Đêm tư mờ mịt, trăng tròn giữa trời.
Tiếng nhạc thanh thanh, theo gió đưa đến, chỉ nghe được chút âm sắc.
Cửa bắc, một gã sai vặt mười lăm mười sáu tuổi, đứng cúi đầu, ngọn đèn đặt bên cạnh, giống như đang vô cùng chán nản, đổi hết chân trái rồi lại chân phải, đá đá vào không trung. Đột nhiên nghe được ngoài cửa có động tĩnh, ánh mắt lập tức trở nên phấn chấn.
Đầu tiên là tiếng nói chuyện, tiếp theo là tiếng vó ngựa. Sau đó cửa bị đẩy ra một chút, dùng lực rất nhẹ, bởi vậy chỉ lộ ra một khe hở nhỏ, trong nháy mắt lại khép lại.
Gã sai vặt cầm lấy đèn, bước nhanh đi về phía cửa, ngay khi cửa được mở ra lần thứ hai, vội dùng một chân đỡ lấy, đá mạnh cửa về phía sau.
Một bàn tay khác, đại khái đang muốn đẩy bản cửa mà cửa lại đột nhiên mở ra, giơ ở giữa không trung, dáng vẻ không biết phải làm gì.
Ngọn đèn chiếu lên người ngoài cửa, gã sai vặt chỉ thấy một nữ tử mặc trang phục nha hoàn, trên mặt nàng không dấu được sự kinh ngạc, có lẽ là bị dọa giật mình.
Mặc Tử quả thật đã bị giật mình không nhẹ. Nguyên Trừng nói là để cửa, cũng không phải chờ cửa. Bởi vậy nàng còn đặc biệt cẩn thận, thử đẩy trước, xác định cửa mở, mới yên tâm muốn vào. Ai ngờ, cửa không những tự nhiên mở ra, phía sau còn có người.
Dưới ngọn đèn, nàng thấy hắn tuổi không lớn, có lẽ là một gã sai vặt. Cũng may, không phải Nguyên Trừng. Nàng cảm thấy với chỉ số thông minh của mình, ứng đối với hắn thật sự vô cùng vất vả, cho nên nếu không chuẩn bị trước tâm lý, nói chuyện với Nguyên Trừng, hiển nhiên còn khó hơn ứng đối với Kim đại thiếu. Hôm nay đầu nàng đã dùng quá độ, cần nghỉ ngơi.
“Cô nương là Mặc Tử?” Gã sai vặt nhanh nhạy hỏi thăm.
“Là ta.” Ngay cả tên nàng đều biết, nghe lệnh của ai đứng chờ chỗ này, không cần nghĩ nhiều. Cũng may nàng luôn làm việc cẩn thận, hôm nay Nguyên trừng đột nhiên xuất hiện, cho dù nàng đổi nam trang, nhưng không hóa thành bộ dạng của Mặc ca, mặt mộc ra khỏi cửa, đến bên ngoài mới thoa phấn đen lên mặt. Mà khi trở về, nàng đã rửa.
Đương nhiên, bởi vậy khiến cho Sầm nhị chưa bao giờ nhìn thấy làn da thật của nàng rất là kinh diễm, mà Cầm cô quản lý nhóm Cát Thu vừa lên kinh thanh mấy ngày còn muốn trong ngày Vọng Thu lâu khai trương nàng sẽ lên biểu diễn. Có điều, sau khi nghe xong nàng hát một điệu từ ngắn của Giang Nam, lập tức buông tha cho ý định này. Trời sinh ngũ âm không được đầy đủ, cũng không phải lỗi của nàng.
Tán Tiến nhìn bộ dạng “nguyên hình” của nàng chốc lát, chỉ nói mặt đen trông giống nam nhân, không giật mình cũng không sững sờ. Đứa nhỏ từ nhỏ sống trên núi như hắn, đối với bề ngoài đẹp hay xấu, không phải không có khái niệm, chỉ là cảm thấy không quan trọng mà thôi. Thật ra như vậy rất tốt. Chỉ quan tâm đến lòng người, như vậy càng nhìn thấu hơn.
