Chưởng Thượng Kiều

Chương 71

Chân Chu dừng bước ở cửa, như rơi vào trong bối cảnh một bộ phim ca múa cũ.

Sân khấu treo đầy đèn neon, rèm nhung màu đỏ, trên trần treo đèn vàng lớn, quầy bar, nơi để dàn nhạc biểu diễn, xung quanh là bàn tròn kiểu Châu Âu ghế dựa chân cao,... Khi màn đêm buông xuống, đèn neon được bật, không gian trở nên xa họa trụy lạc, có thể tưởng tượng được nơi đây được bao nhiêu người có tiền muốn tới.

Bây giờ, trong phòng không có ai, đèn neon tắt, chỉ có một hàng đèn chiếu sáng trên sân khấu, mấy cô gái người Ba Lan đang đứng trên sân khấu tập nhảy trong tiếng nhạc của nhạc công đứng bên cạnh, tập đi tập lại mấy lần.

Bọn họ nhảy điệu cha cha cha đang được lưu hành hiện này, thay đổi đội hình, vén váy, xoay người, nhấc chân, ước gì có thể đưa chân lên tới sàn nhà, cười hi hi ha ha.

Chân Chu đứng ngoài góc cửa, yên lặng nhìn mấy cô gái tập múa, dần dần, cảm giác trong cô cũng bị đánh thức, hai chân di chuyển theo nhịp nhạc. Dần dần, vì tập luyện không đúng ý, mấy cô gái đứng trên sân khấu đã dừng lại, trong phòng vang lên tiếng cãi vã mà Chân Chu không hiểu.

Nhạc công cũng dừng lại, nhìn mấy cô gái cãi nhau, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Cô là ai? Ở đây làm gì?"

Một cô gái người Ba Lan phát hiện Chân Chu, dùng tiếng Anh không trôi chảy hỏi cô.

Chân Chu nở nụ cười, trong ánh mắt nghi ngờ của những cô gái, cô tới sân khấu, ý bảo nhạc công tiếp tục bài nhạc. Trong tiếng nhạc, cô nhảy một đoạn Flamenco[1] mà cô thích, ban đầu còn hơi trúc trắc, nhưng nhanh chóng chìm trong điệu nhạc, cơ thể cô di chuyển, xoay tròn, mũi chân đạp, tình cảm hòa vào trong bài nhảy.

[1] Flamenco là một thể nhạc và điệu nhảy xuất phát từ Andalusia Tây Ban Nha. Nhạc Flamenco có đặc điểm ở các đoạn rất nhanh nhưng chi tiết. Đặc điểm của điệu nhảy Flamenco là những tư thế riêng biệt, tiếng búng hay vỗ tay và tiếng giày gõ nhịp điệu trên sàn nhảy.

Ban đầu những cô gái Ba Lan rất ngạc nhiên, dần dần vây quanh cô, có người bắt đầu tập theo bước chân cô, nhạc công cũng chơi nhạc thêm hăng say, cuối cùng, kèm theo một giai điệu cao trào, Chân Chu giẫm một nhịp như trống ở trên sàn nhà, rồi dừng bài nhảy lại.

Cáo cô gái Ba Lan yên lặng một lát, bỗng nhiên vỗ tay hoan hô cô, vây quanh cô muốn học vũ đạo mới này từ cô.

Máu nóng trong cơ thể Chân Chu dâng trào, trên mặt nở nụ cười, trong tiếng nhạc vang lên lần nữa, bàn chân cô lại tiếp tục di chuyển trên sân khấu nhảy một bài hoàn hảo.

Cô dạy mấy cô gái Ba Lan hết cả buổi chiều, tới chạng vạng tối, phòng khiêu vũ bắt đầu chuẩn bị kinh doanh, cô rời đi trong tiếng cảm ơn của những cô gái người Ba Lan, cũng đồng ý ngày mai sẽ tiếp tục dạy các cô.

Vũ đạo có thể mang tới cho cô hạnh phúc, nhưng bây giờ không phải là thời đại của vũ công như cô, cô cũng không thể tham gia vào nhóm vũ công, đứng trên sân khấu biểu diễn như họ. Nhưng những cô gái này đồng ý học, cô cũng bằng lòng dạy bọn họ, hơn nữa còn cảm thấy vui vẻ.

