Chưởng Thượng Kiều

Chương 39

Thái độ của Trụ với Tiểu Đà cũng đã dần thay đổi.

Cho tới bây giờ nó vẫn không thích Tiểu Đà như cũ, thế nhưng lại không cho phép các con khủng long ăn thịt làm Tiểu Đà bị thương. Có một lần, nó đi ra ngoài, Tiểu Đà theo đuôi nó, không biết từ đâu có một con khủng long ăn thịt nhảy lên cắn Tiểu Đà, cuối cùng bị tiếng gầm của Trụ dọa sợ, vội bỏ chạy.

Có những lúc Chân Chu đột nhiên có ảo giác, ba người bọn cô, một con khủng long ăn thịt hung mãnh, một con khủng long ăn cỏ làm mồi cho khủng long ăn thịt, một con người, gặp nhau trên thế giới này là vì duyên, cùng tạo nên một gia đình vui vẻ. Trong đó, cô làm một nữ chủ nhân của căn nhà, khống chế mọi thứ, Trụ làm nam chủ nhân hay tức giận, còn Tiểu Đà giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm trong gia đình này. Bọn họ cứ ở chung như vậy cho tới bây giờ, cô thường ra dòng suối dưới chân núi bắt mấy con cá, nghĩ xem buổi tối nên làm món cá nướng thế nào để ngon miệng, Trụ nằm trên tảng đá phơi nắng, ngủ nướng, Tiểu Đà đã không sợ nó nữa, giống như đứa nhỏ nghịch ngợm đi tới đi lui, không chịu ngồi yên một giây nào. Nó lén lút tới gần Trụ, ngoẹo cái đầu nhìn dáng vẻ ngủ của Trụ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, chậm rãi lè lưỡi liếm liếm bàn chân Trụ.

Trụ không để ý tới nó, lười biếng vẫy đuôi, quay lưng về phía Tiểu Đà.

Lá gan của Tiểu Đà trở nên lớn hơn, nó nghịch ngợm hé miệng cắn chóp đuôi của Trụ.

Giấc ngủ của Trụ bị làm phiền, tức giận mở mắt ra, đứng lên nhìn Tiểu Đà, vươn móng vuốt ra.

Tuy vóc dáng của Tiểu Đà rất lớn, cộng thêm cái cổ cao, cũng đã gần cao bằng Trụ. Thế nhưng nó không phải đối thủ của Trụ, bị Trụ vỗ một cái, nó nằm xuống đất giống như khi còn nhỏ, bên dưới là một sườn dốc, không thể khống chế được cơ thể, gào thét ô ô, lăn qua lộn lại, rơi xuống suối.

Năm nay thời tiết bỗng khô hạn, Chân Chu không biết các mảnh đất khác như thế nào, nhưng ở chỗ này đã hai tháng không có mưa, mặc dù thỉnh thoảng có nhưng cũng chỉ là cơn mưa phùn nho nhỏ, nước chưa kịp thấm xuống đất đã bị mặt trời nóng rực sấy khô. Hồ nước lớn trong rừng bạch quả đã bắt đầu giảm mực nước, dòng suối này lại càng thay đổi, nước càng ngày càng cạn, nhiều chỗ đã không còn nước.

Nước rất cạn, Tiểu Đà ngã xuống, lăn hai cái rồi bò dậy.

Trụ vẫn chưa nguôi giận, đứng trên sườn núi gầm rú với Tiểu Đà, Tiểu Đà không dám chọc giận nó nữa, đổi hướng chạy về phía Chân Chu, Trụ lại giận dữ gầm thét lên lần nữa, nó vội dừng bước, mau chóng trốn vào rừng cây.

Bây giờ Trụ mới hết giận, không ngủ nữa, tới cạnh Chân Chu, nằm xuống nhìn cô làm thịt cá.

Chân Chu đưa cá tới miệng của nó.

Nó chỉ ăn thịt, ngửi được mùi tanh của cá, lộ vẻ ghét bỏ.

Chân Chu cố ý buộc nó ăn, nó xoay mặt sang chỗ khác, biểu cảm không được tự nhiên nhưng lại đáng yêu, Chân Chu cười rộ lên, nó nghe được tiếng cười của cô, nhân cơ hội quay đầu, nịnh nọt liếm mồ hôi trên trán của Chân Chu.

Chân Chu đặt những con cá đã làm thịt lên tảng đá, cảm thấy rất nóng, đi xuống dưới nước tắm rửa, sau khi đi lên, cùng về hang động với Trụ.

Thời tiết càng ngày càng nóng nhưng mưa vẫn chưa rơi, mỗi ngày Chân Chu đều nhìn dòng suối càng ngày càng cạn, dần dần cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, hy vọng nhanh mưa một chút, kết thúc cái thời tiết khô nóng, hạn hán này.

Nhưng mưa to cũng không đến theo ước nguyện của cô, hai tháng sau, dòng suối hoàn toàn khô cạn, nguồn nước mất đi, cái hang động mà Chân Chu xem là nhà tạm thời cũng không thể ở.

