Editor: Nguyệt
“Tại sao cậu lại giết những người đó?”
Trần Tiến trầm mặc không nói.
“Tôi biết cậu quen Cao Vân trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên. Cậu giúp cô ấy một việc lớn, để cảm ơn, cô ấy đã mời cậu đi ăn. Thấy cậu có phần câu nệ và không thích ứng được với trường học, cô ấy đã động viên cậu tham gia các hoạt động tập thể hoặc tiếp xúc nhiều với giáo viên, tìm cơ hội giúp đỡ các bạn học. Thế nên cậu mới đăng ký hỗ trợ công tác quản lý ký túc xá, cuộc sống đại học nhờ vậy mà có chút khởi sắc. Cậu biết ơn Cao Vân, có cảm tình với cô bé đó, nhưng vì quá nhát gan, tự ti nên chỉ âm thầm chúc phúc cho cô ấy. Cậu tham gia câu lạc bộ Quái Đàm cũng là vì tiếp cận cô ấy. Khi biết nhóm Thành Kiều Kiều bàn nhau bày trò đùa dai để dọa Cao Vân, cậu rất bực mình, chuẩn bị đi nói cho Cao Vân biết. Nhưng rồi cậu lại đổi ý. Tôi đoán chắc là cậu định nhân cơ hội đó để thể hiện bản thân, trong lúc Cao Vân hoảng sợ thì lao ra bảo vệ cô ấy. Nào ngờ, đêm đó lại xảy ra bi kịch. Lúc ấy đầu óc cậu trống rỗng, cứ luôn trách mình không dám đứng ra chỉ trích họ và thừa nhận sự thật. Khoảng thời gian sau đó, cậu vẫn luôn sống trong sự giằng xé nội tâm, cố gắng hòa mình vào tập thể, không phụ lòng mong đợi của Cao Vân, đồng thời lại có ý muốn buông xuôi, không dám gánh vác trách nhiệm. Cuối cùng, nghe tin Cao Vân vốn đang hôn mê nay đã qua đời, cậu không thể chịu đựng thêm nữa, vì thế mà một Trần Tiến khác xuất hiện. Lấy danh nghĩa báo thù, dùng hành động giết người điên rồ để bù đắp cho cái sự yếu đuối nhu nhược của bản thân.” Quan Cẩm lạnh mặt, “Trần Tiến, cậu tự hỏi lòng mình đi, đây có thật là kết quả mà cậu muốn thấy, là điều Cao Vân muốn thấy không? Nếu cô ấy biết có người lấy mình làm cái cớ để giết người, thì tội nghiệt của cô ấy ở một thế giới khác chỉ càng nặng hơn thôi.”
Trần Tiến đứng đó, trên gương mặt là biểu cảm rối rắm, dường như hơi hoảng loạn. Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, hắn đã khôi phục vẻ điềm tĩnh: “Cậu muốn cái tên ngốc kia đi ra để tôi biến mất chứ gì? Hừ, phí công vô ích thôi. Thằng đó vừa vô dụng vừa nhát gan, không đủ sức phản kháng lại tôi đâu. Những điều cậu vừa nói tôi cũng không hiểu, đừng làm mất thì giờ của tôi nữa.”
Quan Cẩm trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra trước đây cậu không thích vùi đầu vào học tập, cũng muốn được như các bạn khác trong lớp, hài hước, đa tài đa nghệ, hòa ái dễ gần, cho dù thành tích không cao vẫn được nhiều bạn yêu quý. Còn nhớ cô bé chơi đàn dương cầm cậu quen lúc mới lên trung học không? Cô bé tên … Liễu Vân, đúng không? Cả tên cũng giống. Thành tích học tập không tốt lắm, nhưng cô bé lại xinh xắn, tính cách lạc quan vui vẻ, có rất nhiều bạn bè. Nhà hai người cùng đường, cho nên thường xuyên cùng nhau về nhà sau khi tan học. Dần dần, cậu tham gia vào nhiều hoạt động ngoại khóa, cuối tuần đi chơi với cô bé và bạn bè của cô bé, học tập không còn là tất cả của cậu nữa. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, mẹ cậu vẫn luôn kỳ vọng ở cậu rất nhiều, lúc phát hiện ra chuyện này thì giận tím mặt, mắng cho cậu một trận, cấm cậu cuối tuần không được ra ngoài chơi. Không những thế, mẹ cậu còn tìm đến giáo viên, chỉ trích Liễu Vân “dụ dỗ học sinh”, yêu cầu nhà trường phải bóp chết cái loại yêu sớm này từ trong nôi, thậm chí còn tìm đến bố mẹ của Liễu Vân. Từ đó trở đi, Liễu Vân không bao giờ đi cùng cậu về nhà nữa, cũng không nói với cậu câu nào. Cô gái tốt tính ấy và cậu thiếu niên chớm yêu bắt đầu biết rung động cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Cậu lại trở về làm một học sinh ngoan chỉ biết vùi đầu vào học tập, đến tận khi vào đại học. Trong lòng cậu có lẽ cũng ghét mình có thành tích tốt, có lẽ cũng thầm hy vọng lúc nhỏ mình ngốc một chút, như thế mẹ sẽ không bao giờ nghiêm khắc, yêu cầu khắt khe với cậu nữa, không ép cậu phải trưởng thành như những gì bà kỳ vọng.”
“Mày … câm miệng!” Trần Tiến hung tợn quát lên, nhưng không có hành động gì.
“Cuộc sống đại học càng khiến cậu lúng túng, loay hoay không biết phải làm sao. Cậu nhận ra ở đây mình chỉ là một đứa trẻ đần độn không được yêu thích, chẳng ai quan tâm đến cậu, giáo viên cũng không để ý thành tích của cậu có tốt hay không. Phút chốc, cậu mất phương hướng. Đúng lúc ấy, một người giống như cô bé Liễu Vân chơi đàn dương cầm bước vào cuộc sống của cậu. Cô ấy cũng cho cậu niềm tin và hy vọng, mang đến ánh sáng cho con người tự ti mịt mờ giữa dòng đời như cậu. Nhưng rồi cô ấy cũng nhanh chóng ra đi, lại còn ra đi trong đau đớn. Những căm phẫn đè nén suốt hai mươi năm qua rốt cuộc đã bùng nổ. Và rồi những người dẫn Cao Vân đi đến cái chết trở thành đối tượng để cậu trút hận.”
Nhìn vẻ mặt Trần Tiến, biết nội tâm cậu ta đang giằng xé mãnh liệt, Quan Cẩm thở phào một hơi, tiếp tục cố gắng: “Cậu không dám đứng ra, dựa dẫm vào hắn, tin cậy hắn, thậm chí khúm núm trước hắn. Nhưng cậu có biết sự khôn ngoan, điềm tĩnh, dũng cảm, tự tin của hắn thật ra đều là của cậu không? Điểm khác nhau duy nhất giữa hai người là hắn lạnh lùng điên cuồng, còn cậu ôn hòa khiêm tốn. Cậu có thể lấy lại ưu thế của mình bất cứ lúc nào, còn hắn chỉ là một cái vỏ trống rỗng mà thôi. Cậu tạo ra hắn, sử dụng hắn để giết người báo thù.”
“Bọn họ đáng … chết.” Trần Tiến ôm đầu, rít lên bốn chữ.
“Cậu tưởng như thế là dũng cảm, là đòi lại công bằng cho Cao Vân sao? Trong mắt tôi, dù là cậu hay hắn thì đều yếu đuối, nhát gan, nực cười như nhau! Cậu có tư cách gì báo thù cho Cao Vân? Cậu có thể làm gì để cô ấy yên nghỉ? Đừng có trốn sau lưng người khác nữa, mau thò cái đầu rùa chết tiệt của cậu ra khỏi mai, đi thú nhận với người nhà của Cao Vân đi, đến đặt trước mộ Cao Vân một bó huệ tây mà cô ấy thích nhất, thành khẩn nói một lời xin lỗi. Chết tiệt, đó mới là việc một thằng đàn ông nên làm!”
Quan Cẩm thở dồn, mắt vẫn nhìn chằm chằm Trần Tiến ôm đầu rên rỉ trong đau khổ, cuối cùng ngã ngồi ra đất, khóc òa lên. Bấy giờ, cảm giác mệt mỏi mới ập đến như thủy triều. Quả nhiên khua môi mua mép không phải sở trường của mình, mấy chuyện đòi hỏi kỹ thuật cao thế này lần sau nhất định không làm nữa.
Cô gái ‘ngã’ xuống thềm đá và chàng trai chạy trốn chẳng biết đã xuất hiện đằng sau Trần Tiến từ lúc nào. Chàng trai cầm một cái còng khóa hai tay Trần Tiến lại. Cô gái giơ ngón cái lên với Quan Cẩm.
Quan Cẩm tháo tai nghe điện thoại, trong đó đã không còn tiếng chỉ huy của Lục Vân Dương nữa.
Chờ cảnh sát của tổ trọng án được điều tạm tới dẫn Trần Tiến lên xe về cục cảnh sát, Lục Vân Dương mới bình thản xuất hiện.
“Tôi nghĩ nên ăn mừng lần hợp tác phấn khích thứ hai của chúng ta. Tôi bày mưu nghĩ kế, em quyết thắng thiên lý, song kiếm hợp bích, thẳng tiến ngôi vô địch.”
Quan Cẩm giương mắt lên nhìn anh: “Tôi ghét vế thứ hai đếm ngược từ cuối lên.”
“Hửm? Cái đó không tốt chỗ nào?”
Chỗ nào cũng không tốt!
“Nhưng, đúng là em rất có tài năng, lời thoại thì có thể nhờ vào trí nhớ siêu việt của em, còn phải làm sao để nắm bắt, điều chỉnh cảm xúc của đối phương, tìm cửa đột phá lại đòi hỏi tài ứng biến linh hoạt. Tôi chỉ dẫn dắt phương hướng đúng lúc thôi, tài điều khiển cục diện của em thì quả là tuyệt vời, khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi. Em thật sự không định theo ngành tâm lý sao?” Lục Vân Dương nói với vẻ mong chờ.
“Không phải tôi là người thừa kế của gia tộc có truyền thống theo ngành tâm lý nhà anh à?” Quan Cẩm nhớ đến thân phận mình bịa bừa lúc nãy.
“Nhưng tôi không muốn làm bố của em.” Lục Vân Dương làm vẻ mặt phức tạp, “Cha con yêu nhau gì chứ, khẩu vị quá nặng.”
Quan Cẩm liếc mắt khinh thường.
“Nhưng mà …” Quan Cẩm vẫn thấy buồn man mác, xem ra làm diễn viên rất tổn thương nguyên khí, ngay cả cảm xúc của mình cũng bị tác động. “Ngày nào anh cũng đào sâu tìm hiểu những điều mà người khác chôn sâu trong lòng không thấy mệt sao?”
Lục Vân Dương hơi ngạc nhiên nhìn hắn, cười khẽ, đáp: “Muốn hiểu được một người, nhìn thấu được một người thì phải biến mình thành người đó, nhìn cái mà họ nhìn, nghĩ điều mà họ nghĩ.”
“Thế chẳng phải bây giờ anh đã phân liệt thành mười mấy nhân cách rồi sao. Là anh quá lạnh lùng hay tâm lý quá vững vàng?”
“Tôi có thể xem như em đang khen tôi không?” Lục Vân Dương nhoẻn miệng cười.
Quan Cẩm từ chối cho ý kiến.
“Lần này cậu ta thật sự suy sụp, đã khai hết rồi, rất kỹ càng tỉ mỉ.” Trần Kiều Vũ để biên bản thẩm vấn xuống bàn.
Đinh Đinh hỏi: “Vậy Trần Tiến kia đã biến mất rồi sao?”
“Nhân cách được sản sinh ra thường kiên cường hơn nhân cách chủ thể, sẽ không dễ dàng bị xóa bỏ đâu. Hắn chỉ là bị mặc cảm tội lỗi nặng nề trong lòng Trần Tiến ép phải trở về thôi, không chừng sau này còn xuất hiện để phản kích.” – Lục Vân Dương đáp.
“Vậy tình huống của Trần Tiến phải phán xét thế nào?”
Lục Vân Dương lắc đầu: “Về bệnh đa nhân cách, thật ra trên thế giới vẫn còn nhiều tranh cãi. Người phạm tội là một nhân cách độc lập, có ý thức riêng, có năng lực hành vi, phải chịu trách nhiệm cho tội lỗi mình gây ra, có điều thân thể mới là đối tượng chịu hình phạt. Rất nhiều người có nhiều nhân cách khác nhau mà hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nhau, vậy nên vấn đề ở đây là trừng phạt một nhân cách thì các nhân cách khác cũng phải gánh chịu hậu quả. Hai nhân cách của Trần Tiến đều biết đến nhau, với lại nhân cách được sản sinh ra cũng là hình tượng mà nhân cách chủ thể muốn hướng đến, cho nên cậu ta không hoàn toàn vô tội. Còn việc phán xét thế nào thì … chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.”
Quan Cẩm sắp xếp lại đống tư liệu lộn xộn rồi cho vào tủ hồ sơ. Nhìn những tập hồ sơ vụ án mình từng chỉnh lý, hắn ngạc nhiên nhận ra mình ở đây đã giải quyết xong ba vụ án, mà lần nào cũng không phải chỉ diễn kịch đơn thuần. Đổi chai rồi dường như vị rượu cũng khác đi.
Đến tối, cuối cùng hắn cũng đi đón A Qua từ chỗ Ôn Tĩnh Hàn về. Nhìn A Qua mới mấy tuần không gặp mà đã béo hẳn ra, Quan Cẩm có cảm giác khó chịu vì không được chứng kiến quá trình trưởng thành của con trai. May là A Qua vẫn nhận ra hắn, cứ cọ đầu vào chân hắn suốt, từ phòng ngủ đến phòng khách chỗ nào cũng lon ton theo sau. Sự mất mát được bù đắp lại, Quan Cẩm vừa lòng làm món mì Ý sốt bò hầm [Thật ra đây là món duy nhất hắn biết làm …], còn chia cho A Qua một phần thịt.
Đúng lúc hắn ôm cún cưng béo tròn giao lưu tình cảm, Tony lại gọi điện đến.
“Quan, tôi có việc phải xử lý nên tạm thời về nước một chuyến, nhiều nhất ba ngày nữa sẽ quay lại. Cậu có muốn đi cùng không? Tôi dẫn cậu đi gặp Ethan.” Hiếm lắm mới thấy Tony nói chuyện bằng giọng điệu nghiêm túc.
Tim Quan Cẩm chợt thắt lại. Gặp mình? Mình đi gặp thi cốt của mình sao?
Hắn cúi đầu nhìn A Qua ngoan ngoãn nằm trong lòng, thầm thở dài. Có lẽ đúng là mình không nên nuôi chó.
Ngày hôm sau, Quan Cẩm đứng trước cửa nhà Ôn Tĩnh Hàn: “Anh nuôi giúp tôi con cún này ba ngày.”
Ôn Tĩnh Hàn trừng mắt: “Này, đừng có thấy nó ở nhà tôi ăn nhiều béo lên mà gửi nuôi suốt chứ.”
“Với lại tôi muốn xin nghỉ phép hai ngày, thứ hai tuần sau sẽ đi làm.”
“Cái gì? Cậu không định đến nhà tôi luôn đấy chứ? Tôi không còn dư nhiều thức ăn cho chó đâu.”
“Anh giữ lấy mà ăn.”
“Đây là thái độ nhờ vả người khác đấy hả? Cẩn thận tôi không duyệt đâu.”
Quan Cẩm chẳng buồn để ý đến anh ta. Ông đây đi tảo mộ cho mình là chuyện quá đương nhiên!
______________________________
Tác giả:
Ây chà, cho tôi chút thời gian, để tôi lảm nhảm vài câu đã. Cuồng Tưởng chỉ am hiểu thể loại trinh thám căn bản, nhưng ở truyện này lại muốn thử nhiều phong cách khác nhau. Vụ án đầu tiên là loại điều tra tội phạm, vụ án thứ hai liên quan đến ám ảnh tâm lý, vụ thứ ba này thì đề cập nhiều tới rối loạn nhân cách, và xuyên suốt cả quá trình là những ứng dụng của tâm lý học. Tiếp theo sẽ còn những vụ án mang phong cách khác nữa, hy vọng sẽ đem đến cho mọi người nhiều cảm xúc khác
Trinh thám là thể loại khó viết nhất, tôi cũng chỉ như học sinh mới bồi hồi ở ngưỡng cửa tri thức thôi. Thật vui khi có nhiều bạn nữ thích đọc trinh thám như vậy, làm điều mình thích mà được nhiều người ủng hộ thì quả là có động lực lớn lao nha [Hic hic, đầu đau quá, nói năng hơi lộn xộn rồi, tôi đi ngủ đây …
______________________________
Hoa huệ tây, tiếng Anh là Calla, phiên âm Hán Việt là Mã đề liên.