Sáng sớm hôm đó, trong Ngự Hư Quan.
Công việc hàng ngày trong núi Thanh Dương Tử cũng không quan tâm nhiều lắm, phần lớn là do Quảng Thành Tử xử lý, thỉnh thoảng cũng chỉ giảng kinh cho đệ tử nghe. Hôm nay là cuối tháng, các đệ tử sẽ phải kiểm tra đánh gia như mọi lần.
Nội dung kiểm tra là do Thanh Dương Tử ra đề.
Nửa ngày trôi qua, chàng cảm thấy không hài lòng, đại hội Thiên La mới qua đi, lẽ ra linh tu của đệ tử phải có tiến bộ hơn, nhất là đối với những đệ tử đang độ trẻ tuổi mà nói, phải có tiến bộ vượt bậc.
Nhưng vấn đề lại nằm ở đám đệ tử trẻ tuổi kia, hơn 50 - 60% đệ tử không đạt yêu cầu, từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Quảng Thành Tử đứng ở một bên, sắc mặt đã xấu đi, ánh mắt nhìn đám đệ tử không vượt qua kỳ thi kiểm tra, phạt chép lại 3 lần bài học, sau đó để đệ tử rời khỏi đây mới tự động đến trước mặt Thanh Dương Tử chịu tội, xấu hổ nói. "Đều là tại ta không dạy đệ tử tốt, khiến sư thúc thất vọng."
Mấy ngày này, đệ tử trẻ tuổi không quan tâm tu hành, ngay cả Thanh Dương Tử cũng phát hiện ra, bỗng nhiên nhớ tới con rắn tinh được sắp xếp ở trong Thiên Viện kia.
Ngày đó nghe tiếng bước chân mềm mại của nàng biến mất, mới đi chưa bao lâu trong lòng chàng đã cảm thấy hối hận, hối hận tại sao mình lại nhẹ dạ như vậy, đồng ý để nàng ở lại đây. Lời đã nói ra khỏi miệng làm sao có thể rút lại, nhìn Quảng Thành Tử đang tự trách bản thân, có hơi băn khoăn, chần chờ một lát mới nói. "Chuyện không liên quan gì tới ngươi, là lỗi của ta. Lẽ ra không nên để con rắn tinh kia ở lại đây. Nhưng...ta đã nhận lời để nàng ở đây tìm người..."
Quảng Thành Tử vô cùng ngưỡng mộ vị sư thúc này, sao có thể để sư thúc tự trách mình? Xúc động nói. "Sư thúc đừng lo lắng! Con rắn tinh kia không phải là là loại ác độc, nếu như sư tổ biết, với lòng nhân từ của sư tổ, nhất định cũng sẽ giúp nó được toại nguyện! Sư thúc cũng chỉ nghe theo lời răn dạy của sư tổ mà thôi! Sư thúc yên tâm, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ giám sát đệ tử nhiều hơn, cũng nói với chúng, những ai lười nhác, nếu không qua được kỳ kiểm tra lần sau sẽ bị trục xuất khỏi môn hạ! Thừa dịp rắn tinh kia ở đây, mượn cơ hội để rèn luyện bình tĩnh cho những đệ tử trẻ tuổi, để cho chúng hiểu ra, không phải vào tiên môn rồi là từ này có thể sống vô tư!"
Nghe Quảng Thành Tử nói vậy, Thanh Dương Tử cũng cảm thấy có lý, cảm giác áy náy quanh quẩn trong lòng chàng cũng dần mất đi, suy nghĩ một lát rồi nói. "Cũng được, Hồng Quân đạo môn ta mặc dù không ngăn cản đệ tử lấy vợ sinh con, nhưng bây giờ đang ở sơn môn, phải học được bình tĩnh, tịnh tâm giống người xuất gia. Mượn cơ hội này để các đệ tử tu tâm cũng được."
"Cảm ơn sư thúc đã chỉ bảo!"
Quảng Thành Tử nhận nhiệm vụ, vội vã rời đi.
Thanh Dương Tử đứng ở đó một lát, đang muốn quay về Luyện Tâm đ*o Xá để tu khí, tiểu đồng Thính Phong lại tới nói Thái tử Kim Long Vân Biểu muốn gặp mình.
