Chưởng Sự

Chương 172

Hôm nay ở Vọng Thu lâu có một vở kịch sắp xếp dành riêng cho Hoắc Bát, mà ba người chủ mưu đang tụ hội ở chỗ này, chờ xem kết quả.

“Mai Sơn, mọi chuyện thế nào rồi?” Từ Cửu đương nhiên là người chú ý kết quả nhất.

Mặc Tử có thói quen quan sát trước, rất nhanh đã phát hiện sắc mặt Mai Sơn không tốt lắm, trán ướt mồ hôi, bước chân lảo đảo. Chẳng lẽ kế này không thành, hoặc là xảy ra điều gì ngoài ý muốn?

“Cửu… Cửu gia, Bát gia…” Giống như bị kinh sợ, môi Mai Sơn khẽ run.

Đến lúc này cho dù là Từ Cửu cũng cảm thấy không ổn, quát một tiếng, “Nói mau, lão Bát làm sao vậy?”

“Bát gia treo rồi.” Rốt cục, Mai Sơn đứng không nổi, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

Mặc Tử tất nhiên hiểu ý tứ của những lời này, nàng cũng không ngồi được nữa, đứng dậy, không nhịn được hỏi, “Hoắc lão bát chết rồi?”

“Khốn nạn.” Từ Cửu xốc bàn tiệc trước mặt, chén bàn đĩa rượu, lật ngã tại chỗ: “Chúng ta bày ra mỹ nhân kế, không phải đoạt mạng kế, cho dù là quan, cũng không thể lập tức hành quyết như thế.”

“Không phải người của quan phủ, mà là người hầu cận của Tiểu Quận Vương Võ Liên Kỳ phủ Lễ Vương.” Mai Sơn được Mặc Tử và Sầm Nhị sắp xếp sớm tiến vào Vọng Thu lâu, nhỡ đâu có chuyện gì, có thể tùy cơ ứng biến.

“Sao Võ Liên Kỳ cũng đi cùng?” Từ Cửu sửng sốt.

“Chẳng những Võ Liên Kỳ, còn có muội muội ruột của hắn là Thanh Trì quận chúa Võ U Yến, hai huynh muội bọn họ theo Thiền Nương cùng tới. Vốn ta nghĩ chuyện ngày hôm nay không thành rồi, nào biết khi Thiền Nương và quận chúa đi tới Vân Ca đài, vẫn đụng phải Bát gia. Thanh Trì quận chúa quốc sắc thiên hạ, Bát gia nhìn thấy sao có thể buông tha? Nói vài câu xằng bậy không đủ còn động tay động chân với Thanh Trì quận chúa. Thanh Trì quận chúa lập tức gọi người, Võ Liên Kỳ dẫn người tới, dưới cơn giận dữ nói ra thân phận của bọn họ. Sau khi Bát gia biết, cầu xin tha thứ cũng đã chậm, ra sức liều mạng muốn chạy trốn trước rồi tính sau. Người hầu cận bên cạnh Võ Liên Kỳ đều là cao thủ, nhân số lại nhiều, không liên thủ đánh giết Bát gia mà ngay cả tâm phúc cũng toàn bộ chém sạch.” Mai Sơn một hơi nói xong.

Hai mắt Từ Cửu trừng lớn, thân thể lắc lư, suy sụp ngồi xuống ghế, lắp bắp nói, “Sao có thể như thế?”

Ý định ban đầu của hắn chỉ là muốn Hoắc Bát đắc tội quan lớn, rơi vào sổ đen của quan phủ, mất đi tư cách tranh vị trí Bang chủ mà thôi. Nhưng hắn không ngờ một hồi mỹ nhân kế lợi dụng sự háo sắc của Hoắc Bát, lại khiến Hoắc Bát đánh mất tính mạng. Hoắc Bát hiển nhiên không phải người tốt, nhưng rốt cuộc hai huynh đệ bọn họ cùng nhau phấn đấu nhiều năm, hắn không ngoan độc đến mức muốn mạng Hoắc Bát, nếu không cũng sẽ không chậm chạp quyết định.

“Cửu gia, xin nén bi thương. Hoắc Bát là con nuôi lão bang chủ, người đầu bạc tiễn người đầu xanh vốn là việc thương tâm nhất, huống chi lão bang chủ đã bệnh nặng nhiều ngày. Hiện tại việc cần thiết nhất là phải nhanh trở lại trong bang duy trì đại cục.” Nguyên Trừng vẫn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt không thay đổi.

