Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Chương 107

Editor: Nguyệt

Buôn chuyện là hoạt động không bao giờ thiếu của tổ chuyên án.

“Âu Thần, cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?” Cố Tương nhíu mày, cẩn thận tìm lại trong ký ức.

“Không phải nghĩ nữa, hắn chính là ông trùm giới giải trí ngầm khu vực Đông Nam Á sáu bảy năm trước. Nhưng sòng bạc với câu lạc bộ đêm chỉ là tài sản bày ngoài sáng thôi, thật ra hắn che che lấp lấp còn có liên hệ mật thiết với trùm luôn lậu ma túy và vũ khí. Bảy năm trước, bọn chúng bị INTERPOL phối hợp với cảnh sát địa phương bắt gọn, nhưng hắn lại may mắn trốn thoát, đến nay vẫn không rõ tung tích.”

“Tổ trưởng và hắn thật sự … có quan hệ?” Trần Kiều Vũ khó mà tin được.

“Thì anh ấy đâu có phủ nhận lời người kia nói. Với lại, chẳng phải lúc trước tổ trưởng từng đi làm gián điệp sao, nói không chừng …” Đinh Đinh bắt đầu tưởng tượng ra một câu chuyện ngược tâm ngược thân đầy đau đớn.

“Tôi chợt phát hiện ra lúc không có mặt tôi các cậu rất là hoạt bát, cứ thích tụ tập với nhau ríu ra ríu rít, khiến tôi có cảm giác như bị ghẻ lạnh vậy. Tổ trưởng tôi thấy rất là khổ sở.” Ôn Tĩnh Hàn ôm tập tài liệu đứng ở cửa, ra vẻ đau lòng muốn chết.

“… A ha ha, chúng tôi đang nói mấy chuyện vặt vãnh ấy mà, sao dám bàn luận với tổ trưởng anh minh thần võ mấy thứ không đáng bàn đó chứ.” Trần Kiều Vũ vừa che miệng cười gượng vừa phẩy tay.

“Nói nghe xem nào. Tôi cũng muốn hòa nhập với quần chúng nhân dân lắm.” Ôn Tĩnh Hàn không định bỏ qua.

“Chúng tôi đang thảo luận xem lời tên tổng giám gì đó nói lúc nãy là thật hay giả.” Quan Cẩm nói với vẻ mặt tò mò ham học hỏi.

Giỏi lắm! Mọi người quỳ bái phục.

“Cậu muốn nói đến phần nội dung nào?” Ôn Tĩnh Hàn bước vào, lấy bừa một cái ghế ngồi xuống.

“Về anh.”

“Tò mò quá không tốt đâu. Nhớ rõ chức trách công việc của mình quan trọng hơn đấy.” Ôn Tĩnh Hàn không trả lời thẳng vào vấn đề, mà mỉm cười nói, “Cục trưởng đã đồng ý cho chúng ta hợp tác với tổ chống tệ nạn ma túy điều tra vụ án lần này. Các cậu mau mau qua bên kia tìm hiểu tình hình đi, nắm rõ thông tin rồi chiều nay mở cuộc họp hội ý, phân công công tác.”

Cuối cùng vẫn không có được đáp án, mọi người ai nấy đều dục cầu bất mãn, ấy nhầm, là tò mò bất mãn. Nhưng có một số việc nên nói đến điểm thì dừng, vượt giới hạn sẽ làm người khác tổn thương. Cho nên, họ không truy hỏi nữa.

Đang nói thì di động của Quan Cẩm đổ chuông. Là Lục Vân Dương gọi.

“Em đang làm gì thế? Hôm nay anh làm món sườn nướng, em thích mùi vị thế nào?”

“… Khẩu vị nặng chút.”

“Được …”

“Đúng rồi,” Quan Cẩm đột nhiên có chút hào hứng, “Hôm nay về có tin hay động trời kể cho anh nghe.”

Đương sự: … Cậu có cần không coi tôi ra gì như thế không = =

Quan Cẩm cúp điện thoại, nhìn Ôn Tĩnh Hàn với ánh mắt chân thành: “Về vụ án này, cần tôi làm cái gì?”

