Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Chương 47

Editor: Nguyệt

Trần Kiều Vũ thu lại các bản tường trình, để sang một bên, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi có mấy vấn đề cần hỏi, hy vọng mọi người sẽ trả lời trung thực. Các cậu có biết Cao Vân từng có mâu thuẫn gì với ai không, hoặc cô ấy có kể với các cậu là mình có xung đột nghiêm trọng nào không?”

Mọi người lắc đầu.

“Trước khi Vương Thiên Bằng và Thành Kiều Kiều gặp chuyện không may, các cậu có từng liên hệ với họ không?”

Trần Tiến trả lời: “Từ khi chuyện không may đó xảy ra, chúng tôi đã giải tán câu lạc bộ, chưa từng liên lạc lại với nhau lần nào.”

“Có thật không? Vậy khi họ gặp chuyện không may, các cô cậu cảm thấy thế nào?”

Lục Mẫn Mẫn dường như hơi sợ, cả người run rẩy. Phương Vũ Thiên nhíu mày: “Làm sao chúng tôi biết được. Bọn họ gặp tai nạn ngoài ý muốn, sau đấy chúng tôi mới nghe nói đến, ai biết có phải tại tòa nhà u ám đó gây ra hay không.”

“Cách đây không lâu, cậu từng đến tòa nhà thực nghiệm, hình như còn muốn vào phòng kho nơi Vương Thiên Bằng chết, rốt cuộc là có nguyên do gì?” – Cố Tương đột nhiên hỏi.

Phương Vũ Thiên ngây ra một lúc, sau đó trầm giọng nói: “Là ai nói nhăng nói cuội thế, tôi học chuyên ngành Công nghệ thông tin, lại không phải làm thí nghiệm, đến chỗ đó làm gì, nói chi là phòng kho. Tôi chẳng bao giờ muốn đến tòa nhà đó.”

“Vậy sao? Các cậu thật sự chưa từng quay lại đó?” Trần Kiều Vũ hỏi với vẻ ngờ vực.

Lý Cường ngẩng đầu lên nói: “Dù sao chúng tôi cũng không đến đó.”

“Có người từng nhặt được một tấm giấy vàng vẽ ký hiệu trừ tà chưa cháy hết ngoài cổng tòa nhà, đây chẳng phải là thứ các cậu dùng để tế bạn bè mình sao?”

Lý Cường gian nan nuốt nước bọt, cúi đầu không nói.

Những người khác đều tỏ vẻ mình chưa từng quay lại chỗ đó.

Trần Kiều Vũ hỏi sang vấn đề khác: “Đêm hôm Vương Thiên Bằng và Thành Kiều Kiều gặp chuyện không may, các cậu có nhớ mình đang làm gì không?”

Tần Tiếu nhìn những người bên cạnh, cười hỏi: “Chị cảnh sát, bọn em là đối tượng bị tình nghi sao?”

“Hỏi theo thông lệ.”

“Thật là đường hoàng quá nha. Em vốn dĩ không biết ngày đó họ gặp chuyện không may. Nhưng, bất kể là ngày nào, nếu là nửa đêm thì em chắc chắn đang ngủ ngon lành trong ký túc xá. Quản lý ký túc xá nửa năm nay đúng là hăng tiết vịt, tối nào cũng đi kiểm tra xem các phòng đã tắt đèn chưa.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” – Lý Cường phụ họa.

“Có một vài buổi tối tôi không ở lại trường mà xin phép về nhà. Nhưng tôi không nhớ rõ là ngày nào, các anh có thể đi điều tra.” – Phương Vũ Thiên nói.

Những người khác đột nhiên quay sang nhìn cậu ta.

Phương Vũ Thiên trừng mắt nhìn bọn họ: “Sao? Chẳng lẽ mấy người nghĩ tôi giết bọn họ? Nực cười, tôi giết họ để làm gì, các người tự nghĩ lại cũng thấy không có khả năng.”

“Được rồi, đừng kích động. Chúng tôi tuyệt đối không có ý nghi ngờ ai cả, nếu không đã chẳng gọi mọi người cùng vào đây nói chuyện. Hơn nữa, đây là phòng khách.” – Trần Kiều Vũ trấn an.

Cố Tương nói tiếp: “Chúng tôi cũng chỉ suy nghĩ cho sự an toàn của các cậu thôi. Mối liên hệ duy nhất giữa ba nạn nhân chính là câu lạc bộ của các cậu.”

“Giống như bị nguyền rủa vậy, một lời nguyền ác độc …” Lục Mẫn Mẫn xoa tay, miệng lẩm bẩm. Cô ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ: “Có phải sẽ có người tiếp theo không? Vốn không nên vào đó, vốn không nên …”

Đường Tử Du vỗ vỗ tay cô: “Đừng nói lung tung.”



“Tại sao lại cùng gọi họ đến? Tách ra hỏi không phải tốt hơn sao?” Quan Cẩm có điều không hiểu.

“Mục đích chủ yếu là rung cây dọa khỉ.” Trần Kiều Vũ đưa bản tường trình họ viết cho Ôn Tĩnh Hàn, “Nếu trong số họ có hung thủ, thì họ có thể sẽ nghi kỵ lẫn nhau, phòng bị nhau, tránh để bi kịch xảy ra.”

“Hơn nữa, tách ra hỏi cũng chẳng có tác dụng gì. Tôi đoán họ đã sớm thống nhất lời khai với nhau rồi.” Ôn Tĩnh Hàn đọc lướt qua các tờ khai, “Ai cũng viết giống nhau, cụ thể từ ai đi đâu, ai nói trước ai nói sau đều theo một trình tự thống nhất, nội dung không có gì khác biệt.”

Quan Cẩm tiếp tục hỏi: “Biết đâu bọn họ miêu tả lại sự thật thì sao?”

“Trong quá trình nghiên cứu tâm lý học đã có một thực nghiệm thế này. Tại một hội nghị quốc tế về tâm lý học, chủ tịch hội nghị bố trí một người cầm súng đuổi theo một người khác vọt vào hội trường, những nhà tâm lý học tham dự hội nghị đều không biết trước chuyện này. Sự việc xảy ra đột ngột, chỉ khoảng hai mươi giây là kết thúc. Sau đó, ông chủ tịch yêu cầu tất cả các nhà tâm lý học có mặt tại đó viết một bản tường trình kể lại sự việc. Kết quả, trong mấy chục bản tường trình được nộp lên, không có một bản nào là chính xác tuyệt đối, chỉ riêng về ngoại hình của người cầm súng thôi đã có rất nhiều phiên bản khác nhau. Cho nên, dưới tình huống xảy ra sự việc đột ngột, ký ức trong vô thức của con người sẽ có khác biệt so với thực tế, thậm chí hoàn toàn sai. Bọn họ lại có thể nhớ rõ sự việc xảy ra lâu như vậy, mà còn rất giống nhau, điều này khó mà khiến người ta tin được.” – Lục Vân Dương chậm rãi giải thích.

“Tôi …”

Lục Vân Dương lập tức ngắt lời: “Đương nhiên, kết quả này không áp dụng với cậu, trí nhớ của cậu đã vượt qua phạm vi bình thường.”

“Đại tiên, vậy anh thử nói ấn tượng của anh về họ đi.” Đinh Đinh đẩy cái ghế đến cho Lục Vân Dương, ra vẻ học sinh ngoan đang chờ nghe giảng.

“Theo như quan sát của tôi, Tần Tiếu khá tự tin, hơn nữa có vẻ phớt đời. Đương nhiên, việc này không liên quan gì nhiều đến chuyện cậu ta tự nhận mình không có quan hệ gì với loạt án lần này. Trần Tiến có hơi tự ti và yếu đuối, nhưng đang cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, cho nên cậu ta muốn nói ra sự thật, rồi khi thấy người khác bất mãn thì lại mất đi can đảm. Lý Cường thuộc lại chết vì sĩ diện, tự ti, nhát gan nhưng không chịu thừa nhận.”

“Tôi cảm thấy cậu ta đang chột dạ.” Quan Cẩm nhớ tới việc bắt gặp cậu ta đốt vàng mã, sự nghi ngờ lại tăng cao.

Ôn Tĩnh Hàn nói: “Chột dạ chưa chắc đã là có tội. Nhưng tôi tin rằng cậu ta nhất định giấu giếm điều gì đó.”

“Phương Vũ Thiên lạnh lùng lý trí, là người có tố chất lãnh đạo nhất trong số họ. Thay vì bảo là tự tin, nên nói rằng cậu ta coi mình là trung tâm của mọi chuyện, một khi đề cập đến lợi ích của bản thân, cậu ta sẽ dùng lý lẽ để bảo vệ. Lục Mẫn Mẫn có tố chất thần kinh kém, hay căng thẳng lại đa nghi. Đường Tử Du hầu như không nói câu nào, tôi nghĩ cô ấy thuộc dạng ngoài mềm trong cứng. Suốt cả quá trình, cô ấy không phải đang rối rắm không biết trả lời ra sao, mà là đang suy nghĩ để đưa ra quyết định. Lần đầu tiên mở miệng, cô ta đã hỏi cái chết của Cao Vân có liên quan đến các vụ án mạng khác không. Đây hẳn là tín hiệu cho thấy cô ta đã ra quyết định.” Lục Vân Dương gõ tay lên bàn, “Nếu cô ta quyết giữ bí mật đến cùng, thì tốt nhất mọi người nên bỏ qua việc đào móc manh mối từ cô ta đi.”

“May mắn là tôi cảm thấy cô ta đứng về phe chúng ta.” – Trần Kiều Vũ nói rất chắc chắn – “Trước đó, chúng ta không hề đề cập đến mối liên hệ giữa các vụ án. Cô ta hỏi vậy nghĩa là đang gợi ý cho chúng ta rằng các vụ án mạng có liên quan đến nhau.”

“Đinh Đinh, tập trung chú ý đến cô ta nhiều hơn.” – Ôn Tĩnh Hàn dặn dò.

Lục Vân Dương tiếp tục: “Hơn nữa, bọn họ rõ ràng đang nói dối, vì đủ các loại nguyên nhân. Khi hồi tưởng lại, ánh mắt họ thường nhìn lên trên, lúc trả lời câu hỏi ngữ điệu cũng tăng cao, hoặc là hỏi ngược lại, trong mắt hiện lên sự xao động, hay ra vẻ đúng lý hợp tình mà nhìn thẳng đối phương, tay không ngừng có động tác nhỏ. Bọn họ đều đang nói dối, hoặc giấu giếm điều gì đó.”

“Trẻ con dạo này chẳng trung thực chút nào.” Trần Kiều Vũ lắc đầu.

Ôn Tĩnh Hàn giao việc: “Ba người các cậu trở về tiếp tục điều tra, cố gắng đào sâu tìm hiểu tâm lý của họ, việc này rất quan trọng. Cố Tương đi xác minh thời điểm Phương Vũ Thiên xin nghỉ phép.”

“Đúng rồi,”Lâm Bạch nhìn quanh quất, hỏi: “Sao không thấy Phi ca đâu?”

“Cậu ta còn đang ở bên khu Tây tra án, lát nữa Kiều Vũ cũng phải qua hỗ trợ.”

Quan Cẩm làm như vô tình hỏi: “Vụ án gì vậy?”

“Đấu súng.”

“Đầu năm nay đúng là lắm chuyện, chẳng để người ta yên gì cả.” Hiếm lắm mới thấy Cố Tương cảm thán.

Khi ngồi vào bàn ăn ở nhà chuẩn bị giải quyết bữa tối, Quan Cẩm nói với Lục Vân Dương: “Theo phân tích của anh, thì hình như Tần Tiếu bị tình nghi có khả năng cao nhất, tự tin lại phớt đời.”

“Tôi đâu có nói vậy. Tôi cảm thấy cậu ta cư xử có phần càn rỡ nhưng có chừng mực, không phải cậu ta.” Dường như Lục Vân Dương cũng không chắc chắn.

Quan Cẩm im lặng nhìn anh năm giây, đột nhiên hiểu ra: “Bảo sao tôi cứ thấy thằng nhóc kia liếc nhìn anh lúc rời đi, thì ra là nhìn trúng ai đó.”

Tay cầm cốc nước của Lục Vân Dương hơi run lên. Anh chậm rãi dùng khăn lau nước bị đổ ra tay. “Cậu thấy thế nào?”

Quan Cẩm cẩn thận suy nghĩ một lát mới nói: “Cảm thấy … thật cầm thú!”

“Cầm thú?”

“Thầy giáo mà lại có tình cảm với học sinh của mình, chậc chậc.” Quan Cẩm cắn một miếng cá nướng, “Quả là mặt người dạ thú.”

Lục Vân Dương không nói gì, nhìn hắn chằm chằm.

Quan Cẩm bị nhìn mà gai cả người: “Này, không phải anh giận thật chứ. Được rồi, nói dễ nghe một chút thì mắt thẩm mỹ của anh cũng tạm được. Tần Tiếu mặt mũi không tồi đâu, chẳng qua … hay tỏ ra quen thuộc quá thôi. Nhưng mà anh thích là chuyện của anh.”

“Tỏ ra quen thuộc? Cậu ta lôi kéo làm quen với cậu?” Giọng Lục Vân Dương hơi trầm xuống.

“Yên tâm, cậu ta không phải loại tôi thích, tôi không có tính uy hiếp gì với anh đâu.” Quan Cẩm tùy tiện nói hai câu an ủi rồi tiếp tục gặm cá.

“Loại người bỗng dưng lôi kéo làm quen như vậy nên cách xa một chút. Thường thì họ tiếp cận đều có mục đích cả.”

“Hừ, anh tưởng tôi là trẻ con chắc. Mà anh lật mặt cũng nhanh nhỉ, mới vừa rồi còn khen người ta như bảo bối.” Quan Cẩm thấy thương cảm cho Tần Tiếu.

Bữa này Lục Vân Dương ăn cơm mà lòng bứt rứt không yên. Cứ tình hình này xem ra lúc trước anh lạc quan quá rồi. Trông chờ Quan Cẩm tự mình hiểu ra còn không bằng chờ hung thủ đi đầu thú, khả năng đó còn cao hơn. Vẫn nên mạnh tay thôi …



Đinh Đinh trở lại ký túc xá thì thấy Đường Tử Du đang nằm một mình trên giường.

“Tiểu Du, cậu không sao chứ?”

Đường Tử Du không nói gì. Đinh Đinh trèo lên cây thang ở đầu giường cô, nhìn vào trong.

“Tiểu Du, sao cậu lại khóc?”

Đường Tử Du sụt sịt cái mũi: “Đinh Đinh, con người khi phạm tội thì không cách nào chuộc lại được …”

“Đang yên đang lành, cậu nói bậy bạ gì đó?” Đinh Đinh trèo hẳn lên ngồi ở một cái giường khác, nhìn Tử Du.

“Không có gì.”

Đinh Đinh đảo mắt vài vòng rồi nói: “Tớ thì lại nghĩ khác.”

Đường Tử Du giương mắt nhìn cô.

“Con người ai chẳng có sai lầm, nếu phạm phải mà không có cơ hội sửa chữa, hoặc sửa chữa mà không được ai chấp nhận, thì có lẽ trên thế giới này đã chẳng còn ai rồi. Ngay cả tội phạm còn có cơ hội được trở lại làm người lần nữa mà, nếu không thì xây nhà tù làm gì? Một mặt là trừng phạt, mặt khác là tạo cơ hội cho họ chuộc tội, chẳng qua cái giá phải trả hơi đắt thôi. Cho dù giết người cũng có thể chuộc tội, lấy mạng đổi mạng. Dẫu không thể làm người chết sống lại, nhưng cũng xem như một sự an ủi.”

Đường Tử Du hơi chấn động, chậm rãi ngồi dậy.

Đinh Đinh tiếp tục nói: “Điều đáng sợ không phải phạm sai lầm, mà là sai nhưng không biết hối cải, làm sai thêm lần nữa, cuối cùng không có cách nào cứu vãn. Đó là điều đau khổ nhất.”

Đường Tử Du đột nhiên nắm lấy tay Đinh Đinh: “Cậu nói đúng, không thể mắc thêm lỗi lầm nào nữa, nếu không sẽ có càng nhiều người bị tổn thương.”

Đinh Đinh không ngừng cố gắng khuyên bảo: “Tiểu Du, rốt cuộc cậu có tâm sự gì? Tuy chúng ta quen biết không lâu, nhưng tớ thấy cậu là cô gái thoạt nhìn yếu đuối thật ra lại rất kiên cường, một khi đã quyết định sẽ dũng cảm tiến tới. Tớ bội phục cậu đấy. Chắc hẳn cậu gặp phải phiền phức lớn lắm, nếu không đã chẳng thất thường như vậy. Nếu cậu đồng ý, tớ cam đoan sẽ là người lắng nghe tốt nhất cho cậu.”

Đường Tử Du không ngờ có người hiểu mình như vậy, lập tức mở rộng tấm lòng: “Đinh Đinh, cậu có muốn nghe tớ kể một câu chuyện không?”

Đinh Đinh trịnh trọng gật đầu, trong lòng thì trộm giơ tay chữ V. Đại tiên, anh quả nhiên có thể nhìn thấu lòng người. Kiều Vũ tỷ, chị quả nhiên là lão làng giàu kinh nghiệm!

Sáng sớm hôm sau, Trần Kiều Vũ đón tiếp một cô gái. Hai người ngồi trong phòng khách rất lâu.

“Tử Du, em là một người dũng cảm, đây chắc chắn là một lựa chọn chính xác.” Trần Kiều Vũ vỗ vai cô.

“Chị cảnh sát, thật ra chúng em không giết người …” Trong mắt Đường Tử Du vẫn còn đong đầy nước.

“Mặc dù mọi chuyện là do các em dựng lên, nhưng không phải cố ý làm tổn thương người khác. Hơn nữa, các em đã ngay lập tức gọi xe cứu thương. Dù các em có ở lại đó cũng không giúp được gì nhiều. Còn trách nhiệm, đó là chuyện từ nay về sau. Nhưng, em phải hứa với chị một việc, tuyệt đối không được nói cho ai biết chuyện em tới cục cảnh sát. Việc này đã có chúng tôi ra mặt giải quyết, tất cả là vì sự an toàn của em. Em hiểu chứ?”

Đường Tử Du gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment