Chuyện Con Mèo Báo Ân

Chương 23

Lúc Hứa Du đang do dự và vùng vẫy thì đột nhiên con ngựa lớn đỏ thẫm thở phì phì, đuôi thì lắc lắc một cách bực mình, Hứa Du kinh hãi, lập tức chạy trối chết, trong lòng hoảng loạn, chân đứng còn không vững, vấp phải đá ngã đến “Uỳnh…” một cái, lăn liên tiếp mấy vòng, choáng váng đầu óc, mãi sau mới loạng choạng chống bốn chân nhỏ gần gãy đứng lên.

Nàng lắc người, rũ hết đất cát và cỏ dại dính trên người, dè dặt nhìn con ngựa lớn màu đỏ, sợ nó lên cơn lại… giẫm cho nàng một phát thì toi, nhưng cũng không từ bỏ ý đồ, chầm chậm đi xung quanh nó, vừa giả bộ ngắm cảnh, lại thỉnh thoảng liếc con ngựa một cái, tìm cơ hội nhảy lên người nó.

Mới đầu, con ngựa đỏ còn rất cảnh giác, ánh mắt xinh đẹp sắc bén dán chặt vào Hứa Du, trừng trừng được một lúc, dường như cảm giác được con mèo nhỏ này không dám làm gì bậy bạ nên bực dọc rời ánh mắt đi, díu díu mắt một chút, sau đó ngủ gật.

Chỉ chờ có thế… Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Hứa Du nhún chân sau, như tên tuốt khỏi vỏ, như một tia sét lao thẳng lên đùi ngựa, hai chân trước bắt được lông ngắn trên đùi ngựa, dùng lực nhảy lên trên, lăn một vòng trên lưng nó, nhanh chân túm lấy bờm ngựa.

Nàng có hơi đánh giá cao móng vuốt của chính mình, cũng đánh giá sai sự hung hãn của con ngựa này. Anh chàng cáu kỉnh này không chịu bị người khác lấn áp chút nào, huống chi Hứa Du còn dám bứt mấy sợi lông bờm của nó.

“Hí…” Con ngựa kêu vang, nó tức giận đá mạnh chân sau, mũi thở mạnh tưởng chừng như phun ra lửa, cố hất Hứa Du xuống, vừa thô lỗ vừa hung dữ.

Nếu bị con ngựa này vứt xuống đất, rồi bị nó giẫm một phát, nàng chắc chắn sẽ phải đi buôn chuyện với Mạnh Bà mất thôi. Nàng không muốn chết sớm như vậy, tuy rằng bây giờ chỉ là một con mèo nhưng cuộc sống an nhàn này tốt hơn việc hồn phi phách tán tốt nhiều, dẫu cho có xuyên thêm lần nữa, liệu có bảo đảm lần sau nàng không phải trở thành đầu heo hay là một con bọ sắp chết gì đó không chứ?

Nghĩ đến đây, Hứa Du lại bắt đầu run rẩy, tay càng ra sức bám lấy, con ngựa bị cào tức giận đến nhảy lên, sau đó tung chân chạy như điên thẳng về phía mọi người đang đứng.

Cả trường ngựa bỗng trở nên hỗn loạn, ngay lập tức, những con ngựa không rõ chuyện gì cũng cùng chạy theo con ngựa đỏ thẫm, chạy loạn về phía trước, dọa đám sai dịch trông ngựa mặt mày tái mét.

“Ngựa điên, ngựa điên…”

Hứa Du nghe tiếng ai hét rất to nhưng ngay sau đó, giọng nói ấy bị lấn át bởi sự ồn ào và nhiều tiếng kêu thất thanh khác, càng đáng sợ hơn là nàng chỉ nghe được tiếng gió vù vù bên tai. Nàng cố gắng siết chặt cái bờm dài của con ngựa, tựa như con diều mất phương hướng, lúc thì nghiêng bên này, lúc lại ngả bên kia, bất cứ lúc nào cũng có thể chôn thân dưới móng ngựa.

Nàng không biết mình đã vật lộn trên lưng ngựa bao lâu, dường như mỗi giây đều dài như cả năm. Đến nỗi nàng phải cố giữ bình tĩnh, ánh mắt mở to, nhìn chằm chằm vào hai bàn chân trước của mình, dồn toàn lực tập trung đặt lên nó. Đây là ngày mạo hiểm và kích thích nhất trong cuộc đời làm mèo của nàng, thật sự là nghịch dại quá mà.

“Meooooooo…” Nàng thét lên, xả hết những cảm xúc tiêu cực của mình dồn nén bao lâu nay, cổ họng dường như không thể phát ra âm thanh, giọng cũng dần trở nên kỳ lạ, kỳ lạ đến mức Hứa Du còn cảm giác con ngựa dưới thân mình đang run lên…

Con ngựa đỏ chạy một lúc lâu, mãi đến khi Hứa Du cảm thấy sau lưng nàng trầm xuống, ai đó đã nhảy lên và ngồi vững trên lưng ngựa, bàn tay mạnh mẽ ghìm chặt dây cương. Con ngựa đỏ thẫm hí lên một tiếng đầy đau đớn, giơ cao chân trước nhảy vài cái rồi cuối cũng cũng dừng lại.