… Đúng là khiến người ta tức điên mà không có chỗ xả! Lật bàn! (╯`□′)╯(┴—┴

“Hôm nay không ngờ lại có người dám đến cục cảnh sát rải tin đồn!!!” Mặt ngài công tước đen như đáy nồi.

Ôn Tĩnh Hàn nhướn mày: “Cục cảnh sát chúng tôi mà cũng dám cài người vào à, được lắm, tôi đúng là xem thường anh rồi.”

“Đừng lảng tránh vấn đề!” Công tước vỗ bàn.

Ôn Tĩnh Hàn nhìn vẻ phẫn nộ của hắn, đột nhiên thấy buồn cười. Anh vươn tay xoa xoa mặt công tước: “Anh thế này thật đáng yêu ”

Ngài công tước bị đùa giỡn: …

“Kệ hắn ta đi, kiểu tin đồn nhảm này thì có thể gây ra sóng gió gì chứ.” Ôn Tĩnh Hàn chẳng thèm để bụng. “Chỉ cần không thèm để ý đến hắn là chuyện này lắng xuống nhanh thôi. Lại nói, hắn đâu có ác ý hãm hại tôi đâu, đó vốn là sự thật mà.”

Công tước không thể bình tĩnh nữa, rút cục vỗ bàn đứng bật dậy: “Sự thật cái con khỉ! Tôi còn chưa đến cục cảnh sát của em tuyên bố em là của tôi đâu! Vậy mà lại có kẻ dám nhắc đến tên chết tiệt kia.”

“Ê, anh đừng có mỗi lần nhắc đến anh ta lại ấu trĩ như vậy được không. Giỏi thì đi đi, anh có tin anh tuyên bố rồi thì tôi với bố tôi sẽ bị người ta âm thầm bắt đi thẩm vấn không? Có một số việc nếu ém đi mọi người sẽ giả vờ như không biết, còn nếu lôi ra ngoài sáng họ có muốn giả ngu cũng không được.”

“Nơi này có gì đáng để em lưu luyến như thế, theo tôi về Anh đi.” Công tước vẫn bất mãn.

“Đây là quê hương tôi, là nơi tôi sinh sống suốt bấy lâu, có rất nhiều ký ức của tôi, có người thân bạn bè của tôi, tôi không thể ra đi dứt khoát như vậy được.” Ôn Tĩnh Hàn dựa sát vào người hắn, nói với giọng hơi làm nũng: “Để em khổ sở như vậy, anh nỡ sao?”

Người đẹp trong lòng, cơn tức của công tước lập tức tan thành mây khói, bàn tay quen thuộc đặt lên eo Ôn Tĩnh Hàn, bắt đầu rục rịch luồn vào trong.

“Này, tôi muốn đi tắm …”

“Không cần tắm.”

“Vậy đừng làm ở chỗ này, lên giường đi.”

“Ngay tại đây!” Lại bắt đầu làm mình làm mẩy.

Haizz, Ôn Tĩnh Hàn thầm thở dài. Nhắc đến Âu Thần là lại nổi khùng lên. Rốt cuộc tính độc chiếm nặng cỡ nào chứ.

Công tước Canterbury một mặt cố gắng ‘cày cấy’, một mặt khác nhớ đến chuyện lãnh địa của mình từng có kẻ khác đặt chân đến là lại nóng máu. [Ê, rõ ràng là anh cướp địa bàn của người ta mà = =] Lúc trước vì Ôn Tĩnh Hàn khuyên can hắn mới không ra tay, giờ nghĩ lại kiểu gì cũng thấy đó là một quả bom hẹn giờ. Hừ, phải xử lý hắn phòng trừ hậu hoạn!

“Ưm ha … anh còn chưa xong sao … A – ”

Sự thật chứng minh, đàn ông mà ghen thì đáng sợ không kém gì phụ nữ. Hôm sau Ôn Tĩnh Hàn xin nghỉ không đi làm.



“Tôi còn tưởng cậu sẽ lén lút đến gặp tôi chứ.” Vu Mặc có vẻ rối rắm.

