Nếu tính toán, thì đây là lần thứ ba Cầu Tam nương nhắc đến chuyện này. Mặc Tử cúi đầu suy tưởng.
Lần thứ nhất, Cầu Tam nương hỏi nàng có tin tướng số hay không. Nàng không chút do dự nói không tin. Bởi vậy có lần thăm dò thứ hai, ở phòng gỗ, Cầu Tam nương nói đến chuyện tạo thuyền, nếu nàng vô cùng vui sướng tiếp nhận, có lẽ sẽ không có lần thứ ba này.
Việc nhỏ có thể nghe một chút ý kiến của người khác, nhưng chuyện lớn nhất định phải tự mình nghĩ thông suốt, người khác càng là theo tâm ý nàng nói, Cầu Tam nương càng sẽ phủ định. Có thể nói tuổi thơ của Cầu Tam nương không hề vui vẻ. Từ nhỏ đã mất mẹ, cho dù phụ thân có yêu thương, nhưng Trương thị ở một bên gây khó dễ như hổ rình mồi, khiến nàng nói không thể nói thẳng, chuyện không thể tự do theo ý mình. Đại tiểu thư nhìn có vẻ vô ưu vô tư, nhưng vì bảo vệ chính mình mà phải đi khắp nơi theo phụ thân kinh thương. Cũng bởi vậy mà làm người không thể không tính toán chi li, hơn nữa toàn bộ mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân, thật ra không phải nàng nguyện ý, mà là hoàn cảnh tạo ra.
Nhưng lần thứ ba này, cũng không biết vì sao Mặc Tử cảm thấy Cầu Tam nương là chân thành. Bởi vì, so với dự tính của nàng, Cầu Tam nương đưa ra quyết định thật quả thật nhanh hơn rất nhiều.
Bên này Mặc Tử còn không quá hiểu, bên kia Cầu Tam nương lại là vì chuyện ầm ĩ hôm qua của Vệ Lục nương mà đưa ra quyết định, Mặc Tử vô tội chịu liên lụy mà chính nàng cũng bị kéo xuống nước, bởi vậy nàng mới hoàn toàn nghĩ thông suốt.
Trong Vương phủ này, bên trên có lão Vương phi và Vương phi, ngày thường hòa ái dễ gần, kỳ thật đều có thủ đoạn riêng. Trải qua chuyện lần này, nàng cảm thấy rõ ràng hơn bất cứ khi nào, một đại tiểu thư trở thành nha đầu thông phòng vô danh vô phận, lão Vương phi và Vương phi hoàn toàn không có nửa điểm dị nghị, đến cuối cùng thành tình cảnh như bây giờ. Đúng vậy, cho dù là Vệ Lục nương nhất định muốn như thế, hơn nữa bộ tộc Vệ thị có tài lực, có thể duy trì con đường làm quan tương lai cho Tiêu Nhị, Vương phủ tất nhiên được nhiều lợi hơn, làm gì có chuyện nghĩ cho Vệ Lục nương. Nếu như thật sự có hảo tâm, cho dù Vệ Lục nương có ầm ĩ như thế nào, cho dù cuối cùng là tự sát nhưng dù sao cũng được Tiêu Nhị cứu, kiên trì đuổi về Lạc Châu, ở đó có trưởng bối của Vệ gia khuyên bảo, khả năng vẫn có thể tìm được mối lương duyên khác. Lâu dần có lẽ sẽ quên đi. Nhưng hiện tại, Vệ Lục nương nói không kể danh phận, như thế chắc chắn sẽ không được cấp danh phận.
Lại xét đến chính mình, nàng có xuất thân gần giống Vệ Lục nương, may mắn được Vệ Quỳnh Ngọc nhìn trúng, thành chính thê của Tiêu Tam. Nhưng trưởng bối trong nhà hiện tại coi thường Vệ Lục nương như vậy, trong tương lai chưa biết chừng sẽ có ngày nàng cũng bị đối xử như vậy. Nếu như Tiêu Tam đối xử với mình không tốt, sẽ không có ai đứng ra nói lời công bằng thay nàng.
Cho nên, nàng phải phòng ngừa chu đáo.
