĩ không cần nàng phải phí phạm tài nguyên của não.

Đại Chu tôn sùng Phật giáo, Đạo giáo không thịnh hành, có điều Đạo gia Phật gia cũng coi như chung sống hoà bình, không giống có chuyện phát động chiến tranh tôn giáo gì đó.

“Mau cho mời.” Cho nên, người lễ Phật như Vệ Quỳnh Ngọc lại càng tôn kính vị đạo sĩ này.

“Lại nói tiếp, trước đó vài ngày không phải hắn xung phong nhận tìm cho cháu gái của Quỳnh Ngọc một môn lương duyên sao, chờ lát nữa chúng ta hỏi hắn một chút. Nếu như hắn đã quên, gọi đám tiểu nha đầu đánh cho hắn một trận.” Bởi vì đã quen biết hơn mười năm, Vương phi có thể sử dụng giọng điệu vui đùa như vậy để nói chuyện.

Giọng nói của Vương phi không lớn, nhưng Mặc Tử cách không xa, có thể nghe thấy rõ ràng. Nàng liếc mắt nhìn Vệ Lục nương ở bàn bên cạnh một cái, thấy gương mặt phù dung trắng bệch, còn cắn khóe môi, chén trà trên tay hơi nghiêng đi.

Mặc Tử cho rằng, Vệ Lục nương rõ ràng vẫn rất muốn có đám hỏi với Tiêu Nhị Lang, nhưng hôn sự của nàng hiển nhiên do Vệ Quỳnh Ngọc làm chủ, chỉ sợ rất khó như ý nguyện. Không biết Vệ Lục nương có biết hay không vị bảo bối của Tiêu gia này tương lai rất có thể sẽ kết hôn với công chúa quận chúa, nếu như biết, có lẽ sẽ không cho rằng Tiêu Nhị Lang là lương duyên nữa. Ai có bản lĩnh tranh giành phu quân với nữ nhi trong hoàng tộc? Nói không chừng ngay cả mẹ chồng cũng phải cúi đầu thỉnh an con dâu đi. Hi vọng Vệ Lục nương thông minh một chút, nghĩ thoáng một chút, có thể hiểu được đạo lý lui một bước trời cao biển rộng.

Chỉ chốc lát sau, có tiểu nha đầu dẫn Mộc đạo trưởng đến.

Mặc Tử ngước mắt nhìn lên, Mộc đạo trưởng râu rậm mặt dài, một thân áo đạo bào màu xám tro, trong tay cầm phất trần. Theo sau còn có hai đồng tử tuổi chừng mười một mười hai, diện mạo bình thường làm cho người ta không nhớ rõ được, một đang cầm hộp gỗ, một đang đeo rương nhỏ.

Mộc đạo trưởng đan hai tay vào nhau chắp ở trước ngực, xướng một câu chúc thọ, “Chúc Ngọc phu nhân phúc thọ an khang, mọi chuyện như ý.”

“Đạo trưởng không cần phải nói lời hay, để cho chúng ta nhìn đại lễ của ngài đi.” Vương phi mỉm cười nói, “Nếu như ngài tay không mà đến, đừng nói là lời hay, mau mau dẫn theo hai đồ đệ rời đi mới là thượng sách.”

Lão Vương phi cũng cười, “Chi Mẫn, con như vậy vẫn là từ tâm, chỉ đuổi đi thôi sao. Nếu là ta, hắn mà không lễ đưa, sau này sẽ cấm cửa không cho vào phủ, chúng ta cũng không cần thuốc của hắn nữa, để hắn làm lang trung giang hồ đi.”

Mộc đạo trưởng biết hai người đang nói đùa, có điều vẫn rất thông minh, ha ha vuốt bộ râu bạc, cười nói: “Hai vị Vương phi quá coi thường bần đạo rồi, cho dù Tam Thanh quan không có cơm ăn, cũng không thể tay không mà đến, có phải hay không?”

Nói rồi xoay người lấy hộp gỗ từ trên tay của tử đồng phía sau, giơ lên cao trên trán, “Đây là hiếu kính của bần đạo, còn thỉnh Ngọc phu nhân nhìn xem.”

Có tiểu nha đầu tiếp nhận lấy, đưa đến trên bàn Vệ Quỳnh Ngọc.

Vệ Quỳnh Ngọc mở ra, bên trong hộp gỗ là hai tờ giấy đỏ, mặt trên viết ngày sinh tháng đẻ, “Một tờ là bát tự của Lục nương, nhưng một tờ khác là ——?”

“Ồ, để cho ta xem.” Vương phi vừa nhìn qua, lập tức cười híp mắt, “Vừa mới nói, Mộc đạo trưởng nếu quên mất chuyện này, phải để nhóm tiểu nha đầu đánh một trận. Không ngờ đã thu xếp xong xuôi. Không tệ không tệ. Như vậy đây là ngày sinh tháng đẻ của công tử nhà nào?”

Mặc Tử liếc nhìn, Vệ Quỳnh Ngọc không phải không hiểu, chẳng qua là cố ý giả bộ không rõ, để cho Vương phi nói mà thôi.