“Chuyện liên quan đến vụ án nếu nói lén lút thì sao lấy làm bằng chứng được?” Ôn Tĩnh Hàn dẫn hắn đến phòng họp chuyên dụng của tổ chuyên án, “Việc này chẳng có gì phải giấu giếm cả. Cái gì chiêu cáo được cho thiên hạ anh đều chiêu cáo rồi, tôi còn giấu làm gì?”

“Khụ,” Vu Mặc mất tự nhiên nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, “Có ảnh hưởng gì đến cậu không?”

“Ôi cha, anh còn biết quan tâm đến tôi sao?” Ôn Tĩnh Hàn cười rộ lên, tiện tay rót cho hắn chén nước.

“Chỉ có nước thôi?” Vu Mặc nhíu mày.

“Chẳng lẽ anh còn muốn uống cà phê? Vì mấy cảnh chiếu trên TV mà anh tưởng mình được mời đến cục cảnh sát sẽ có cà phê để uống sao? Đến chúng tôi còn chả có mà uống nữa là. Kiểu lừa gạt quần chúng không biết gì đó mà anh cũng tin.”

“Rõ ràng tôi thấy chỗ cửa ra vào có máy pha cà phê mà.”

“Thế anh có mang hạt cà phê không?”

“…”

“Được rồi, quay lại chuyện chính.” Ôn Tĩnh Hàn bắt chéo chân, “Anh không phiền nếu tôi ghi âm chứ.”

Vu Mặc cau mày, không phản đối.

“Anh biết tin về hoạt động buôn bán ma túy ngày càng mạnh ở thành phố S dạo gần đây đúng không? Đừng vội phản bác, tôi biết anh không can dự, nhưng rắn có đường của rắn, anh luôn có nguồn tin của riêng mình.”

Vu Mặc nhìn chén nước đang tỏa hơi nóng, ngập ngừng một lát rồi nói: “Tôi biết. Gần đây có một lượng lớn ma túy Đông Nam Á được tiêu thụ mạnh qua một vài con đường bí mật. Bọn chúng dường như không quá cẩn thận, mà còn cố ý để lộ dấu vết. Ngay cả thủ hạ của tôi làm nghệ sĩ cũng bị dính vào. Một khi những người của công chúng này xảy ra chuyện thì chỉ chốc lát dư luận sẽ xôn xao.”

Ôn Tĩnh Hàn rũ mắt suy nghĩ: “Có liên quan đến Âu Thần không?”

Vu Mặc ngẩng phắt đầu lên: “Từ khi Kaman sụp đổ, tôi không còn tin tức gì của anh ấy nữa.”

“Nhưng đến bây giờ anh vẫn không ngừng thám thính khắp nơi. Nếu anh không dứt bỏ quan hệ lúc trước thì đi thu thập nhiều tin tức về xã hội đen như thế làm gì? Làm trong ngành giải trí nhàn rỗi quá sao?”

Vu Mặc đỏ mặt, oán hận nói: “Cậu chẳng thay đổi gì cả, vẫn độc mồm độc miệng lại làm người ta ghét như ngày xưa.”

Ôn Tĩnh Hàn nhún vai: “Tôi rất vui vì mình không bị năm tháng thay đổi.”

“Lúc trước anh Thần làm khoản đó, nhưng chuyện lần này chẳng giống phong cách của anh ấy chút nào.” Vu Mặc cuối cùng vẫn nói thật.

“Nhưng chắc chắn có liên quan đến anh ta. Giờ mà muốn Đông Sơn tái khởi thì anh ta phải dựa vào một vài thế lực, tìm thời cơ hành động. Mục đích của tôi không phải truy bắt anh ta, nếu là thế thì dù chân trời góc biển anh ta cũng không trốn được, tôi không việc gì phải chờ đến tận hôm nay. Việc mà tôi muốn nói là giải quyết vụ án lần này.” Ôn Tĩnh Hàn nói thẳng trọng điểm.

Vu Mặc suy ngẫm một lát, thở dài: “Cậu vẫn giỏi nắm bắt người khác trong lòng bàn tay như thế. Thật ra tôi chỉ biết chút tin tức ngoài rìa thôi. Có người đang điều chế loại thuốc mới. Bọn họ mua được và khống chế một vài chuyên gia về hóa học và y dược, lợi dụng một khu phòng thí nghiệm đã bỏ đi của thành phố S để âm thầm tiến hành các loại thực nghiệm. Nghe nói hàng dùng thử đã làm xong rồi …” Vu Mặc nhấp một ngụm nước.

