Chưởng Thượng Kiều

Chương 46

Hôm nay là ngày vui nhất trong Từ gia, những người trong họ, khách mời đi tới đi lui, ai ai cũng chúc mừng.

Năm 16 tuổi, Từ Trí Thâm rời khỏi nhà, mười năm trôi qua, trong nhà đã từng nhận được tin báo tử, bây giờ lại một thân quân trang xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa, người người đều khen cậu ba là rồng phượng trong loài người, uy phong, tiền đồ vô lượng. Sau khi Từ Trí Thâm chào hỏi mấy vị trưởng bối trong nhà rồi lập tức lui về phía sau, còn chưa đi được mấy bước, Bạch phu nhân đã chạy vội ra đi tìm con trai mình, ban đầu vẫn chưa tìm thấy, đôi mắt liên tục đảo quanh, giống như không quen biết. Sau khi Từ Trí Thâm gọi một tiếng mẹ, đôi mắt Bạch phu nhân đỏ bừng, vươn tay ra, làm bộ muốn nhéo lỗ tai anh.

Bạch phu nhân vẫn chưa cao tới bả vai con trai, Từ Trí Thâm hơi khuỵu gối xuống, chờ một cái bặt tai rơi xuống má mình, Bạch phu nhân lại giơ tay ôm chầm lấy gọi trai, gọi một tiếng "Thâm nhi."

"Đứa nhỏ hư! Bây giờ mới biết quay về, không nghe lời mẹ, lại còn giận dỗi tới mức bỏ nhà đi. Con không cưới thì thôi, chẳng lẽ mẹ lại trói con vào trong phòng hay sao? Con đi một cái mà đã 10 năm, ngay cả một tin báo bình an cũng không có, mẹ còn tưởng con đi rồi, con là đồ không có lương tâm, mẹ sinh con ra..."

Bạch phu nhân vừa khóc vừa mắng, nhéo lên cánh tay của anh.

Từ Trí Sâm ai u một tiếng, làm bộ ôm cánh tay mình, khác xa với dáng vẻ uy nghiêm lịch sự vừa rồi.

"Mẹ ơi, đau mà! Tha cho con đi, mấy hôm trước con mới bị thương, tay chưa lành lại..."

Bạch phu nhân lập tức dừng lại, nắm lất tay con trai mình, vẻ mặt lo lắng. "Tại sao lại bị thương? Có đau không? Sao con không nói sớm, mẹ đi tìm bác sĩ, con chịu đựng một chút."

Từ Trí Thâm ai u hai tiếng, sau đó nắm chặt cánh tay Bạch phu nhân, dắt bà đi vào trong, cười. "Con đang đau, nhưng khi thấy mẹ con cũng hết đau rồi."

Ấn tượng của Bạch phu nhân với đứa con nhà mình chỉ dừng lại ở dáng vẻ bướng bỉnh năm mười sáu tuổi của anh, khi đó anh cứng đầu không nghe lời dạy dỗ, cả ngày chỉ lêu lổng bên ngoài, thế nên mới hợp tác với Từ lão thái tìm một người vợ cho anh, mới rồi liếc nhìn con trai mình, thấy Từ Trí Thâm như biến thành người khác, một thân quân trang, khí phách oai hùng, ban đầu còn không quen cho lắm, sau khi mắng yêu vài câu, bị con trai làm nũng như vậy, dù cho giận dỗi biết bao nhiêu cũng tiêu tan hết, chỉ còn lại vui mừng.

Bạch phu nhân cầm khăn chấm lên mắt, cười nói. "Mau đi đi, đi gặp bà con, bà con vẫn đang chờ con đấy."

Từ Trí Thâm gật đầu, bước nhanh tới phòng của Từ lão thái, ngoài cửa đều là phụ nữ, bởi vì Từ lão thái thích màu sắc lòe loẹt, những người ở đây mặc quần áo đỏ hồng đứng xen lẫn nhau, cười híp mắt nhìn anh.