Trụ mang Chân Chu, Tiểu Đà đi theo phía sau, băng qua rừng cây bạch quả vẫn tươi tốt như trước, tới cạnh hồ nước lớn mà đám khủng long hay tụ tập, tìm được một hang động mới, cả ba tạm thời ở đây.

Không thể không nói, Trụ thật sự có kinh nghiệm chọn hang động. Cái hang động mới này, mặc dù không lớn như hang động cũ nhưng bên cạnh có một thác nước chảy xuống, nước chảy vào trong hồ lớn, mặc dù bây giờ thời tiết khô hạn, thác nước cũng không nhiều nước nhưng đủ cho Chân Chu dùng hàng ngày.

Hơn nữa, địa thế của ngôi nhà này rất cao, đứng ở đó nhìn xuống có thể bao quát được toàn bộ phong cảnh, ban ngày có thể thấy khủng long tới hồ uống nước, chơi đùa, đuổi bắt, đi săn trông vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù Chân Chu không bỏ được căn nhà quen thuộc kia, nhưng phong cảnh ở nơi đây cũng khiến cô cảm thấy mới mẻ. Sau khi ở được một thời gian, cô vội vàng quét dọn hang động, mỗi ngày bận việc làm các đồ dùng hàng ngày, Trụ cũng vội vội vàng vàng đi đánh dấu xung quanh nơi đây, vẽ ra cấm khi, đương nhiên, cấm khu không lớn nhưng đối với Chân Chu mà nói, cũng đã đủ an toàn để cô hoạt động rồi.

Thời gian cũng dần trôi, từ ngày đầu tiên Trụ tới, những con khủng long người hầu bắt đầu dâng thức ăn cho Trụ, lấy lòng nó.

Trước đây khi còn ở chỗ cũ, Trụ còn phải tự mình đi săn, sau khi tới đây, nó cũng chẳng cần đi nữa, mỗi ngày, những con khủng long người hầu sẽ mang con mồi tới cạnh cấm khu của Trụ, để đó cho Trụ ăn. Có đôi khi, Chân Chu không có chuyện gì làm, ngồi ngoài cửa hang ngắm phía xa xa, thấy Trụ bị một đám khủng long người hầu đuổi theo, bước tới bên hồ, những con khủng long ăn cỏ đang uống nước thấy Trụ tới vội vàng chạy tứ tán.

Khủng long xám và khủng long màu nâu ngày trước cũng đã được hưởng thụ chuyện được đối xử như một vị vua, bây giờ cũng tới lượt Trụ. Dựa theo sự quan sát của Chân Chu, hình như nó cũng đang cố gắng hưởng thụ cái cảm giác này.

Thế nhưng cuộc sống bình yên cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Có một ngày, nơi đây bỗng nhiên xuất hiện một đàn khủng long không biết từ đâu tới.

Mấy con khủng long này là những con khủng long sống ở mảnh đất nhỏ, cách nơi đây rất xa, nếu như không phải là do thời tiết thay đổi, chúng nó có thể sống ở đó trăm năm, không gặp mặt Trụ lần nào.

Nhưng mảnh đất nơi chúng nó sinh sống cũng bị khô cằn, thế nên phải rời khỏi chỗ ở đó, tìm kiếm nguồn nước. Đi cả một đoạn đường, sau mấy tháng lặn lội đừng xa, rốt cuộc chúng nó cũng tới đây.

Những con khủng long này rất hung mãy, một số con khủng long trong bầy và khủng long già đã sớm chết đi, những con khủng long có thể tới đây đều là những con khủng long đực và cái khỏe mạnh. Dọc đường đi, tìm chỗ nào cũng không thấy nước, sau khi tới đây, phát hiện nơi đây giống như thiên đường, thế nên xông vào.

Trong mỗi mảnh đất, thực vật quyết định số lượng khủng long ăn cỏ, số lượng khủng long ăn cỏ quyết định số lượng khủng long ăn thịt. Trên mảnh đất của Trụ, chuỗi thức ăn vẫn luôn được cân bằng, bây giờ đột nhiên lại một đám khủng long tự đi vào đây, hung dữ muốn chiếm địa bàn của nó, sao Trụ có thể dễ dàng đầu hàng?

Nó dẫn đầu những con khủng long ăn thịt không chịu được cảnh nguồn nước và thức ăn bị những kẻ khác cướp đi, bắt đầu đuổi những con khủng long kia đi.

Trận đại chiến này kéo dài hơn nửa tháng.

Sau khi Chân Chu bị Trụ mang tới hang động kia, bắt đầu cuộc sống với nó, nó chưa bao giờ qua đêm bên ngoài, chỉ cần trời tối, nó sẽ quay về hang động.

Thời gian trôi qua, tối hôm nào Chân Chu cũng có Trụ ở bên.

Nửa tháng gần đây, Chân Chu nhận ra Trụ bắt đầu thay đổi, nó bắt đầu đi suốt đêm không về, bình minh lên mới quay về trong hang động, cơ thể đầy máu, không biết là máu của nó hay là máu của những con khủng long khác, ngủ một giấc ngắn, nó lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Chân Chu biết nó đi kiểm tra địa bàn.