“Chuyện của Vệ Lục nương, ngươi thấy thế nào?” Cầu Tam nương đột nhiên chuyển hướng đề tài.
Mặc Tử cũng là người xưa nay biết xoay chuyển, nếu Cầu Tam nương muốn nói về chuyện Vệ Lục nương, nàng sẽ nói về Vệ Lục nương.
“Hiển nhiên là người tính không bằng trời tính. Ta thẳng thắn nói một câu, nãi nãi nghe xong đừng nóng giận. Vì sao Vệ phu nhân không muốn để Vệ Lục nương gả cho Tiêu Tam lang, hiển nhiên là vì sợ ác danh bỏ vợ của Tiêu Tam sẽ khiến cho cháu gái mình chịu ủy khuất. Che chở Vệ Lục nương như vậy, tâm tư của Vệ gia không cần nói cũng biết, chắc chắn là muốn trèo cao. Tuy nói nay Vệ Lục nương trở thành một nha đầu thông phòng, Vệ gia sẽ thất vọng, nhưng sẽ không đoạn tuyệt lui tới. Tiêu Nhị tiền đồ vời vợi, tương lai chưa biết chừng có khả năng sẽ được phong Vương. Nếu kết cục đã định, cũng chỉ có thể chuyển nó theo chiều hướng tốt đẹp nhất. Cho dù hiện tại Tiêu Nhị không muốn gặp Vệ Lục nương, nhưng ở trong một viện, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp. Hơn nữa lòng người đều là thịt, Vệ Lục nương lại xinh đẹp, thời gian sẽ sinh ra cảm tình. Có cảm tình, tự nhiên cái gì đều dễ dàng. Vệ gia tài lực hùng hậu, đến khi chính thê của Tiêu Nhị vào cửa, không muốn cũng phải dựa vào nàng nhà mẹ đẻ, nâng thiếp chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Trên danh nghĩa đã là nữ nhân của Tiêu Nhị, Vệ Lục nương có bản lĩnh làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, tự nhiên cũng nên có thể gây dựng thành nền móng phu thê, bằng không việc làm của nàng không phải vô nghĩa sao? “Không phải còn có Vệ phu nhân giúp đỡ Vệ Lục nương sao? Ai cũng biết lời nói hôm qua của Vệ phu nhân là do nóng giận nhất thời. Tương lai, Vệ Lục nương có thể trèo cao thế nào còn phải xem người dì này. Không phải có câu, nước phù sa không cho ruộng ngoài. Đúng là vò sứt không sợ mẻ.”
Cầu Tam nương bật cười, thầm nghĩ mỗi lần hỏi ý kiến Mặc Tử, đều không làm nàng thất vọng.
“Vệ Lục nương có nhà mẹ đẻ phú quý, có một người dì sắp sửa trở thành Trắc phi, nhưng ta có cái gì đây?” Cảm giác nguy cơ, ngày một gần.
“Nãi nãi có đám nha đầu thông minh như chúng ta. Luận khoảng cách, chúng ta sáng tối đều theo bên người, lửa nào cũng có thể thay ngài dập tắt.” Mặc Tử hiểu được, chuyện ngày hôm qua đã kích thích đến Cầu Tam nương.
“Nói không sai, nhất là Mặc Tử ngươi.” Cầu Tam nương điểm danh.
Mặc Tử trợn tròn mắt, “Nãi nãi nói như vậy, ta thật sự thụ sủng nhược kinh.”
“Được rồi, ngươi cũng đừng giả bộ nữa. Ta muốn nói cho rõ ràng. Ta định trong thời gian này sẽ làm một người con dâu biết nghe lời. Chuyện bên ngoài có thể không để ý được. Vọng Thu lâu đã có Sầm Nhị, cũng không phải kiểu cách làm ăn gì mới, buông tay ra ta có thể yên tâm. Chính là Hồng Du ao, cứ nghĩ đến bãi cỏ hoang kia, trong lòng liền không thoải mái. Tổ nghiệp hoang phế, sự nghiệp của ta cũng không phát đạt. Mặc Tử, ngươi lo liệu nơi đó. Chuyện gì ta cũng không hỏi đến, chỉ xem sổ sách, chuyện lớn nhỏ đều do một mình ngươi làm chủ.” Cầu Tam nương chính thức giao Hồng Du ao cho Mặc Tử.