“Vương phi nương nương nói không sai. Hai tờ ngày sinh tháng đẻ này chính là mối nhân duyên trăm năm ông trời tác hợp, cho dù lên trời xuống đất, cũng tìm không ra một đôi thích hợp như vậy. Khéo một điều là mệnh lý vô cùng giống nhau, mẫu thân của công tử ấy vài ngày trước cũng đến Tam Thanh quan xem nhân duyên cho con trai mình, vừa vặn để ta bói một quẻ.” Mộc đạo trưởng nói đến nước miếng tung bay.

Vệ Quỳnh Ngọc chỉ cười không nói, dù sao đã có người thay nàng hỏi.

Quả nhiên, Vương phi mở miệng nói, “Chạy đến chỗ ngài xin quẻ? Mau mau nói xem là người nào.”

“Vị phu nhân kia, nếu ta nói ra, không biết chừng vài vị cũng quen biết, chính là thê tử Biện thị của Lễ bộ Thị Lang Dương đại nhân. Dương gia chỉ có một người con trai, mười tám tuổi, mặc dù không có công danh, nhưng học hành giỏi giang, năm nay chắc chắn sẽ đề tên bảng vàng. Ta cũng đã hỏi thăm, nhân phẩm của Dương công tử vô cùng tốt. Tốt hơn nữa ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có. Nếu như Vệ tiểu thư gả vào, sẽ là chính thê.”

Thời đại này, đạo sĩ cũng biết trong nhà nhiều nữ nhân sẽ có hậu quả xấu sao? Mặc Tử cười thầm trong lòng, Mộc đạo trưởng này, cũng không nghĩ xem hôm nay là sinh nhật ai, nói cái gì mà chính thê. Có điều, nhìn vẻ tươi cười trên mặt Vệ Quỳnh Ngọc có lẽ là quá cao hứng cho cháu gái của mình mà không để ý nhiều.

“Con trai độc nhất của Dương đại nhân sao?” Vương phi quả thật nhận thức người này, “Đạo trưởng, ngài nói thật đúng. Nếu chuyện hôn sự này mà thành, như thế sẽ là tốt vô cùng.”

Nói rồi Vương phi quay người nắm tay Vệ Quỳnh Ngọc, nói: “Quỳnh Ngọc, chắc muội chưa thấy qua, đứa nhỏ kia ta đã gặp một lần, bộ dạng rất được, lại nhã nhặn biết lễ, đặc biệt vô cùng hiếu thuận. Đâu có giống ba tên tiểu tử nhà chúng ta, hoặc là cứng rắn, hoặc là luôn gây phiền toái. Hắn và Lục nương quả thật rất xứng đôi.”

Vệ Quỳnh Ngọc cười vô cùng cao hứng. Lễ bộ Thị Lang hàm tứ phẩm, hơn nữa Vương gia cũng đã từng khen Dương đại nhân nhân phẩm tốt. Về phần Dương công tử, không thể ngờ được lại là con trai độc nhất. Nếu Vệ Lục nương quả thật có thể trở thành chính thê, có thể coi như một mối hôn nhân trèo cao. Đối với việc Vệ gia chuyển từ thương gia thành sĩ tộc, quả thật rất tốt.

Như vậy nghĩ, sao có thể không hài lòng? Nhưng lại không thể tỏ ra vui sướng quá đà, cẩn thận hỏi Mộc đạo trưởng một câu, “Không biết Dương gia có ý kết thân hay không?”

“Muội muội hồ đồ rồi.” Vương phi vẫn kéo tay Vệ Quỳnh Ngọc, “Đương nhiên phải hỏi ý tứ của chúng ta trước, đạo trưởng mới có thể đến chỗ của Dương gia. Nếu không, để mắt tới Vệ Lục cô nương, mà cô nương lại không vừa ý, biến thành chuyện tốt thành chuyện xấu, như thế còn ảnh hưởng đến giao tình của trưởng bối chúng ta.”

“Chuyện này thì các vị không phải lo.” Mộc đạo trưởng cười trả lời, “Tuy rằng ta không kể chi tiết về Vệ Lục tiểu thư, đại khái chỉ nói gia đình kinh thương, thúc thúc vừa được phong làm quan Lục phẩm, thân di là phu nhân của nhà vô cùng tôn quý. Dương phu nhân nghe xong rất là vui mừng, kêu ta mau mau đến xin sự cho phép của tiểu thư, để hai bên tìm hiểu nhau cẩn thận. Theo như bần đạo thấy, chuyện này chỉ cần Vệ tiểu thư nguyện ý, chắc chắn sẽ thành.”

“Quỳnh Ngọc, hôm nay là sinh nhật của muội, ông trời đã cho muội một phần đại lễ, đúng là nhiều chuyện vui mừng. Chúng ta nên tiếp nối không khí vui mừng này, Lục nương sẽ xuất giá từ Vương phủ, được không?” Vệ Quỳnh Ngọc biết cách làm người, Vương phi sao lại không biết?