Nguy hiểm đã qua, cái cổ đã cứng đờ của Hứa Du từ từ quay lại, xoay người để xem ai là ân nhân cứu mạng mình, vừa ngẩng đầu lên, ui, hóa ra là người quen.

Người này họ Ngụy, là một trong những thị vệ bên người hoàng đế, thỉnh thoảng ở trong cung Hứa Du sẽ nhìn thấy hắn từ xa, lần gần đây nhất gặp hắn là khi nàng mò vào Ngự thư phòng hại bọn họ bị Hoàng đế phạt trượng. Bởi so với người khác, Ngụy thị vệ trông có vẻ từng trải, nghiêm túc hơn, nom bộ dáng có vẻ lo cho dân, lo cho đất nước, nhất là vừa trẻ trung vừa anh tuấn, Hứa Du đặc biệt ấn tượng.

“Ngụy… Ngụy gia…” Đám thái giám thở hồng hộc chạy tới, cúi đầu hành lễ, cảm tạ Ngụy thị vệ, “May mà hôm nay có Ngụy gia ở đây, không thì con ngựa này sẽ làm loạn lên mất. Ngụy gia, ngài đã cứu mạng chúng tôi rồi.”

Tên thái giám đi đầu lật mặt nhanh như chớp, mới vừa kính cẩn cảm tạ Ngụy thị vệ vậy mà quay sang Hứa Du đã biến thành bộ dạng hung thần sát ý, la mắng, “Con súc sinh không muốn sống này, đây là nơi ngươi có thể đến sao, ta nhất định phải lột da ngươi mới hả giận.”

Có người quen ở đây, Hứa Du chẳng hề sợ hãi, nàng trưng gương mặt lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt hắn. Ánh nhìn này dường như khiến tên thái giám sợ hãi, bỗng chốc không nói nên lời. May có Ngụy thị vệ lên tiếng giải vây, nghiêm mặt thấp giọng nói, “Đây là mèo của phủ Thụy vương.”

Lời ít ý nhiều, chẳng thêm mắm dặm muối nói con mèo này cao quý nhường nào, song đám thái giám này cũng không hề ngu ngốc, dẫu làm việc ở nơi cách xa hoàng cung nhưng trong đầu vẫn rõ như gương. Nếu chỉ là sủng vật tầm thường, chẳng lý nào thị vệ bên người bệ hạ sẽ nhận ra trong chớp mắt, e là tiểu tổ tông gây họa này không đơn giản chỉ là một con mèo nhỏ bình thường của phủ Thụy vương, nói không chừng trước mặt hoàng đế cũng có hai phần thể diện, nếu không sao Ngụy thị vệ tài cao kiệm lời lại ra mặt nói đỡ cho nó?

Nếu đã là mèo của phủ Thụy vương, đám thái giám nào dám hùng hổ nữa, chúng cười xòa, mặt dày bưng bít sự thật, “Đây đúng là một con mèo ngoan.”

Hứa Du cảm thấy ngay cả nàng cũng phải ngượng.

Ngụy thị vệ mặt lạnh tanh, xoay người xuống ngựa trông như muốn đi. Hắn đi rồi, ai giúp nàng thúc ngựa đây? Hứa Du khẩn trương, không biết xấu hổ nhào vào ngực hắn, hai cái móng vuốt gắt gao bám lấy áo hắn, làm gì cũng không chịu buông.

Ngụy thị vệ: “…”

Đám thái giám cúi đầu, ra vẻ không thấy gì hết.

Ngụy thị vệ từ bé đến giờ chưa bao giờ gặp phải tình huống này, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới. Hắn biết trông mình thế nào, nói tốt thì là chững chạc, nghiêm túc, nói thẳng ra thì là tác phong lão luyện, người bình thường đều cảm thấy xa cách, vì vậy hôn sự của hắn đến giờ vẫn không thuận lợi, người ta nhìn thấy hắn đều cảm thấy căng thẳng, nói hắn không giống chồng mà giống như một người cha nghiêm khắc hơn, thậm chí đến cả chó mèo còn tránh hắn như tránh tà, coi hắn là thần chết đáng sợ.

Mà hôm nay hắn lại được “yêu thương nhung nhớ”, đặc biệt đây còn là một con mèo trắng xinh đẹp. Ngụy thị vệ bỗng không biết nên phản ứng thế nào, tay chân cứng đờ, ngây ngốc một lúc lâu, mãi đến khi thấy Hứa Du lay mạnh ngực mình, hắn mới từ từ cẩn thận bế nàng vào lòng.

“Meoo…” Hứa Du nhỏ giọng làm nũng. Thật ra trước đó nàng không nghĩ Ngụy thị vệ sẽ mềm lòng, dù sao anh chàng khôi ngô, cao lớn này trông không dễ nói chuyện tí nào nhưng khi vừa thoáng cử động, Hứa Du liền nhận ra, đừng nghĩ Ngụy thị vệ bề ngoài nghiêm túc lại già dặn, thật ra là một người dịu dàng lắm nha.

“Làm… Làm sao?” Mặt Ngụy thị vệ đỏ bừng, có phần hơi kích động, hắn cẩn trọng dùng lòng bàn tay xoa nhẹ đầu Hứa Du, ôi, mềm mại thật.

Hứa Du lại bắt đầu “Meo… meo” đôi mắt long lanh hết nhìn con ngựa rồi lại mong chờ nhìn Ngụy thị vệ.

Ngụy thị vệ bỗng cảm thấy hình như mặt trời hôm nay chói chang quá thì phải, nếu không sao hắn lại có cảm giác con mèo này muốn cưỡi ngựa chứ, kỳ lạ thật sự!

Hứa Du kêu thêm lần nữa, thấy mặt Ngụy thị vệ vẫn còn biểu hiện như bị táo bón, nàng thoát khỏi vòng tay hắn nhảy lên lưng ngựa, cái đuôi nhẹ nhàng vẫy vẫy, một lần, hai lần, đôi mắt to tròn nhìn hắn không chớp, cực kỳ mong chờ.

Nàng thật sự muốn cưỡi ngựa mà!

Ngụy thị vệ mơ màng tới gần, liếm liếm bờ môi khô, quay sang phân phó thái giám, “Đi lấy một bộ yên ngựa đến đây.”

Bọn thái giám cố nín cười đi lấy yên ngựa, vừa trang bị xong, chợt nghe có tiếng gọi từ đằng xa, “Lão Ngụy, lão Ngụy, sao còn không đi? Ngươi đang làm gì đấy?”

Hứa Du căng thẳng đứng dậy, ngẩng đầu dè dặt nhìn Ngụy thị vệ, đến lúc này rồi, hắn sẽ không bị người khác gọi đi chứ?

Ngụy thị vệ đứng yên, trầm mặc vài giây rồi nhảy lên ngựa, sau đó mới quay lại nói với người mới tới, “Ngươi về trước đi, ta mang nó đi vài vòng đã.”

“Nó? Nó nào?” Thị vệ trẻ đến gần, cuối cùng nhìn thấy con mèo trắng đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, mắt trợn tròn, “Đây không phải là…” con mèo hại bọn họ ăn gậy ư?

Hứa Du quay ra liếc hắn, rồi lại quay đầu lại, vươn đệm chân mềm mại vỗ vỗ vào mu bàn tay Ngụy thị vệ, hơi sốt ruột giục hắn, “Meo… meo…”

Ngụy thị vệ cảm giác mình hiểu ý con mèo, hai chân kẹp bụng ngựa, tay kéo dây cương, thúc ngựa phi như bay.

Hi hi! Hứa Du cực kỳ hưng phấn.

Thị vệ trẻ nhìn theo tổ hợp kỳ quái chạy qua, ngỡ như mình đang nằm mơ, mơ màng đi về cung Phúc Ninh, lúc qua cửa còn ngơ ngẩn đập đầu vào cửa, ngã xuống đất.

“Phù thị vệ, ngươi làm sao vậy?” Đúng lúc Lưu công công đi ra khỏi điện, ra đến sân liền nhìn thấy, không khỏi vừa sợ vừa lo, hỏi xong vội tiến lên đỡ hắn dậy.

Phù thị vệ hơi xấu hổ, mặt đỏ bừng, hắn nhanh chóng đứng dậy, lúng túng giải thích, “Tôi, tôi đang suy nghĩ chuyện khác…” Đang nói lại nghĩ đến bản mặt lão Ngụy ôm con mèo nhỏ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhịn không được cười lớn, ôm bụng nói, “Ui cha, cười đau hết cả bụng.”

Lưu công công cũng cười, “Phù thị vệ gặp phải chuyện gì buồn cười vậy, nói ra cho lão nô cùng vui với?”

Không hề có ý định giấu diếm, Phù thị vệ còn cố tình thêm mắm dặm muối chuyện Ngụy thị vệ cưỡi ngựa kể cho Lưu công công, “Ôi, Lưu công công không biết đâu, lão Ngụy ấy bình thường mặt lúc nào cũng căng ra, cứ như là chúng tôi thiếu nợ hắn. Vậy mà hôm nay còn nhìn con mèo kia bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng, quả thật làm người người sợ hãi, đáng sợ quá mà…”

Mặt Lưu công công giật giật, “Ngài có nhìn rõ không, chính là con mèo của phủ Thụy vương sao?”

“Không sai, con mèo kia chúng tôi nhận ra được.” Tất cả bọn họ đều bị phạt trượng vì nó, sao mà không nhớ được chứ.

Lưu công công cười cười, vỗ vỗ bả vai Phù thị vệ, rời đi.

Khi về hắn phải ba hoa cho bệ hạ nghe mới được.
Bình Luận (0)
Comment