Cô ra khỏi phòng khiêu vũ, đợi thang máy, cửa thang máy mở ra, trước mặt cô xuất hiện một người mặc Âu phục, hai người nhìn nhau, ai cũng sửng sốt.

"Thạch công tử!"

"Tiết tiểu thư!"

Thạch Kinh Luân vui vẻ, bước ra khỏi thang máy. "Sao em ở đây?"

Chân Chu giải thích ngắn gọn với anh ta.

Biết được cô đã rời khỏi biệt thự của Từ Trí Thâm, tới Anh thương công hội làm việc, bây giờ cô theo cấp trên tới Thượng Hải giải quyết công việc, anh ta vô cùng ngạc nhiên, cũng may là trời sinh anh ta có tính cách phóng khoáng, tự nhiên, không để ý những chuyện vặt vãnh, chuyện trước kia của cô Thạch Kinh Luân cũng không để ý nhiều, gặp được Chân Chu ở đây, cảm thấy vui mừng, nói vài câu, lập tức mời cô tới một nhà hàng nổi tiếng ở đường Nam Kinh ăn cơm, gọi một đống đồ ăn, bị Chân Chu nhắc nhở mới bỏ đi vài món, ăn cơm xong đã bảy giờ tối, anh ta hào hứng kéo Chân Chu đi khiêu vũ, Chân Chu từ chối, nói phải về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, hai người đi bộ tới khách sạn, Chân Chu nói cho anh ta biết chuyện mấy hôm trước Thạch phu nhân tới tìm mình.

"Em không nói gì chứ?"

Chân Chu lắc đầu. "Đương nhiên là không."

Thạch Kinh Luân thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm. "Tôi thích con người thẳng thắn như em, không hay nhăn nhăn nhó nhó như những cô gái khác.

Chân Chu nói. "Anh rời khỏi nhà mà không báo một tiếng, bọn họ không biết anh đi đâu, chắc chắn sẽ lo lắng. Thời gian đã lâu vậy rồi, anh định giải quyết chuyện tiền bạc thế nào?"

Thạch Kinh Luân nhở nụ cười, vung tay lên. "Hai ngày nữa tiêu hết thì tôi dọn tới khách sạn khác, nếu không thì lên thuyền sống cuộc đời thủy thủ, tự do tự tại, không quan tâm những chuyện phiền phức ngoài kia."

Chân Chu cười. "Đường đường là công tử nhà họ Thạch sao lại đi làm thủy thủ, thuyền nhà ai chứa nổi cái tượng Phật lớn như anh? Nếu anh thực sự không muốn về, đi chơi bên ngoài thêm vài ngày nữa, nhưng phải gọi điện về nhà nói với người trong nhà một câu, dù gì cha anh chỉ có mình anh là con trai, trông cậy vào một mình anh, cho dù thế nào cũng đừng vì một cuộc hôn nhân mà bỏ nhà đi được chứ? Mẹ nhỏ của anh rất lo lắng, cha anh chắc cũng lo cho anh."

Thạch Kinh Luân im lặng một lát, giọng bực bội. "Rồi rồi, nghe lời em, ngày mai tôi sẽ gửi điện báo về nhà, tránh để bọn họ gây ra chuyện gà bay chó sủa, bảo với cả Thiên Tân tôi bỏ nhà đi." Chân Chu cười. "Giờ mới đúng này, ngày mai phải đi gửi điện báo đấy."

Thạch Kinh Luân gật đầu, nhìn cô, dịu dàng nói. "Tiết tiểu thư, em thấy con người của tôi thế nào?"

"Anh là một người bạn rất tốt của tôi."

"Chỉ là bạn bè?" Anh ta có vẻ hơi thất vọng, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi. "Chúng ta quen nhau lâu rồi, em không có cảm giác gì với tôi sao?"

Chân Chu cười. "Cảm giác gì?"

"Ví dụ như cảm giác giống như em đối với anh Từ ấy. Rốt cuộc hai người có quan hệ gì? Em chỉ là người ở quê anh ấy mang lên đây chữa bệnh thôi sao?"