Mặc Tử híp híp hai mắt.

“Đúng vậy, Cửu gia. Hiện tại có thể dẫn dắt bang chúng chỉ còn ngài. Ngài mau trở về, tránh những người khác quá mức xúc động mà tìm Lễ Vương phủ gây phiền toái, tạo thành đại họa.” Báo bang thiếu đầu nào, nhưng không thiếu nhất là nghĩa khí khi xúc động. Hoắc Bát bình thường thật ra rất biết thu mua lòng người, cho dù mất tính mạng có chút xứng đáng, nhưng khó đảm bảo không có bang chúng thay hắn báo thù.

Từ Cửu lại lần nữa đứng lên, vẻ mặt đau buồn trở nên kiên nghị, vén bào muốn bước đi, vẫn không quên chắp tay với Nguyên Trừng và Mặc Tử: “Hai vị, Từ Cửu đi trước xử lý việc này, ngày khác bàn lại.”

Mai Sơn đứng lên, vài chào Nguyên Trừng, sau đó cũng vội vã theo sau Từ Cửu.

Đợi Từ Cửu đi rồi, Mặc Tử chậm rãi khoanh chân mà ngồi, nhìn Nguyên Trừng.

Người sau cười nhìn lại nàng, “Mặc ca có chuyện mời nói.”

Mặc Tử quả thật có chuyện muốn hỏi, “Từ Cửu nói, chuyện Thiền Nương tới Vọng Thu lâu là một tay ngươi sắp xếp, quan hệ giữa ngươi và Thiền Nương là —— “

“Có quen biết.” Hai chữ.

Mặc Tử bĩu môi, hắn quen biết thật đúng là nhiều, Lô Mãn của Chinh bang, còn có tiểu thiếp Lễ Vương. Kim Ngân kia, hơn nửa cũng có quen biết.

“Thiền Nương có biết nhân vật nàng phải sắm vai hay không?” Bị Hoắc Bát đùa giỡn, trở về khóc lóc với Lễ Vương.

“Tất nhiên.” Lại là hai chữ.

“Nếu nàng biết sẽ xảy ra chuyện gì, vì sao còn dẫn theo quận chúa tới, cũng không thông báo với ngươi kế hoạch có thay đổi? Nếu như nói với chúng ta, hôm nay Hoắc Bát sẽ không phải chết.” Mặc Tử không ấn có tượng tốt với Hoắc Bát, nhưng nàng chịu ảnh hưởng của xã hội pháp chế, cảm thấy đấu đá riêng tư đến chết là hành vi quá khích.

“Tất cả theo kế hoạch tiến hành, đâu ra biến cố?” Hai con ngươi Nguyên Trừng sâu như nửa đêm.

Mặc Tử kẽ run cổ tay, rượu hắt ướt mặt bàn đỏ sậm: “Nguyên Trừng, mỹ nhân trong kế này từ đầu đã là quận chúa?”

“Thiền Nương chẳng qua chỉ là một cơ thiếp bé nhỏ, cho dù Lễ Vương có sủng ái nàng, vì nàng đắc tội bang phái giang hồ cũng phải cân nhắc. Nhưng Võ U Yến thì khác, thân phận quận chúa cao quý, lại được phụ huynh yêu thương. Nếu như Hoắc Bát có mắt không tròng làm càn trước mặt nàng, vậy mạng của hắn cũng chỉ đến thế thôi, chẳng thể trách người ngoài.” Không sai, Thiền Nương cũng chỉ đóng vai trò giật dây.

“Nếu kế hoạch lần này không thành, tiếp theo bày cục khác, tóm lại Hoắc Bát cần phải chết?” Lúc này Mặc Tử mới hiểu được, ý nghĩ của Nguyên Trừng và Từ Cửu vốn không phải là một.

“Mặc ca cho rằng Hoắc Bát ngốc như vậy? Lần này không thành, người chết chính là Từ Cửu. Xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, ngươi chết ta sống, mà Từ Cửu để lại tính mạng Hoắc Bát, ngày khác chắc chắn sẽ thành đại họa, đến lúc đó ngươi ta đều bị liên lụy.” Nguyên Trừng nhìn xa hơn Từ Cửu, cũng nhẫn tâm hơn.

“Ngươi sợ Từ Cửu không đồng ý, ngay cả hắn cũng gạt. Mai Sơn lại biết chuyện mà cảm kích.” Mặc Tử có thể nhìn ra Mai Sơn lúc gần đi cảm kích vái chào Nguyên Trừng, “Người này trung thành với Từ Cửu, sau này nói chân tướng với Từ Cửu, Nguyên Trừng ngươi không sợ Từ Cửu trở mặt sao?”

Nguyên Trừng ha ha cười, “Mặc ca, Từ Cửu là người nghĩa khí, không muốn nhìn huynh đệ chết, nhưng ngươi chớ quên, hắn cũng có dã tâm. Giờ phút này, hắn vì huynh đệ chết mà đau buồn, ngày sau hắn trở thành bang chủ Báo bang, cho dù biết chân tướng, chẳng lẽ có thể ở trước mặt mọi người thừa nhận hắn từng tính kế huynh đệ mình hay sao. Hơn nữa, cho dù Từ Cửu trở mặt với ta, vì sao ta phải sợ? Ta và hắn trước kia không nhận thức, hắn đưa ta lễ vật, ta đáp ứng hắn sở cầu, giúp hắn một lần thôi. Hắn cũng chưa nói phải đảm bảo tính mệnh Hoắc Bát, Hoắc Bát chết cũng được sống cũng thế, tóm lại vị trí bang chủ Báo bang đã là vật trong bàn tay hắn, mục đích đạt thành.”

“Mai Sơn…” Mặc Tử đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng, “Chẳng lẽ cũng có quen biết với ngươi?” Cho nên, hắn mới có thể  dễ dàng liên lạc với Từ Cửu.

“Mặc ca thật sự là quá coi trọng ta.” Nguyên Trừng cười lắc đầu, “Mai Sơn và Từ Cửu đều cùng ta gặp mặt lần đầu tiên. Có điều Mai Sơn dù sao cũng là mưu sĩ, nghĩ chu đáo hơn Từ Cửu. Hắn lén gặp riêng ta, muốn nhổ cỏ tận gốc với Hoắc Bát.”

“Hai người các ngươi ăn nhịp với nhau, mỹ nhân kế tiễn người lên hoàng tuyền. Chỉ có Từ Cửu tưởng rằng kế này để làm giảm nhuệ khí của Hoắc Bát, cũng không muốn huynh đệ tương tàn.” Mặc Tử cảm thấy sau cổ gió thổi lạnh, có phải nàng quá ngây thơ hay không, tự nguyện làm bạn với Nguyên Trừng? Ở cùng với hắn, có loại cảm giác —— tính mạng của mình mới đáng quý trọng, mạng người khác không đáng giá.

“Mặc ca, không muốn tính mạng của đối phương cũng chưa chắc không phải tương tàn. Từ khi Từ Cửu đồng ý với biện pháp của ngươi, dùng nữ nhân dụ Hoắc Bát mắc câu, hắn đã không trốn thoát khỏi hai chữ tương tàn. Đã có ý định, thì cần phải nhẫn tâm, bằng không sẽ hại ngược mình, còn mang ác danh bụng dạ khó lường.” Nguyên Trừng đến gần, khom người rót một ly rượu cho Mặc Tử, tự tay đưa cho nàng.

“Năm mươi bước cười một trăm bước?” Ai cũng đang tính kế Hoắc Bát, chẳng qua có nặng có nhẹ mà thôi.

Mặc Tử hai tay nâng rượu, “Nguyên Trừng, ngươi đây là muốn dùng rượu bồi tội sao?” Nàng cũng là người bị giấu diếm.

“Vì tương lai sau này hai ta ngồi chung một cái thuyền, kính Mặc ca một chén rượu.” Bồi tội? Nghĩ đến thật đẹp. Kéo nàng xuống nước thì đúng hơn: “Mặc ca nếu muốn mở bãi thuyền, cần ta hỗ trợ, cứ việc mở miệng.”

Mặc Tử cười đến gian trá, “Việc này chắc hẳn cần phải đưa lễ vật đến xin giúp đỡ? Nhưng mà ta rất nghèo.”

