Lại ba ngày trôi qua, Mặc Tử cuối cùng cũng tỉnh sau cơn mê man, nhìn thấy Cầu Tam nương đang ngồi một mình phía trước cửa sổ ngẩn người. Nàng lập tức nghĩ Nguyên Trừng đã đưa nàng trở lại, nhưng nhìn quanh thấy mình còn đang nằm trên chiếc giường lớn lần trước.
“Nãi nãi là qua cửa tới, hay là trèo tường tới?” Mặc Tử cong môi cười, kéo chăn, chống người ngồi dậy.
Cầu Tam nương vốn định giúp một chút, nhưng thấy động tác của Mặc Tử tuy chậm, nhưng tinh thần không tệ, cho nên lại ngồi xuống.
“Không phải ngươi đã sớm biết hiện tại ta muốn ra khỏi cửa khó như lên trời sao?” Ngay cả Vọng Thu lâu khai trương cũng không thể đi, trong lòng hờn dỗi: “Ta vừa nhắc tới chuyện muốn ra ngoài, còn chưa nói rõ ràng, đã bị bà bà mượn cớ sắp tới ngày sinh nhật của lão Vương phi muốn ta chuẩn bị, thiếu ta không được cản đến mặt mày xám như tro. Ta càng nghĩ đến lời nói của Tiểu Y lần trước càng cảm thấy có lý, tất cả đều là cái gã Tiêu Tam kia hai lần bỏ vợ mà gây ra.”
Mặc Tử nghe ra giọng điệu của nàng không đúng lắm.
“Ngài và cô gia cãi nhau sao?” Nàng là người vừa thoát khỏi quỷ môn quan, sao phải quan tâm đến chuyện người khác? Lại cứ mềm lòng.
“Không có.” Trả lời rất kiên quyết, còn hừ lạnh một tiếng, “Hai ngày trước, lão thái thái ám chỉ muốn đưa hai đứa con của Ti Nương tới Mặc Tri cư, cũng không biết Ti Nương biết được tin tức ở đâu, chạy đến chỗ ta khóc lóc một hồi, muốn ta cầu tình với lão thái thái, để nàng tự nuôi con của mình. Thật là khéo, Tiêu Tam vừa lúc đến đây, nhìn thấy nàng dẫn theo hai đứa nhỏ quỳ gối khóc lóc. Ta sợ ăn cơm mất ngon, cho nên bảo phu thê bọn họ trở về chỗ của mình mà khóc. Ngươi đoán xem kết cục thế nào?”
Mặc Tử yếu ớt cười, “Thôi ngài đừng làm ta tốn công suy nghĩ. Nhỡ đâu nghĩ quá mà lại ngất đi, chẳng phải tốn uổng phí nhiều nước canh của người ta hay sao?”
“Hắn lập tức bày sắc mặt khó coi cho ta xem, không nói hai lời, đá mành rời đi. Hay quá, ta suy nghĩ cho hắn, hắn còn mất hứng. Ta vẫn còn nhớ rõ, khi Hồng Mai vừa tới muốn lập quy củ với Ti Nương, bảo nàng đến hầu hạ ta ăn cơm, hắn còn nói hầu hạ thì hầu hạ, nhưng không thể dựa vào cái danh chính thê để làm ra vẻ. Có trời mới biết, đó không phải lập quy củ với Ti Nương mà rõ ràng là tra tấn ta ăn cơm. Sắc mặt của ta có thể tốt sao?” Người để càu nhàu, chỉ có Tiểu Y và Mặc Tử. Tiểu Y ít nói, nàng nói mười câu cũng không đáp lại được một câu. Mặc Tử thì tốt hơn nhiều, rất hiểu tâm tư của nàng.
Nhớ tới những ngày đó, không biết sao Mặc Tử cảm thấy thật xa xôi.
“Nãi nãi, sắc mặt khó coi của cô gia lần này, phải xem xảy ra khi nào. Nếu xảy ra khi hắn vừa nhìn thấy Ti Nương, thế tất nhiên là hắn không phân biệt được tốt xấu; nếu xảy ra khi ngài bảo hắn và Ti Nương trở về chỗ mình rồi khóc, thì cũng không đáng trách lắm. Hắn coi ngài là tri kỷ, cho dù là Tàng Thư các như bảo bối cũng để ngài tùy ý ra vào, ngài lại khinh mạn hắn như vậy.”
Cầu Tam nương rũ mắt xuống, sau một lúc lâu không lên tiếng, đến khi mở miệng lại đã hỏi sang chuyện khác, “Lần này ngươi bị thương là chuyện thế nào? Tiểu Y sau khi đi thăm ngươi, trở về nói với ta tình hình không tốt, sắc mặt trắng bệch, hai mắt cũng đỏ lên. Tưởng ta không nhìn ra nàng khóc, còn chớp mắt mấy cái. Ta muốn tự mình lại đây xem, cho nên lệnh Hồng Mai Mặc Ngọc trực bên ngoài.”
“Chẳng biết có phải do Lục Cúc làm cho ta bộ đồ mới tốt quá, khiến người ta tưởng rằng ta là người có tiền hay không, đụng tới một kẻ che mặt dọa dẫm thu bạc đi đường, ta đưa toàn bộ bạc trên người cho hắn, hắn lại cho rằng ta giấu diếm, muốn kéo quần áo. Ta sợ hãi hắn kéo quần áo bị lộ thân phận cho nên giằng co qua lại. Ai ngờ lại đụng tới kẻ hung ác, lấy dao đâm ta một cái, lúc ấy đau quá ngất đi. Chờ đến khi tỉnh lại nhìn thấy Nguyên đại nhân ở phủ bên cạnh, cũng may nhờ hắn cứu ta, nếu không đã chết không thể nghi ngờ. Khi gặp cướp, cũng không có người khác bên cạnh, nên dù là Nguyên đại nhân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, huống chi là Tiểu Y.” Mặc Tử nói dối. Nàng không phải lần đầu tiên nói dối Cầu Tam nương, nhưng là lần đầu tiên có cảm giác áy náy.
“Trách không được ta hỏi Nguyên đại nhân, hắn cũng chỉ nói thấy ngươi bị thương nặng nằm ở bên đường, lại không biết là người phương nào gây nên.” Trước khi Mặc Tử bị thương, Cầu Tam nương không hề biết phủ hoang bên cạnh này có người ở. Chuyện lớn như vậy, Tiểu Y và Mặc Tử không lộ ra một chữ với nàng, nếu không phải Mặc Tử gặp chuyện nguy hiểm này, không biết nàng còn bị giấu đến bao giờ. Biết rõ phủ bên cạnh có người ở, còn mượn đường đi qua, chuyện một khi rơi đến tai người của Kính Vương phủ, nàng nên giải thích như thế nào? Nàng có thể rời khỏi phủ, nhưng quyết không thể trong hoàn cảnh đối phương đuổi nàng.
Tiểu Y luôn cam đoan, còn kéo ra một vị sư huynh mà nàng chưa bao giờ nghe nói, dùng tình đồng môn để đảm bảo cách vách sẽ thay các nàng giữ bí mật. Nàng bán tín bán nghi, Nguyên Trừng lại thông qua Tiểu Y nhắn lại một lời, ý tứ cũng là người bên bọn họ sẽ không lắm miệng, nên an lòng hơn chút.
Tự mình đến đây, ngoại trừ việc xem thương thế của Mặc Tử, đồng thời cũng muốn tận mắt gặp vị Nguyên đại nhân kia. Liếc mắt nhìn vị chủ nhân phủ này, phát hiện đối phương là một Thái Học sĩ, nho nhã lễ độ, nói chuyện thành ý, diện mạo lại không tầm thường, rốt cục buông gánh nặng trong lòng.
Đúng như lời nói lúc trước của Nguyên Trừng, họ Nguyên trong thiên hạ nhiều vô số. Cầu Tam nương có thông minh đến đâu cũng không thể liên hệ Nguyên đại nhân này với đệ nhất tham quan kia.
“Ngươi bịa lý do mượn đường đi tắt?” Cầu Tam nương thản nhiên cười, “Nhìn hắn dễ lừa như vậy sao?”
“Hắn không dễ lừa, chẳng qua có vẻ đẹp của người quân tử mà thôi. Ta chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, rất thành thật. Hắn nghèo đến nỗi bạc để sửa sang lại vườn cũng không có, người hầu hai ba cái, chẳng lẽ ta còn có thể trộm cái gì của hắn.” Không muốn nói Nguyên Trừng thành thật, bởi vì Cầu Tam nương người có sức phán đoán.
Cầu Tam nương nhíu mày, giống như không tin, lời nói tiếp theo của nàng ta thiếu chút nữa khiến cho vết thương của Mặc Tử lại vỡ ra: “Mặc Tử, ta nghe nói ngươi bị thương ở ngực, thiếu chút nữa xuyên tim mà chết. Nếu cứu ngươi là nữ nhân thì không nói làm gì, nhưng hôm nay cứu ngươi là một nam nhân. Tuy nói Nguyên đại nhân có ý tốt, có điều phá hỏng danh tiết của ngươi cũng là sự thật. Thái Học sĩ và tiên sinh dạy học không khác biệt lắm, chức quan lục phẩm, không có thực quyền, cùng lắm thì ngày lễ tết nhận quà của học trò. Có điều nếu có ngươi làm hiền vợ, chưa biết chừng lại phất lên như diều gặp gió, thăng chức rất nhanh. Không bằng ta nói với hắn, đưa ngươi cho hắn, được không?”
“…” Nghẹn họng không nói nên lời.
“Sao vậy? Thẹn thùng không nói được gì sao? Ngươi cũng biết người như ta không tốt bụng lắm, cứu ngươi một mạng bắt ngươi nợ mười năm tự do. Nếu hắn đồng ý cưới ngươi, ta không nói hai lời, ước hẹn về bãi thuyền coi như bỏ đi, khế ước bán mình lập tức trả lại cho ngươi.” Cầu Tam nương cười như không cười, nháy mắt mấy cái với Mặc Tử.
Đây là nói đùa đúng không?
Mặc Tử tìm lại giọng nói của mình: “Nếu theo như cách nói của ngài, ta nên gả, không phải Nguyên đại nhân, mà là đại phu.”
“Mặc Tử cô nương yên tâm, ngày ấy trị thương cho ngươi, cả người trên dưới đều được bọc kín, rút đao là đại phu, rịt thuốc cầm máu là phu nhân của đại phu.” Nguyên Trừng bước vào phòng tiếp lời.
Người này làm việc luôn luôn chu toàn. Mặc Tử nhìn Cầu Tam nương, lại nháy mắt mấy cái với nàng.
Cầu Tam nương cũng không vội, ngồi ngay ngắn rồi cười nói, “Nha hoàn nhà ta xảo trá, ta cũng mặc kệ nàng thay từ đổi nghĩa. Có điều đại nhân là sĩ tử đọc đủ thứ kinh thư, lời nói sao lại không có đạo lý như thế? Tục ngữ nói, nam nữ thụ thụ bất thân. Đại nhân tuy là có ý tốt cứu nha đầu nhà ta, nhưng một mình nàng ở trong quý phủ đã hơn mười ngày, mặc kệ hai người có trong sạch hay không, người bên ngoài nhìn vào, danh tiết của Mặc Tử đã có tổn hại. Đại nhân nói xem có đúng thế không?”
Nguyên Trừng cười, thản nhiên liếc nhìn Mặc Tử, gật đầu: “Quả thật là như thế.”
“…” Vị Mặc nào đó lại nghẹn họng không nói nên lời.
“Không biết đại nhân đã có thê thất hay chưa? Nếu phu nhân thấu hiểu, tự nhiên có thể chấp nhận Mặc Tử nhà ta.” Cầu Tam nương vốn cũng chỉ nói thử mà thôi, lại không hiểu sao nhiệt huyết dâng trào.
“Nguyên mỗ chưa từng cưới vợ nạp thiếp, đến nay vẫn cô đơn.” Ác nhân, sao có gánh nặng gia đình?
Mặc Tử ngẩn ra, đã từng dưới một người trên vạn người, lại không có thê thiếp một đống? Người này, định dùng cả thể xác và tinh thần báo thù, hay định một mình ung dung cả đời đây?
Cầu Tam nương cũng ngẩn ra. Tiêu Nhị muốn kết hôn với công chúa, hơn hai mươi tuổi còn chưa thành thân là chuyện dễ hiểu, chẳng lẽ Thái Học sĩ dạy học thực sự nghèo như vậy, ngay cả thê tử cũng không cưới được?
“Xem đại nhân cũng đã khoảng hơn hai mươi tuổi, sao còn chưa cưới vợ?” Cầu Tam nương kỳ quái.
Nguyên Trừng còn chưa trả lời, Mặc Tử đã mở miệng, “Nãi nãi của ta, một nha đầu không có thân phận như ta, không cần nói gì đến danh tiết. Hơn nữa, ngài định làm huyên náo đến nỗi người của Vương người đều biết chúng ta trộm ra ngoài phủ hay sao?”
Câu nói thứ hai như một chậu nước, thành công dập tắt nhiệt huyết của Cầu Tam nương.
Nguyên Trừng hơi cụp mắt, cười thâm thúy.
Cầu Tam nương đi rồi, chỉ còn lại hai người ở một chỗ.
Một người coi lễ giáo phong kiến như cặn bã, một người ý chí bằng phẳng không lệch tâm.
“Không ngờ chủ nhân của ta lại là nữ tử đúng không?” Hôm nay tinh thần của Mặc Tử không tệ, nói một hồi vẫn chưa thấy mệt.
“Là không ngờ, có điều cũng không có gì. Nữ tử cũng được, nam tử cũng được, lấy trí tuệ của Mặc Tử cô nương, đều có thể lợi dụng triệu để.” Một câu, định vị chuẩn xác.
“Ta ở trước mặt tiên sinh không chỗ nào che giấu, tiên sinh không khỏi quá lợi hại rồi. Trên đời này, đại khái không ai dám nói dối trước tiên sinh.” Thổi phồng hơi quá, nhưng cũng không kém nhiều.
“Ta không lợi hại như vậy.” Không còn tự xưng Nguyên mỗ nữa, sau đó chuyển đề tài, “Ngươi có đói bụng không?”
Lại hỏi nàng có đói bụng không? Đây là muốn thảo luận tới vấn đề ân tình sao.
Mặc Tử đã có dự định: “Ta đói, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”
Nguyên Trừng gọi Lạc Anh và Minh Niên, dặn hai người chuẩn bị thức ăn, sau đó vén áo bào đen, ngồi xuống bàn tròn.
“Mặc Tử vốn không muốn nhận tiên sinh, có điều nếu như tiên sinh đã nhớ thương nhân tình này như vậy, cũng khiến ta ngượng ngùng không để tiên sinh trả.” Ngủ đủ, tinh thần không tệ, đầu nàng phải hoặt động trở lại.
Nguyên Trừng ồ một tiếng, “Xin cô nương giáo cho?”
“Ngày đó, rõ ràng Mặc Tử mặc một thân nam trang, tiên sinh lại mở miệng gọi ta là Mặc Tử cô nương, đây là vì sao?” Lấy tâm kế của Nguyên Trừng, nên gọi nàng là Mặc ca mới đúng, không phải nàng không nhận, hắn cũng sẽ làm bộ không nhận sao?
Nguyên Trừng đột nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn dần dần chiếu đến trước giường Mặc Tử.
“Nếu như tiên sinh không muốn nhận ta, mà gọi ta là Mặc ca, như vậy tuy rằng ta cầu cứu tiên sinh, nhưng chưa từng thừa nhận mình có hai thân phận. Tiên sinh nay cứu, cũng chỉ là Mặc ca mà thôi, không phải Mặc Tử.” Mặc Tử nhìn Nguyên Trừng đến gần, mắt mị môi câu, nàng nói đúng rồi? Hắn thay đổi xưng hô, chẳng khác nào muốn nàng thừa nhận Mặc ca chính là Mặc Tử.
Nguyên Trừng cúi người xuống, giương mắt, đối diện nhìn thẳng Mặc Tử. Mắt mông lung như sương mờ, khiến người ta không nhìn thấy đáy.
“Mặc Tử cô nương, ngươi sai lầm rồi. Nguyên Trừng là người giữ chữ tín. Ngày ấy, ta gọi là ngươi Mặc Tử cô nương, nếu như ngươi không nói cứu Mặc ca, như vậy hôm nay, Mặc ca đã là người chết.” Hắn chẳng qua chỉ là thiết kế khéo léo, khiến cho khả năng bội tín của mình biến thành số không mà thôi.
Nhưng nói như vậy, không nói cũng thế, hắn vẫn giật mình vì bị Mặc Tử phát hiện.