Phương Dịch nhìn ra Đường Văn Minh ngà ngà say, dù hắn kiên trì muốn tự đi WC nhưng anh vẫn lo lắng đi theo, không nghĩ tới lại thấy Đường Văn Minh cùng một người đàn ông dáng vẻ xinh đẹp xảy ra tranh chấp.
Ban đầu anh tưởng hai người va chạm ngoài ý muốn mà sinh ra xung đột, đang định đi qua hỗ trợ, lại thấy Đường Văn Minh hành động ngoài dự đoán của mọi người. Nhìn hắn đặt người kia trên tường làm ra động tác dâm loạn, Phương Dịch nhất thời tâm sinh tức giận.
Đây không phải lần đầu tiên Phương Dịch bắt gặp Đường Văn Minh làm như vậy, lúc trước Đường Văn Minh tìm tới anh cũng từng ôm một tiểu thụ tán tỉnh trước mặt anh, nhưng nay không giống xưa, với quan hệ hiện tại của bọn họ, Đường Văn Minh vừa không nên vừa không thể làm như thế.
Thằng nhóc này không làm người khác đau lòng là không chịu được đây mà !
Phương Dịch nổi giận đùng đùng, dùng tư thái bắt kẻ thông dâm đi về phía hai người, chưa được hai bước tình hình lại phát sinh biến hóa. Hai người bắt đầu cãi nhau, thanh âm không lớn, anh cũng nghe không rõ bọn họ đang nói gì, điều này khiến Phương Dịch nhận ra hai người không chỉ quen nhau, mà quan hệ cũng không phải dạng bình thường.
Tất cả lực chú ý của Đường Văn Minh đều đặt lên người kia, ngay cả Phương Dịch đứng đó không xa hắn cũng không hề phát hiện, điều này làm cho Phương Dịch bất giác dừng bước.
Phương Dịch nghe không rõ cũng không hiểu cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ thấy Đường Văn Minh vừa phẫn nộ vừa buồn thương, loại cảm xúc đau tận xương cốt này anh có thể cảm nhận được rõ ràng, mà người khiến hắn có phản ứng như vậy chính là người đàn ông dễ nhìn kia.
Trong lòng Phương Dịch bỗng nhiên dâng lên một trận hoảng loạn, anh chưa từng thấy Đường Văn Minh như vậy, rất xa lạ, khiến anh bất an, anh không muốn nhìn thấy Đường Văn Minh như thế này.
Phương Dịch muốn xông lên kéo Đường Văn Minh ra, lôi hắn đi, nhưng anh không động đậy được. Anh cảm giác khoảng cách ngắn ngủi chưa đến mười mét này đã ngăn cách anh với hai người kia thành hai bờ thế giới, một trong hai người đó là người anh thương thì lại toàn tâm toàn ý dành cho kẻ còn lại.
Phương Dịch giống như bị điểm huyệt chỉ biết đứng nhìn Đường Văn Minh cùng người đàn ông kia giằng co, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn lộn xộn, có lẽ người kia từng khiến Đường Văn Minh yêu đến khắc cốt ghi tâm, ý nghĩ này làm anh thấy ghen tị.
Khi Đường Văn Minh chảy nước mắt, Phương Dịch cảm giác như tim mình bị roi tẩm muối quất xuống, đau xót tê mỏi chỉ muốn hét lên thảm thiết.
Đột nhiên Phương Dịch hiểu ra, không biết từ lúc nào tình cảm của anh dành cho Đường Văn Minh đã chuyển từ thích thành yêu.
Giác ngộ bất ngờ nhất thời làm Phương Dịch không dám nhúc nhích, chỉ sợ một cái thở nhẹ cũng có thể thổi tan tình yêu này, mà cái kẻ nhen nhóm lửa tình lại đang đứng ở nửa kia thế giới.
Anh không thể thừa nhận.
