Bóng câu qua khe cửa, chớp mắt đã tới mùng sáu tháng bảy, ngày mai là sinh thần của lão Vương phi, bởi vì đại thọ, lại là ngày thất tịch, cửa ba viện trong Kính Vương phủ đều được mở rộng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, sắc màu rực rỡ, ngoại trừ ca cơ tự nuôi trong phủ, còn mời thêm một gánh hát nổi tiếng của Kinh thành đến biểu diễn. Đại phòng mời đến là một gánh xiếc mua vui, mà nghe nói Tam phòng bên kia còn thuê được một đội ca cơ của Vô Ưu các, khiến cho không ít người mỏi mắt mong chờ. Ngày thường trong phủ quy củ nghiêm ngặt, ba ngày này lại khá là rộng rãi với nhóm người hầu, cho phép bọn họ cùng chung vui với chủ nhân.
Hạng mục vui chơi có rất nhiều, ba viện không thể đi dạo hết trong một ngày, nhưng Tam nãi nãi vừa vào phủ không bao lâu lại thu xếp rất thỏa đáng, trước cửa các viện dán một tờ giấy liệt kê các tiết mục biểu diễn, bên trên bao gồm nội dung, thời gian và địa điểm, chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu ngay. Nghe nói lần chúc thọ này của Kính Vương phủ chuyện lớn bé nào đều qua tay Tam nãi nãi, cẩn thận như lão Vương phi cũng không chỉ ra được chút sai sót nào. Khiến danh tiếng của Tam nãi nãi càng thêm vang dội.
Chẳng thế mà sáng sớm Tiêu Tam đến chỗ tổ mẫu thỉnh an lại được khen ngợi một hồi.
Từ khi Cầu Tam nương vào phủ, Tiêu Tam thường được khen. Lần đầu tiên còn không có cảm giác gì, lần thứ hai thì à à, lần thứ ba đã cảm thấy kiêu ngạo vì “công lao cũng có một nửa của ta”.
Nhưng hôm nay, bởi vì trong lòng vẫn còn tức giận, không nhịn được mà nói: “Những chuyện thế này, chỉ cần là vợ hiền đều có thể làm tốt. Tổ mẫu đừng khen nàng nữa. Lại khen nàng sẽ —— “
Hôm nay Vương phi cũng đến chỗ bà bà dùng cơm, nghe con trai nói như vậy, nhíu mày hỏi: “Nó sẽ thế nào?”
Tiêu Tam còn hiểu không thể nói xấu nàng dâu trước mặt mẫu thân và tổ mẫu, vội vàng sửa miệng, “Nàng tuổi không lớn, khen nhiều lại không nhịn được mà kiêu ngạo.”
Lão Vương phi cười híp mắt: “Thôi thôi, nói càn nói bậy. Tính tình Tam nương hiền hòa chín chắn sao có thể vì thế mà kiêu ngạo? Thằng nhóc này đừng thấy chúng ta thương nó hơn thương ngươi mà không ăn được nho thì nói nho còn xanh.”
Tiêu Tam nghĩ, hắn cũng không phải không ăn được mà nói còn xanh. Càng chung sống lâu với Tam nương, hắn cảm thấy nàng không giống những nữ tử khác. Cùng hắn chơi cờ đánh đàn, cùng hắn viết chữ vẽ tranh, lại thích đọc các loại sách, cho dù là bạn tốt tri giao cũng chưa từng hợp ý như vậy. Nhưng nói là một thê tử toàn vẹn lại không phải. Vừa đề cập đến chuyện tình cảm, tính tình của nàng thật sự có thể khiến hắn tức chết. Cho dù là hắn ám chỉ hay nói rõ, nàng đều không phản ứng chút nào. Mà một khi Kim Ti xuất hiện, rõ ràng nàng lại chỉ sợ tránh hắn không kịp.
Được rồi, hắn thừa nhận, không có hứng thú đối với hai thê tử lúc trước, cho dù trong viện có náo loạn thế nào hắn cũng chỉ lạnh mặt nhìn. Nhưng Tam nương này, không biết là nàng thông minh hay là hắn thất bại, chẳng những không thèm náo loạn, còn luôn đẩy hắn về chỗ Kim Ti, chỉ chưa đến mức nói thẳng làm tiểu thiếp không dễ dàng, hắn phải chăm sóc nhiều hơn.
Tiêu Tam xưa nay được nữ nhân nâng lên cao, gặp phải người như Cầu Tam, đột nhiên không biết phải làm sao.
Một bàn ba người đang dùng bữa, đột nhiên có nha đầu tiến vào báo, “Không ổn, không ổn.”
Trong nhà giàu kiêng kị nhất là ngày lành nói chuyện không ổn, lão bà tử ở một bên vội mắng: “Ngày lành, không có gì không ổn, mọi thứ đều tốt đẹp.”
Nha đầu thông minh, vội vàng dập đầu, “Vâng, vâng. Tam nãi nãi sáng nay không khỏe, đã đi mời đại phu, nô tì vội tới báo lão phu nhân và nương nương.”
Tiêu Tam nghe thế, lập tức đứng lên, khiến ghế dựa đổ về đằng sau, vội hỏi: “Bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Nàng mới lên kinh thành bao nhiều ngày, có biết nên gọi đại phu nào không? Đừng mời lang băm đến.”
Lão Vương phi và Vương phi liếc mắt nhìn nhau, bệnh này của Tam nương cũng không phải chuyện xấu, khiến Tiêu Tam bận tâm ròi.
Nha đầu chẳng qua chỉ tới truyền lời, nào biết trả lời vấn đề của Tiêu Tam, đột nhiên không biết nói gì.
Tiêu Tam nhấc chân bước đi: “Tổ mẫu, mẫu thân, con đi xem một chút.”
Lão Vương phi gọi hắn lại: “Cùng đi, ngươi cũng không phải đại phu, vội cũng đâu có ích gì.”
“Con bước chân nhanh hơn nên đi trước, hai người cứ từ từ đến.” Tiêu Tam không kịp chờ, khi nói chuyện đã vén mành đi ra bên ngoài.
Vương phi có chút lo lắng, “Tam nương không phải là mệt quá thành bệnh chứ? Hôm qua còn nói nói cười cười, sao hôm nay đã không khỏe rồi?”
Ngược lại, Lão Vương phi cũng không lo lắng, “Con nghĩ thử xem, không khỏe có khi lại là chuyện tốt, chưa biết chừng là có tin vui.”
Vương phi lập tức hiểu ý tứ của bà bà, ôi chao một tiếng: “Con thật sự là lo lắng mà hồ đồ, lại không nghĩ đến khả năng kia. Mà tính ra chưa biết chừng có khả năng đó thật.”
Hai người nói nói cười cười khoan thai đi chậm, một đám nha hoàn bà bà theo ở phía sau, đội ngũ mênh mông đi về phía Mặc Tri cư.
Lại nói đến Tiêu Tam, vừa vào trong phòng, nhìn thấy Mặc Tử đang buông rèm cửa, vội hỏi: “Nãi nãi nhà ngươi thế nào rồi? Đến tột cùng là tại sao không khỏe? Bệnh có nặng hay không? Đại phu tới chưa?” Hỏi xong một chuỗi vấn đề không đợi trả lời đã cất bước muốn vào buồng trong.
Mặc Tử duỗi tay ngăn cản: “Cô gia, nãi nãi đang nằm, cả người nóng ran, từ khi tỉnh lại không rời giường được, đã kêu tiểu nha đầu đến mời đại phu ở Noãn Xuân đường.” Sau khi đáp lại những vấn đề của Tiêu Tam, còn nói thêm: “Cô gia, nãi nãi đã dặn dò, ai cũng không được vào.”
Tiêu Tam sửng sốt, cũng không nể mặt: “Vì sao không cho vào? Chẳng lẽ vẫn còn cáu kỉnh với ta?”
“Cô gia, nãi nãi nói ai cũng không được vào, không phải chỉ riêng cô gia không cho vào.” Nghe cẩn thận đi.
Tiêu Tam lại hỏi vì sao.
“Bệnh của nãi nãi có chút khó nhìn, sợ nhiễm sang người khác, ngoại trừ vài nha đầu chúng ta, không chịu gặp ai cả, chờ đại phu đến rồi lại nói.” Mặc Tử mời Tiêu Tam ra bên ngoài, “Cô gia, vẫn nên sang ngồi ở phòng bên. Nhỡ đâu ngài cũng bị bệnh, chúng ta biết ăn nói thế nào với lão phu nhân và nương nương?”
Tiêu Tam nói tiếng không đi, lần đầu tiên phất tay áo giận dữ với Mặc Tử, “Gia mà các ngươi cũng có thể sai bảo sao, gia càng muốn đi vào, xem ai dám ngăn cản ta đánh chết kẻ đó.”
“Tiêu Vịnh, là ta dặn dò, ngươi nổi giận cái gì với nha đầu của ta.” Giọng nói của Cầu Tam nương truyền ra, yếu ớt lại có chút tức giận, “Nếu ngươi nhất định muốn vào, ta sẽ ——” Thở phì phò.
Tiêu Tam nghe thấy Cầu Tam nương mở miệng, chỉ lo lắng nàng bệnh thế nào, làm sao dám lớn tiếng nữa, dịu giọng tiến đến bên cạnh rèm cửa nói, “Nàng đừng tức giận, ta chỉ nói như vậy thôi, sao có thể thật sự đánh người được? Không vào thì không vào, nhưng cũng không sang phòng bên cạnh, ngồi ở chỗ này, có được hay không?”
Không đáp lại, chính là đồng ý.
Tiêu Tam kéo ghế dựa ngồi ở bên ngoài mành, hỏi Mặc Tử: “Ai ở bên trong hầu hạ nãi nãi?”
“Bạch Hà và Tiểu Y.” Mặc Tử cúi đầu, rót cho Tiêu Tam chén trà.
Tiêu Tam xua tay không cần, rồi lại cảm thấy không ngồi yên được, “Không phải đã đi mời đại phu sao? Chẳng lẽ là lên trên núi mời? Sao người còn chưa tới?”
Lục Cúc vừa bước vào nghe một câu như thế, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Mặc Tử trừng mắt một cái, mới nhịn xuống, nghiêm trang trả lời, “Cô gia, Vương phủ lớn như vậy, lúc này có lẽ mới ra khỏi cổng thôi.”
“Bệnh này như thế nào? Hôm qua không phải còn rất khỏe sao?” Hắn không đến, không có nghĩa là hắn không quan tâm.
Mặc Tử không mở miệng, Lục Cúc cũng không nói gì, liếc mắt nhìn nhau.
Tiêu Tam cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghĩ đến khả năng có lẽ là trong viện bắt đầu rối loạn, chẳng qua lần này là bên kia ra tay trước. Hắn đột nhiên nhíu mày, giọng nói vô cùng khó chịu: “Các ngươi thường ngày luôn đi theo bên cạnh nãi nãi, vậy mà mắt để trang trí sao?”
Mặc Tử chẳng hề thay đổi vẻ mặt, nhìn chén trà trong tay, nói: “Có vài chuyện không phải dùng mắt có thể nhìn ra.”
Tiêu Tam nghẹn họng.
Chợt nghe nha hoàn ở bên ngoài thông báo, lão phu nhân và Vương phi nương nương đến.
Cầu Tam nương ở trong phòng dặn dò Mặc Tử khuyên trưởng bối trở về, chờ đại phu xem bệnh xong rồi nói sau.
Tiêu Tam lập tức ngăn cản Mặc Tử, nói để hắn đi khuyên, ra đến bên ngoài gặp tổ mẫu và mẫu thân, chỉ có thể nói là đột nhiên mắc phong hàn, cần tránh quấy nhiễu. Có điều hắn cũng không khuyên được người trở về, hai vị kia ngồi trong phòng bên cạnh chờ chốc lát. Đương nhiên, cũng kéo Tiêu Vịnh theo.
Mặc Tử dặn Lục Cúc canh giữ bên ngoài, đi vào trong buồng thấy Cầu Tam nương vẻ mặt hồng hào đang dựa vào đệm mềm ăn quà vặt: “Nãi nãi không sợ cô gia cố ý xông vào sao.”
Cầu Tam nương chỉ chỉ Tiểu Y: “Nếu hắn dám vào, ta sẽ bảo Tiểu Y đánh ngất hắn.”
Có lẽ chỉ những chuyện liên quan đến Tiêu Tam mới khiến Cầu Tam nương thể hiện vẻ đáng yêu của nữ nhi như thế. Mặc Tử cũng là bởi vì để ý đến chuyện này, mới tốt bụng nhắc nhở Tiêu Tam vài câu.
Bạch Hà cầm túi nước bằng da, đặt ở trên tay Cầu Tam nương, lại đắp lên trán.
Đây là chủ ý của Mặc Tử, bên trong đựng nước ấm, giả bộ phát sốt.
Một lát sau, tính toán thời gian có lẽ đại phu sắp tới, Mặc Tử bảo Cầu Tam nương xuống giường, thực hiện gần một trăm động tác nhảy dây, đây là vì làm cho đại phu tưởng nhầm.
Lục Cúc bên ngoài phòng cất tiếng nói, đại phu đến.
Mặc Tử và Bạch Hà vội vàng buông màn gấm, Tiểu Y thì tránh ở trong giường, khi cần thì làm cho mạch đập loạn, rồi mới để đại phu tiến vào.
Đại phu của Noãn Xuân đường rất có danh tiếng, nhưng cho dù có danh tiếng, gặp phải cao thủ như Mặc Tử, cũng không nhìn ra sơ hở. Cảm thấy khi thì mạch tượng hỗn loạn, khi lại đập ổn định, rồi lại đột nhiên suy yếu. Nhìn trên cổ tay có nốt đỏ, lại bị Mặc Tử ở một bên không ngừng miêu tả đổ mồ hôi lạnh, khiến cho hồ đồ, cuối cùng đồng ý với cách nói của Mặc Tử.
Đến khi quay ra bẩm báo với đám người Tiêu Tam và Vương phi, nói là bị nhiễm phong hàn, bệnh nặng, cần ở riêng.
Ở riêng, chính là có thể sẽ lây bệnh cho người khác, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, cần tìm nơi yên lặng tĩnh dưỡng trị bệnh là được.
Lão Vương phi và Vương phi vốn tưởng rằng Cầu Tam nương có tin vui, không ngờ lại là bệnh nặng nguy hiểm như vậy, đau lòng lại lo lắng. Hi vọng Cầu Tam nương bình an vô sự, nhưng sợ nói ra cần ở riêng khiến nàng thương tâm.
Tiêu Tam kiên quyết không đồng ý ở riêng, chỉ nói đóng cửa Vịnh cổ trai là được.
Lúc này Bạch Hà đi ra, dập đầu với lão phu nhân và Vương phi, chuyển đạt ý của Cầu Tam nương, “Nãi nãi nói không thể phiền hà đến người trong phủ, nguyện ý đi ra ngoài ở riêng, dùng căn nhà ở bên ngoài của chính mình, có vườn hoa sân rộng, thích hợp dưỡng bệnh. Nếu như lão phu nhân và nương nương có lo lắng, mỗi ngày sẽ sai người về phủ báo bình an.”
Lão Vương phi không để ý sự phản đối của Tiêu Tam, cuối cùng vẫn đồng ý, dặn dò nhất định phải báo tin hằng ngày.
Vương phi chảy nước mắt, dặn đi dặn lại Bạch Hà phải cẩn thận chăm sóc.
Sau một hồi ồn ào, vừa đấm vừa xoa kéo Tiêu Tam vẫn không cam lòng rời đi.
Ngày đó, Cầu Tam nương dẫn theo sáu nha hoàn, thu thập hành trang đơn giản, ra khỏi phủ.
Có người vui sướng khi người khác gặp họa, cho rằng từ nay về sau Cầu Tam nương sẽ không trở lại nữa.
Mà kẻ bụng dạ khó lường, nghĩ đến mưu kế của mình có tác dụng, trước khi Tiêu Tam động tâm với Cầu Tam nương, thành công chia rẽ hai người, tất cả sẽ trở lại như lúc trước.
Lại không biết, cho dù trở lại hay không trở lại, đối với Mặc Tử và Cầu Tam nương mà nói, chẳng qua chỉ là một trò cười.