Chuyện Cũ Của Bạch Dương

Chương 20

Ninh Tiểu Thành rất biết chọn, bữa tối diễn ra ở Ất Thập Lục.

Địa điểm tổ chức tiệc theo phong cách lâm viên cổ điển kiểu Trung Quốc, qua cửa chính màu đỏ thẫm là đình đài lầu các, cầu nhỏ nước lững lờ trôi, bàn ghế gỗ có đệm thêu long phượng, phòng tiệc có rèm cửa sổ màu vàng, bình phong nhỏ nhẹ nhàng chia khu khách khứa khoảng 200 mét vuông ra, nhân viên phục vụ mặc đồng bộ một kiểu sườn xám nhỏ nhẹ tới lui, đây chính là nơi đãi khách ngày hôm nay.

Ninh Tiểu Thành và Tưởng Hiểu Lỗ đứng ở cửa nghênh đón khách khứa, không hề vì thời gian gấp gáp mà thiếu chuẩn bị.

Nhưng tâm trạng lại rất căng thẳng.

Nhóm này, là đồng nghiệp công ty Tưởng Hiểu Lỗ, đãi ba bàn bên trái; nhóm này, là bạn bè làm ăn của Tiểu Thành, đãi hai bàn bên phải; nhóm này, là hàng xóm láng giềng thân thiết Tiểu Thành chơi chung từ nhỏ, mời vào trong bình phong, hai vợ chồng sắp xếp đâu vào đấy, mỉm cười đón nhận lời chúc phúc của mọi người.

- Chúc anh và sếp Tưởng sớm sinh quý tử, cung hỉ phát tài.

Anh hơi nghiêng người, tạo thế tay:

- Mời vào trong ngồi.

Đây là quan hệ xã giao thông thường.

- Sếp Ninh, động tác đủ nhanh, chúc mừng chúc mừng.

Móc bao lì xì ra, ký tên.

Nắm chặt tay nhau, gật đầu:

- