Hôm nay Tưởng Hiểu Lỗ lại muộn.
Lần thứ ba trong tháng này.
Hôm nay là một ngày trời quang ánh nắng chói chang, mặt trời ấm áp soi xuống, vài ba chiếc lá chồng lên nhau xếp thành hình trên con đường nhỏ của một khu nhà, lẳng lặng đợi nhân viên bảo vệ môi trường đến thu gom. Gió thu thổi qua, nó run rẩy xoay vòng, giống như chút giãy giụa cuối cùng.
Tưởng Hiểu Lỗ lách cách lộp bộp từ trong nhà lao ra, miệng ngậm sợi dây thun, vừa buộc tóc vừa lẩm bẩm.
- Tiêu rồi tiêu rồi…
Mẹ cô đang cầm giẻ lau lau bàn ăn, nghe tiếng, mí mắt cũng không nhấc lên.
- Gọi con dậy con vờ như không nghe, lần nào cũng để muộn, mẹ nói cho mà biết, nhà mình ăn sáng xong rồi, không có chừa phần con đâu. Đói thì ra ngoài tự lo.
Tưởng Hiểu Lỗ hấp ta hấp tấp mang giày, giày cao gót mới mua hơi chật, cô khom lưng vất vả nhét gót chân vào, miệng không tha người:
- Đâu có bảo mẹ chừa phần con, đi muộn trừ tiền cũng là trừ của con, trừ hết lương cả tháng, chết đói con tình nguyện.
Mẹ Tưởng Hiểu Lỗ quen rồi, vào phòng bếp mở van nước, lưu loát vắt giẻ lau:
- Phải, con có chủ kiến lắm, lợi hại lắm, có thể đánh người ta tới đồn công an mà.
Lại nhắc chuyện này.
Chuyện này đâm vào lòng mẹ Tưởng Hiểu Lỗ như cái dằm vậy, thỉnh thoảng cứ phải lôi ra nói.
Dạo trước có một lần Tưởng Hiểu Lỗ gọi xe, mắt kém lên nhầm xe bất lương, tài xế không thành thật, cố ý đi đường vòng, hai người xảy ra cãi vã, Tưởng Hiểu Lỗ lại là người mạnh mẽ, làm ầm ĩ tới đồn công an, vật vã tới nửa đêm mới được ra.
Cô mở túi xách tay, ném điện thoại di động, chìa khóa xe, laptop vào, không hề xấu hổ mà còn rất kiêu ngạo:
- Phải, con lợi hại lắm.
Chỉ thấy con gái chịu uất ức và mẹ đau lòng, chứ trước giờ chưa từng thấy như thế này, con gái ở bên ngoài bị bắt nạt, mẹ ngược lại lại mỉa mai trào phúng.
Đỗ Huệ Tâm tức giận, buột miệng nói:
- Cút mau, đừng có về.
- Cút thì cút, lần sau đừng có gọi điện thoại cho con.
Tưởng Hiểu Lỗ kéo cửa ra, hất tóc, cười vẫy tay với mẹ:
- Bye bye.
Cửa “bịch” một tiếng.
Đỗ Huệ Tâm bưng bánh mì mới lấy ra khỏi lò nướng và một ly sữa vội vàng đuổi theo:
- Nè____nó đi thật rồi à?
Dì giúp quét dọn vệ sinh trong nhà chất phác đứng trong phòng khách:
- Hả, đi rồi.
- Chị phải ngăn con bé lại chứ.
Đỗ Huệ Tâm nhìn khay bánh mì trứng trong tay, vứt lên bàn, bắt đầu oán trách:
- Nửa đêm hôm qua về không biết có ăn cơm hay chưa, lén lục tủ lạnh, sữa chưa hâm nóng đã uống rồi, lạnh ngắt, sáng ra cũng không chịu ăn đồ nóng, hứng đầy bụng gió lạnh, có thể thoải mái sao? Chị nói xem đã là lúc nào rồi còn mang giày hở ngón, lạnh từ chân lạnh lên đấy, nói bao nhiêu lần cũng không nghe. Chị nói xem, nếu chị ở bên ngoài ngày nào cũng khiến mẹ chị lo lắng thì bà ấy ở trong nhà sẽ lo đến mức nào chứ?
Dì ấy cúi đầu, chăm chú lau di động, không dám nói gì. Cứ để Đỗ Huệ Tâm tự mình nói trống không, dù sao cũng không phải lần một lần hai.
Mỗi lần hai mẹ con cãi nhau đều như vậy, một người làm người kia tức gần chết, một người phủi mông bỏ đi, để lại người ở trong nhà tự mình nói liên tu bất tận như bị điên. Chờ nói mệt rồi là yên tĩnh lại.
- Bỏ đi, muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi.
Đỗ Huệ Tâm cuối cùng thở dài, hơi khom người bưng ly sữa đổ vào bồn nước:
- Oan gia mà…
Bên này, Tưởng Hiểu Lỗ vội vàng xuống lầu, đang định lái xe đi.
Công việc của cô nói dọa người cũng rất dọa người, là một quản lý khách hàng của công ty tín thác (1) trên phố tài chính nổi tiếng Bắc Kinh, trước đây là một nhân viên nhỏ được tuyển vào, lăn lộn mấy năm, thành tích không tệ, năm ngoái được thăng chức quản lý, đãi ngộ tăng gấp đôi, chuyên giúp người khác quản lý tài sản.
(1) Công ty tín thác (trust company): Một tổ chức, thường kết hợp với ngân hàng thương mại, tham gia với tư cách người được ủy thác (trustee), người được ủy thác tài sản hay một nhân viên làm việc cho cá nhân hay đơn vị kinh doanh để quản lý quỹ ủy thác tài sản, thỏa thuận giám hộ, chuyển giao chứng khoán, đăng ký chứng khoán và các dịch vụ liên quan khác. Công ty ủy thác cũng tham gia các chức năng điều hành đầu tư ủy thác tài sản và lập kế hoạch về tài sản. Công ty hoạt động theo luật nhà nước.Thế nào gọi là quản lý tài sản, chính là chuyên đi dọa dẫm những người có tiền đầu tư vào, buôn bán tiền sinh tiền, miệng lưỡi trơn tru nói dưới tay mình có mấy quỹ cổ phiếu tốt thế này tốt thế nọ, cầu xin ông nói với bà dỗ người ta bỏ tiền vào, kiếm hoa hồng từ ông chủ tâm trạng tốt mà thôi.
Tốt mã dẻ cùi.
Đã qua giờ cao điểm đi làm đi học, mọi người gần như đã đi cả, trong sân rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có mấy cụ ông cụ bà phơi nắng mở radio nghe kịch, vở “Đấu trí núi Uy Hổ” hùng dũng hiên ngang khí phách oai phong vang vọng giữa không trung trong cái khu nhỏ.
“Vùng này thường có tặc nhân lui tới
Chỉ mong sao núi sâu ló mặt trời
Khiến sơn hà a í a đổi mới…”Có người ở đằng xa chạy tới, lớn tiếng gọi cô:
- Hiểu Lỗ! Hiểu Lỗ!
Tưởng Hiểu Lỗ quay đầu lại.
Lý Triều Xán mặc áo lính thủy, quần dài thể thao màu tro, đầu đầy mồ hôi nhảy đến bên cạnh cô.
Mồ hôi mồ kê, toàn thân bốc mùi.
Tưởng Hiểu Lỗ nhăn mũi:
- Làm gì thế? Sắp muộn rồi, gấp lắm đây.
Lý Triều Xán cười hì hì:
- Đừng gấp, dù sao cũng muộn rồi mà. Mình đã lâu không gặp cậu, lợi dụng mình xong liền qua cầu rút ván hả?
Nói rồi cậu tiện thể véo một cái không nặng không nhẹ lên mặt Hiểu Lỗ.
Cô phớt lờ chuyện cậu đùa cợt, đánh gạt tay cậu ra:
- Sao cậu tập thể dục vào giờ này?
Lý Triều Xán nâng cao đùi ngay tại chỗ, thở hổn hển:
- Hôm qua trực, vừa mới về.
Lý Triều Xán là hàng xóm Tưởng Hiểu Lỗ, là một thanh niên có chí, hiện đang làm công an ở một đồn công an phường.
Ân oán tình thù giữa cậu và cô bắt đầu từ năm cô sáu tuổi theo mẹ chuyển đến khu dân cư này.
Đó là đầu hạ năm 199x, Lý Triều Xán đứng trên ban công nhà mình cầm khẩu súng cha cậu lừa là Type 38 Rifle (2) mà ngắm bắn, xa xa, cậu thấy một nhóm ba người dần xuất hiện trong tầm mắt.
(2) Type 38 Rifle (三八大盖) là một loại súng trường của Nhật.Lý Triều Xán biết người đi đầu, đó là bác Trịnh, đồng chí Trịnh Hòa Văn. Tay bác Trịnh xách một chiếc va ly da, ngẩng đầu sải bước, niềm vui lan ra khóe mắt giống như có chuyện gì đó rất vui vẻ.
Theo sau là Tưởng Hiểu Lỗ và mẹ cô.
Người phụ nữ trẻ mặc váy dài, rất giống bộ mà người Xô viết mặc trong vũ hội, rất trang trọng.
Một tay bà dắt theo một cô bé, tay còn lại cũng xách chiếc va ly da giống Trịnh Hòa Văn. Bà đoan trang bước sau ông, gặp ai cũng mỉm cười khách sáo.
Ngược lại cô bé thì rất quê mùa, trời nóng hầm hập mà mặc quần ni lông màu đỏ thẫm, mang xăng đan vàng, tóc rất dày, chải lộn xộn thành hai bím sừng dê, hai đầu ngón tay vặn xoắn vạt áo trước, hoàn toàn không nhìn rõ mặt.
Lý Triều Xán nghĩ thầm, cô em gái này thật đặc biệt.
Mục tiêu dần hiện rõ trong tầm mắt, Lý Triều Xán đặt cây súng giấy xuống, thay đổi vũ khí, bỏ đạn cao su vào ná, kéo căng dây, nhắm chuẩn mục tiêu.
Ba, hai, một.
Bắn!!!
Viên đạn bắn vút ra, Lý Triều Xán nhanh chóng núp xuống ban công nhà mình. Nghe bên ngoài có một tiếng vang lên.
Cô bé quê mùa cục mịch ôm trán ngã phịch vào luống hoa ven đường.
Mẹ cô đi phía trước nghe tiếng quay người lại, mặt mày biến sắc, hoảng hốt kéo cô.
Lý Triều Xán cười muốn rút gân, lén lút ló đôi mắt ra trên ban công, nhìn mẹ cô mắng cô.
- Sao đi đường cũng đi không xong hả, bảo nhìn cho tử tế cũng không biết nghe lời!
Bà vừa đến nơi này, muốn để lại ấn tượng tốt cho người ta, thận trọng đủ điều, kết quả lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy, mẹ Tưởng Hiểu Lỗ là người rất hiếu thắng, cảm thấy mất thể diện.
- Ôi được rồi được rồi, mau xem xem ngã có sao không?
Bác Trịnh đi đầu kéo cô bé đứng dậy, ngồi xổm bên cạnh cô hỏi han ân cần, vô cùng thân thiết.
Cô bé bị đánh ngơ ngác, có lẽ cũng không biết làm sao mình bị ngã, từ từ buông bàn tay che trán xuống, dọa mẹ cô giật mình.
Lý Triều Xán lúc này mới nhìn rõ tướng mạo cô bé ấy!
Ơ, cô ấy rất trắng trẻo nõn nà!
Khuôn mặt nhỏ bầu bầu, cái mũi núng nính, rất có thần, nổi bật nhất là trên trán sưng lên một cục đỏ.
Trán đau, mẹ mắng, Tưởng Hiểu Lỗ vốn hiền lành nhát gan xoa mắt khóc òa lên.
Lần này ầm ĩ rồi.
Mẹ Lý Triều Xán đang ở trong phòng làm việc nhà, nghe bên ngoài có tiếng khóc bèn đi đến bên cửa sổ, lòng trầm xuống, xoay người ra ban công, thấy kẻ đầu sỏ đang trốn xem trận chiến!
- Biết ngay là con mà!!!
Giọng mẹ Lý to, không nói hai lời xách tai Lý Triều Xán ra ngoài:
- Mau đi xin lỗi!
Lý Triều Xán ui da ui da bị xách xuống dưới lầu như thỏ, làm chuyện xấu bị phát hiện rất mất mặt, cậu vùng vẫy:
- Không phải con làm, con không có muốn bắn cô ấy!
- Không phải con thì là ai!
- Con đó là… đó là… muốn thử tầm bắn cây ná cha làm cho con chứ bộ!
- Đừng ngụy biện!
Đang nói chuyện, hai mẹ con đã ra cổng, bước mấy bước tới trước luống hoa, Trịnh Hòa Văn và Đỗ Huệ Tâm đang ngồi xổm dỗ đứa trẻ. Lúc đến trước mặt, mẹ Lý gọi Trịnh Hòa Văn:
- Lão Trịnh.
- A, Thục Phương.
Trịnh Hòa Văn nhanh chóng đội nón đứng dậy, hơi lúng túng:
- Con bé ngã, khiến cô chê cười rồi.
Mẹ Lý là một người thoải mái:
- Chê cười gì chứ, tôi dẫn Triều Xán đến xin lỗi mọi người. Nó ở trên lầu chơi ná, không cẩn thận bắn trúng cô bé này, bắn xong sợ sệt, núp trên ban công không dám ló đầu ra, tôi vừa nghe mới biết là không hay.
Mẹ Lý ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa tay u ú của Tưởng Hiểu Lỗ, dịu dàng nói:
- Bé ngoan, anh trai bắn có đau không? Nào, để dì xem xem.
Tưởng Hiểu Lỗ khóc nức nở được mẹ Lý kéo ôm vào lòng, trên hàng mi đen nhánh còn vương lệ, rất đáng thương.
- Đừng khóc nữa, dì thổi cho con nha, bảo anh trai xin lỗi con.
Mẹ Lý dỗ Tưởng Hiểu Lỗ, quay đầu uy nghiêm nhìn Lý Triều Xán:
- Mau lên!
Bị mấy người lớn vây quanh, Lý Triều Xán không dám ngang ngược, rũ mi buông mắt khoanh tay xin lỗi Tưởng Hiểu Lỗ:
- Xin lỗi.
Không tình nguyện.
Tưởng Hiểu Lỗ bối rối nhìn Lý Triều Xán, có chút khó chịu.
Mẹ Lý cười vang:
- Bé ngoan bắt tay với anh trai nào, sau này tụi con là bạn tốt, không sợ nhé. Nó còn dám đánh con, dì sẽ trừng trị nó.
Tưởng Hiểu Lỗ ngửa đầu nhìn mẹ, được mẹ cho phép mới bẽn lẽn vươn tay ra.
Cô không thích! Lý Triều Xán cũng không thích! Bắt tay một đứa con gái nhà quê làm mất thân phận cậu.
Hai cái tay, một u ú trắng trẻo, một đen thui bẩn thỉu.
Hai đôi mắt, một ươn ướt tròn xoe, một nhỏ dài gian trá.
Ánh mắt nhìn nhau, Tưởng Hiểu Lỗ nhát gan rụt rụt vai, bắt tay nhau, xem như biến chiến tranh thành tơ lụa, thành bạn bè.
Mẹ Lý đứng dậy, đùa:
- Lão Trịnh, nãy giờ cũng không giới thiệu cho chúng tôi với.
Trịnh Hòa Văn đứng bên cạnh, một người đàn ông bình thường không câu nệ tiểu tiết nhắc tới mối quan hệ này cũng hơi ngượng, mặt đỏ bừng.
- Vội lo cho đứa trẻ… ơ, Thục Phương, đây là Đỗ Huệ Tâm, vợ tôi. Huệ Tâm, đây là Trần Thục Phương, vợ của chiến hữu Lý Cường. Đều là người một nhà, em vừa dọn tới, hãy năng đi lại nhiều, vợ tôi lạ nước lạ cái, sau này chị giúp đỡ nhiều nhé.
Người xứ này đều biết, Trịnh Hòa Văn và vợ đầu đã ly hôn mấy năm, đàn ông 36 37 tuổi đang là thời điểm tốt, điều kiện lại không tệ, đường đường là cán bộ phân khu hậu cần quân đội, được chia nhà ở để ổn định công tác, vẫn chưa có con, tái giá là chuyện sớm muộn.
Dạo trước người ta đồn rằng ông được giới thiệu quen một cô giáo, quan hệ không tệ, nhưng nhà cô giáo đó ở vùng khác, đã ly dị mang theo một con gái, hai người có thể ở bên nhau hay không rất khó nói.
Nào ngờ Trịnh Hòa Văn lù đù vác cái lu, hôm nay thật sự rước hai mẹ con họ về. Có thể nhìn ra là thật muốn sống cùng nhau.
Phụ nữ ly hôn mang theo con nhỏ quả không dễ dàng.
Sau này là hàng xóm sáng chiều gặp nhau, mẹ Lý là người tính cách nhiệt tình phóng khoáng, nắm tay Đỗ Huệ Tâm, cười nói:
- Hai chị em chúng ta có gì cứ nói, sau này thường tới nhà chơi, hơn nữa, tôi thực sự rất thích bé nhóc này nhà các cô.
Lúc gần đi, mẹ Lý còn bắt Lý Triều Xán nói tạm biệt em gái.
Một tiếng tạm biệt miễn cưỡng, Tưởng Hiểu Lỗ quay đầu, dùng cái trán sưng đối diện với cậu rồi lại cúi đầu, con ngươi vội vã xoay tròn, lòng nghĩ, tao ghim mày rồi.
Lý Triều Xán cũng nghĩ, đồ nhà quê, tao ghim mày rồi.
Từ đó, tình bạn giữa hai đứa trẻ đã bắt đầu như vậy, một lần đấu là đấu mười mấy năm.
Lý Triều Xán từ nhỏ đã nuôi mộng anh hùng, luôn muốn làm chuyện đại sự, không biết là do bị phim điện ảnh chiếu bóng ngoài trời ảnh hưởng hay do con trai nhà lính đều có nhiệt huyết dâng trào như vậy, đến nỗi cậu vừa học xong cấp ba liền hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, nhập ngũ làm lính thủy.
Đi bộ đội sáu năm, không biết thế nào mà thành tích học tập luôn không lên nổi, không thi đậu trường quân đội, được đề cử cũng không thành, giải ngũ trở về được phân đến một đồn công an làm việc, vừa làm được nửa năm.
Con người Lý Triều Xán có tính dễ bị đả kích, sau khi rời khỏi bộ đội, nhất thời không thay đổi được tư tưởng, cũng không quá tình nguyện làm công việc công an, mỗi ngày đều làm việc qua loa lấy lệ, nhưng rất nhanh đã bị đồn trưởng đồn công an tẩy não.
Đồng chí Triều Xán, tuy rằng cơ sở không đầy lòng hăng hái như khi cậu sống trong bộ đội nhưng nó rất phong phú! Chúng ta thâm nhập vào quần chúng, thâm nhập vào nhân dân, bảo vệ bình yên cả vùng, vĩ đại biết mấy!
Lý Triều Xán ngồi xổm ở cửa suy nghĩ, cũng đúng, ngực nhất thời dâng lên ý thức trách nhiệm tràn trề, từ đó mang theo ước mơ tốt đẹp có thể vì nước tận trung, biểu dương chính nghĩa trong tương lai của phường mà bị quấn vào những chuyện lông gà vỏ tỏi một đi không trở lại.
Lý Triều Xán khéo ăn nói, quan hệ xã giao rất tốt, lần trước Tưởng Hiểu Lỗ đánh người ta bị đưa vào đồn, may có cậu giúp đỡ.
- Nè, Hiểu Lỗ, cậu biết mấy ngày trước bọn mình làm gì không? Giúp đội hình sự bắt tội phạm truy nã vào nhà cướp của, mình bắt đấy, gã trốn trong con hẻm chỗ mình quản lý, trăng mờ gió lớn, bọn mình mai phục tới nửa đêm, chờ gã thả lỏng cảnh giác, mình leo hai ba bước lên tường, phá cửa sổ xông vào, một chiêu nhanh như hổ đói vồ mồi, trực tiếp bắt gọn!
Lý Triều Xán nói văng nước miếng, huơ tay múa chân, Tưởng Hiểu Lỗ mặt không cảm xúc.
Nói hồi lâu, cậu cảm thấy vô vị:
- Chị hai à, chị phản ứng giùm em chút chứ.
Tưởng Hiểu Lỗ vỗ vỗ vai Lý Triều Xán, nói đầy hàm ý:
- Triều Xán, thân là một công an nhỏ ngày ngày hái rau cho bà cụ sửa công tơ điện cho ông cụ, lòng mang chủ nghĩa anh hùng là tốt, nhưng phải chú ý tới sức khỏe, bảo trọng nhiều vào, đừng có ngày nào cũng chìm trong phim ảnh không thực tế. Mình thật phải đi đây.
Lý Triều Xán hùng hùng hổ hổ:
- Vô vị, con người cậu quá vô vị. Đi đi.
Hiểu Lỗ đeo kính râm vào, lên xe, chiếc TT màu đỏ chạy vụt ra ngoài.
Lý Triều Xán nhìn chằm chằm đuôi xe cô mấy giây rồi ngâm nga hát những câu hùng dũng khí phách về nhà.
“Chúng ta là binh lính công nông
Đội ngũ chúng ta tiến về phía trước
Một tiếng sấm xuân đất trời rung chuyển
Lòng có ánh dương
Đến tiệc trăm gà (3) ra sức diệt giặc ca khúc ca khải hoàn
Kiên quyết yêu cầu lên chiến trường a á à a____”(3) Tiệc trăm gà (bách kê yến) là một ngày hội dân gian nhiều nơi ở Trung Quốc, mỗi nhà làm thịt một con gà đặt vào mâm rồi đặt ở quảng trường lớn, cầu quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, cuộc sống phồn vinh.Chiếc TT này của Hiểu Lỗ mua đã được hai năm, lúc đó một là vì để tiện đi làm, hai là vì phụ nữ trẻ cần thể diện, ở cơ quan không muốn thua kém người ta, sợ mình quá mộc mạc.
Ban đầu mới mua xe thì rất thích thú, lâu dần mới phát hiện xe là một thứ rất phiền phức, một năm phải nộp phí bảo dưỡng, phí đường xá, phí đậu xe, còn tiền phạt nữa, đâu đâu cũng là thịt.
Ra ngoài vội vàng, cô vẫn chưa kịp trang điểm.
Tưởng Hiểu Lỗ một tay xoay vô lăng, một tay mò son môi trong túi, vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu thoa son.
Cô không tập trung lái xe, đường lại hẹp, một chiếc ô tô màu đen từ đầu đường rẽ vào, Tưởng Hiểu Lỗ không nhìn thấy, chăm chú nhìn vào gương dùng ngón tay lau đi vết son thừa bên môi.
Xe ô tô màu đen bóp còi, cô hoàn hồn, trong lúc căng thẳng đạp chân ga, khoảng cách hai xe giao nhau đã rất gần.
Chủ xe đối diện hiển nhiên cũng giật mình, không ngờ đối diện lại là đồ ngốc không biết thắng xe, bèn vội vàng nhanh tay xoay vô lăng, Tưởng Hiểu Lỗ cũng nhanh chóng thắng gấp, hai tiếng chói tai vang lên___
Đầu đâm vào đầu.
Dừng lại.
Sáng sớm ai cũng gấp đi làm lo công việc, ai mà không bực mình, hồn Tưởng Hiểu Lỗ cũng bay mất, cô vứt kính râm và son môi lại, mau chóng xuống xe. Xuống xe rồi, cô rất tính toán liếc nhìn đầu xe đối phương, hận không thể giơ tay tát mình một bạt tai.
Trong tình huống bình thường, tài xế gặp phải chuyện này không thể không mắng người, cô rốt cuộc có biết lái xe không? Biết bóp còi không? Biết giữ khoảng cách không? Sao lại nhắm mắt nhắm mũi lao vô vậy hả?
Tưởng Hiểu Lỗ chuẩn bị tốt tâm lý bị mắng, mặt cười mỉa mai, đợi chủ xe xuống sẽ vừa chắp tay vừa khom người:
“Xin lỗi xin lỗi thật sự xin lỗi!”
Nhưng đối phương không nhúc nhích, không hề có động tĩnh.
Điều này khiến Tưởng Hiểu Lỗ hơi căng thẳng.
Đợi vài giây, người không xuống nhưng cửa sổ xe hạ xuống.
Một cái tay của chủ xe uể oải gác lên vô lăng, vầng trán rắn rỏi, dường như qua đêm ở đâu đó, ánh mắt mệt mỏi rõ ràng.
Kính hơi hạ xuống, người đàn ông ngồi trong xe nhô đầu ra cửa sổ mỉm cười nhìn cô:
- Hiểu Lỗ, lúc nãy không tập trung à?
Mặt Tưởng Hiểu Lỗ thoắt đỏ lên.