“Loại thuốc mới?” Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên nhớ đến vụ án lúc trước, “Nói vậy thì, sự kiện lúc trước ở câu lạc bộ của Mẫn Ngôn là vì kẻ đứng sau màn đó muốn dùng người của thành phố S làm nhóm thử thuốc đầu tiên, khống chế họ để tạo con đường tiêu thụ hàng? Tôi đã đoán được hắn là ai, nhưng hắn trước nay vẫn hoạt động ở khu vực Nam Mỹ, tại sao lại nhắm trúng thành phố S? Nơi này kinh tế phát triển, trị an khá tốt, không phải nơi thích hợp để nghiên cứu và tiêu thụ sản phẩm mới.”

“Nhưng ở đây có nhu cầu.” Vu Mặc cười lạnh.

Ôn Tĩnh Hàn không hiểu: “Nhu cầu? Chẳng lẽ không phải ma túy mà là một loại thuốc khác?”

“Đấy chỉ là một mặt. Việc nghiên cứu loại thuốc mới cần rất nhiều dụng cụ tân tiến và thời gian dài. Chắc hẳn bọn họ mượn danh nghĩa một hạng mục lớn nào đó ở thành phố S để ngụy trang, thu thập thiết bị và nguyên liệu cần thiết cho việc nghiên cứu. Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Còn trong chuyện này có ai tham gia và có tác dụng gì thì khó mà biết được.”

Ôn Tĩnh Hàn ngả người dựa vào ghế salon, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng: “Chuyện lớn như vậy tiến hành đã lâu mà đến lúc kết thúc chúng ta mới phát hiện ra dấu vết, đúng là quá sơ suất.”

“Điều này chứng tỏ chúng rất cao tay.”

“Nhưng biết được mục đích của chúng là dễ làm rồi. Không có con đà điểu nào giấu đầu hở đuôi mà tôi không tóm được.”

“Bởi thế mới nói cậu thật đáng ghét.” Vu Mặc lườm hắn.

“Ha ha, hôm nào tôi mời anh đi ăn cơm.” Ôn Tĩnh Hàn mỉm cười, cúi người tắt máy ghi âm, “Bây giờ anh vẫn cố chấp theo đuổi Âu Thần à?”

Vu Mặc giật mình, cắn môi: “Tôi cố chấp theo đuổi thì có ích gì?”

“Anh biết vậy là tốt rồi. Anh ta luôn là người đặt lợi ích lên trên hết. Với anh ta, tình cảm chỉ có giá trị khi không ảnh hưởng đến lợi ích thôi. Có lẽ anh cho rằng đây là cái giá cao nhất anh ta có thể trả, cho nên rất đáng quý. Nhưng trong mắt tôi, tình cảm không phải thứ anh ta nhất định phải có, muốn vứt bỏ lúc nào cũng được. Nếu anh đã có một cuộc sống mới thì đừng rơi vào vũng lầy đó nữa. Hãy nhìn kỹ những người trước mắt, biết đâu lại có bất ngờ.”

Vu Mặc trầm mặc nhìn anh, lâu sau nhìn xuống biển tên của Ôn Tĩnh Hàn, cười khổ: “’Tĩnh Hàn’ à, ra là hai chữ này. Tôi đã nói mà, chỉ có cái tên này mới hợp với cậu, cái tên lúc trước đúng là lừa đảo, hại bọn tôi bị cậu xoay mòng mòng như lũ ngốc.”

“IQ của các anh quá thấp, EQ cũng hạn chế, không trách tôi được.” ╮(╯_╰)╭

“… Tôi đi đây.”



“Sao hôm nay lại rảnh ghé qua đây thế này?” Tưởng Thư đặt cốc sinh tố dưa hấu lên quầy bar.

“Tôi muốn uống rượu.” Ôn Tĩnh Hàn bất mãn.

“Sao thế, có tâm sự à?” Tưởng Thư cười ôn hòa, đổi cho anh một ly cocktail.

“Không thể cho tôi loại nào nặng hơn à?”

“Để cậu say bất tỉnh rồi người đàn ông của cậu làm tôi bất tỉnh luôn à?”

Ôn Tĩnh Hàn bất đắc dĩ nhận lấy ly rượu: “Cậu là bảo mẫu của tôi sao?”

Tưởng Thư theo biển ‘Closed’ ngoài cửa, rồi quay trở lại quầy bar, ngồi cạnh Ôn Tĩnh Hàn. “Rốt cuộc là làm sao?”

“Tôi gặp Vu Mặc.”

Tưởng Thư sửng sốt: “Mặc Nhiên?”

“Ừ, anh ta vốn có tên là Vu Mặc. Bây giờ về lại thân phận thật của mình, sống cũng tốt lắm.”

“Anh ta nhắc đến chuyện trước đây à?”

“Cậu nghĩ anh ta có thể không nhắc đến sao? Vẫn cái vẻ giận điên người đấm ngực dậm chân như trước, coi tôi như là hồ ly tinh vậy. Nhưng mà, khả năng kiểm soát tốt hơn rồi, bình tĩnh lại rất nhanh.”

Tưởng Thư có thể tưởng tượng ra bộ dáng tức tối của Vu Mặc, bất giác mỉm cười: “Cậu ấy, đừng chọc giận người ta nữa.”

Ôn Tĩnh Hàn nhấp một ngụm rượu, bị cái vị cay nồng làm sặc. Anh nhắm mắt lại: “Tôi ít khi nhớ lại chuyện trước đây.”

“Bởi vì trước giờ cậu luôn rất mạnh mẽ. Với lại, bây giờ cậu đang sống rất tốt.”

“Cậu còn nhớ sao?”

“Ừ. Nhưng không cảm thấy khổ sở gì, chỉ tựa như một giấc mơ thôi. Vậy mà toàn mơ vào ban ngày những lúc nhàm chán.”

Bảy năm trước.

“Anh Khuê, anh xem, lần này bọn em có thu hoạch ngoài ý muốn nha. Bắt được cực phẩm đó.” Thằng đàn em tóc vàng lại gần người đàn ông tên Khuê để tranh công.

“Cực phẩm? Mày có biết anh là người thế nào không, cực phẩm gặp nhiều rồi.” A Khuê liếc mắt khinh thường.

“Lần này khác. Lúc giao dịch, bọn em đánh bậy đánh bạ thế nào mà đi nhầm phòng, vốn định xử lý nó, nhưng mà vừa nhìn đã biết nó là cậu ấm gia đình giàu có nào đó, da dẻ mịn màng, đôi mắt như muốn hút hồn người ta ấy, thành thử mấy đứa đều muốn … hề hề hề …” Tên tóc vàng cười một tràng nghe đến rùng mình.

“Mang lại đây xem nào.” A Khuê bắt đầu thấy hứng thú.

Hai người xách một thiếu niên cao gầy đến. Tóc vàng tiến lên lột mặt nạ phòng hộ ra. A Khuê đi tới nâng cằm người kia lên nhìn, mắt lập tức sáng rực.

“Anh Khuê, hàng ngon nha.”

“Đâu chỉ là ngon không …” Trong mắt A Khuê thoáng qua chút dục vọng, nhưng nhanh chóng bị đè xuống. “Chúng mày chưa động đến chứ?”

“Bọn em biết quy tắc mà. Một ngón tay cũng chưa đụng vào.” Tóc vàng vội nói.

“Bối cảnh thằng này không có gì phiền phức chứ?”

“Bọn em hỏi thăm rồi, là người vùng khác, đến đây du lịch với gia đình. Cả nhà đều làm kinh doanh. Chờ chúng ta mang người lên thuyền rời đi rồi, có mà tìm vào mắt.”

“Làm tốt lắm. Sai người trông chừng kỹ, một sợi tóc cũng không được thiếu. Trở về dạy dỗ xong thì đưa cho anh Thần. Có khi lại khiến đám nhà giàu mê mẩn đấy.”

“Dạ dạ …” Tóc vàng phẩy tay, bảo bọn đàn em xách thiếu niên đang hôn mê lui xuống.
Bình Luận (0)
Comment