“Minh Niên phụng mệnh của đại nhân, chờ ở đây đã lâu.” Gã sai vặt khẽ nâng ngọn đèn trên tay, “Đại nhân nói, vườn hoang vắng, sợ cô nương ban đêm đi lại không tiện, đặc biệt phân phó Minh Niên đến soi đèn cho cô nương. Cô nương mời đi theo sát ta.”
Đại nhân? Chẳng lẽ không phải Nguyên Trừng sao? Mặc Tử có chút hồ đồ, hỏi, “Đại nhân nhà ngươi là —— “
“Cô nương chưa gặp đại nhân nhà ta sao?” Minh Niên cảm thấy kỳ quái, “Đại nhân nhà ta họ Nguyên, là chủ nhân của viện này.”
Đã xảy ra chuyện gì? Nàng bỏ lỡ cái gì? Tội danh thông đồng với địch phản quốc là tội lớn mất đầu; Trọng An đưa người vào hoàng cung, tất nhiên là thiên lao. Hoàng đế đại xá thiên hạ mới chỉ nửa tháng nay, người nọ vào sống trong viện này nhiều lắm là mấy ngày, lại là đại nhân? Làm thế nào mà thành?
Được rồi, nàng khiêm tốn, nàng nhận chỉ giáo, “Đại nhân nhà ngươi chức quan thế nào?”
“Đại nhân là Thái học sĩ tân nhậm, quan lục phẩm, từ ngày mai sẽ vào Thái học dạy học.” Minh Niên vừa đi vừa nói chuyện.
Thái học sĩ, tương đương với giáo sư đại học. Tuy hàm lục phẩm, nhưng không cần vào triều, không có quyền lực. Coi như một chức quan nhỏ, địa vị chỉ cao hơn bình dân.
Rất giỏi, Nguyên Trừng. Con người đi đường còn phải nhờ người dìu, nhắm mắt chỉ sợ mình sẽ không tỉnh lại, bi thảm đáng thương như thế, đã là dĩ vãng.
Loáng thoáng nghe được tiếng náo nhiệt bên phía đông phòng, là tiếng nhạc, còn có tiếng cười, Mặc Tử hơi cụp mắt, cúi đầu nở nụ cười. Quả nhiên, Nguyên Trừng và Tiêu Nhị Lang giống nhau, đều là người bên kia.
Bên kia?
Quý tộc bên kia.
Quan lớn bên kia.
“Đại nhân nhà ngươi hôm nay đãi khách sao?”
“Đúng thế. Đại nhân mời mọi người trong Thái học đến uống rượu, tối nay có lẽ không say không về.” Minh Niên tuổi tác không lớn nhưng nói chuyện lại rất lão luyện. Xã giao chốn quan trường, không say không về là chuyện thường, hắn dường như cũng hiểu được.
“Minh Niên đệ đệ, ta xem cách ngươi nói chuyện, phải chăng cũng là người đọc sách?” Rất có phong độ của người trí thức, không giống gã sai vặt bình thường.
“Cô nương, ngươi là bằng hữu của đại nhân, mà tiểu nhân chỉ là nô tài, xưng hô như vậy không ổn, gọi ta Minh Niên là được rồi.” Trước sửa cho đúng lễ tiết, Minh Niên mới nói, “Cha của tiểu nhân là tạp vụ trong Thái học, cũng học được chút chữ nghĩa. Đại nhân thương tình ta thiếu một cánh tay, thu ta làm thư đồng.”
Lúc này Mặc Tử mới để ý ống tay áo trái của Minh Niên, khó trách lúc trước hắn dùng chân đá cửa. Muốn mở miệng an ủi, lại cảm thấy không tốt lắm, đang lúc do dự thì nghe Minh Niên nói một câu khiến nàng trợn mắt há mồm.
