Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Chương 117

Editor: Nguyệt

Ở khoảnh đất trống đằng sau biệt thự, có một nhóm người quây thành vòng tròn, ở giữa có một người đàn ông trẻ dáng người gầy nhưng cơ bắp săn chắc bị trói chặt vào cột gỗ.

“Ôi chao, náo nhiệt quá đi. Chơi bắn bia sống à?” Ôn Tĩnh Hàn tỏ vẻ háo hức muốn chạy lên bắn thử.

“Không ngờ lại quấy rầy đến ngài công tước. Là tôi tính toán không chu toàn. Nhưng, thằng nhóc này chính là kẻ bỏ đồ linh tinh vào món ăn. Nếu ngài đã tới thì việc xử lý hắn thế nào xin giao cả cho ngài.” Người phiên dịch thuật lại lời Likyang.

Công tước thản nhiên nhìn người đàn ông bị trói vào cột: “Đây là chuyện của ngươi. Ta không có hứng thú.”

Người đàn ông kia gào lên, xổ ra một tràng tiếng Anh lưu loát nhưng vẫn mang khẩu âm địa phương: “Không phải tao làm! Likyang mày vu oan giá họa, mày định phân tán thế lực của anh trai tao chứ gì. Đúng là đồ ti bỉ khốn nạn!”

Likyang cười gằn: “Minh Thành, lúc này rồi mà mày còn dám mở mồm nói dối sao. Rõ ràng chỉ có mình mày ra vào phòng bếp khi mà không có phận sự gì. Đừng có lôi anh mày ra đây. Dám giở trò với bữa ăn của ngài công tước, anh mày cũng không cứu nổi.”

Hai người đấu khẩu kịch liệt. Công tước đứng bên như đang thưởng lãm phong cảnh, hoàn toàn không để ý đến chuyện xảy ra trước mắt. Ôn Tĩnh Hàn thờ ơ lạnh nhạt một lát, đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Cậu mỉm cười. Kìm nén lâu như vậy rồi, bây giờ có cơ hội giải tỏa thế này cũng tốt, nhân thể đổ thêm dầu vào lửa.

“Anh yêu, em muốn chơi trò này lâu lắm rồi nha. Cho em bắn mấy phát được không? Lỡ có bắn trúng thì coi như trút giận thay anh luôn ” Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên nhào qua, hai tay ôm cổ công tước, vừa đá lông nheo vừa cọ cọ vào người hắn.

Công tước mặt không đổi sắc, nhưng lông mày giật nhẹ vài cái khó phát hiện.

Những người khác nghe phiên dịch viên dịch lại lời Ôn Tĩnh Hàn đều quay sang nhìn cậu, không biết là vì bản tính tàn nhẫn đằng sau vẻ ngoài nhu hòa hay là vì hành vi mất thể diện vừa rồi.

Công tước chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn nói với Likyang: “Để em ấy chơi đi.”

Likyang ngẩn người, rồi lập tức cười gian tà, đích thân cầm khẩu súng lục đã qua cải tạo cho Ôn Tĩnh Hàn.

Ôn Tĩnh Hàn hào hứng cầm lấy nó, vuốt dọc theo thân súng. Ài, đúng là hàng tốt, nếu mà được cho tên quý tộc giả vờ đạo mạo đằng sau kia ăn vài lỗ thì sướng. Đáng tiếc là không thực hiện được.

Mọi người chờ mong nhìn cảnh cậu tình nhân kiêu căng của ngài công tước bắn bừa mấy phát, đoán xem có trúng người bị trói kia không. Người đàn ông tên Minh Thành lúc này đang mang vẻ mặt không thể tin nổi và cực kỳ giận dữ.

Ngay khi mọi người chờ xem trò vui nhìn Ôn Tĩnh Hàn sờ mó lung tung khẩu súng, cậu đột nhiên nghiêm mặt, động tác bỗng thay đổi, ngón tay linh hoạt mở chốt an toàn, đứng thẳng người chếch sang trái, tay giơ cao cầm chắc khẩu súng, bóp cò bắn liền ba phát. Một loạt động tác nhuần nhuyễn thành thạo, liền mạch dứt khoát, làm những người đứng xem không kìm lòng được phải vỗ tay khen hay.

Mọi người còn đang ngẩn ra thì Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên chề môi, cúi đầu ủ rũ, nói với giọng làm nũng: “Ghét quá à, chẳng trúng phát nào.”

Tất cả những người có mặt ở đó đều ngỡ ngàng: thằng này tâm thần phân liệt hay bị ảnh đế nhập xác vậy.

Còn cái người bị trói vào cây cột kia đã cứng hết cả người, đồng tử mắt căng ra hoảng sợ nhìn vết đạn sát rạt thái dương mình, xém cả tóc. Mẹ nó, thế mà bảo là bắn trượt à? Ba phát đều bay sát qua đầu, chuẩn hơn cả kỳ tích!

Chỉ có ngài công tước mặt không đổi sắc chậm rãi đi lên, xách người về ghì chặt vào lòng.

“Nha nha …” Ôn Tĩnh Hàn bất mãn chống tay lên ngực hắn, muốn giãy ra.

Đúng lúc này, sân trước truyền đến tiếng người hỗn loạn. Một đám đô con mặt mày dữ tợn hùng hổ xông vào. Bảo vệ móc súng ra nhưng hình như kiêng kỵ gì đó nên không dám bắn thật.

Đám người xâm nhập dừng trước sân sau, đột nhiên tản ra, một người đàn ông trẻ tuổi dáng cao gầy đi từ giữa lên. Hắn liếc nhìn người đàn ông bị trói chặt vào cột gỗ, gằn giọng nói: “Likyang! Mày có ý gì?”

Likyang mặt đổi sắc, không còn vẻ nham hiểm nữa: “Hừ! Thằng em trái quý hóa của mày chẳng biết ăn gan hùm mật gấu gì mà dám giở trò với thức ăn của ngài công tước! Hành vi ác độc bỉ ổi này rõ ràng là để châm ngòi ly gián, làm ngài công tước bất mãn với chúng ta, chặt đứt đường sống của mọi người!”

Hắn nói chẳng có lý lẽ gì, nhưng có một điều rất đúng, là nếu công tước hủy bỏ giao dịch với bọn họ, thì việc làm ăn sẽ hụt đi hơn nửa, vậy có khác nào chặt đứt đường sống? Hắn vừa dứt lời, những người khác đều nhao nhao lên.

Minh Thành lúc này đã tỉnh táo lại, gào lên: “Không phải đâu anh, chúng nó đổ oan cho em! Bọn chúng vu oan hãm hại! Likyang, mày sợ anh trai tao mở rộng thế lực, lay động lòng người làm ảnh hưởng đến địa vị của mày nên muốn mượn chuyện này chèn ép anh tao chứ gì!”

Likyang cười phá lên: “Buồn cười, tao việc quái gì phải sợ. Giang Dân, em mày làm ra chuyện thế này, tao chỉ xử phạt theo luật thôi. Mày dẫn người xông vào khu vực tư nhân của tao là định phản bội hả!”

Giang Dân cười khẩy: “Đừng có nói như thể mình đường hoàng đĩnh đạc lắm. Mày bảo em tao giở trò với đồ ăn, có bằng chứng gì không? Không có bằng chứng mà dám tự tiện dùng hình phạt riêng, người làm anh như tao đến đòi lại công bằng cho nó là lẽ đương nhiên. Mày làm thủ lĩnh mà lại không tin tưởng người của mình, tùy tiện vu oan giá họa, các anh em làm sao tin phục nữa.”

Ôn Tĩnh Hàn xem đến vui quên trời đất, không nhịn được chọt chọt công tước mặt than: “Nè nè, bọn chúng quên luôn người bị hại kiêm kim chủ là anh rồi đó. Anh dầu gì cũng là một quý tộc có tước vị, bị kẻ khác coi thường như thế mà không nói gì à?”

Công tước bình thản nói: “Đất nước của cậu có câu ‘chỉ sợ thiên hạ không loạn’ chắc là để nói cậu.”

“Ái da, anh nói tiếng Hán khá quá nha, đủ cả bốn thanh điệu cơ đấy.” Ôn Tĩnh Hàn quả là có chút ngạc nhiên, “Còn biết câu nào nữa nói thử xem nào.”

Công tước cúi đầu nhìn Ôn Tĩnh Hàn vẻ mặt chờ mong như muốn nói “Nói đi nói đi, nói là có kẹo ăn nha”, im lặng ấn đầu cậu vào lòng.

Bố mày giết! Điên hử, ngạt chết rồi!

Tình hình vẫn đang rất căng thẳng, mùi thuốc súng nồng nặc. Giang Dân quyết tâm giải cứu em trai, Likyang lại không cho, hoàn toàn làm lơ đối phương đã vác súng lên vai, đạn đã lên nòng. Ôn Tĩnh Hàn vất vả lắm mới giãy ra được cũng không buồn bày tỏ bất mãn với công tước, mắt nhìn chằm chằm những người trong sân, vẻ mặt háo hức, thiếu điều cướp súng khơi mào một trận chiến mini.

Công tước chẳng thèm để ý, vô thức quan sát cái người không thành thật trong lòng mình. Nhìn kiểu gì cũng không thấy điềm tĩnh ngoan hiền, thông minh biết điều như những gì điều tra được. Âu Thần và thủ hạ của hắn bị mù hay là con quỷ nhỏ này đóng kịch quá giỏi? Nếu là đóng kịch, có thể che giấu suốt hai năm trời không lộ chút manh mối nào thì rất đáng để cảnh giác. Nhưng vì sao bây giờ cậu ta không giả vờ nữa? Rút cục đâu mới là bộ mặt thật của cậu ta? Công tước đại nhân luôn làm theo ý mình, chưa bao giờ tốn công tốn sức suy ngẫm điều gì lần đầu tiên cẩn thận phân tích tìm tòi tâm tư một người trong điều kiện và hoàn cảnh không mấy phù hợp. Hắn nghĩ chắc mình ăn phải thứ gì không sạch sẽ rồi.

“Chán thật, đánh thì đánh luôn đi, không thì giải tán. Vừa rồi tôi chơi bắn bia sống còn chưa chán đâu.” Giọng Ôn Tĩnh Hàn không lớn không nhỏ, vừa đủ cho những người chủ chốt ở đây nghe được. Quả nhiên, Giang Dân biết tiếng Anh, nghe xong liền nổi trận lôi đình: “Likyang! Mày đừng có khinh người quá đáng!”

Vừa dứt lời, chợt có tiếng súng từ đâu truyền đến. Mọi người sửng sốt vài giây, đột nhiên loạn hết cả lên, tiếng súng vang không dứt, người người chạy đi tìm chỗ tránh đạn.

Ôn Tĩnh Hàn bị công tước kéo vào cánh rừng cách đó không xa. Cậu nhướn mày: “Ê, cứ thế đi luôn à, không ở lại xem kịch hả?”

“Cậu muốn xem?”

“Không, cái cần xem đều xem hết rồi. Chuyện còn lại đã nằm trong kế hoạch của anh, chẳng có gì hay cả.” Ôn Tĩnh Hàn thu lại vẻ mặt cười cợt, nheo mắt lại, nhìn kiểu gì cũng giống con cáo nhỏ lắm mưu nhiều kế.

Công tước thầm ngạc nhiên, hiếm khi để lộ nụ cười: “Cậu biết được gì rồi?”

“Diễn xuất kém cỏi như thế muốn không biết cũng khó.” Ôn Tĩnh Hàn dựa người vào một thân cây, khoanh tay trước ngực: “Rất rõ ràng là anh đảm nhiệm vai trò đạo diễn dựng lên một màn kịch vụng về.”

“Vụng về?” Giọng công tước nghe hơi lạnh.

“Đúng vậy, đảm bảo không giật giải Oscar được đâu. Tên Likyang ngu xuẩn kia dùng thủ đoạn quá tệ, chắc anh không ngờ được chuyện này, nếu không đã trực tiếp dẫn người vác súng đến san bằng chỗ này rồi, cần gì phí thời gian diễn trò cho người khác xem.” Ôn Tĩnh Hàn chớp chớp mắt.

Đột nhiên công tước thấy buồn nôn, vậy nên sắc mặt trông càng tệ hơn.

Ôn Tĩnh Hàn nói tiếp: “Ở đây không có ai muốn, cũng không dám chọc đến anh. Cho nên việc giở trò với đồ ăn chắc hẳn là được anh ngầm đồng ý. Đương nhiên, anh không ngờ gã lại dùng cách ngu xuẩn mua dây buộc mình như thế. Hắn nhanh chóng bắt được thủ phạm, không báo trước với anh một tiếng, cũng không điều tra nguyên nhân, lại khua chiêng gõ trống trói người ta giữa sân để xử phạt như thể sợ người khác không biết. Theo lời tên kia thì Likyang muốn chèn ép anh trai hắn nên mới đổ tội cho hắn. Từ đó có thể thấy được Likyang là người khơi mào mọi chuyện. Gã cố tình chọn thời điểm có mặt anh để ra tay, còn không sợ chọc giận anh, vậy thì có quỷ mới tin anh không đứng sau màn thao túng.”

Công tước chậm rãi xoay chiếc nhẫn đeo trên tay, thản nhiên nói: “Vậy cậu nói xem mục đích của ta là gì?”

Ôn Tĩnh Hàn nghe tiếng súng vang cách đó không xa, cười lạnh: “Diệt trừ Likyang làm anh ngừa mắt, giúp thế lực mới lên ngôi.”

Trên mặt công tước tỏ rõ sự kinh ngạc, đột nhiên áp sát Ôn Tĩnh Hàn, bao phủ cậu dưới bóng mình, hơi thở lạnh lẽo cùng khí thế bức người làm Ôn Tĩnh Hàn phải run rẩy.

“Theo như cậu nói, thì đáng ra ta phải giúp Likyang diệt trừ thế lực đối địch với hắn, tại sao lại thành diệt trừ hắn?”

“Bởi vì … bởi vì Likyang quá ngu, mặt mũi trông rất đáng khinh. Món ăn trang trí không đẹp mắt anh còn chẳng thèm động đến, thì tất nhiên sẽ không chọn hợp tác với người ảnh hưởng xấu đến tâm trạng hợp tác của anh đúng không … Chẳng phải anh muốn xử lý hắn từ lâu rồi sao?” Ôn Tĩnh Hàn ngẩng đầu lên nhìn với cặp mắt “hồn nhiên vô tội”.

“…”

Khí thế nặng nề như núi đè thoáng chốc bị cơn gió nóng trong rừng thổi tan đi chẳng sót lại gì. Công tước chống tay lên cây, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ cảm thấy chán nản không biết nói gì.
Bình Luận (0)
Comment