Chưởng Thượng Kiều

Chương 86

Từ Trí Thâm nghiêng đầu nhìn cô.

Ánh trăng giống như một vũng nước treo trên bầu trời đen, cô nhìn về phía ánh trăng, khuôn mặt sáng rực, ánh mắt trong suốt, gương mặt anh một nửa lại nằm trong tối, làn khói trắng lượn lờ chưa tan, ánh mắt tối sầm.

Yên lặng một lát, anh chậm rãi dập thuốc lá, kéo cô từ phía sau ra đằng trước, để cô ngồi trên đùi mình, cởi áo khoác khoác lên cơ thể cô, nắm chặt cổ áo.

"Cố ý cái gì?"

Sau đó anh lui về sau, tựa vào một gốc cây, hai mắt nhìn cô chăm chú, khóe môi cong lên.

"Cố ý la cà, cố ý huênh hoang, cố ý biến mình thành tên ăn chơi trác táng."

Anh nhìn cô chăm chú, quay mặt đi chỗ khác, cũng không nói gì, bả vai hơi run run, giống như đang buồn cười, một lát sau, anh chợt qua mặt lại, nghiêm mặt nói. "Phụ nữ quá thông minh thì không nên yêu, em không biết chuyện này sao?"

Giọng nói của anh rõ ràng là đang trêu chọc cô, nhưng đuôi lông mày, khóe mắt lại tỏa vẻ đìu hiu, giống như đã hòa vào gió lạnh cuối thu.

Chân Chu nhìn anh, chậm rãi nói. "Em là một đứa ngốc, chẳng qua là bên cạnh anh nên mới biết chút ít. Sau khi anh về quê, giống như biến thành một người khác, mỗi ngày đều sống thoải mái sung sướng nhưng em cảm thấy thực ra trong lòng anh không thoải mái như thế."

Anh khẽ cười, giơ tay chạm lên gò má mềm mại của cô, sau đó kéo cô vào trong ngực, hơi cúi đầu, chóp mũi khẽ cọ lên tóc mai tỏa ra hương thơm của cô.

"Cô vợ ngốc, có em đi cùng anh, anh đã thấy sung sướng rồi." Anh dịu dàng nói.

Chân Chu dính khuôn mặt vào cổ anh, hai tay thò ra ngoài ôm chặt eo anh.

Anh yên lặng, không nói thêm gì nữa, chỉ để mặc cô ôm lấy eo của mình, nhịp tim hòa với nhau, ánh trăng chiếu xuống bóng dáng hai người đang ôm nhau.

Một lát sau, môi anh khẽ chạm lên tai cô, thấp giọng nói. "Em nói không sai, anh đã dự liệu được chuyện xảy ra ngày hôm nay, vậy nên mới mượn cớ để từ chối...."

Anh dừng một chút.

"Nhưng đây cũng không phải mục đích chính, mục đích của anh là giữ lại sư đoàn hai."

Chân Chu ngẩng mặt lên, mở to mắt nhìn anh.

"Mấy anh em trong sư đoàn hai là một tay anh đào tạo, ai cũng can đảm, ai cũng là anh hùng. Trong Nam Lục hệ vẫn có lời nói, sư đoàn hai chỉ biết sư trưởng không biết đại soái, trong lòng Trương Hiệu Niên vẫn luôn tồn tại mối nghi ngờ. Tuy bây giờ anh đã đi rồi nhưng ông ta vẫn chưa yên tâm về anh, nếu như ông ta phát hiện ra sư đoàn hai khác lạ, với hiểu biết của anh đối với ông ấy,  thà hủy diệt cả sư đoàn hai cũng sẽ không để những anh em đó đi theo anh. Đốc quân ở Thành Đô kia, thoạt nhìn là tới mời anh, nhưng thực ra ông ta là người của Trương Hiệu Niên."

Anh nhìn về phía Chân Chu. "Em hiểu chưa?"

Chân Chu hơi giật mình.

Cô thưc sự không nghĩ tới chuyện này, cho rằng sau khi Từ Trí Thâm về đây, thái độ đột nhiên khác thường, hành vi phóng đãng là vì từ chối những người chính khách như lão Tào, cô chưa hề nghĩ tới những lý do sâu xa này.

Cô bình tĩnh nhìn người đàn ông, chần chờ một chút, khẽ nói. "Em biết, anh sống trong thời loạn, trời sinh đã muốn xông pha chiến trường, chuẩn bị khi nào thì ra ngoài?"

Từ Trí Thâm mỉm cười, đáy mắt lại có vẻ cô đơn.

"Chu Chu, Trương Hiệu Niên là thầy anh, nhiều năm trước, khi mà ông ta chưa đứng trên vị trí này, ông ta không phải là người giống như hôm nay em biết. Quyền lực là thứ quyến rũ người ta, nhưng quyền lực cũng khiến người ta mất đi lương thiện ban đầu, thậm chí còn đánh mất cả lý trí. Nếu như đã không có chung chí hướng, con người cũng không thể đứng chung thuyền, chìm nổi mấy năm qua, anh đã sớm chuẩn bị cho ngày hôm nay rồi. Lần này anh chịu tội thay ông ta, những người bên ngoài cho là anh bất đắc dĩ, thế nhưng bất đắc dĩ cũng chỉ có vài phần, nhiều hơn là cam lòng, đây xem như là báo đáp cuối cùng của anh với ông ta!"

Anh dừng một lát.

"Cho tới bây giờ, chỉ cần ông ta còn để mắt tới anh, anh vẫn sẽ ăn chơi như trước..."

Anh chợt cười, vẻ mặt bắt đầu trở nên không đứng đắn, nâng cằm cô lên. "Có mợ ba như em ở bên anh, anh làm một cậu ấm ăn chơi trác táng cũng không sao."

Trước đó, đêm khuya cô tỉnh lại phát hiện anh không ở bên cạnh mình, đi ra ngoài lại thấy bóng lưng cô đơn đang hút thuốc, cô nghẹn cả lòng, đồng thời lại có chút lo lắng.

Chim trúng tên, rồng mắc cạn, câu này để hình dung con người từng có tiền đồ vô lượng như anh cũng chẳng có gì sai.

Cô hiểu tâm tình của anh, một người đàn ông 16 tuổi đã trải sự đời, vài lần vào sinh ra tử, sự nghiệp lẫy lừng, cái loại âu lo phiền muộn này không phải cứ ôm cô trong lòng là biến mất.

Thế nhưng bây giờ, khi anh nói xong mấy câu này, cô bỗng nhiên bình thường trở lại.

Cho dù anh phiền muộn, buồn bực, thất bại, thậm chí trong nhà còn phải chịu ánh mắt nghi ngờ và dò xét của người ta, thế nhưng anh chưa bao giờ bối rối, cũng chưa bao giờ mất đi ý muốn ban đầu.

Anh vẫn cứ sáng suốt như vậy.

Người đàn ông như thế, có gì mà cô không yên lòng?

Cô thuận theo ngón tay anh, nhẹ cắn lên khóe miệng đang nhếch kia, hừ một tiếng. "Chỉ cần mẹ không mắng anh, em cũng không thèm quan tâm."

Từ Trí Thâm khẽ cười vài tiếng, bắt được bàn tay cô, sờ sờ mới nhận ra đã lạnh, đưa tay cô lên miệng thổi vài hơi, lại hôn mấy lần.

"Bên ngoài lạnh lắm, đi thôi em, về phòng ngủ nào." Anh dịu dàng nói rồi ôm lấy Chân Chu.

...

Từ lão thái càng ngày càng già, tuy không được khôn khéo như trước nhưng chỉ cần nói vài câu lại có thể khiến con dâu, mợ cả, mợ hai đứng trước mặt bà không dám nói gì, thế nhưng bà cũng càng ngày càng yếu đi. Từ Trí Thâm cũng không ăn chơi như trước, cả mùa đông đều ở trong phòng của Từ lão thái chăm sóc bà, trung y không có tác dụng, anh lại mời tây y tới, thuốc thang đầy đủ nhưng vẫn không thể vượt qua ngày cuối năm. Trước tết vài ngày, con cháu vây đầy trước giường, bà cầm tay Từ Trí Thâm, nói một câu "Tam nhi, về sau phải sống thật tốt, xứng đáng với tổ tông Từ gia", sau đó ra đi.

Trước khi đi vài ngày, đầu óc Từ lão thái bỗng nhiên minh mẫn, mời tất cả những trưởng bối trong nhà tới, chia nhà cho ba anh em, người nào cũng có. Nhưng hai nhà cậu cả và cậu hai, chưa biết lão thái thái có cho cậu ba thứ gì tốt hay không mà đã bắt đầu rêu rao bên ngoài, nói cậu ba chiếm đồ của mình, vài chục năm không về, dựa vào gì mà có thể được chia những thứ giống như cậu cả, cậu hai, huống hồ bây giờ anh cũng chẳng là cái thá gì, còn Trương Hiệu Niên bây giờ càng hiển hách rồi.

Sau khi thuận lợi vượt qua mọi chuyện, Trương Hiệu Niên lại nhận được sự ủng hộ của nước ngoài, tháng trước, các đốc quân trong các tỉnh mở một cuộc hội nghị, ông ta tìm một lý do, bãi bỏ quốc hội cũ, gây dựng một quốc hội mới, sửa chữa hiến pháp, thực thi chế độ độc tài. Mấy đốc quân ở Giang Đông nhao nhao gửi điện tới quốc hội, biểu thị ý phản đối, cũng nhắc nhở mình đã chuẩn bị dùng vũ lực để bảo vệ quốc gia. Đàm gia ở Giang Đông cũng nhân cơ hội xuất binh, lần nữa chiếm lại được khu cảng mà mình từng giao ra, trở thành người chống lại Trương Hiệu Niên. Chuyện đàm phán ở Thượng Hải cũng không thành công. Nhưng lần này, hình như Trương Hiệu Niên đã chuẩn bị kỹ càng, ngoại trừ có thế lực của nước ngoài chống đỡ, còn có những đốc quân trong nước ủng hộ, bao gồm cả Thành Đô cũng lên tiếng ủng hộ quốc hội mới. Trừ chuyện đó ra, sau khi lão thái thái mất được vài hôm, Trương Hiệu Niên phát đặc sứ tới huyện Trường Nghĩa, đóng cửa nói chuyện với Từ Trí Thâm một lát, bị Từ Trí Thâm đuổi đi.

Đặc sứ là bạn học cũ với Từ Trí Thâm, quan hệ cũng không tệ, chuyện trước đây cũng thấy tiếc thay anh.

Những người bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra, nhưng người nhà họ Từ ai nấy đều biết, Trương Hiệu Niên không quan tâm chuyện lúc trước, cố ý sai người tới đây mời Từ Trí Thâm về Thiên Tân.

Nếu như Từ Trí Thâm đồng ý, mọi người cũng chẳng nói gì, cũng không để ý tới chuyện lão thái thái thiên vị trước khi chết.

Nhưng vấn đề là Từ Trí Thâm không gật đầu.

Chuyện này khiến vợ chồng cậu cả và cậu hai không vui.

Trước kia Từ lão thái giống như ngọn núi lớn đè lên người bọn họ, có gì không vừa lòng cũng không nói ra, bây giờ lão thái thái đã nằm trong quan tài, Bạch phu nhân cũng không quản được cậu cả, cậu hai và hai người con dâu, từ trong ra ngoài Từ gia lại càng nhiều lời đàm tiếu hơn. Tới ngày hai mươi bảy, chiếu theo ý của trưởng họ, muốn ba anh em tề tựu cùng nhau, xác nhận tất cả những chuyện mà lão thái thái giao phó trước khi nắm mắt, ba anh em ký tên, mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt.

Chân Chu đi theo Từ Trí Thâm tới từ đường.

Bên trong là trưởng họ và mấy vị trưởng bối, tất cả đều đã tới đông đủ, vợ chồng cậu cả cũng đã tới.

Từ Trí Thâm hành lễ với trưởng bối, chào hỏi mọi người xung quanh, vợ chồng cậu cả lộ ra nụ cười miễn cưỡng, cũng không nói gì.

Từ Trí Thâm cũng không nói gì, bắt đầu từ mùa đông năm ngoái, cơ thể của Từ lão thái đã yếu đi, lòng anh cũng suy sụp, kéo Chân Chu ngồi xuống chỗ của mình, chỉ còn chờ cậu hai tới. Một lát sau, chỉ thấy cậu hai tới, còn mợ hai Chiêu Đệ lại không tới. Cậu hai đi vào, xin lỗi những trưởng bối, nói mới rồi có chuyện nên tới muộn, trong lúc hắn nói chuyện, người tinh mắt có thể thấy được trên cổ hắn có mấy vết cào giống như vết móng tay. Bởi vì không còn nhiều thời gian, nói vài câu rồi thôi.