Phương Dịch nhìn một người đàn ông khác mới xuất hiện, xem ba người giằng co, anh không thể suy nghĩ thêm nữa, anh bị chính người mình yêu làm cho kinh sợ, không biết làm sao.
Thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh u ám, chỉ có duy nhất một ngọn lửa le lói trong lòng, mà ngọn lửa này lúc bùng sáng lúc lụi tàn, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt, Phương Dịch phải dùng hết tinh lực toàn thân để duy trì nó.
Thời điểm Phương Dịch như bị tra tấn đến sắp hít thở không thông thì Đường Văn Minh bỗng nhiên xoay người lại, hắn nhìn thấy anh.
Phương Dịch dường như thấy được ánh dương quang phá vỡ tầng tầng mây đen, tỏa ra một tia sáng, anh hi vọng Đường Văn Minh có thể phá vỡ ngăn cách vô hình giữa hai người bọn họ, mang tia sáng kia vào thế giới của anh, đồng thời Phương Dịch cũng có phần thấp thỏm sợ hi vọng ấy tan biến, bởi vì người quyết định hết thảy không phải anh.
Phương Dịch phát hiện khoảnh khắc Đường Văn Minh nhìn thấy mình, ánh mắt hắn hiện lên nét kinh hoảng, thấy mình không có phản ứng gì hắn có chút luống cuống, Phương Dịch bỗng chốc an tâm hơn, ít ra thì hắn vẫn còn để ý đến mình.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, lâu đến nỗi nét hoảng loạn trên mặt Đường Văn Minh rốt cuộc không che dấu nổi nữa, cuối cùng Phương Dịch cũng mở miệng.
“Ăn no chưa?”
Câu hỏi vô nghĩa như vậy đều khiến hai người giật mình, Phương Dịch nghẹn nửa ngày, muốn nói gì đó phá vỡ cục diện xấu hổ lại nghẹn ra một câu như vậy, nói xong anh có cảm giác da mặt nóng lên, rất không có trình độ !
Đường Văn Minh không nhận ra Phương Dịch đang ảo não, chỉ cảm thấy một câu hỏi bình thường như vậy tràn ngập quan tâm khiến hắn động lòng, nước mắt vừa ngưng nhất thời lại ào ào chảy xuống.
Phương Dịch trong lòng thoáng động, có chút bất đắc dĩ, có chút đau lòng, anh khẽ cười, giang hai tay nhìn hắn như thể sẽ vì hắn chống đỡ cả thế giới.
“Lại đây.”
“Oa a a a !”
Đường Văn Minh oa oa khóc lớn giống như một đứa trẻ chịu ủy khuất chạy đi tìm cha mẹ, lao vào ôm ấp của Phương Dịch, do dùng sức nhào lên khiến hai người ngã lăn xuống đất, hắn chôn đầu trong lòng Phương Dịch khóc bù lu bù loa.
Phương Dịch nhịn đau thở dài, ôm chặt đối phương bất chấp áo sơmi trắng bị lau một mảnh nước mắt máu me lẫn lộn, anh nhìn khuôn mặt thê thảm của Đường Văn Minh, dùng tay áo lau lau mặt hắn, hỏi: “Không đau sao? Mặt xước hết rồi.”
Đường Văn Minh bĩu môi, lại vùi đầu vào lòng anh thút thít không nói lời nào tựa như đứa bé đang hờn dỗi.
Phương Dịch hết chỗ nói, chỉ có thể ôm hắn nằm trên mặt đất.
Anh thì không sao, nhưng nhân viên phục vụ đi ngang qua lại không nghĩ như vậy. Một nữ phục vụ nhìn thấy ông chủ nhà mình bị gã nào đó đè xuống đất động thủ động cước, quả thực sợ tới mức suýt thì ngất lịm.
Trong địa bàn nhà mình làm sao có thể để ông chủ bị người ngoài phi lễ cơ chứ? !
