Editor: Nguyệt
“Tra được chưa?” Quan Cẩm thấy Đinh Đinh và Cố Tương một trước một sau bước vào.
“Đinh Đinh đã ra tay thì gạo xay ra cám.” Đinh Đinh nhảy chân sáo vào phòng, “Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, người này trước đây không có công ty đại diện nên không tra được ghi chép gì. Phải tìm đến một vài nhân viên làm việc lâu năm trong ngành giải trí và mấy người đại diện tự do mới hỏi thăm được tin tức.”
Trần Kiều Vũ hỏi: “Đã im lặng nhiều năm như thế, sao đột nhiên bây giờ lại trả thù điên cuồng vậy?”
“Mọi người không thể đoán được nguyên nhân đâu.” Đinh Đinh cố ý thừa nước đục thả câu.
“Có nguyên nhân là được rồi, còn đó là cái gì thì bắt người về rồi hỏi sau.” Ôn Tĩnh Hàn cắt ngang câu chuyện của mọi người, “Bây giờ nghĩ cách dụ rắn ra khỏi hang đi.”
“Hung thủ hận nhất Nhan Khanh, cho nên mới dùng mọi thủ đoạn để hủy hoại anh ta. Nếu hung thủ biết tất cả những gì mình làm đều uổng công vô ích, Nhan Khanh không hề bị chút thương tổn nào, mọi người đoán xem hắn sẽ làm gì?” Trong mắt Quan Cẩm ánh lên sự xảo quyệt.
“… Chó cùng rứt giậu!” Mọi người lập tức hiểu ra.
“Vậy phải làm thế nào? Bây giờ ngay cả công ty của Nhan Khanh còn khó ngăn nổi miệng quần chúng, trên mạng thì có đủ loại phỏng đoán, nào là nhập vai quá hóa cuồng sát, thiên thần sa đọa tâm lý vặn vẹo, cuộc sống cá nhân không muốn ai biết đến của ảnh đế, một chút trong sạch cuối cùng của giới giải trí đã bị vấy bẩn, vân vân …” Lâm Bạch nhớ lại đủ các kiểu bình luận 囧囧 mà mình đọc được.
“… Đúng là nhân tài, từ gì cũng nghĩ ra được.”
“Từ xưa, phương pháp trị thủy tốt nhất đã là đắp đập ke bờ, không ngăn được thì ta đổi hướng dòng chảy.” Quan Cẩm nhếch môi cười.
“Quan Cẩm, tôi thấy cậu bắt đầu có gì đó giông giống tổ trưởng với giáo sư Lục rồi đấy.” Hiếm khi Trịnh Phi nhạy bén được một lần.
“Phi ca, anh hùng sở kiến lược đồng nha.” Trần Kiều Vũ kích động cầm tay ‘anh hùng’.
Hừ, còn lâu tôi mới nói đây là ý kiến của Lục Vân Dương. Có trời mới biết anh ta làm thế là vì cái dục vọng độc chiếm điên cuồng của anh trai nhà mình với vợ hay là để bắt hung thủ.
…
“Cái câu chuyện sến súa về tình yêu say đắm vượt qua cả sự sống và cái chết mà cậu kể với tôi hôm nọ không phải là đạo từ tác phẩm nào đó trên mạng văn học chứ?” Nhan Khanh tỏ vẻ hoài nghi.
Quan Cẩm nheo mắt lại: “Hửm? Câu chuyện sến súa?”
“À nhầm, rất rất cảm động … và ly kỳ …” Nhan Khanh không tìm được từ nào thích hợp. Anh nhìn sắc mặt Quan Cẩm, đột nhiên ghé sát vào hỏi nhỏ: “Này, cái người mà cậu kể đó thật ra là cậu đúng không?”
Quan Cẩm: “… Ngài ảnh đế, sao trước đây tôi không nhận ra anh lại thích buôn chuyện thế này nhỉ?”
“Con người ai chẳng hiếu kỳ.” Nhan Khanh ngồi lại chỗ cũ, “Tuy có hơi khó tin, nhưng nếu là cậu nói thì tôi tin. Mà tại sao lại nói với tôi chuyện quan trọng như thế? Lục Vân Dương không biết đúng không? Tôi đáng để cậu tin tưởng thế ư?”
“Tin tưởng? Hừ, cái thứ đó chỉ được thành lập trên nhu cầu lợi ích thôi.” Quan Cẩm cười nhạt.
“Nói thế là sao?”
“Anh tin tưởng một người là vì anh cần ở hắn cái gì đó, cho dù là tình yêu, tình bạn hay bất kỳ thứ gì khác. Nhu cầu là đối tượng đầu tư của sự tin tưởng, chu kỳ càng dài, càng bền vững thì lãi càng nhiều. Đương nhiên, đã đầu tư thì sẽ có mạo hiểm, mất hết tiền vốn thậm chí phá sản là chuyện bình thường.”
“Nghe có vẻ đậm mùi lợi ích. Vậy cảnh sát Quan đầu tư vào tôi là để lấy được cái gì?” Nhan Khanh rất tò mò.
Quan Cẩm nhìn hắn, ngoắc ngoắc ngón tay.
“… Động tác này là theo thói quen hả?”
“Chuẩn bị bước vào nhà họ Lục, tôi cần một đồng minh lâu dài. Mà anh chắc cũng thế nhỉ?”
“Tôi …” Dường như Nhan Khanh không hiểu lắm.
“Thật ra, nhiều lúc anh vẫn thấy Lục Vân Thâm đè ép mình đúng không? Bản thân anh cũng là một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, đôi khi sẽ muốn đứng trên vị trí ngang hàng để cò kè mặc cả chứ không phải lúc nào cũng dựa vào hắn, đúng không?”
Nhan Khanh trầm mặc. Quả thật đây là một trong những nguyên nhân chính khiến anh đến bây giờ vẫn chưa muốn bước vào nhà họ Lục. Anh không muốn người khác nghĩ mình là một kẻ yếu đuối chỉ biết dựa vào sự bảo vệ và cưng chiều của Lục Vân Thâm, muốn ngẩng đầu lên cũng khó.
“Tôi có thể giúp gì cho cậu?”
“Anh là bảo bối của Lục Vân Thâm. Với tôi, đây là tác dụng lớn nhất.”
“Cậu muốn lợi dụng tôi để kiềm chế anh ấy?!”
“Đừng kích động. Tôi kiềm chế anh ta để làm gì? Tôi chỉ đang tìm một lợi thế để vào những thời khắc mấu chốt khiến anh em nhà họ Lục không kiêu ngạo như thế nữa thôi. Sao nào, ngài ảnh đế, đồng ý nhập hội chứ? Nếu một ngày nào đó, Lục Vân Thâm đột nhiên nhận ra người bên cạnh mình đã mạnh đến mức không cần sự bảo vệ của mình nữa, thậm chí có thể vì mình mà chống đỡ cả một khoảng trời, chắc sẽ cảm thấy vui sướng lắm nhỉ?”
Nhan Khanh sửng sốt. Quan Cẩm lúc này giống như mụ phù thủy đang vẫy tay gọi nàng tiên cá: Lại đây, uống nó đi, rồi con sẽ có một đôi chân, trở thành con người, và đi gặp chàng hoàng tử của con … Tóm lại là nghe rất hấp dẫn.
“Tôi gia nhập.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Vì thế, khi hai anh em nhà họ Lục khí thế hừng hực cố gắng vì vợ yêu, ‘liên minh vợ yêu’ giữa hai người đã thành lập.
“Khoan đã, vậy ý cậu là …” Nhan Khanh chợt hiểu ra, “Cậu định đáp lại Lục Vân Dương, cùng cậu ấy … sống đến cuối đời?”
“Ai biết.”
…
Lục Vân Thâm và Mạc Vi ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn giải trí Kinh Thiên, lập tức bị đám phóng viên cắm cọc mai phục đã lâu lao lên bao vây.
“Ngài Lục, ngài đến tập đoàn Kinh Thiên có phải là vì scandal với Nhan Khanh không?”
“Nhan Khanh có phải tình nhân của ngài không?”
“Hai người có định mở một cuộc họp báo để cho công chúng một lời giải thích không?”
“Anh Mạc, gần đây Nhan Khanh đang tránh đầu sống ngọn gió phải không? Sự việc lần này có ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của cậu ấy không?”
Đủ loại vấn đề ập tới như thủy triều. Chẳng còn ai cố kỵ nghĩ xem vấn đề hỏi ra có quá sắc bén hay có ý phỉ báng hay không. Khó lắm mới tóm được nhân vật chính, lý trí của cánh phóng viên đã như bờ đê vỡ, chỉ mong có người mở miệng nói gì đó để cứu vớt lòng hiếu kỳ của bọn họ.
Các vệ sĩ cố gắng tách đám người ra mở đường, che chắn cho Lục Vân Thâm và Mạc Vi ra khỏi cửa lớn. Nhưng, Lục Vân Thâm đột nhiên đứng lại.
Hắn dùng cặp mắt sắc bén nhìn một loạt những người ở đây, nói với âm lượng vừa phải: “Các người muốn biết mối quan hệ của chúng tôi đúng không?”
Có lẽ là chuyện xảy ra quá bất ngờ, có lẽ là khí thế của cậu cả nhà họ Lục quá mạnh, toàn trường dần yên tĩnh. Tất cả đều giơ micro, nín thở chờ đợi.
Lục Vân Thâm đứng trên bậc thang cao nhất trước cửa lớn, lạnh lùng nhìn những người bên dưới: “Ngày có người bị hành hung, Nhan Khanh đang ở cạnh tôi. Tôi có thể làm chứng cho em ấy.”
Mọi người ai nấy đều kinh ngạc, vẻ mặt hưng phấn như uống máu gà. Tin này sốt dẻo!
“18 tuổi Nhan Khanh đã ở bên tôi. Chúng tôi yêu nhau tám năm, tình cảm rất bền vững. Bố mẹ tôi cũng thích em ấy. Về chuyện nâng đỡ mà các người nói, nếu tôi thật sự muốn dùng tiền bạc và quyền lực để nâng đỡ một người, thì thời gian tám năm đủ để tôi đưa em ấy lên hàng sao ở Hollywood, cần gì phải ở lại đây để cho mấy người bàn tán bới lông tìm vết?”
Mọi người nhất thời hóa đá, cứ thế để Lục Vân Thâm dẫn người chậm rãi ra khỏi cửa.
Trước khi lên xe, Lục Vân Thâm đột nhiên quay đầu lại: “Các người muốn đưa tin thế nào về lời tôi nói hôm nay cũng được. Nhưng tôi cực ghét bị nghi ngờ. Nếu còn kẻ nào cả gan săm soi độ tin cậy về những gì tôi nói, vậy thì để mình vui vẻ, tôi đành phải nhắm mắt làm ngơ.”
Xe đi rồi, đám phóng viên mới tỉnh lại, nhốn nháo cả lên. Lát sau, họ mới nhận ra tin tức nóng nổi mình vừa có được dường như không mấy giá trị, vì chẳng ai có được tin độc cả. Hơn nữa, câu cuối cùng của Lục Vân Thâm đã quá rõ ràng, đưa tin chi tiết thì được, còn nếu dám lấy đề tài này ra để chửi bới Nhan Khanh hay dựng chuyện thì đừng trách anh ta không khách khí. Muốn sống trong cái giới truyền thông giải trí này, không ai ngu gì đi chọc vào Kinh Thiên và nhà họ Lục, nếu không chỉ có đường chết.
…
“Tôi dám lấy IQ của Lục Vân Dương ra cá, anh ta muốn nói chuyện này cho toàn thiên hạ biết từ lâu rồi. Trong lòng anh ta bây giờ chắc đang có một con quỷ nhỏ nhảy nhót phấn khích đấm ngực gầm lên: Mẹ nó cuối cùng ta cũng nói cho người khác biết đó là vợ ta! Phì …” Quan Cẩm tưởng tượng quá độ, nhịn cười đến đau cả miệng, cuối cùng vẫn phì cười.
Nhan Khanh còn đang ngây ngẩn đứng trong phòng khách, nhìn TV đang truyền hình trực tiếp, mặt hết đỏ lại trắng, một lúc lâu mới chậm rãi nghiêng đầu sang nhìn: “Đây là kế hay gậy ông đập lưng ông mà cậu nói? Mẹ kiếp đây là kế hay Lục Vân Thâm tự đề xuất đúng không!”
“Này này, đừng có nói tục. Đây là ý tưởng của em trai anh ta, không liên quan gì đến tôi.”
Nhan Khanh nghiến răng: “Quan Cẩm, quan hệ đồng minh của chúng ta đời này kiếp này vững chắc không gì phá nổi! Từ hôm nay trở đi, cậu hãy dạy tôi làm thế nào để mạnh lên. Đầu tiên phải học cái gì? Bắn súng? Buôn lậu? Hay làm gián điệp?”
“… Ảnh đế, anh tỉnh táo lại đi, đóng nhiều phim thiếu não quá nên lậm rồi đó …”