Lúc này, không phải thăm dò nữa, mà bắt đầu bàn điều kiện.
Mặc Tử nhìn Cầu Tam nương.
Cầu Tam nương buông bút, cầm hai tờ giấy, “Theo như cách làm của ngươi, mỗi người một bản.”
Khế ước mới?
“Nãi nãi không ngại có thể đọc cho ta nghe, điểm nào không hợp ta muốn sửa.” Đây quả thật là thời điểm thích hợp. Rõ ràng trong lòng vô cùng muốn, trên mặt cười hì hì, nhưng vẫn không lộ ra nửa điểm ý tứ.
Dưới sự đồng ý ngầm của Cầu Tam nương, lúc này địa vị của hai người là ngang hàng.
“Ta lười đọc lại, có điều có thể nói những điểm quan trọng nhất. Ngươi hãy nghe cho kỹ. Ta cho ngươi hai ngàn lượng bạc, bãi thuyền muốn mở thế nào, thuê bao nhiêu người, tùy ngươi.” Điều thứ nhất.
“Hai ngàn lượng, hơi ít.” Cò kè mặc cả.
“Chuyện này không cần thương lượng, ngươi biết ta vô cùng keo kiệt.” Vì bớt chút bạc, thà rằng nói xấu chính mình.
“Nhưng bạc không đủ, không làm nên chuyện.” Tiếp tục tranh thủ.
“Bạc nhiều, làm nhiều chuyện. Bạc ít, làm ít chuyện. Ta cũng không bắt ép ngươi phải xây lớn thế nào, cho dù là nhỏ bé như đò hay thuyền hoa cũng được.” Đây là điều thứ hai.
“Được.” Điểm này, hai người nhất trí. Nàng cũng không tính gây dựng cái gì quá lớn, chỉ thầm nghĩ độc lập làm những chuyện mình thích.
“Đối với Hồng Du ao, ta cũng không ôm hi vọng kiếm được nhiều tiền. Ta tính cho ngươi nghe. Một chiếc thuyền hoa nhỏ đã khoảng chừng trăm lượng bạc, vật liệu gỗ không hề rẻ, hơn nữa tiền trả người chèo thuyền, thợ thuyền. Đóng thuyền phải mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn thành, có thể kiếm hai ba mươi lượng đã là không tệ rồi. Hiện tại, Hồng Du ao không hề có gì. Nếu ngươi đầu bắt đầu làm, dựng bãi, xây nhà phải mất ít nhất hai tháng, nghĩ biện pháp mở cửa làm ăn lại mất một hai tháng. Không có tiếng tăm, không có thợ thuyền tốt, không có kinh nghiệm, trong vòng một năm, ngươi có thể kiếm vốn trở về cho ta, đã có thể chấp nhận.” Từ căn bản, sự hiểu biết của Cầu Tam nương đối với thuyền nghiệp là con số không.
“Ừm.” Mặc Tử đương nhiên đồng ý, nếu không chẳng lẽ nói với Cầu Tam nương nàng có thể kiếm nhiều tiền hơn? Nàng cũng không ngốc.
“Đương nhiên, đối với ngươi, ta kỳ vọng cao hơn như vậy một chút. Chúng ta lấy một năm làm hạn định. Một năm sau, nếu số tiền trong sổ sách tăng lên năm ngàn lượng, ta sẽ cho ngươi —— một thứ mà ngươi muốn nhất.”
“Năm ngàn lượng. Chiếu theo phép tính của ngài, trăm lượng bạc một con thuyền nhỏ, ta phải làm ra được năm mươi con thuyền. Đóng một con thuyền hết nửa tháng thời gian, một năm cũng chỉ có thể làm ra hai mươi tư con. Hơn nữa ngài vừa nói, ba tháng đầu căn bản không làm ăn được. Món nợ này, ta làm sao trả nổi?” Trong lòng nói thầm: cũng còn may, không phải yêu cầu lãi ròng.
