Chuyện Cái Tờ Rym...

Chương 22

Trần Trym Nhỏ đứng chờ mở cửa. Chờ hơn nửa tháng lận……

Mình chắc chắn tác giả vào viện trị liệt dương, nhầm, liệt bút… nên bắt gã chờ ở đó! Giờ thì chắc bệnh của chị khỏi rồi!

Còn mọi người có tin hay không á? Dù sao thì mình tin thế là được.

Đồ tác giả thối tay! Mình nghe bảo, chị vốn định sang chương mới chỉ viết 4 chữ: Bí rồi, cắt luôn.

Môn Từ ngữ – ngữ pháp mọi người đều học rồi chứ. Đọc thế có hiểu không?

Dù sao còn chưa trả thù Trần Trym Nhỏ, sếp với anh bác sĩ xong thì mình sẽ không chịu bị cắt đâu. Trừ khi mình bắn cho ba tên đó vọt lại về làm thai nhi trong bụng mẹ, để cho bọn hắn chứng kiến lực chiến đấu dẻo dai cùng số lượng dồi dào sung mãn của mình.

Cơ mà… rốt cuộc ai nói cho thằng Trần Trym Nhỏ biết chủ nhân ở bệnh viện này. Chẳng lẽ là lão sếp lắm mồm lắm miệng……

Quý vị độc giả thấy không… Chỉ cần mỗi điểm này là đủ kết luận sếp hoàn toàn không có khả năng thành top chính thức rồi.

Mình cũng xin tiết lộ thêm một chút, nếu chuyện này quả thật là truyện BL, vậy thì khẳng định mình sẽ là top chính.

Cho nên truyện này sẽ là truyện ‘tổng công’ viết theo ngôi thứ nhất nha~~~~~ (cái đám uốn éo kia nơi nào kéo đến vậy)

Anh bác sĩ hỏi chủ nhân: “Ai ở ngoài thế?”

Chủ nhân: “Không biết.”

Trần Trym Nhỏ: “Tình yêu của anh, sao em có thể nói không nhận ra anh được?”

Bác sĩ: “……?”

Chủ nhân mặt không đổi sắc: “Phòng bệnh của viện anh cách âm kém quá.”

Bác sĩ: “……”

Trần Trym Nhỏ buồn rầu nói: “Nếu em không ra, anh sẽ nói cho mọi người hay……”

Chủ nhân: “Cứ việc nói đi! Mọi người biết cả rồi.”

Trần Trym Nhỏ: “……”

Đây có thể coi là ví dụ điển hình của ‘ức quá hóa liều’.

“Cạch.”

Cửa mở.

Chủ nhân: “…… =口= Sao anh lại vào được?”

Bác sĩ: “Hình như anh quên bảo em, cửa phòng bệnh viện đều không khóa……”
Bình Luận (0)
Comment