Tối hôm đó gặp chuyện không may, ngày hôm sau Vân Biểu tỉnh lại, đối mặt với sự tra hỏi của Lý Thông Thiên, ấp a ấp úng, thừa nhận chuyện mình làm, nhưng khi bị hỏi đến kiếm khí đánh hắn ta hộc máu, hắn ta cũng không biết nhưng lại nói chắc chắn không liên qua tới yêu tinh kia. Lý Thông Thiên tức giận, bỏ hắn ta ở lại, một mình đi về. Hắn cũng không quan tâm, dứt khoát nằm ở đây dưỡng thương, ngày qua ngày lại ở lì ở đây, mấy ngày nay trong núi chỉ có cơm rau dưa không có thịt rượu, tiểu đồng hầu hạ mình cũng không chu đáo.
Ở đây là Hồng Quân tiên môn, không cần nhìn sắc mặt Thiên Đình mà sống, Thính Phong bị phái tới hầu hạ Thái tử Kim Long, nghe danh xấu của hắn ta quá nhiều, thế nên cũng chẳng ưa gì cái vị Thái tử Kim Long này.
Thính Phong bĩu môi, hầm hừ nói. "Hắn ta không biết xấu hổ, muốn Chu Chu tới hầu hạ hắn, nói cái gì mà lấy công chuộc tội! Thượng Quân, người nhanh đuổi hắn đi đi! Hắn ở trong núi, ai cũng sống không yên ổn!"
Chân mày Thanh Dương Tử hơi nhíu lại, lập tức để Thính Phong dẫn mình tới. Một lát xong, bên ngoài truyền tới một tiếng bước chân nhanh nhẹn, Vân Biểu hấp tấp, nhảy một cước về phía Thanh Dương Tử, cúi đầu cung kính chào. "Vân Biểu bái kiến tiểu sư thúc! Tiểu sư thúc tử khí đông lai [1], dữ thiên đồng thọ [2]"
[1] Tử khí đông lai: khí tía từ phương Đông đến. Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn. [2] Dữ thiên đồng thọ: Thọ cùng trời đất Thanh Dương Tử khẽ gật đầu. "Vết thương của ngươi sao rồi?"
Vân Biểu sờ ngực. "Ổn rồi."
Hắn ta liếc nhìn Thính Phong đang đứng nhăn mũi nhíu mi ở bên cạnh, cũng không ngại ngùng nữa. "Tiểu sư thúc, lúc đầu ta đã muốn về, chỉ là có một chuyện, xin sư thúc giúp đỡ, nếu không giúp ta, thật sự ta không về được."
Thanh Dương Tử nhìn về phía hắn ta.
Vân Biểu đi tới phía trước một bước, lại gần rồi thấp giọng nói. "Ta chính là người yêu kiếp trước mà Chu Chu đang tìm kiếm."
Hắn ta vừa nói xong, Thính Phong đã lớn tiếng ho khan, Thanh Dương Tử cũng ngẩn ra, ánh mắt hơi động nhưng không lên tiếng, cứ nhìn Vân Biểu chằm chằm.
Vân Biểu thở dài. "Tiểu sư thúc, ngươi không biết đâu, ta gặp Chu Chu lần đầu tiên là ở trong một hồ nước, cảm thấy nàng rất quen mắt, thế nên không biết phải trái, thất lễ với nàng, khiến nàng ghét ta. Đêm hôm đó, ta không nén nổi tình cảm của mình, chỉ muốn cho nàng sống sung sướng, thế nhưng hành động thô lỗ nên dọa nàng sợ, chọc nàng giận. Tuy ta vì nàng nên mới bị thương, suýt chút nữa mất mạng, còn bị sư phụ mắng, nhưng ta không trách nàng, ta còn bảo vệ nàng trước mặt sư phụ. Tối hôm qua khi ta ngủ, Nguyệt Lão bước vào trong mộng của ta, trong tay cầm một sợi chỉ đỏ, một đầu là ta, một đầu là nàng, nói ta và nàng có duyên từ kiếp trước, đời này gặp nhau rồi sẽ trọn đời bên nhau. Sau khi ta tỉnh lại, nhớ tới chuyện mình nghe được mấy hôm trước, nói Chu Chu tới đây là muốn tìm người yêu kiếp trước của nàng, chuyện này khớp với giấc mộng của ta. Người yêu kiếp trước của nàng là ta."
Thính Phong nghe xong tức giận giậm chân. "Không biết xấu hổ! Nói bậy! Sao ngươi có thể là người mà nàng muốn tìm chứ! Nếu ngươi là người đó, nàng đã sớm nhận ra rồi!"
Vân Biểu cũng không tức giận, cười hì hì với y. "Tiểu đồng, đừng nói năng lung tung! Nàng không nhận ra ta cũng có lý do cả thôi. Nếu ngươi không tin thì tự đi hỏi Nguyệt Lão đi, rốt cuộc có phải sự thật hay không?"
Khuôn mặt Thính Phong đỏ bừng lên. "Ai mà không biết ngươi ăn ngang nói ngược, hống hách trên Thiên Đình? Nếu như ngươi yêu cầu, sao Nguyệt Lão dám trái ý?"
"Tiểu đồng này, sao lại nói hươu nói vượn, xúi bậy người ta! Chu Chu nghe ngươi nói xong nên mới không gặp ta có phải không?"
Vân Biểu nhìn Thanh Dương Tử vẫn chưa mở miệng, lộ ra nụ cười. "Tiểu sư thúc, ta thực sự rất thích nàng! Nếu nàng bằng lòng tha thứ cho ta, ta sẽ nối lại duyên với nàng, buông bỏ tất cả! Ta mang nàng lên trời, giúp nàng tu tiên! Ta sẽ một lòng một dạ đối xử tốt lới nàng! Tiểu sư thúc, thúc giúp ta đi."
Thanh Dương Tử khẽ nhíu mày. "Ngươi biết sai là tốt rồi. Muốn nàng tha thứ thì phải tự tìm nàng nhận lỗi, sao ta giúp được?"
Vân Biểu lộ ra vẻ ảo não. "Nàng không muốn gặp ta, mấy ngày ta ngay cả bóng dáng nàng ta còn chưa thấy. Tiểu sư thúc, thúc là giáo trưởng, nàng sẽ nghe lời ngươi, xin thúc nói giúp ta đi, nói ta đã buông bỏ tất cả, nói với nàng ta là người nàng muốn tìm, không tin thì đi với ta vài ngày rồi sẽ biết."
Hai mắt hắn ta nhìn Thanh Dương Tử với vẻ ngóng trông.
Thanh Dương Tử chậm rãi nói. "Nếu gặp được nàng, ta sẽ nhắn giúp ngươi..."
Vân Biểu lộ vẻ vui mừng, chưa kịp mở miệng đã nghe Thanh Dương Tử nói thêm. "Ngươi là đệ tử của tam sư huynh, vốn không nên cầu xin ta cái gì, nhưng nếu ngươi muốn ở lại đây, thì phải thực hiện đúng quy định trong Thượng Cảnh, không thể sống cuộc sống bừa bãi, nếu không, dù Tam sư huynh có ra mặt ta cũng không thể để ngươi ở đây."
Lẫn trong giọng nói của chàng là vẻ nghiêm khắc.
Vân Biểu không dám cười nữa, gật đầu đồng ý.
Thanh Dương Tử khẽ sờ cằm. "Về đi."
Vân Biểu chân trước mới đi, Thính Phong chân sau đã theo ra ngoài, lại bị Thanh Dương Tử quát một cái, cả người run lên, xoay người cười làm lành. "Thượng Quân còn chuyện gì nữa sao?"
Khuôn mặt Thanh Dương Tử vẫn ôn hòa như ngày thường, nhìn tiểu đồng chằm chằm, vẻ mặt không vui.
Mấy năm nay Thính Phong đi theo Thanh Dương Tử, chưa bao giờ thấy chàng dùng vẻ mặt này nhìn mình, chột dạ đứng thẳng người, không dám nhìn hắn.
"Chuyện nàng ở lại đây tìm người yêu kiếp trước, có phải ngươi nói ra hay không?" Thanh Dương Tử hỏi.
Tiểu Đồng không dám lên tiếng.