Chân Chu ngẩn ra, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Thạch Kinh Luân luống cuống, than thầm một tiếng, tự vả miệng mình. "Xem tôi lại nói gì này! Em đừng giận! Nếu như hai người có quan hệ gì đó, sao anh ấy để em ra ngoài làm việc được. Tôi ngu như lợn vậy."

Anh ta tự đánh vào mặt mình, thấy Chân Chu không nói gì, cầm tay cô vả lên mặt mình. "Em đánh đi, đánh khi nào vui thì thôi! Sau này tôi khôi nói bậy nói bạ nữa."

Nỗi lòng Chân Chu bị vạch trần, trong lòng cảm thấy khó chịu, thấy vẻ mặt này của anh, vừa cười vừa rút tay về, nói. "Thôi đi, ai muốn đánh anh chứ."

Trên đường Nam Kinh sầm uất, đèn neon chiếu sáng khắp nơi, Thạch Kinh Luân nhìn nụ cười của cô tới ngây ngẩn, sợ chọc cô không vui, không dám nói thêm gì nữa. Nhớ lại vẻ mặt của cô khi anh ta nhắc tới Từ Trí Thâm, chắc là bị mình nói trúng rồi, Từ Trí Thâm kia vì cưới con gái Trương Hiểu Niên mà bội tình bạc nghĩa với cô, để một mình cô ra ngoài kiếm sống, càng nghĩ càng thấy giận, đứng ở đó không nhúc nhích.

Chân Chu đi vài bước, thấy anh ta không theo kịp, quay đầu nhìn thoáng qua. Thạch Kinh Luân phản ứng lại, vội vàng đuổi theo, trong lòng than thầm.

Nếu như anh ta là Từ Trí Thâm, cô đã đối xử tốt với mình như vậy, đừng bảo là xin lỗi cô, cho dù cô bảo anh ta cắt thịt của mình cho cô ăn, anh ta cũng đồng ý.

Trong lòng Thạch Kinh Luân khi thì giận dữ, ước gì có thể đập cho tên họ Từ kia một trận, khi thì lại đồng cảm với cô, thấy cô đi một đoạn đường dài, sợ cô mỏi chân, gọi một chiếc xe kéo, hai người ngồi lên, cùng nhau quay về khách sạn. Tới trước cửa khách sạn, xe kéo dừng lại, Thạch Kinh Luân vì suy nghĩ ngổn ngang, ví rơi trên xe mà không biết, may mà người kéo xe kia hiền lành, thật thà, khi kéo xe đi, nhìn thấy ví rơi trên ghế, vội vàng quay lại trả cho Thạch Kinh Luân.

Thạch Kinh Luân than thầm, vỗ vỗ trán, rút vài tờ tiền đưa cho người kéo xe tỏ lòng cảm ơn. Người kéo xe thật thà, ban đầu không dám nhận, luôn miệng từ chối, Thạch Kinh Luân vứt tiền vào trong ngực người kéo xe, tiền rơi xuống đất, người phu xe cúi đầu xuống nhặt lên, liên tục cảm ơn anh ta, khi nâng xe lên chuẩn bị kéo đi, phía đối diện khách sạn bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi, hình như là muốn dừng lại ngoài khách sạn, người kéo xe vội vàng tránh ra chỗ khác, không để ý tới mấy người bên cạnh, cánh tay đụng phải một cô gái, cô gái kia nhìn thấy người kéo xe, tức giận hét chói tai, vừa lau tay vừa liên tục chửi mắng, mắng bằng tiếng Anh, hóa ra là hai cô gái làng chơi người Anh, bên cạnh có một người thủy thủ, tay cầm theo một chai rượu.

Người kéo xe thấy người mình đụng phải là một người phụ nữ nước ngoài, vô cùng hoang mang, cúi đầu nhận tội, cô gái làng chơi kia càng mắng thêm, dùng câu tiếng Trung duy nhất mà mình biết: "Lợn da vàng! Lợn da vàng!"

Cô ta lại nhìn những người ven đường đang dừng lại, giọng nói lớn hơn, lần này còn chửi bằng tiếng Anh. "Các người là thứ lợn da vàng hèn mọn."

