Chưởng Thượng Kiều

Chương 77

Tàu xe ở Thiên Tân nhiều vô kể, sáng sớm hai người xuất phát từ Thiên Tân, khoảng hơn 6 giờ chiều đã tới nơi. Trước đó đã liên lạc với người ở đây, Will phu nhân có bạn tới đón, thuận lợi ra khỏi nhà ga, tới khách sạn Lục Quốc ở đường Đông Giao Dân, gần khi đại sứ quán.

Khách sạn Lục Quốc ở Bắc Kinh cũng giống như khách sạn Lễ Tra ở Thượng Hải, cách phục vụ không cần phải nói nhiều, người ra vào tấp nập chủ yếu là nhân vật quan trọng trong quân sự và chính trị, công sứ quốc gia, doanh nhân nổi tiếng. Will phu nhân đặt một phòng, Chân Chu ở cùng với bà. Khác với Thiên Tân, bây giờ tới Bắc Kinh không phát triển giống như hiện đại, tới đây cô chỉ biết được một số địa điểm nổi tiếng, những nơi còn lại cô không biết rõ, y như kẻ lạ lần đầu tiên tới đây, Will phu nhân có bạn bè ở Bắc Kinh, quen thuộc đường đi giống như hướng dẫn viên du lịch, sở dĩ bà bảo Chân Chu đi cùng là vì muốn cô làm bạn cùng mình. Kế hoạch của Will phu nhân là ở đây một tuần. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau Chân Chu đi cùng bà tới thăm bạn bè, mấy ngày hôm sau liên tục đi tới nhiều nơi nổi tiếng khác nhau, các ngọn núi nổi tiếng, chùa cổ, Bát Đạt Lĩnh, Minh Lăng, Đường Sơn, Đàn Chá Tự,... Will phu nhân dồi dào sức khỏe, còn muốn thăm thú hết tất cả mọi nơi trên Bắc Kinh. Hôm nay thời tiết tốt, sáng sớm Chân Chu theo chân Will phu nhân tới Hương Sơn, bạn của bà đi cùng hai người, nhưng tối qua gọi điện thoại bảo có chuyện nên không đi cùng, Will phu nhân tràn đầy phấn khởi bảo tự mình đi cũng được.

Mùa này lá đỏ đang rụng, vì để thuận lợi, Will phu nhân mượn người quản lý tên Luke một chiếc xe hơi, nhờ anh ta lái xe tới Hương Sơn.

Thời tiết cuối thu hơi lạnh, khách du lịch tới Hương Sơn đông như mắc cửi, phần lớn người tới đây đều là dân thành thị, cả nhà đi du lịch, già trẻ gái trai, trong tay cầm một cái túi, vui vẻ nói chuyện với nhau, có cả nam nữ trẻ tuổi, học sinh cũng đi. Chân Chu mặc âu phục, đội mũ che nắng, đi bên cạnh Will phu nhân tóc vàng mắt xanh không biết đã thu hút ánh mắt của bao nhiêu lần. Ngắm nhìn khung cảnh lá đỏ rơi rụng một lát, hơn ba giờ chiều, Will phu nhân vẫn chưa cảm thấy đủ, còn muốn tới Tịnh Nghi Viên một lát, tới cửa vào bị vệ binh súng ống đầy dủ cản lại, nói bên trong đang diễn ra hội nghị của chính khách, hai người không thể vào trong.

Vùng này có rất nhiều khu biệt thự được người có tiền xây làm nơi nghỉ ngơi, từ sáng sớm tới đây, trong bãi đỗ xe dưới quảng trường đã có không ít ô tô đậu ở đó. Thấy vệ binh cản mình lại, Will phu nhân không thể làm gì khác hơn, quay đầu tới nơi bên cạnh thăm thú, mãi còn không muốn về. Có xe đi lại tự do, không cần giống như những khách du lịch khác, phải về sớm để bắt kịp chuyến tàu điện ở cửa Đông Hoa, hai người không để ý tới thời gian, vừa đi vừa nghỉ, tới hơn 5 giờ chiều, cười cười nói nói đi xuống núi quay lại quảng trường lấy xe, Luke vẫn là người lái xe.

Trời cuối thu thường hay tối nhanh, ngồi trên xe đi về chưa được mấy phút hoàng hôn đã phủ xuống, Luke bật đèn xe lên, lái xe về phía trước.

Từ ngoại ô về thành phố, có một đoạn đường đất dài hơn chục cây số, chật hẹp tới mức không đủ chỗ cho hai xe đi qua, mưa vừa đổ xuống, mặt đường nhão nhoét lại gồ ghề, tuy Luke đã cẩn thận lái nhưng ngồi bên trong xe có thể cảm nhận được độ xóc nảy khi xe đi qua những nơi gồ ghề. Sáng sớm nay khi đi qua đây, Will phu nhân còn phàn nàn không ngớt, bây giờ bà cũng đã mệt mỏi, đầu tựa vào vai Chân Chu, nhắm mắt ngủ.