Bên trong có mấy bà cô lớn tuổi, anh vẫn còn nhớ rõ, vì vậy tới cạnh mỗi người gọi một tiếng, thấy một người phụ nữ trẻ có bộ móng tay tinh xảo, dựa vào ghế nhìn mình chằm chằm, đoán chắc là vợ của anh hai nhà mình, gọi một tiếng "Chị dâu".

Chiêu Đệ ai u một tiếng, nở nụ cười. "Vẫn là ánh mắt của em ba tinh tường, không hổ là trải đời nhiều, chị còn muốn gọi chú một câu em ba trước, ai ngờ chú lại nhận ra chị sớm như vậy."

Mấy người phụ nữ ngồi đó cũng cười, bên trong phòng vang lên tiếng ho khan của Từ lão thái, mọi người vội vàng tránh đường. Từ Trí Thâm mỉm cười gật đầu, lướt qua những người phụ nữ kia rồi đi vào trong.

Từ lão thái vẫn xếp bằng trên giường lim, mặt không đổi sắc, trên mặt Từ Trí Thâm lộ vẻ cười, nhanh chóng đi về phía Từ láo thái, khi tới cạnh bà, giống như bị thứ gì đó đẩy ra, anh khẽ than một tiếng, hai chân lảo đảo.

Từ lão thái sợ hãi, hai chân cũng thả lỏng, muốn đứng dậy đỡ anh lên, một lát sau đã thấy anh ngã xuống đất, một chân quỳ trên đất, ôm lấy đầu gối của bà, khẽ lung lay, lại ngẩng đầu lên, cười hì hì nói. "Bà, đứa cháu bất hiếu của bà đã về, bà sẵn sàng chưa, trên người con rất ngứa, đang chờ bà đánh đây."

Từ lão thái bình tĩnh nhìn gương mặt anh tuấn của cháu trai mình, không nhúc nhích, một lát sau, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng, vươn tay xoa đầu của anh, gật đầu nói. "Nhớ về là tốt rồi! Bà không đánh con, đánh cũng chẳng có ích gì."

Từ Trí Thâm có hoài bão không gì sánh được, chỉ cảm thấy tòa nhà Từ gia trong cái huyện Trường Nghĩa này là nơi trói chặt bước chân của anh, sau khi mượn cớ để thoát thân khỏi đây, giống như rồng xuống biển, chim bay chín tầng mây, mấy năm nay chưa từng nghĩ tới chuyện trong nhà, huống chi trong nhà còn anh cả của mình, anh cũng chẳng phải lo lắng. Mấy năm sau, sau khi trải qua một cuộc chiến sinh tử ở phía nam, vốn đã viết một bức thư báo bình an về nhà, nhưng ai ngờ chiến trận còn chưa dứt, cũng không biết gửi thư cho ai sau đó, thời cuộc bỗng nhiên thay đổi, quanh năm suốt tháng liên tục nhận được điện khẩn, anh từng trải qua nguy hiểm, từng thấy đồng chí ngày xưa sánh vai cùng nhau bỗng nhiên trở mặt vô tình, bạn thân lục đục, sau lưng như có bàn tay, liên tục đẩy anh tiến bước về phía trước, biết thân mình đang trong thời loạn, không biết bản thân đi về đâu, lại có dã tâm cùng quyền lực thôi thúc, sau khi trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm, hoài bão cùng nhiệt huyết cũng dần giảm đi, tạo thành Từ Trí Thâm của hôm nay. Hôm nay, sau mười năm, có thể thừa dịp này về thăm lại cái nhà tù nhốt mình hơn 16 năm trời này.

Khi anh chưa về, hỏi thăm sĩ quan phụ tá họ Vương mới biết lá thư mình gửi cho người nhà không được người nhà nhận, Từ gia cho rằng anh đã chết trận nhiều năm trước, mặc dù lòng dạ sắt đá, nhưng khi thấy hai bên tóc mai đã bạc của Bạch phu nhân, thấy cơ thể gầy nhom của bà nội, nhớ lại tình yêu thương năm đó của bà đối với mình, trong lòng vẫncảm thấy hổ thẹn, để giảm bớt đau lòng nên vừa rồi mới làm những chuyện như vậy.