Trưởng họ đọc xong di chúc của Từ lão thái, sắc mặt vợ chồng cậu cả vô cùng khó coi, nhìn nhau một cái. Cậu cả đẩy tay mợ cả, mợ cả bước lên phía trước, đang muốn mở miệng, Từ Trí Thâm trước giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng lên, đi tới giữa nói với trưởng họ. "Tôi và mợ ba đã bàn bạc, ruộng đất mà lão thái thái chia cho chúng tôi, ngoại trừ giữ lại một số ít, tất cả đều quyên góp cho huyện để mở một trường học, mời giáo viên về dạy, số còn lại bán đi lấy tiền sửa chữa đường để những người dân trong huyện thuận tiện ra vào. Hôm nay các trưởng bối đều ở đây, xem như là làm chứng cho tôi."

Anh mới nói xong, chẳng những các trưởng bối đều giật mình, những người trong họ cũng bàn tán ầm ĩ, vẻ mặt vui mừng. Vợ chồng cậu cả và cậu hai sắc mặt không tốt, hiển nhiên lời nói chưa nói ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng, hai mặt nhìn nhau, trông vô cùng khó coi.

"Em ba, chú nói gì thế?" Cậu cả miễn cưỡng nói.

Từ Trí Thâm cười nhạt. "Trước khi lão thái thái đi, sợ tôi ăn chơi nên căn dặn tôi phải sống sao cho xứng với tổ tông Từ gia, nếu như lão thái thái biết tôi làm vậy, chắc chắn sẽ vui vẻ."

Cậu cả nghẹn lời.

"Được được, cậu ba và mợ ba thực sự có lòng, hành động này công đức vô hạn, thay mặt..."

Trưởng họ hiểu rõ, bấy giờ mới đứng lên, đang khen ngợi, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, thấy mợ hai Chiêu Đệ cầm trong tay một cây trâm cài đầu đẩy cửa ra, vội vã tiến lên phía trước, nổi giận đùng đùng.

Cậu hai biến sắc, vội liếc nhìn Từ Trí Thâm và Chân Chu, cuống quýt chạy lại ngăn cản, thấp giọng nói. "Sao cô lại tới đây? Không phải là bảo cô đừng tới sao?" Chiêu Đệ cắn hắn, đẩy hắn ra, vọt tới trước mặt trưởng họ, đỏ mắt khóc lóc kể lể. "Trưởng họ, hôm nay ngài phải làm chủ cho tôi! Từ gia có một con hồ ly tinh không biết xấu hổ, trước đây không có chồng, không chịu được nên tìm chồng tôi, còn để lại thứ này, nếu như không phải sáng nay tôi phát hiện ra, chắc có lẽ vẫn giống như con ngốc."

Cô ta mới nói ra, mọi người đều hiểu cô ta nhắc tới ai, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Chân Chu.

Mợ hai mới đi vào, nhìn cây trâm cài đầu trong tay cô ta, Chân Chu lập tức nhớ tới chuyện trước kia. Bởi vì Từ Trí Thâm chưa bao giờ hỏi chuyện Tiết Hồng Tiên treo cổ, vậy nên cô cũng vứt chuyện này ra sau đầu, không ngờ hôm nay mợ hai lại nhắc tới chuyện này, đổ lỗi cho cô.

Mặt Chân Chu hơi đổi sắc, lập tức nhìn về phía Từ Trí Thâm.

Khuôn mặt Từ Trí Thâm bỗng nhiên lạnh lùng, ánh mắt quét về phía cậu hai.

"Ôi, đây không phải là của mợ ba sao? Trước đây tôi thấy cô ấy cài trên đầu, còn nhìn mấy lần, sao lại..."

Tiếng bào tán vang lên, mợ cả lên tiếng, giọng vô cùng ngạc nhiên.

Mợ hai cười lạnh, đặt cây trâm vào trong tay cậu hai. "Hôm nay tôi không sợ mất mặt nữa, phải nói rõ chuyện này một lần! Trước mặt trưởng họ và người trong họ, anh nói rõ ràng tất cả chuyện này đi, rốt cuộc là ai đưa cho anh thứ này? Ai không biết xấu hổ dụ dỗ anh?"

Sắc mặt cậu hai lúc đỏ lúc trắng, một lát sau bỗng nhiên chỉ vào Chân Chu, cao giọng nói. "Là mợ ba! Trước đây khi em ba chưa về, người trong nhà cho rằng nó chết ở bên ngoài, còn mợ ba lại không chịu được cô đơn, thế nên quyến rũ tôi! Tôi không có ý gì với cô ta, khi đó cô ta khóc sướt mướt, cố nhét vào tay tôi, còn nói nếu tôi không nhận, cô ấy không biết nương nhờ ai, muốn đi tìm cái chết. Tôi sợ cô ấy gặp chuyện nên không từ chối, thế nên mới cầm, nếu như có nửa câu dối trá, trời tru đất diệt..."

Tiếng bàn tán xung quanh càng ngày càng lớn.

Tim Chân Chu đập loạn, bàn tay trở nên lạnh lẽo, đang muốn mở miệng, lòng bàn tay đột nhiên trở nên ấ áp, Từ Trí Thâm vươn tay qua cầm tay cô.

Sắc mặt cô tái nhợt nhìn anh.

Anh hướng lại gần cô, môi ghé vào lỗ tai cô. "Anh biết vì sao khi đó em muốn treo cổ rồi, chờ đấy, người đàn ông của em sẽ xả giận thay em."

Anh buông tay Chân Chu ra, nhìn chằm chằm cậu hai đang kể lể, bên môi nở một nụ cười quỷ dị, dưới vô số ánh mắt của người xung quanh, vừa kéo ống tay áo vừa đi về phía cậu hai, tới trước mặt cậu hai, dừng lại, nụ cười càng sâu. "Anh hai, mới rồi anh nói gì đó? Lặp lại lần nữa."

Cậu hai mở to hai mắt, nhìn Chân Chu đang dần dần bình tĩnh lại, vẻ mặt kích động không gì sánh được. "Em ba, người phụ nữ này dễ dàng thay đổi! Trước đây khi em không ở đây, cô ta quyến rũ anh! Tất cả lời anh nói đều là thật."

"Ồ?" Từ Trí Thâm ồ một tiếng, cầm cái trâm trong tay cậu ba, gảy gảy hai lần rồi đưa lên lông mày.

"Chẳng qua là tôi thấy khó hiểu, trước khi tôi về đây, cô ấy bị câm, không nói được, cái lỗ tai nào của anh nghe cô ấy nói với anh rằng anh không nhận món đồ này thì cô ấy chết cho anh xem?"

Xung quanh yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.

Mợ hai biến sắc, cậu hai đừng ngây ngốc, mồ hồi chảy ròng ròng. "Chuyện này...mới rồi tôi nói sai...khi đó ý của cô ta là như thế."

Ý cười trên mặt Từ Trí Thâm biến mất, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bẻ gãy cây trâm trong tay anh. Người bên cạnh còn chưa thấy rõ, tiếng kêu thảm thiết như heo làm thịt của cậu hai đã vang lên, Từ Trí Thâm đá một cước vào giữa xương sườn, cả người hắn bị đá văng ra ngoài, nằm trên cạnh cửa, cuộn tròn lại.

Hai cây xương sườn đã gãy.

Người xung quanh sợ hãi kêu lên, cuống quýt tản ra.

Từ Trí Thâm nhìn cậu hai, không nhanh không chậm bước tới gần, cuối cùng đứng ở cạnh cửa, nhìn chằm chằm cậu hai nằm dưới đất rên rỉ, nhìn một lát rồi khom lưng cầm cái ghế bên cạnh lên, giơ lên trời, đập xuống đầu cậu hai giống như đập chết một con chó, chân ghế văng ra ngoài, nằm trong góc phòng.

Cậu hai không kêu được nữa, rầm một tiếng, đỉnh đầu lập tức bị cái ghế đập vào, khuôn mặt cũng biến dạng, máu tươi chảy lênh láng, con mắt đảo quanh một vòng, ngã xuống mặt đất, ngất tại chỗ, tay chân vẫn co quắp, run run.

Người xung quanh chưa bao giờ gặp ai ra tay ác như vậy, ai cũng sợ ngây người, không dám nhìn nữa, cũng không dám kêu lên.

"Cậu ba! Đừng, đừng! Đều là anh em! Sắp chết người rồi."

Trưởng họ rốt cục cũng phản ứng lại, cuống quýt chạy tới ngăn cản.

Mặt cậu cả, mợ cả trắng bệch, nhìn chằm chằm bóng lưng Từ Trí Thâm, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, đứng ở đó không dám động đậy.

Mợ hai Chiêu Đệ tỉnh táo lại, thét lên một tiếng "Mẹ ơi", ngất trên mặt đất.

Từ Trí Thâm mặt không đổi sắc, vứt cái ghế xuống đất, phủi ống tay áo xoay người đưa tay về phía Chân Chu, mỉm cười với cô. "Đi thôi em, về nhà nào."
Bình Luận (0)
Comment