Cô ta liên tục chửi những từ nghĩ khó nghe, thủy thủ cười haha, cố ý chặn người kéo xe lại, không cho người đó đi, người kéo xe sợ hãi liên tục xin tha, tiếng nhục mạ lại càng lớn hơn.

"Mẹ nó chứ! Người nước ngoài thì có quyền chửi người?"

Thạch Kinh Luân tức giận, xắn tay áo đi tới, Chân Chu kéo anh ta lại, tới chỗ gái làng chơi, nói. "Người ấy không cố ý, hơn nữa đã xin lỗi cô rồi! Màu da của một người không thể quyết định người đó có hèn mọn hay không. Giống như cô đây, nếu như cô được dạy dỗ tử tế, cho dù làm nghề này cũng không khiến người ta thấy hèn mọn. Nhưng sự thật là cô đây không được giáo dục tử tế, người hèn mọn không phải ai khác mà chính là cô."

Cô gái làng chơi giật mình nhìn Chân Chu, mở miệng chuẩn bị tiếp tục chửi rủa, Chân Chu lại nhìn hai người thủy thủ người Anh đang đứng bên cạnh. "Hai người là thủy thủ của người Anh ở bến Hồng Khẩu phải không? Thượng tá Heathley mới cùng tôi ăn cơm ngày hôm qua, còn có cả tiên sinh George Dawson bên Anh thương công hội. Tôi có nghe thượng tá nói, xét thấy chuyện mâu thuẫn với quân Nhật Bản ở bến tàu mấy tháng trước, ông ấy đã hạ lệnh cấp dưới không được say rượu, hai người lại chống lại mệnh lệnh, còn đưa mấy cô gái này tới đây, ở đây là đâu? Trước cửa khách sạn Lễ Tra, bao nhiêu người ra ra vào vào, không sợ thượng tá hỏi tới sao?"Thủy thủ người Anh sợ hãi, mới rồi chỉ mượn rượu nổi điên, nhìn Chân Chu một lát, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, hai người nhìn nhau, trong miệng lầm bầm vài câu, kéo cô gái làng chơi vội vã đi.

Người kéo xe chưa hoàn hồn, liên tục cảm ơn Chân Chu, sau đó kéo xe đi.

Tuy người qua đường không hiểu Chân Chu và cô gái kia nói gì, nhưng cô ta mắng "Lợn da vàng", những người đứng ở đó cũng tức giận, giờ thấy hai người kia bỏ chạy, họ nhìn về phía bóng lưng hai người hừ một tiếng, rồi lại nhìn Chân Chu với ánh mắt khâm phục.

Thạch Kinh Luân vừa vui vừa sợ, nhìn Chân Chu. "Tiết tiểu thư, không ngờ em lợi hại như thế! Em nói gì mà khiến hai người Anh kia bỏ chạy vậy?"

Chân Chu cười. "Thạch công tử muốn biết sao? Vậy học hành đàng hoàng đi, đừng ngày nào cũng chơi bời như thế nữa."

Cô trêu chọc Thạch Kinh Luân, nở nụ cười đi vào trong khách sạn, mới đi được vài bước đã dừng bước, nụ cười đọng lại trên mặt, suýt nữa còn ngừng thở.

Ngoài cửa khách sạn, cách cô chừng mấy bước, một người phục vụ vội vàng chạy tới giúp khách đỗ xe.

Hai người đàn ông bước xuống từ ghế sau của xe.

Cô không biết người ngồi bên phải là ai, cũng không nhìn kỹ, bởi vì tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào người đàn ông kia.

Người đàn ông ấy, trùng hợp lại là Từ Trí Thâm.

Anh đứng bên cạnh xe, nghiêng mặt giống như đang nhìn cô. Đèn neon trước khách sạn nhấp nháy, ánh sáng đủ màu sắc rọi lên khuôn mặt không trang điểm của cô.

Chân Chu nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nhấc váy bước lên bậc thang.

Tất cả sự chú ý của Thạch Kinh Luân đều dồn trên người Chân Chu, không để ý tới hai người mới xuống xe hơi kia, than thầm một tiếngrồi vội vàng đuổi theo cô.
Bình Luận (0)
Comment