Hôm đó Chân Chu tới gặp Thanh Dương Tử, lúc hai người nói chuyện trong thư phòng, Thính Phong sợ Chân Chu sẽ bị đuổi ra ngoài Thượng Cảnh, đứng chờ ở bên ngoài, nghe trộm hai người trong phòng nói chuyện. Thanh Dương Tử cũng biết y ở bên ngoài, nhưng không mấy để ý, ai ngờ y lại nói chuyện này với những người bên ngoài.
"Hôm đó nghe Chân Chu nói xong, con cảm thấy nàng rất đáng thương. Thượng Quân không cho nàng đi lung tung, nên mấy hôm nay nàng vẫn ngồi trong phòng, không dám đi đâu. Cứ như vậy sao nàng có thể tìm được người yêu kiếp trước chứ..."
Tiểu đồng nhỏ giọng giải thích.
"Vậy nên ngươi mới giúp nàng? Có biết một câu nói của ngươi đã làm hết thảy đệ tử trong núi thay đổi không?"
Thanh Dương Tử trách cứ.
Nhớ tới chuyện kỳ thì của đệ tử trẻ tuổi ngày hôm nay, lại nghĩ tới chuyện Thái tử Kim Long năn nỉ mình, chàng đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Thính Phong không dám nói thêm, cúi đầu xuống, không nhúc nhích.
Thanh Dương Tử nghiêm mặt. "Chỉ lần này thôi! Lần sau ngươi còn dám lắm miệng, ta sẽ nhốt ngươi lại!"
Thính Phong thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu. "Vâng! Vâng! Sớm biết Thái tử Kim Long kia nghe được, con sẽ không nói ra! Thượng Quân, người không biết mới rồi con hối hận bao nhiêu đâu!"
Thanh Dương Tử liếc mắt nhìn y, quay người đi.
Thính Phong biết mình đi được rồi, cũng không dám thở mạnh, lúc nhón chân định đi ra ngoài, lại nghe Thanh Dương Tử nói. "Gọi nàng tới đây, ta có chuyện hỏi nàng."
...
Sau khi Chân Chu được thả khỏi gian phòng tối, được sắp xếp ở tại một gian phòng khác, là nơi vô cùng hẻo lánh, tường cao cửa sâu, xung quanh không một bóng người, lúc đóng cửa lại cũng chẳng khác gian phòng tối kia là bao.
Vất vả lắm mới được ở lại đây, nàng sợ lỡ như gây ra chuyện, chọc giận Thanh Dương Tử thì toi, thế nên mấy hôm nay cũng chưa vội hành động, đợi trong phòng không đi ra ngoài, đang lượn trong sân mấy vòng, bỗng nhiên biết tin chàng muốn gặp mình, vội vã chạy tới.
Lần này chàng ở Luyện Tâm đ*o Xá, khi nàng đi vào, chàng đang đứng đối diện cửa sổ, nhìn về phía xa xa.
Chân Chu chào chàng, đè xuống nghi ngờ trong lòng, đứng im ở nơi đó không dám nhúc nhích.
Một lát sau chàng xoay người lại. "Ngươi ở đây mấy ngày rồi, tìm được người mình muốn tìm chưa?"
Hóa ra là hỏi chuyện này, hơn nữa...giọng nói cũng rất dịu dàng.
Chân Chu thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên nhìn chàng, lắc đầu, khẽ nói. "Thượng Quân không cho phép ta đi lung tung, mấy hôm nay ta không đi đâu, vẫn ở trong phòng..."
Thanh Dương Tử gật đầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt nàng.
Bằng trực giác của mình, Chân Chu lập tức nhận ra, lúc này chàng đang do dự, muốn nói lại thôi.
Trong lòng nàng bỗng nhiên có cảm giác ấm áp quen thuộc, hai mắt sáng lên, nhìn chàng chằm chằm, dịu dàng nói. "Thượng Quân muốn nói gì sao? Cứ nói đi."
Thanh Dương Tử hơi ngẩn ra, lập tức tránh ánh mắt của nàng, không được tự nhiên. "Cũng không có chuyện gì, vừa rồi sư chắt Vân Biểu tới gặp ta, nhờ ta nhắn nhủ với ngươi, nói nó đã biết lỗi, sau này không dám đối xử với ngươi như vậy."
Chân Chu vừa nghe xong, cảm giác ấm áp khi nhìn chàng đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, nhíu mày lại. "Ai cần lời xin lỗi của hắn ta! Chỉ cần sau này hắn không xuất hiện trước mặt ta nữa, ta đã vô cùng biết ơn rồi!"
Mới vừa rồi còn cười dịu dàng như vậy, bây giờ lại trở mặt, Thanh Dương Tử không thích ứng kịp, nhìn khuôn mặt nàng, hắng giọng một cái, chần chờ một chút rồi mở miệng. "Cô nương Chu Chu, có phải nó là người ngươi muốn tìm..."
Thanh Dương tử chưa nói xong, Chân Chu đã trợn to mắt, khuôn mặt vừa ghét vừa sợ. "Thượng Quân, người nói gì cơ? Sao lại là hắn được? Ta từng nói, chỉ cần ta gặp được người yêu kiếp trước của mình, ta sẽ nhận ra."
Thanh Dương Tử nhìn phản ứng của nàng, giật nảy mình.
Chàng tu tiên vạn năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.
Thực ra chàng cũng biết, Vân Biểu đang nói dối, nhưng không hiểu tại sao chàng vẫn muốn hỏi nàng.
Ban đầu chàng không biết làm thế nào, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy mất mát.
Cảm giác vừa ghét vừa sợ của Chân Chu thật sự xuất phát từ đáy lòng, thấy chàng bỗng nhiên im lặng, biết mới rồi mình đã kích động, vội vàng nói. "Vừa rồi ta không cố ý....không phải ta giận Thượng Quân, là ta ghét con rồng nói dối kia. Thượng Quân không giận ta chứ?"
Thanh Dương Tử nhìn đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo âu của nàng đang nhìn mình chằm chằm, ho khan một cái. "Ta biết rồi, ta sẽ không giận ngươi."
Chân Chu thở phào một hơi, khóe một hơi nhếch lên, hai mắt cười, vui vẻ nói. "Lúc trước Thính Phong đã nói với ta, Thượng Quân là người tốt, ban đầu ta còn không tin, cảm thấy Thượng Quân cao cao tại thượng, ta không thể tới gần. Bây giờ mới biết Thính Phong nói thật! Thượng Quân là người tốt nhất mà ta từng gặp đó!"
Thanh Dương Tử bị nàng khen, tai đỏ ửng lên, không dám nhìn nàng nữa, cố gắng bình tĩnh. "Không phải ngươi bảo người ngươi muốn tìm đang ở trong Thượng Cảnh sao?"
Chàng trầm ngâm một chút. "Gần đây đệ tử không chăm lo học hành, thân là giáo trưởng, ta phải có trách nhiệm, dự định dạy dỗ bọn chúng một chút. Quyết định thế này đi, ngày mai ta gọi tất cả đệ tử lại, giảng kinh cho chúng nghe, lúc đó ta mang ngươi đi cùng, ngươi quan sát chúng, nếu tìm được người yêu của mình thì nói với ta."
Chân Chu hơi giật mình, lặng lẽ nhìn chàng một cái, thấy vẻ mặt nghiêm túc của chàng, khẽ nói. "Ta làm sai điều gì sao? Thượng Quân muốn đuổi ta đi sao?"
Thanh Dương Tử bị nàng nói trúng tim đen, để nàng ở đây thực sự không tiện.
Thực ra chàng có thể thừa nhận, nhưng thấy nàng như vậy, lại không đành lòng, đang định giải thích đã thấy nàng cười. "Là ta nói sai rồi! Ta biết Thượng Quân suy nghĩ cho ta, muốn giúp ta mau hoàn thành ý nguyện!"
Nàng mỉm cười với hắn. "Ngày mai làm phiền Thượng Quân rồi!"
Thanh Dương Tử im lặng một lát, khẽ gật đầu. "Không sao cả, ta đã cho ngươi tạm thời ở lại đây, nếu như giúp ngươi nhanh chóng tìm được người muốn tìm, cũng là một chuyện tốt."