Chân Chu đi từ sáng đến giờ cũng đã mệt mỏi rã rời, dựa vào ghế ngồi nghiêng đầu nhìn hoàng hôn phủ xuống ngọn núi phía xa xa, cắn nuốt những tia sáng ban ngày. Hoàng hôn ở vùng ngoại ô này yên tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy hoang vắng lại mênh mông.

Chân Chu ngơ ngẩn cả người, tựa đầu vào ghế nhắm hai mắt lại. Thân xe bỗng nhiên nảy lên, đi tới con đường rộng ở phía trước, cô nghe được âm thanh hỗn tạp trước mui xe, sau đó, xe tắt máy, Luke khởi động lại, nhưng thử nhiều lần vẫn không được, động cơ không hoạt động, xe đứng yên trên đường.

Luke bắt đầu lo lắng, Will phu nhân tỉnh dậy, hỏi nguyên nhân. Luke thử khởi động một lần nữa nhưng động cơ vẫn không hoạt động, xe không đi được.

Bây giờ đã hơn 6 giờ, tàu điện đã đi từ lâu, ở đây mới qua núi Vạn Thọ không xa, cách Yên Kinh phía trước hơn chục cây số nữa. Trời đã sắp tối đen, năm ngoái chính phủ mở chuyến tàu điện từ Đông Hoa Môn tới Hương Sơn, khách tới đây không còn mấy ai đi ô tô, bây giờ nhìn trước nhìn sau không có một bóng người. Tuy bên người Luke mang theo súng, oai phòng là thế nhưng lại không biết sửa xe, bây giờ xe bị hư, khởi động không được, lo lắng nhìn về phía Will phu nhân, xin lỗi bà.

Mặc dù Chân Chu biết lái xe nhưng mấy chuyện sửa xe này cô một chữ cũng không biết, mở cửa xuống xe đứng ven đường cùng Will phu nhân, thấy Luke bận bịu xung quanh xe, lát lại mở hộp động cơ, lát lại khởi động xe, đầu đầy mồ hôi, làm đi làm lại nhưng xe vẫn đứng im như cũ.

Mắt thấy trời càng ngày càng tối, đỉnh núi phía xa đã trở nên mờ nhạt, không chỉ Will phu nhân, Chân Chu cũng bắt đầu lo lắng, cô đứng ở ven đường, khi đang nhìn trước nhìn sau, bỗng nhiên thấy xa xa con đường đất kia có ánh đèn xe, Chân Chu lập tức vui vẻ, chỉ cho Wil phu nhân thấy.

Will phu nhân còn đang phiền muộn, lo lắng tối hôm nay phải qua đêm ở đây, thấy ánh đèn xe bỗng nhiên trở nên vui vẻ, kiễng chân chờ đợi với Chân Chu.

Đèn xe càng ngày càng sáng, rất nhanh, chiếc xe hơi kia đã tới gần đây, đường nét càng thêm rõ ràng, Luke không biết nói tiếng Trung Quốc, Chân Chu vội vàng đứng sang một bên đường vẫy vẫy tay.

Tốc độ chiếc xe kia vốn rất nhanh, dần dần cũng chậm lại, sau đó dừng ở vị trí cách Chân Chu hơn mười thước, đèn xe vẫn sáng như trước, Chân Chu đứng phía đối diện thấy có hơi chói mắt, người trong xe cũng không xuống, Chân Chu giơ tay che mắt lại, chạy tới bên cạnh gõ cửa sổ xe, mỉm cười nói. "Xin lỗi đã quấy rầy ngài, chúng tôi gặp chút phiền toái, nếu như ngày có thể giúp..."

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Chân Chu bỗng nhiên mở to hai mắt, không nói ra thành lời.

Sao lại trùng hợp vậy cơ chứ, người lái xe lại là Từ Trí Thâm!

Anh mặc quân phục chỉnh tề, vẫn còn đang mang mũ, trên tay đeo bao tay trắng như tuyết, anh tuấn lại mạnh mẽ, đôi tay mang bao tay màu trắng khoát lên trên tay lái, quay đầu nhìn cô, mặt không đổi sắc, ánh mắt thờ ơ, giống như...

Anh không quen cô.

Đêm cuối ở Thượng Hải, anh đột nhiên giơ tay nhấc chân, nói bậy nói bạ về cô giống như người đàn bà chanh chua, Chân Chu tức giận bỏ mặc anh trên đường, tự mình lái xe đi, đoán chừng chắc hẳn anh phải tự mình đi bộ mười mấy cây số mới về được tới nhà, tuy cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy bản thân mình bị anh coi thường, nhưng vẫn thấy có hơi xấu hổ.

Chân Chu nuốt xuống lời nói sót lại trong miệng mình.