Mặc Tử nghe hai người nói vài ba câu đã định đoạt xong hôn sự của Vệ Lục nương. Có điều, nghe qua thì Dương công tử này còn tốt hơn Tiêu Nhị Lang. Không có tiểu thiếp thông phòng đã vĩ đại hơn rất nhiều nam nhân rồi. Nếu nàng ở vị trí của Vệ Lục nương, dù sao chuyện hôn sự cũng không thể tự mình làm chủ, có lẽ sẽ cảm thấy không tệ. Trong Dương gia có lẽ cũng đơn giản hơn, không có tranh đấu nhiều như trong Vương phủ. Quan trọng nhất là được làm chính thê, không phải đau đầu đối phó những người cản đường.

Mặc Tử nghĩ tới nghĩ lui, cũng bắt đầu cảm thấy may mắn thay cho Vệ Lục nương, đúng lúc này thì mọi chuyện lại bất ngờ xoay chuyển.

Vệ Lục nương đột nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bạch như tờ giấy, dường như có chút run rẩy. Cho đến tận khi nha hoàn phía sau lo lắng kéo ống tay áo của nàng, nàng mới như tỉnh mộng. Đồng thời, bước nhanh đi đến trước mặt Vệ Quỳnh Ngọc, hai đầu gối dập mạnh xuống nền đá, đôi mắt đỏ hoe.

Nàng vừa quỳ như vậy, lập tức khiến cho Vương phi và Vệ Quỳnh Ngọc hết hồn, cũng khiến cho lão vương phi và Cầu Tam nương kinh ngạc.

Mặc Tử biết trong lòng Vệ Lục nương chỉ có Tiêu Nhị Lang, nhìn thấy nàng hành động như vậy, thầm nghĩ nữ nhân này hình như vẫn chưa nghĩ thông. Nếu không ưng người này thì thôi, tuyệt đối đừng nói cái gì mà không phải hắn thì nhất quyết không gả.

“Con của ta, con làm gì vậy?” Vệ Quỳnh Ngọc quả nhiên là một trưởng bối hiền lành, trong lòng nàng cũng có chút kinh sợ, nhưng phản ứng đầu tiên là đau lòng người người cháu gái này, “Có chuyện gì đứng lên nói.”

Vương phi vẫn coi Vệ Lục nương như cháu ruột mình, đương nhiên cũng vội vàng bảo nàng đứng dậy, “Lục nương, nếu không thích, chúng ta sẽ tìm một mối tốt hơn, không cần ủy khuất chính mình. Nước mắt u sầu như vậy, khiến trong lòng chúng ta cũng khó chịu theo.”

Lão Vương phi cũng khuyên câu dễ nghe, còn sai bọn nha đầu đỡ Vệ Lục nương.

Vẻ mặt của những người khác thì mỗi người kiểu, đám tôi tớ lại càng dễ nhận ra hơn. Đại đa số đều cảm thấy một mối nhân duyên tốt như vậy vì sao còn không chịu.

Vệ Lục nương tựa hồ hạ quyết tâm muốn nói rõ ràng mọi chuyện, vô luận bọn nha đầu khuyên nhủ lôi kéo, vẫn không chịu đứng lên. Hai đầu gối hơi xoay, chuyển đến đối diện Vương phi.

Vương phi lập tức biết sự tình không đơn giản, nơi này nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, lập tức gọi một mụ mụ, phân phó: “Để cho những người hát khúc đều ra ngoài, các cô nương ở bên kia cũng mời Đại nãi nãi và nhóm di nương dẫn các nàng trở về. Nếu hỏi đến, nói Mộc đạo trưởng nhắc tới chuyện hôn sự của Vệ Lục cô nương, Vệ Lục cô nương đột nhiên nhớ nhà, mới thất thố. Nhớ kỹ, đừng để cho nhóm nha đầu mụ mụ nói linh tinh, nếu truyền ra lời không dễ nghe, điều tra được là ai, lập tức đuổi ra khỏi phủ.”

Mụ mụ lĩnh mệnh rời đi.

Mặc Tử nhìn thấy mụ mụ truyền lời với Tiêu đại nãi và các cô nương khác xong, Tiêu đại nãi muốn qua nơi này, lại dường như bị mụ mụ khuyên bảo, cuối cùng đành phải dẫn theo những tiểu thư khác của Tiêu gia và di nương rời đi.

Ngay từ đầu buông tha cho chỗ ngồi này, muốn ngồi trở lại, nào có dễ dàng như vậy? Mặc Tử lạnh mắt nhìn.

Vương phi lại quay sang nói với Mộc đạo trưởng thật ngại quá, Vệ Lục nương vừa tới nơi đây, cuộc sống không quen, hôn sự vẫn nên qua một quãng thời gian nữa mới nhắc đến.

Trong lòng Mộc đạo trưởng biết có điều kỳ lạ, nhưng cũng đành phải nói không sao, thuận tiện nói lời cáo biệt.

Khi sự chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Vệ Lục nương, Mặc Tử cúi đầu nói với Cầu Tam nương một câu.
Bình Luận (0)
Comment