[Lãi ròng: lợi nhuận thu được sau khi đã trừ đi chi phí. Ý của Cầu Tam nương ở đây là kiếm được năm ngàn lượng trong đó có hai ngàn lượng vốn ban đầu. Sao ta có cảm giác ta đang học lại kinh tế vi mô thế này =.=)“Đúng vậy, người khác chỉ có thể làm ra hai mươi tư con thuyền, nhưng Mặc Tử làm ra năm mươi con thuyền trong vòng một năm không phải rất khó đúng không?” Được rồi, Cầu Tam nương thừa nhận kỳ vọng của nàng đối với Mặc Tử cao hơn gấp đôi người bình thường.
“Ha ha, nãi nãi xem trọng ta rồi. Cái khác không nói, nhưng bãi thuyền —— thật sự là khó. Năm ngàn lượng bạc, ta làm không được.” Đây quả thật không phải chuyện đơn giản.
Giả thiết lúc trước của Cầu Tam nương không phải không có đạo lý. Ba bốn tháng trước khi mở bãi thuyền thuộc về giai đoạn chuẩn bị, căn bản không thể khởi công. Không có thuyền công, chỉ có sân bãi, cũng không được. Khách muốn mua thuyền chạy tới thấy chỉ là một nơi rỗng tuếch, ai sẽ đặt tiền đặt cọc? Muốn tìm thuyền công, phải chi tiền. Sĩ nông công thương, địa vị của thợ thủ công so với thương nhân còn cao hơn. Có những bậc thầy sư nổi danh khắp thiên hạ, đều được triều đình chiêu mộ với giá ngàn vàng. Mặc Tử muốn bắt đầu một mình, thật chẳng khác gì một bàn tay không vỗ nên tiếng.
“Mặc Tử, ta biết không dễ dàng. Nếu dễ dàng, ta đã không giao cho ngươi. Ngươi giao trả lại cho ta năm ngàn lượng, ta sẽ trả tự do cho ngươi.” Muốn sai sử nha đầu thông minh này làm việc, chỉ có cách này.
“Tự do? Nãi nãi, không bột đố gột nên hồ. Cho dù có giảm thêm hai ba năm, ta vẫn khó xử.” Xác nhận, xác nhận.
“Nói ngươi thông minh, sao lúc này lại ngốc như thế? Không phải giảm hai ba năm? Một năm sau, nếu như trong sổ sách có năm ngàn lượng, như vậy khế ước bán mình của ngươi sẽ trở thành phế thải. Ngươi không còn là nha đầu của ta, hoàn toàn thoát bỏ thân phận nô tịch, lại nhận hộ bài, chỉ cần ngươi có thể tự mình làm chủ. Ta không thể phạt ngươi không được ăn cơm, người khác cũng không thể giúp ta dạy bảo ngươi. Thế nào, ta nói đủ rõ ràng chứ?” Cầu Tam nương hiểu biết Mặc Tử.
“…” Thở dài.
“Thở dài cái gì?” Người khôn khéo nở nụ cười.
“Nãi nãi, nếu ta không giao ra được năm ngàn lượng thì sao?” Đâu chỉ có thể một mình nàng được lợi, tốt nhất nói mọi chuyện rõ ràng.
“Thật sự là thích đàm phán với ngươi. Rất đơn giản, giao không được, liền ký thêm một tờ khế ước. Có điều, là tử khế cả đời. Sau này, hôn sự của ngươi do ta làm chủ, ngay cả con của ngươi cũng là tài sản của ta.” Giải quyết một lần, an nhàn cả đời.
“… Vậy ta có thể không nhận chức chưởng sự này được không? Từ giờ chỉ hầu hạ bên cạnh nãi nãi, chờ vài năm nữa thì được thả ra ngoài?” Thật là biết tính toán, tất cả đánh bạc trong một lần, không thành công cũng thành nhân. Người thông minh cắn răng hé miệng cười.
“Không thể.” Cầu Tam nương chống cằm, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ rực rỡ, “Còn nữa, không thể vay mượn, năm ngàn lượng này, chỉ có thể kiếm được từ thuyền nghiệp.”
Mặc Tử nhìn hai tờ giấy trắng mực đen.
Nói xem, dấu tay này, ấn, hay là không ấn đây?