Will phu nhân cũng chạy về phía cô, chưa phát hiện người ngồi trong xe, hỏi Chân Chu. "Honey, thế nào rồi? Người đó có bằng lòng giúp chúng ta không?"

Chân Chu quay đầu lại, chưa kịp mở miệng Từ Trí Thâm đã tắt máy, mở cửa xe, Chân Chu không cho anh xuống xe, thấy anh giương mắt liếc nhìn mình, vội vàng lùi về sau một bước.

Anh duỗi chân bước ra cửa xe, nhìn Will phu nhân, trên mặt lộ ra nụ cười, lịch sự nói. "Phu nhân, gặp lại phu nhân tôi đây rất vui, có gì cần tôi giúp sao?"

"Ôi! Từ tiên sinh, là cậu."

Will phu nhân nhận ra anh, vui vẻ không thội, vội vàng chỉ vào ô tô mình, nói. "Hôm nay tôi và Juliet tới Hương Sơn, ai ngờ xe lại bị hư, đang lo lắng tối hôm nay không về được đến nhà, cảm ơn thượng đế may mà cậu xuất hiện kịp thời! Cậu có thể giúp chúng tôi không?"

"Đương nhiên, đó là vinh hạnh của tôi. Để tôi xem thử."

Từ Trí Thâm cởi mũ và bao tay ra, tự mình đi vòng về sau xe hơi lấy một thùng dụng cụ trong cốp xe và một bao tay công nhân, lướt qua người Chân Chu, tới cạnh ô tô đang bị hư, nói vài câu với Luke, cúi người bận rộn sửa xe một lát, cuối cùng đứng dậy, trong ánh mắt chờ mong của Luke và Will phu nhân, nói. "Chắc là do nhiều bụi bẩn đọng lại trên lõi van của động cơ nên xe khởi động chậm, chỉ cần làm sạch lõi van là được, nhưng đang ở đây, không xử lý được..."

Anh trầm ngâm một lúc.

"Thế này đi, mọi người có thể ngồi xe của tôi về thành phố, ô tô cứ để lại đây, sau khi về, tôi gọi người sửa chữa tới đây."

Will phu nhân thở dài, liên tục cảm ơn anh, cười híp mắt nói. "Từ tiên sinh thực sự là một người nhiệt tình, có đúng không hả Juliet?"

Chân Chu nở nụ cười lúng túng, lặng lẽ nhìn anh.

Hình như anh không nghe được lời khen này, cúi đầu xuống tháo găng tay dính dầu mỡ, dọn thùng dụng cụ, chỉ chừa lại cho cô một bóng lưng.

Khuôn đồ, khóa cửa xe, để lại đồ vật nhắc nhở với người khác xe thuộc về mình, bận rộn một lúc, trời đã tối đen, Chân Chu đi theo Will phu nhân và Luke ngồi lên xe của Từ Trí Thâm.

Dọc cả đường đi, anh và Will phu nhân liên tục nói chuyện, có nói hôm nay anh tham gia hội nghị ở Tịnh Nghi Vien, buổi tối về qua đây lại gặp Will phu nhân, hân hạnh vì mình giúp đỡ được cho Will phu nhân.

Chân Chu ngồi trên ghế sau, im lặng không nói chuyện, anh không chủ động bắt chuyện với cô, hơn tám giờ tối, trời đã đen sì, chiếc xe đi vào trong thành phố, Từ Trí Thâm đưa ba người về khách sạn Lục Quốc.

"Từ tiên sinh, hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm, không biết ngày mai hoặc hôm nào đó rảnh rỗi, tôi có thể mời cậu một bữa cơm được không? Chúng tôi ở Bắc Kinh chừng 3, 4 ngày nữa mới về."

Lúc tạm biệt, Will phu nhân nhiệt tình mời anh.

Từ Trí Thâm mỉm cười nói. "Đó là vinh hạnh của tôi, tôi cũng rất vui, nhưng mấy ngày kế tiếp tôi còn có chuyện, sợ rằng không đáp lại được ý tốt của Will phu nhân."

Will phu nhân tiếc nuối, nói hy vọng hôm nào đó có thể mời anh ăn cơm. Từ Trí Thâm gật đầu đồng ý, sau khi tạm biệt với Will phu nhân, anh vẫn mang theo nụ cười trên mặt nhìn chằm chằm vào Chân Chu đứng bên cạnh Will phu nhân, xoay người lên xe, nhanh chóng rời đi.

Buổi tối, Chân Chu tắm xong ôm gối ngồi trên giường trong khách sạn, tóc dài xõa sang hai bên, tay chồng cằm, nhắm mắt nhớ lại khung cảnh khi gặp anh chạng vạng hôm nay, nghĩ ngợi một lúc lâu, đưa ra một kết luận, từ đầu tới cuối anh không hề liếc mắt nhìn cô.

Cô bỗng nhiên cảm thấy buồn rầu.

Loại người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa nhỏ mọn này, phải làm sao mới đối phó được?
Bình Luận (0)
Comment