Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Chương 113

Editor: Nguyệt

Cuối cùng, Ôn Tĩnh Hàn về phòng một mình, chui vào trong chăn. Lâu sau cậu mới thò đầu ra thở sâu một hồi. Dường như có gì đó đã chệch khỏi đường ray.

Ôn Tĩnh Hàn tuổi còn trẻ nhưng đã sớm trưởng thành, EQ cao mà kinh nghiệm lại phong phú, khả năng cảm nhận, phán đoán tình cảm tốt hơn bạn bè cùng lứa rất nhiều. Phản ứng bất thường hôm nay khiến cậu lập tức ý thức được rằng hơn một năm chung sống, cậu đã không kìm lòng được mà lâu ngày sinh tình với người đàn ông kia.

Nhưng rốt cục là chuyện xảy ra thế nào? Âu Thần lòng dạ hiểm độc, thủ đoạn cao siêu, là đối thủ rất mạnh, đồng thời cũng là một người đàn ông ôn hòa nho nhã, hiểu nhiều biết rộng, trân trọng và dịu dàng với cậu vô cùng. Dù biết đó chỉ là diễn kịch, lại vẫn thấy hấp dẫn khó mà chối từ. Điều quan trọng nhất là hắn và Ôn Tĩnh Hàm có quan hệ cực kỳ thân mật. Đôi khi chính cái quan hệ về thể xác tầm thường nhất ấy lại có thể xóa bỏ khoảng cách giữa hai người xa lạ chỉ trong chớp mắt, sinh ra sự ỷ nại vào đối phương.

Đệt, chả nhẽ vì mình lên giường với hắn nên bây giờ mới giống như ‘thuyền theo lái gái theo chồng’? Ôn Tĩnh Hàn囧囧nghĩ = =

Trên thực tế, Ôn Tĩnh Hàn tuy là một đặc công xuất sắc trải qua vô vàn huấn luyện nghiêm khắc, nhưng người hiểu rõ cậu đều biết cậu là người rất cảm tính. Nếu không đã chẳng vì mất đi đồng đội mà liều lĩnh một mình xâm nhập vào quân địch báo thù rửa hận. Sở dĩ có thể giữ mình điềm tĩnh lạnh lùng trong khi chấp hành nhiệm vụ đến mức người ta phải khiếp sợ không phải vì cậu là người lý trí tuyệt đối, mà là vì có khả năng tự chủ cực cao, có thể đè nén mọi tình cảm, đưa ra quyết định chính xác đạt được lợi ích cao nhất tổn thất thấp nhất. Nhưng kìm nén nó xuống không có nghĩa là nó không tồn tại. Tình cảm vẫn không ngừng sinh sôi.

Mặc dù Âu Thần là thủ lĩnh, nhưng không phải hung thủ trực tiếp giết chết đồng đội cậu. Tên hung thủ đó sớm đã đồng quy vu tận với đồng đội của cậu rồi. Đau khổ cùng hận thù không có chỗ giải tỏa, Ôn Tĩnh Hàn gần như điên cuồng muốn nhổ tận gốc căn nguyên của mọi chuyện. Từ sự căm hận với tổ chức này mà như một lẽ tự nhiên hận Âu Thần. Có lẽ cậu không hề hận hắn, mà chỉ coi hắn như một đối thủ, một kẻ địch mạnh. Thêm sự cảm tính của cậu cùng tình cảm thật giả khó phân của Âu Thần, vô hình chung cậu đã sa lầy.

Quan hệ của cậu và Âu Thần chỉ có thể là kẻ thù. Họ đứng trên lập trường hoàn toàn khác nhau. Nhưng lại thu hút nhau, bỏ qua tất thảy mọi điều. Cả hai đều có cảm tình với đối phương, chỉ tiếc lập trường đã quyết định sẵn họ không thể đến với nhau, chỉ có một kết cục anh chết tôi sống.

May thay, cậu chưa lún sâu, vẫn còn dứt ra được, và nhất định phải dứt ra được. Cậu là đặc công, có thể hành động không từ thủ đoạn, nhưng có một điều không thể thay đổi. Đó là lòng trung thành với đất nước, với đồng đội.

Cái tình tiết của nợ gì thế này! Ôn Tĩnh Hàn vuốt mặt, đè nén cõi lòng xao động.

Hôm sau, Ôn Tĩnh Hàn mang cặp mắt thâm sì ngồi vào bàn ăn mì. Âu Thần ngồi đối diện đột nhiên nói: “Trưa hôm nay tôi đưa cậu ra ngoài chơi.”

Ôn Tĩnh Hàm ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.

“Trông tôi giống người nói không giữ lời sao?” Âu Thần cố ý nghiêm mặt.

Ôn Tĩnh Hàm lắc đầu, lòng bỗng thấy bồn chồn. Hôm qua Âu Thần cả đêm không về. Hình như có chuyện gì đó khó giải quyết. Hôm nay lúc về trông cũng có vẻ mệt mỏi. Lúc này mà dẫn cậu ra ngoài e là không hề đơn giản.

Giữa trưa, Âu Thần thật sự đưa cậu ra ngoài, chỉ mang theo hai vệ sĩ.

Xe chạy thẳng một đường. Ôn Tĩnh Hàm cảm nhận làn gió phất qua mặt cùng hàng cây xanh rì hai bên đường, ngỡ như đã qua mấy đời.

Âu Thần chỉ ôm cậu, không nói gì.

Xe đi vào một khu đô thị, chạy dọc theo dãy biệt thự dài tít tắp.

“Nhà cửa chỗ này thế nào?” Âu Thần đột nhiên hỏi.

“Hả? À, rất tốt. Cách nội thành không xa, độ xanh hóa cao.” Ôn Tĩnh Hàm không rõ ý hắn, đành lựa ra vài câu đánh giá.

Âu Thần không nói gì nữa, bảo tài xế đi tiếp.

Chẳng bao lâu sau, xe lại quay về nội thành, rẽ vào một con đường nhỏ mang nét cổ kính, tĩnh lặng và thanh bình, dừng trước cửa một tòa nhà lớn có tuổi thọ lâu đời.

Ôn Tĩnh Hàm xuống xe mới phát hiện ra đây là một nhà hàng xa hoa đã qua cải tạo.

Nhân viên trực cổng vừa thấy có khách liền ân cần dẫn họ đến cái bàn cạnh cửa sổ tận cùng bên trong. Âu Thần thuần thục gọi vài món, rồi đưa thực đơn cho Ôn Tĩnh Hàm chọn.

Vì thế, khoảng thời gian kế tiếp hai người lặng lẽ ăn cơm. Ôn Tĩnh Hàm càng ăn càng không hiểu.

Âu Thần cầm khăn ăn lau miệng, mỉm cười hỏi: “Thế nào? Đồ ăn ở đây ngon chứ?”

“Ừm, rất ngon.” Ôn Tĩnh Hàm gật đầu.

Lúc này, một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp vội vàng đi tới, cúi chào Âu Thần: “Ngài Âu vừa ý với bữa ăn chứ ạ?”

“Ừ, vẫn giữ tiêu chuẩn.” Âu Thần vừa lòng.

“Được câu này của ngài là tôi vui rồi.” Người nọ vô cùng phấn khởi, lời nói nghe cũng chân thành chứ không hoàn toàn là a dua nịnh nọt.

“Đây là Tĩnh Hàm, hôm nay dẫn đến đây cho ông làm quen.” Âu Thần đột nhiên chuyển đề tài sang Ôn Tĩnh Hàm.

Người đàn ông mập mạp vội vàng chào hỏi Ôn Tĩnh Hàm, thái độ có chút e dè: “Ra là cậu Ôn, thất kính thất kính. Tôi là giám đốc của nhà hàng này. Cứ gọi tôi lão Vương là được.”

Ôn Tĩnh Hàm chẳng hiểu ra sao cũng chào hỏi ông ta.

Âu Thần không nói thêm gì, gật đầu với lão Vương rồi dẫn Ôn Tĩnh Hàm đi.

Trên đường về, trong đầu Ôn Tĩnh Hàm mơ hồ hiện ra một suy đoán, nhưng không có cách nào nắm được rõ ràng.

“Cậu cũng biết dạo này chỗ tôi không yên ổn, có khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn.” Âu Thần phá vỡ bầu không khí trầm mặc, rút từ túi lưới ghế trước ra một tập văn kiện giao cho Ôn Tĩnh Hàn.

“Khu biệt thự chúng ta đi qua lúc nãy được khai phá tương đối sớm, cả về quản lý lẫn hoàn cảnh đều rất tốt, các hộ gia đình sống ở đó đa phần là tầng lớp tư sản thành công trong sự nghiệp, quan hệ hàng xóm cũng đơn giản. Diện tích biệt thự không lớn, nhưng để ở cũng thích hợp, giá trị không nhỏ. Chìa khóa và giấy chứng nhận bất động sản đều nằm trong cái túi này. Nhà hàng vừa rồi là tôi giúp lão Vương gây dựng. Ông ấy có 30% cổ phần, còn cậu nắm 70%. Lão Vương không có quan hệ gì với giới của tôi, thân phận trong sạch, là người trọng tình nghĩa, ai có ơn lớn thì sẽ trung thành như một. Căn biệt thự kia cậu ở cũng được, nhà hàng nếu có hứng thú thì tham gia quản lý, không thì giao cho lão Vương, không cần phải giao cổ phần, có thể duy trì thu nhập ổn định cho cậu.”

Ôn Tĩnh Hàm nhìn những giấy tờ trong túi, thứ cảm xúc đã đè nén xuống đáy lòng nay lại trỗi dậy.

“Tại sao …” Cậu nghe thấy mình hỏi vậy.

“Tôi tự xưng là kẻ mạnh, nhưng ở đời này chẳng có ai là kẻ mạnh vĩnh viễn, luôn có những người mới thay thế những người đã cũ. Sắp tới có lẽ tôi sẽ gặp phải thời kỳ khó khăn, nếu không thể sống sót, thì chí ít cũng muốn cho cậu một sự bảo đảm. Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được, thì chắc tôi sẽ khinh thường mình mất.” Âu Thần thản nhiên nói.

Túi văn kiện trên tay như nặng ngàn cân. Ôn Tĩnh Hàm điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi tiếp: “Tại sao không trực tiếp đưa tôi về nhà?”

Âu Thần rốt cục quay sang nhìn cậu: “Nhà em có anh chị em chăm sóc cho bố mẹ em, còn tôi chỉ có một mình em. Chẳng may tôi cùng đường buộc phải tha hương cầu thực, em không bằng lòng ở lại đây chờ tôi trở về sao?”

Ôn Tĩnh Hàm nhắm mắt, không trả lời hắn. Nhưng trong lòng cậu đang có một giọng nói trả lời rất rõ ràng, một đáp án cậu không tài nào tin được: Có lẽ, nếu anh có thể vứt bỏ mọi tội ác vì tôi, gánh vác trách nhiệm, vậy thì tôi cũng không tiếc giá nào giành lấy cho anh một đường sống, dù anh phải sống cả đời trong lao tù tôi cũng đợi anh, nếu anh muốn lấy mạng sống để đền đáp, vậy tôi …

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở ‘có lẽ’ mà thôi. Dù mình dám yêu dám hận, thì Âu Thần cũng không phải người vì mỹ nhân mà vứt bỏ giang sơn. Ôn Tĩnh Hàm tự thấy mình trong lòng hắn không có địa vị quan trọng như thế. Âu Thần làm được thế này đã là có tình rồi.

_________ Lại là tôi, đường phân cách quá khứ và hiện tại _________

Ôn Tĩnh Hàn lấy từ ngăn kéo ra một túi giấy cũ kỹ, để trước mặt, tay nhẹ nhàng vuốt lên.

Cảnh còn người mất, cũng chỉ thế này.

Cái tên trên giấy chứng nhận quyền tài sản không phải tên anh, mà là tên của thân phận giả năm ấy. Còn về lão Vương, anh không có lý do gì để lôi một người vô tội vào chuyện này cả. Vì vậy, câu chuyện nhỏ ngày ấy trở thành bí mật của anh và Âu Thần. Giống như cái túi văn kiện luôn được anh giữ gìn này, ký ức đẹp đẽ của hai người năm ấy cũng được khóa trong ngăn kéo, thỉnh thoảng mới lấy ra để hồi tưởng lại tháng ngày đã qua.

Cái gì? Công tước có biết không ư? Anh đâu có ấm đầu, chuyện quá khứ không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đến hiện tại này mà thẳng thắn nói ra sẽ chỉ làm bình dấm chua kia càng đổ càng nhiều, nhân tiện chỗ anh từng được bao dưỡng, căn biệt thự, nhà hàng và người trước đều bị nghiền thành bột thôi ╮(╯_╰)╭Đôi khi che giấu sự thật làđể phòng ngừa tội phạm, vì hòa bình của thế giới!

“Tổ trưởng!” Tiếng gọi của Trịnh Phi ngắt ngang màn hồi ức ‘vừa ngọt ngào vừa cay đắng’ của Ôn Tĩnh Hàn.

Ôn Tĩnh Hàn vừa ra khỏi phòng làm việc liền thấy Quan Cẩm một chân quấn băng, mặt mũi sa sầm ngồi trên ghế. Lục Vân Dương đứng bên cạnh bưng trà rót nước cho hắn, vẻ mặt vừa đau lòng vừa hạnh phúc.

“Sao thế này?” Ôn Tĩnh Hàn nhướn mày.

“Sau này ai thích đi cái bệnh viện số 3 ấy thì đi, ông không hầu.” Quan Cẩm nghiến răng nghiến lợi. Đúng là khắc tinh của hắn mà, lần nào đi cũng xui xẻo kinh hãi. Một người võ nghệ cao cường như hắn đây [Chỉ có hắn tự ảo tưởng về bản thân = =], vậy mà lại bị một bậc thang ức hiếp, không cẩn thận trượt chân một cái đã ngã, còn bị tên bác sĩ vô lương tâm kia cười nhào. Đủ lắm rồi!

Biết đầu đuôi sự việc rồi, Ôn Tĩnh Hàn suýt thì cười phá lên. Chuyện này đúng là thú vui công sở mà, sao bỏ qua cho được?

“Cậu cũng không thể bỏ dở nửa chừng. Cậu vẫn quen thuộc hoàn cảnh ở bệnh viện số 3 hơn mà.” Không hề thương cảm.

Quan Cẩm chẳng thèm để ý đến sự ‘cổ vũ’ của anh, hất hàm bảo Lục Vân Dương nói tiếp.

“Căn cứ vào những gì chúng tôi điều tra, trước đây ở bệnh viện số 3 từng xảy ra sự việc thi thể dùng để thực hành giải phẫu sinh ra một vài phản ứng ngoài ý muốn, trước khi các nhân viên nghiên cứu khoa học định mang đi kiểm nghiệm thì thi thể lại không cánh mà bay. Hơn nữa, căn cứ vào lời nói của Giang Đồng, vào các thời điểm khác nhau, từng có một số bệnh nhân mắc bệnh nan y đột nhiên khỏe lên như kỳ tích, các bác sĩ còn chưa tìm ra nguyên nhân thì bệnh trạng lại nhanh chóng chuyển biến xấu rồi dẫn đến tử vong. Anh ấy cho rằng những người này có một mối liên hệ nào đó, nghi ngờ có bác sĩ sử dụng biện pháp trị liệu trái pháp luật, nhưng không có bằng chứng nên không làm được gì. Những vụ việc này xảy ra trước khi có vụ án giết người hàng loạt, gần đây quả thật không xuất hiện nữa.”

Ôn Tĩnh Hàn gãi cằm: “Trong bệnh viện số 3 có nội ứng, giúp bọn chúng thử nghiệm thuốc?”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Tốt lắm, tôi sẽ báo kết quả điều tra của hai người cho tổ phòng chống tệ nạn ma túy. Chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Quan Cẩm bị thương, anh đưa cậu ấy về nhà. Tôi thả cho hai người nghỉ ba ngày, dưỡng bệnh cho tốt vào.” Mình đúng là một lãnh đạo tốt thấu tình đạt lý.

Quan Cẩm bất mãn: “Người bị thương là tôi, cho anh ta nghỉ làm gì?”

“Cậu đi lại bất tiện, chẳng lẽ không cần người chăm sóc à?”

“Được rồi, mọi người đều biết cả, ngạo kiều nữa làm gì.” Trần Kiều Vũ nháy mắt với hắn.

“…” Vậy là chuyện tình giữa hai người đã lộ từ sớm rồi sao …

Lục Vân Dương lại rất nghiêm chỉnh chấp hành, trực tiếp bế Quan Cẩm lên, phấn khởi hồ hởi sải bước ra khỏi văn phòng.

Tiếng gầm giận dữ của Quan Cẩm vẫn còn vọng lại: “Fuck! Đồ thầy bói, lúc nãy tôi bảo anh không được ôm tôi cơ mà! Anh lại còn … Thả tôi xuống!”

Chẳng trách lúc nãy Quan Cẩm bị thương ở chân mà Lục Vân Dương lại có vẻ hạnh phúc. Tranh thủ ân ái, hưởng phúc lợi, tuyên bố quyền sở hữu, … Người làm nghề tâm lý đúng là âm hiểm mà. Mọi người nhìn nhau, cùng thầm cầu nguyện cho Quan Cẩm: Bảo trọng.
Bình Luận (0)
Comment