Từ lão thái gọi anh một tiếng, vuốt ve mái đầu anh, anh im lặng. Một người đàn ông lớn chừng này lại còn giống như một đứa nhỏ, yên tĩnh đặt đầu lên đùi Từ lão thái, không nhúc nhích.

Từ lão thái vuốt ve cái đầu đứa cháu trai mà mình ngày nhớ đêm mong này, dần dần bình tĩnh lại, gọi anh dậy, để anh ngồi lên ghế rồi hỏi anh chút chuyện bên ngoài.

Từ Trí Thâm trả lời tỉ mỉ.

Từ lão thái cười.

"Ta cũng không hiểu những chuyện bên ngoài của con cho lắm nhưng con khỏe là được rồi. Nhiều năm vậy rồi, con không còn nhỏ nữa, đã cưới ai chưa?"

Từ Trí Thâm mỉm cười. "Không có đâu bà ơi."

Từ lão thái gật đầu. "Con cũng nên biết, người trong nhà nghĩ con đã chết, mấy năm trước có cưới cho con một người vợ, vốn là nhận nuôi một đứa con làm con thừa tự cho con, bây giờ con về rồi, đứa bé kia cũng đã về nhà nó, nhưng đứa cháu dâu này..."

Từ lão thái chần chờ một chút, chỉ chỉ điếu thuốc lá.

Từ Trí Thâm không nói gì, vẫn mỉm cười như trước, vẫn điềm nhiên như không. Tự mình đốt thuốc lá rồi hít một hơi, tức giận cũng bay theo làn khói.

Từ lão thái hút một hơi thuốc, sau đó nhả khói, tiếp tục nói. "Lão thái thái ta cũng đã nghĩ rồi, với tính tình của con sẽ không chấp nhận nó, năm đó vì chuyện cưới vợ mà con chạy trốn, bây giờ vất vả lắm con mới về, ta cầu thần bái phật cũng không kịp, vốn không muốn đè thêm gánh nặng lên người con nữa. Chỉ là cô gái này khác với đứa con thừa tự của con. Trước đây khi cưới nó, người toàn huyện đều đã biết, biết nó tới Từ gia để làm gì, bây giờ con đã về rồi, nếu cứ để nó về nhà nó, chắc chắn lời ong tiếng ve cũng bay đầy trời, người đời sẽ chê bai, nói xấu."

Từ lão thái nhìn về phía cháu trai mình, thấy anh vẫn mỉm cười như trước, chăm chú nghe mình nói, cảm thấy vui mừng, không nhịn được lại dùng ngón tay sờ đầu anh lần nữa.

"Cô gái này...khuôn mặt xinh đẹp, tính tình cũng tốt, nhưng gần đây có hơi hồ đồ..."

Lão thái thái dừng một chút, nói tiếp. "Nói chung, buổi tối con tới đó là biết, cái gì cũng tốt, nhưng nó là người câm, vậy nên, bà nghĩ cứ để nó ở lại đây, để nó hầu hạ con, làm vợ lẽ được không? Nếu như con cảm thấy không được, sau khi con đi rồi, bà sẽ đưa nó đi. Nếu con đã không hài lòng, để ở đây cũng chỉ nuôi thêm miệng ăn, Từ gia chúng ta cũng chẳng có nhiều tiền như thế."

"Có được không?"

Từ lão thái nói xong, nhìn cháu trai.

Từ Trí Thâm mỉm cười, khẽ nói. "Để cháy suy nghĩ một chút."

...

Chân Chu biết hôm nay Từ Trí Thâm về nhà.

Từ trên xuống dưới Từ gia đã chạy đi đón tiếp, ngay cả Tiểu Liên cũng chạy ra ngoài nhìn mặt cậu ba mười năm không về.

Người không ra ngoài cũng chỉ có mình cô thôi.

Không ai tới gọi cô, cô bị bỏ quên ở đât, tự sinh tự diệt.

Mãi tới khi chạng vạng, Tiểu Liên và hai nha hoàn mấy hôm trước được phái tới đây cũng về.

Các cô chuẩn bị xong nước tắm cho Chân Chu, trong lúc tắm rửa, Chân Chu có thể nghe được tiếng nói chuyện thì thầm của mấy cô gái bên ngoài.