Nữ phục vụ tự biết năng lực không đủ, lập tức phi thân đi tìm quản lý, có viện binh còn sợ ai khinh bạc ông chủ nhà mình nữa? ! Không thể để như vậy được !
Thời điểm nữ phục vụ mang theo đám người trong quán chạy đến cứu viện, Phương Dịch đã kéo Đường Văn Minh đứng dậy. Thấy đám cấp dưới khí thế hùng hồn chạy tới, anh đen mặt, trong lòng nhất thời có dự cảm không hay, đến khi nghe được lý do bọn họ chạy đến, mặt anh càng đen, mấy người này cả ngày toàn suy nghĩ cái gì đâu đâu, nhiễm phim thần tượng sao? !
Quản lý cũng hoảng sợ, là bị Đường Văn Minh dọa sợ, gã nhìn vết máu trên áo Phương Dịch, lại nhìn Đường Văn Minh cả mặt thương tích thì không khỏi cảm thán ông chủ nhà mình sức chiến đấu quả nhiên kinh người, nhìn xem, tên lưu manh này bị đánh cho khóc sưng cả mắt !
Cả đám thầm sùng bái, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Phương Dịch cũng là lấp lánh sáng ngời.
Phương Dịch bị ánh mắt của bọn họ làm cho toát cả mồ hôi, giải thích vài câu xong nhanh chóng đuổi người, kéo Đường Văn Minh vào WC giúp hắn lau vết máu trên mặt.
Anh vừa lau mặt cho Đường Văn Minh vừa mắng: “Miệng vết thương đều toác ra ! Em định thay da mặt sao?”
Đường Văn Minh chột dạ, nhất thời ỉu xìu ấp úng đáp: “Cũng không phải tôi cố ý …”
“Không ! Em cố ý !” Phương Dịch trừng hắn, âm thanh lạnh lùng: “Em muốn làm tôi đau lòng !”
“Không có không có !” Đường Văn Minh vội vàng xua tay, trong lòng lại ấm áp kỳ lạ, cảm động nhìn anh, nói: “Anh thật tốt với tôi.”
Phương Dịch trầm mặt, Đường Văn Minh không biết vì sao anh lại thay đổi sắc mặt, chắc chắn anh đã nghe được cuộc đối thoại giữa hắn và Triệu Mặc Quân, tâm nhất thời càng loạn, bất an giống như đi ngoại tình bị chồng bắt gian, không biết thứ nghênh đón mình tiếp theo là tật phong liệt hỏa hay đao quang kiếm ảnh nữa.
Phương Dịch nhìn hắn bộ dáng sợ hãi rụt rè thì cảm thấy buồn cười, tuy vậy trên mặt vẫn duy trì vẻ không nóng không lạnh.
“Tôi đối tốt với em như vậy, có phải em cũng nên đáp lại hay không?”
“Từ nay tôicũng sẽ đối tốt với anh !” Đường Văn Minh lập tức cam đoan.
Phương Dịch tới gần theo dõi hắn ánh mắt, nói: “Tôi tin em được không?”
Đường Văn Minh nhất thời bị kích động, hào khí can vân nói: “Có thể !”
Phương Dịch nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc cười, chậm rãi nói: “Tôi tin em.”
Đường Văn Minh lại muốn khóc.
Má ! Người này đối với mình đúng là tình sâu như biển ! Từ nay nhất định phải đối xử tốt với anh ấy !
“Hình như mỗi lần tôi bẽ mặt anh đều nhìn thấy, ha ha, chúng ta đúng là có duyên phận nhỉ.” Đường Văn Minh cười nói, tay không nhịn được định đưa lên gãi mặt.
Phương Dịch túm tay hắn, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Không muốn mặt khỏi sao?”
Đường Văn Minh cười hắc hắc.
Phương Dịch thấy hắn cười ngu ngốc thì giật mình, bọn họ đều ăn ý không đề cập tới chuyện vừa rồi không có nghĩa là anh không để tâm, thế nhưng anh có kiên nhẫn, dù sao tương lai Đường Văn Minh sẽ thuộc về anh, ai cũng không cướp được !
Đường Văn Minh thấy ánh mắt Phương Dịch dần tối khiến cho khuôn mặt tuấn lãng càng thêm phần hấp dẫn, hắn không tự chủ được tiến lên hôn đối phương.
Mặt hai người mới chạm nhẹ, gian bên cạnh bị ai đó mở ra, là một gã nào đấy, nhìn thấy hai người bọn họ còn sửng sốt kêu một tiếng.
Người nọ vẻ mặt khóc không ra nước mắt, hắn trêu ai chọc ai chứ, đi WC thì đụng phải đánh nhau, trốn trong WC chờ một bên ngoài gió êm sóng lặng, kết quả là vừa đi ra lại gặp phải hai tên đực rựa đứng cạnh bồn rửa tay dính vào một chỗ không biết muốn làm gì, một người trong đó mặt đầy thương tích thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn, nhìn là biết không dễ chọc.
Hắn quyết định vẫn là quay lại ngồi chờ thêm lúc nữa thì hơn.
Thấy người kia lại chui vào toilet đóng chặt cửa, Đường Văn Minh không hiểu sao bật cười, đụng phải vết thương trên mặt, hắn nhe răng trợn mắt hô đau.
Phương Dịch đột nhiên cảm thấy tương lai của mình một mảnh nhấp nhô.
Bọn họ quay về phòng đương nhiên là dọa Tống Kiến Quốc và Vạn Ngạn Dân nhảy dựng, hai người bọn họ bộ dáng thật sự có hơi thê thảm. Đường Văn Minh không tính, mặt hắn vốn bị quấn băng, đến áo sơmi trắng của Phương Dịch cũng dính vết máu lại càng thêm nổi bật, có vẻ đặc biệt đáng sợ.
Hai người bu vào hỏi nguyên nhân một phen, Đường Văn Minh né tránh không muốn trả lời, Phương Dịch bịa đặt vài câu, bọn họ ngược lại không hề nghi ngờ.
Tống Kiến Quốc nhìn Đường Văn Minh lắc đầu thở dài, vẻ mặt ‘Nộ kỳ bất tranh’[1] :“Đường Văn Minh ơi là Đường Văn Minh, không hiểu cậu có cái gì hay ho? Lớn tướng như thế rồi mà đi WC cũng ngã sấp xuống được, đúng là để quên mặt mũi ở nhà bà ngoại mà! Nói đi, có phải cậu ngã úp mặt vào bồn cầu đúng không? Đừng ngại, nói ra đi tớ không cười cậu đâu.”
“Biến đi !” Đường Văn Minh thật muốn xé nát cái miệng của y.
Phương Dịch xoa đầu hắn trấn an.
Vạn Ngạn Dân có lương tâm hơn, đề nghị: “Hay là chú với Tiểu Đường về trước đi, Tiểu Đường vẫn nên đi khám thì hơn, tránh để nhiễm trùng.”
Sau khi nâng ly cạn chén một phen, Vạn Ngạn Dân đã coi Đường Văn Minh như người nhà, nói chuyện cũng gần gũi hơn.
Phương Dịch bị xưng hô của Vạn Ngạn Dân làm cho kích động, nói với hắn: “Gọi là Văn Minh.”
Anh quay sang niết niết cằm Đường Văn Minh, cười đến ý vị thâm trường: “Tiểu Đường là để em gọi.”
Đường Văn Minh chấn động, Vạn Ngạn Dân và Tống Kiến Quốc lại càng nổi da gà toàn thân, lúc đi về quả thực là ‘Chạy trối chết’.
Nhìn hai người gấp gáp rời đi, Đường Văn Minh vẻ mặt phức tạp nhìn Phương Dịch, nói: “Không cần như vậy.”
Phương Dịch khẽ hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn hắn không nói lời nào.
Đường Văn Minh nhất thời im miệng.