Chiếc lược kia, rất cũ kỹ. Nơi vốn được khảm bảo thạch, hiện tại chỉ còn là những vết lồi lõm mấp mô. Răng lược không trọn vẹn đầy đủ, lại gãy không ít.
Nhưng, Mặc Tử nhớ rõ.
Trên thân lược, có mười sáu viên đá phượng hoàng, màu tím và màu mực xen kẽ lẫn nhau, ba mươi hai viên đá thủy tinh màu trắng, gắn thành một đường như sao băng phía đuôi.
Nhớ rõ như vậy, bởi vì chuôi lược này là tự tay nàng làm. Trong đầu hiện lên hình ảnh tay nàng nâng tâm gỗ Tuyền đỏ như máu, cẩn thận đẽo nó thành hình chiếc lược, lại dùng mặt đao nhỏ nhất vuốt nên từng chiếc răng. Đá phượng hoàng, đá thủy tinh, từng viên nàng gắn lên, màu tím, màu mực, màu trắng, có màu nào không trân quý.
Tuyền tâm mộc là ai tặng? Là ai dùng cái chuôi lược này chải tóc cho nàng? Bóng dáng trong sương mù đứng ở gần biên giới của sự rõ ràng, chỉ kém một bước. Nàng nhìn thấy ống tay áo người nọ, màu tím, thêu hoa văn mây sóng, ngón áp út có một chiếc nhẫn bảo thạch tím đậm, đó là một viên đá phượng hoàng còn sáng ngời hơn trâm ngọc trên tóc Diệp Nhi cô nương.
Là Tiểu Hầu gia sao?
Không phải, bóng dáng người nọ so với Tiểu Hầu gia cao lớn chút, khôi ngô hơn chút.
Tiểu Hầu gia mang lại cho nàng cảm giác, có chút hoài niệm. Nhưng người nọ, nàng sợ hãi.
Không, đừng tới gần nàng, trở về sâu trong sương mù đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trong đầu nàng nữa, thân thể vô lực ngồi dưới đất run rẩy.
“Công tử, ngươi làm sao vậy?” Mặc Tử đột nhiên ngã ngồi, tất nhiên dọa đến phụ nhân kia, vội vã chuyển qua nhìn xem nàng. Thấy nàng không phản ứng, lại duỗi tay đẩy vai. Đừng ở trước sạp hàng của nàng gặp chuyện không may, nếu không thật sự là họa vô đơn chí.
Phụ nhân đẩy một cái, Mặc Tử mới tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể cũng từ hầm băng mà trở lại ấm áp, thị lực khôi phục, không còn những đoạn kí ức vụn vặt, nhưng lần đau đầu này không lập tức khôi phục, nàng cảm thấy sau gáy như bị thiêu đốt, huyệt thái dương nóng vô cùng. Muốn đứng lên, chân mềm nhũn, lại ngồi trở về.
Phụ nhân kinh hô một tiếng.
Mặc Tử hít sâu vài lần, cố gắng đứng dậy, mặt sắc tái nhợt, nàng miễn cưỡng cười với phụ nhân: “Đại thẩm, ta nghĩ là vì trời nóng nên bị cảm nắng.”
Phụ nhân có mang theo nước, vội vàng đổ ra bát, đưa đến: “Công tử, đây là nước suối ta lấy từ sau núi, sạch sẽ, giải nhiệt rất tốt.”
Lúc này Mặc Tử cũng không giả bộ khách khí, cả người nàng đổ mồ hôi, cần bổ sung nước, duỗi tay nhận lấy uống từng ngụm, thật sự cảm thấy mát lạnh giải nhiệt.
“Đại thẩm, thời tiết này, nếu rao bán nước suối ngọt mát lạnh như thế này trước cửa mấy gia đình lớn, có lẽ sẽ lời hơn bán hàng tạp hoá.” Nàng đột nhiên có chủ ý như vậy.
Phụ nhân suy nghĩ một chút, đôi mắt sáng lên, “Ta dậy sớm chút, lên núi hứng nước, trời vừa sáng thì vào thành, chưa biết chừng có người thật sự mua nước suối này.”
“Tuy nói vất vả, nhưng lại không mất vốn, nếu không thành công, lại quay trở lại bán hàng tạp hoá vẫn được. Khi rao hàng, tỷ có thể kể ra ưu điểm của nước suối, ví dụ như linh khí trời đất, kéo dài tuổi thọ, ngọt tinh khiết, miễn phí uống thử một chén nhỏ. Gặp khách hàng khôn khéo, thì thỏa hiệp lợi ích, như là mua hai tặng một; gặp khách hàng tiêu tiền không tiếc tay, thì tranh thủ phục vụ tiện ích. Tóm lại, linh hoạt cơ động, gặp khách thế nào thì làm mua bán thế ấy.” Uống xong nước, khủng hoảng trong lòng mới bình ổn, còn tốt bụng chỉ điểm bến mê?
Mặc Tử chỉ là muốn mượn cơ hội nói chuyện với phụ nhân, cân bằng kí ức giữa quá khứ và hiện tại, che đậy khe hở trong lòng mà thôi.
“Công tử nói như vậy, ta cũng nóng lòng muốn thử. Đúng vậy, làm ăn không mất vốn, nếu không thành công cũng không mất gì.” Phụ nhân là người kiên cường dẻo dai, “Đa tạ công tử chỉ điểm cho mẹ con ta. Xin hỏi công tử ở nơi nào, nếu mẹ con ta có thể ấm no, nhất định tới cửa dập đầu cảm tạ.”
“Đại thẩm không cần khách khí, ta cũng chỉ biết nói mồm thế thôi.” Trong lòng Mặc Tử vẫn còn đang giãy dụa, lược này, mua hay là không mua?
“Công tử, hôm nay đồ ở đây ngươi cứ tùy ý lựa chọn, ta không thu tiền.” Phụ nhân thấy Mặc Tử lương thiện, đã muốn cảm tạ: “Công tử có phải thích cái lược này hay không? Nếu không chê hàng cũ, cứ việc cầm.”
Mặc Tử nghe phụ nhân nói, mới phát hiện tay trái mình vẫn đang cầm lược, có chút xấu hổ, muốn buông ra lại không bỏ xuống được.
“Ánh mắt công tử thật tốt, lược này là vật trong cung của Ngọc Lăng. Tướng công ta là thợ thủ công ở trong cung, có lẽ là quá hỗn loạn, đến khi chúng ta chạy ra khỏi thành, mới thấy nó rơi ra từ quyển sách thủ công bảo bối của chàng ấy. Tuy là vật cũ, nhưng tay nghề đến tướng công ta cũng khen tốt. Mặt trái có chạm trổ hình hoa mẫu đơn, vô cùng sinh động. Con ta nhìn thấy nói là hoa xuân nở, bay theo gió. Mới đầu ta cho rằng đứa nhỏ nói lung tung, sau cẩn thận nhìn lại mới thấy hoa sống động như thật. Đếm kĩ thấy chiếc lược nhỏ mà khắc được hơn mười đóa mẫu đơn. Tướng công ta nói lược này đáng giá, nhưng hai ngày trước đến hiệu cầm đồ, nói chỉ là cây lược gỗ hỏng, trả ta mười văn tiền, ta không bán nữa.” Thà rằng đưa cho người tốt.
Mặc Tử quay mặt lược lại, quả nhiên khắc mẫu đơn. Có chút ấn tượng, nhưng lại không rõ ràng như mặt khảm ngọc thạch. Là nàng khắc, nhưng khắc như thế nào, không nhớ.
“Đại thẩm, là đồ trong cung đều bất phàm, ta sao có thể lấy không?” Chuôi lược này khi còn hoàn hảo chính là bảo vật vô giá.
“Cho dù bất phàm, bảo thạch không còn, răng lược gãy đoạn, mẫu đơn khắc có đẹp, một chiếc lược đã không thể chải tóc, còn bao nhiêu giá trị?” Một lời của phụ nhân như bừng tỉnh người trong mộng.
Mặc Tử cười tự giễu, cũng phải, một chiếc lược không thể chải đầu, còn có giá trị gì? Có điều nếu là do chính nàng làm, thì cũng nên là nàng thu hồi.
“Ta quả thật thích hình hoa mẫu đơn này, có thể dùng để vẽ tranh.” Không nói thật, nhưng là lời nói dối thiện ý, “Đại thẩm không ngại cứ ra giá, nếu đủ khả năng, ta sẽ mua.” Một chút tài sản của nàng, hơn một tháng này, đã thêm mười lượng.
“Công tử, đều nói tặng cho ngươi.” Phụ nhân không chịu ra giá.
Đứa bé sau lưng đột nhiên khóc.
Mặc Tử nhân cơ hội nói: “Đại thẩm, ta thấy bé gái đã đói bụng, không bạc sao có thể ăn no? Như vậy đi, ngân lượng bên người không nhiều lắm, chỉ có năm lượng, đổi lấy chuôi lược này.”
Phụ nhân không ngờ Mặc Tử đồng ý trả nhiều bạc vậy, vội vàng xua tay nói không cần, “Công tử người tốt thiện tâm, nhưng năm lượng bạc cũng là đồng tình quá mức. Tuy ta là nữ tử, cũng biết làm người nên có cốt khí. Mẹ con ta quả thật thiếu ăn thiếu mặc, nhưng bằng bản lĩnh của mình lo liệu cuộc sống, ăn ngủ an tâm. Đương nhiên, công tử nói đúng, cũng không thể bởi vì ta không có tiền khiến con chịu khổ theo. Ta đây mặt dày ra giá, một lượng bạc, vô cùng cảm kích.”
Mặc Tử làm bộ không có một lượng bạc, cứng rắn nhét hai lượng vào tay phụ nhân sau đó cầm lược chạy lấy người.
Phụ nhân cúi người thật sâu với bóng dáng Mặc Tử, vỗ má nữ nhi nói, hôm nay có cơm no để ăn rồi, chịu khó thêm lát nữa.
Lại không biết: Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa.
Phụ nhân đang định thu quán, đi mua chút hủ tiếu, thừa dịp mặt trời chưa xuống núi về nhà, lại đột nhiên thấy trước xe đẩy nhiều thêm vài người. Hôm nay, nữ khách không một người tới thăm, nam khách lại một người tiếp một người. Nhưng nàng nhìn vài người này, có hơi thở hoàn toàn khác hẳn với nam tử thanh tú vừa rồi.
Trong đó một người, nàng nhận ra, đúng là chưởng quầy trong tiệm cầm đồ, nói chiếc lược của nàng trị giá mười văn tiền.
~*~
Leo: Dạo này edit Chưởng sự lại thấy cuốn, cũng không còn vật lộn với từng chữ như khi mới bắt đầu nữa. Mong là có thể đẩy nhanh tiến độ hơn vì truyện vẫn còn rất dài…