Nội dung nói chuyện chủ yếu đều xoay quanh cậu ba, cậu ba tuấn tú, thông minh, từ trước tới nay cậu hai là người tuấn tú nhất ở đây, bây giờ mới biết, cậu ba mới là người đẹp trai nhất.

Thoạt nhìn, người chồng mà cô còn chưa thấy mặt, mới quay lại Từ gia đã hút bao nhiêu ong bướm.

Chân Chu tắm rửa xong, sau khi ra ngoài, chọn một cái váy xanh lục mặc vào.

Cô nhớ Hướng Tinh Bắc từng nói, lần đầu tiên anh hẹn hò với cô, cô xinh đẹp khiến anh thở không nổi, khi đó cô cũng mặc chiếc váy như vậy.

Khuôn mắt trong tấm ảnh của người kia hình như cô đã từng quen biết, cô càng nhận ra, cậu ba của Từ gia, người chồng của cô chính là người mà kiếp này cô muốn gặp.

Chân Chu thay quần áo xong, Tiểu Liên giúp cô chải đầu, mọi người đều đi ra ngoài, cô yên lặng ngồi trên mép giường giống như một cô dâu đợi chú rể của mình tới.

Cô thực sự cảm thấy lo lắng không yên.

Cô không thể nói chuyện, bất kể từ phương diện nào mà nói, cô cũng chẳng có ấn tượng gì.

Thứ hấp dẫn người đàn ông kia bây giờ, chỉ còn gương mặt này thôi, cái tên cậu hai kia chắc là cũng bị gương mặt của cô hấp dẫn.

Nếu như Từ Trí Thâm có thể giống như cậu hai, bị khuôn mặt của cô mê hoặc, chắc chắn khó khăn ở phía trước sẽ giảm đi rất nhiều, bọn họ cũng có thể ở chung với nhau thuận lợi hơn.

Nếu như anh không bị hấp dẫn thì sao?

Cô nên làm gì bây giờ?

...

Cái đồng hồ Phương Tây kia chỉ 11 giờ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Đó là âm thanh của giày da nện trên mặt đất, không nhanh không chậm, mạnh mẽ, lại thoải mái - nếu như chỉ dùng hai từ ngữ này để phân tích, có thể đi tới một kết luận, người sắp tới này chẳng hề để ý tới đây, hoặc có lẽ là, không để trong lòng.

"Cậu ba! Cậu đã về."

Là giọng nói của đám nha hoàn, những cô gái ấy cũng đang chờ đợi như cô.

Anh tới rồi!

Chân Chu nhanh chóng đứng lên, trái tim đập thình thích, đang chần chờ xem có nên đi ra ngoài hay không, chưa nghĩ ra, ngoài cửa đã vang lên tiếng đẩy cửa, sau đó, một người đàn ông sải bước đi vào, không xem ai ra gì.

Chân Chu mở to hai mắt, nhìn người đàn ông trẻ tuổi mà cô chưa kịp chuẩn bị gì đã bước vào đây, cô đứng cạnh giường, không động đậy.

Thực sự là anh, cô nhắm mắt cũng có thể nhận ra.

Nhưng người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục chỉnh tề này khác xa với Hướng Tinh Bắc mà cô quen.

Ánh mắt trong trẻo, mày kiếm, đường nét quen thuộc đập vào mắt cô, dưới ánh đèn, đôi mắt ấy lại che giấu cái lạnh thấu xương khiến cô cảm thấy xa lạ.

Cô chắc chắn ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn cô, trong đáy mắt cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng biến mất, thứ còn xót lại cũng chỉ có bình tĩnh và vẻ mặt không mang theo tình cảm.

Cô thấy Từ Trí Thâm gật đầu với mình, sau đó lại gần cô.

"Tôi sẽ đưa em về nhà mẹ đẻ, sau đó em gả cho người khác đi! Tôi sẽ bồi thường cho em, số tiền bồi thường cũng đủ em sống cả đời."

Anh dùng giọng nói ôn hòa mà lại lạnh lùng, nói với cô như vậy.
Bình Luận (0)
Comment