“Mặc ca cần gì so sánh mình với người ngoài? Mặc ca coi ta là bạn, ta cũng coi Mặc ca là bạn. Bạn bè giúp đỡ nhau, lễ vật đưa trước tất nhiên là không cần, sau khi chuyện này, tạ lễ là được.” Nguyên Trừng lại cười đến ôn hòa.

Mặc Tử thật sự muốn phun ngụm rượu trong miệng ra đầy mặt hắn, nhưng vì an toàn cho bản thân, lại cố gắng nuốt vào, “Ta không hiểu quy củ, xin hỏi tạ lễ này như thế nào cho phải?”

“Không có quy củ, cứ xem mức độ cảm kích của Mặc ca với ta là được. Người ta nói tâm ý, chính là ý tứ trong lòng mà thôi.” Nguyên Trừng cầm cái chén không, rót đầy, cùng Mặc Tử chạm cốc, uống một hơi cạn sạch, “Mặc ca tự mình cảm nhận là được.”

Khuôn mặt tươi cười của Mặc Tử rút gân, “Vậy ta sẽ cố gắng không phiền đến ngươi.” Nói giỡn sao, tạ lễ theo tâm ý, là bao nhiêu lượng bạc? Hắn đắt tiền như vậy.

“Mặc ca tuyệt đối không cần khách khí.” Thu hết vẻ mặt buồn cười của nàng vào đáy mắt, Nguyên Trừng lui lại, trở về chỗ ngồi.

“Không khách khí, không khách khí. Sau này chưa biết chừng còn phải nhờ đến ngươi hỗ trợ nhiều, còn sợ ngươi chê ta phiền, chúng ta từ từ sẽ đến.” Nàng tự thân chính là một phiền toái. Chuyện chế tạo thuyền được cho là sở trường của nàng, trước mắt có chút tin tưởng.

Từ từ sẽ đến sao? Nguyên Trừng nhíu mày, đây là đoán được phiền toái trong tương lai?

Minh Niên qua báo, nói xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát.

“Nghe nói mười dặm đèn sông của Minh Thiện tự nổi tiếng xa gần, là nơi náo nhiệt nhất trong dịp lễ Khất Xảo. Nếu như cảm thấy trong phủ ta buồn chán, Mặc ca lại vừa lúc rảnh rỗi, có nguyện cùng ta cộng du?” Vốn tưởng rằng chuyện thành, Từ Cửu sẽ mời khách ăn cơm. Ai ngờ, người này không có tâm trạng, đột nhiên cũng có chút rảnh rỗi.

Mặc Tử ngẫm lại, lúc này trở về có lẽ biệt viện cũng không có người. Mười dặm đèn sông nghe cũng không tệ, đi theo Nguyên Trừng hẳn là có thể chơi vui vẻ, không lo ăn uống. Nàng thân mang nam trang, lại không ngại nam nữ khác biệt, vì thế gật đầu đáp ứng.

Ra khỏi Nguyên phủ, Mặc Tử cùng Nguyên Trừng chung một chiếc xe, thấy Hoa Y dẫn một đội nhân mã, người người tinh thần cao độ.

“Đây đều là Thiên Ngưu vệ?” Hỏi rất tự nhiên.

“Ánh mắt Mặc ca thật tốt.” Đáp cũng tự nhiên.

Mặc Tử ngồi ở một bên, quang cảnh trong xe khiến nàng nhớ tới lúc trước cứu Nguyên Trừng ra khỏi thành.

“Lúc này mặc dù không còn mặc áo phạm nhân, lại không tự tại như khi mặc nó ngồi ở trên xe ta.” Mỗi lần ra ngoài, một trận người ngựa: “Có điều, đãi ngộ tốt, ngươi cũng đừng chủ quan, bí mật gì cũng giao ra, cần phải lưu lại vài thứ bảo mệnh.”

Nguyên Trừng thầm than tâm tư nàng kín đáo, trên mặt lại nhẹ như mây gió, hỏi nàng có thích đoán đố đèn hay không, có thi xem ai đoán được nhiều, thuận miệng tán gẫu chuyện phiếm.

Bóng đêm như giấy mực trải rộng, vẽ sao trời như sông, kết đai lưng ngọc thành cầu, rực rỡ một mảnh.
Bình Luận (0)
Comment