“Đại nhân sai tiểu nhân chuyển lời với cô nương, nói kiếp này hắn chưa từng nợ nhân tình của người khác, bởi vậy không biết nên hoàn trả thế nào. Nếu đã không nghĩ ra, chẳng bằng mời người nọ tự quyết định. Đại nhân nói, hắn cho người nọ thời gian một tháng. Nếu người đó muốn đòi lại phần nhân tình này, xin mời chính miệng thừa nhận chuyện lúc trước. Nếu không một tháng sau, cho dù người nọ có đổi ý, hắn cũng coi như mọi chuyện kết thúc, từ nay về sau không ai nợ ai.”
Nguyên Trừng và Kim Ngân, đều có một tật xấu, đó là không thích gọi thẳng tên, người nọ người nọ.
Tuy rằng nàng đã đoán Nguyên Trừng có thể nhận ra nàng, có điều đoán là hoạt động của tâm lý, đến khi tau trực tiếp nghe được, vẫn cảm thấy giật mình. Nhưng giật mình qua đi, nàng nghĩ đến chuyện lúc trước hắn nói có thể nhận ra thân phận nữ nhi của nàng, hình như dựa vào mũi? Quần áo của nàng, đều dùng túi hương hoa khô mà Bạch Hà đặc chế. Có lẽ hắn nhận ra nàng vì điểm này?
“Ta không hiểu ý tứ của đại nhân nhà ngươi.” Khả năng giả ngu của Mặc Tử đã đạt đến cực điểm.
“Đại nhân nói, Minh Niên có thể không hiểu, nhưng cô nương nhất định sẽ hiểu.” Tiểu thư đồng không có cánh tay trái này, lại có thể truyền đạt lời nói của Nguyên Trừng rõ rõ ràng ràng, thấy được đầu óc rất thông minh.
Nguyên Trừng dường như đoán được nàng sẽ không chịu nhận hắn, cho nên cho nàng kỳ hạn một tháng. Nếu như muốn hắn báo ơn, trong tháng này phải chính miệng thừa nhận Mặc ca và Mặc Tử là cùng một người. Nếu như không chịu, một tháng sau, đã không còn tư cách đòi hồi báo.
Phía Kim đại thiếu, nàng đã cự tuyệt hợp tác cùng hắn. Nếu nàng ham muốn Thủy Tịnh châu, ngay từ đầu nàng đã không trả lại cho Nguyên Trừng. Mà nếu đã trả lại, nên bán hay nên giữ, đều do Nguyên Trừng quyết định.
Bên dưới tường cao, gió thổi cỏ xanh rì rào.
Trước khi Mặc Tử học tiếng mèo kêu, quay sang nói với tiểu thư đồng: “Minh Niên, phiền ngươi giúp ta chuyển một câu đến đại nhân nhà ngươi, được không?”
“Cô nương mời nói.” Minh Niên cung kính nói, ống tay áo trái theo gió khẽ đung đưa.
“Lúc ấy giúp đỡ người nọ, là một vị trượng phu ngạo cốt không gãy, mà không phải Thái học sĩ không say không về. Nay mỗi người một chí riêng, chuyện cũ không cần nhắc tới.” Nếu Nguyên Trừng đã nhận ra nàng, tất nhiên không cần giả ngu nữa. Nguyên Trừng lúc trước mà nàng quen biết, đã không phải Nguyên Trừng hôm nay.
“Vâng, Minh Niên ghi nhớ.” Gã sai vặt khom người.
“Ngươi không đi sao?” Mặc Tử thầm nghĩ, nàng đã an toàn trở về rồi nha?
“Đại nhân phân phó, nhất định phải nhìn cô nương bình yên… qua tường.” Những lời này hơi kỳ quái.
Bình yên qua tường sao? Mặc Tử lập tức meo meo hai tiếng.