Bởi vì những con khủng long ước mơ có được mảnh đất này, sau một đêm, dã tính trong cơ thể nó hoàn toàn bùng nổ. Nó không còn lười biếng như mọi ngày, tinh thần luôn tỉnh táo, ngủ cũng không nhiều, tính khí cũng càng hung dữ hơn, hôm nay Tiểu Đà đứng trước mặt nó, nó bỗng nhiên nhào tới, cắn cổ của Tiểu Đà, móng vuốt của nó đâm sâu vào da Tiểu Đầ.

Có lẽ Tiểu Đà cũng cảm nhận được sát khí nồng nặc tỏa ra từ nó, cổ họng vang lên tiếng kêu nức nở, thậm chí còn không phản ứng lại.

Chân Chu thấy thế, vội vàng chạy tới quát Trụ.

Hàm răng Trụ buông lỏng, ngẩng đầu, dùng đôi mắt tam giác chứa đây tia khát máu nhìn cô.

Đôi mắt như vậy nhìn cô chằm chằm, khiến Chân Chu đột nhiên cảm thấy Trụ không còn là con khủng long mà cô quen nữa, ánh mắt của nó tràn đầy dã tính không thể khống chế nổi, giống như lần đầu tiên cô gặp nó.

Cô đè lại nỗi lo sợ đang sinh ra trong lòng, cố gắng mỉm cười dịu dàng với nó, thử dò xét, chậm rãi vươn tay về phía nó, sờ lên móng vuối đang cắm sâu trong làn da Tiểu Đà, khẽ vuốt ve.

Tiểu Đà sợ vỡ mật, không rõ vì sao Trụ bình thường chỉ giận dữ với nó đột nhiên hôm nay lại muốn giết nó, bò dậy từ dưới đất, không dám nhìn nó nữa, lăn một vòng rồi chạy.

Chân Chu hít sâu một hơi, mỉm cười với Trụ, thấy bên mép nó vẫn còn dính máu, cô nhón chân lại muốn lau giúp nó.

Đúng lúc này, phía xa xa vang lên tiếng gào của khủng long, là tiếng gào của con khủng long người hầu, âm thanh the thé nhưng lại dài, giống như đang truyền tin tức.

Chân Chu thấy Trụ quay đầu, nghe ngóng một lát, lập tức khiêng cô lên, đưa cô vào hang động, dùng đá lớn chặn cửa hang, sau đó mới rời đi.

Chân Chu đoán là đám khủng long bên ngoài kia lại tới đánh úp, tiếng gào vừa rồi chắc là khủng long người hầu gửi tin tức cho Trụ.

Trụ không bao giờ cho phép đám khủng long kia tới cạnh hồ nước một bước, chiến trường của bọn chúng hẳn phải cách đây rất xa.

Chân Chu nhìn qua khe nhỏ nơi cửa hang.

Trời bên ngoài đã dần tối, tới khi đưa tay không thấy được năm ngón, Trụ vẫn chưa về.

Chân Chu đốt lửa lên, chờ Trụ trở về.

Cô không biết tình hình chiến đấu bên ngoài ra sao, tuy cô có lòng tin Trụ sẽ chiến thắng, như lỡ như.....

Ngoài lo lắng thì là lo lắng.

Cô muốn đi ngủ sớm, nói không chừng sau khi tỉnh dậy Trụ đã về đây.

Nhưng cô ngủ không ngon giấc, chỉ có thể ôm đầu gối nhìn ngọn lửa đang nhảy múa kia, một mình ngây người trong hang động.

Khoảng chừng tới nửa đêm, Chân Chu nghe được tiếng bước chân quen thuộc vang lên, sau đó là âm thanh đẩy đá.

Chân Chu vội đứng lên, chạy như bay tới cửa hang, thấp thỏm chờ đợi.

Tảng đá nhanh chóng bị đẩy ra, cô thấy Trụ đi vào, cả người toàn là máu, lướt qua bên người cô, tới chỗ ngủ, nằm xuống, chốc lát sau đã vang lên tiếng ngáy.

Nó đang ngủ.

Chân Chu rón rén đi tới cạnh nó, nương theo ánh lửa còn sót lại, ngắm nhìn nó.

Trên người có tuy có mấy vết thương nhưng cũng không nguy hiểm, vết thương không quá sâu, đối với nó cũng chẳng tính là gì.

Ánh lửa nhảy lên nhảy xuống vài lần rồi tắt.

Chân Chu cũng nằm xuống.

Sáng sớm hôm sau, trong ánh sáng nhạt, khi cô mở mắt, nhận ra mình đang nằm trong lòng Trụ.

Nó vẫn chưa tỉnh lại, vòng tay qua người cô, cái đuôi nặng trịch kia cũng quấn lấy chân của cô, ngủ rất say sưa.

Xung quanh cô chỉ toàn mùi máu tanh và mùi bùn, nhưng cô lại không ghét bỏ.

Chân Chu vẫn không nhúc nhích, xích lại gần nó, áp mặt mình lên ngực nó, nhắm hai mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment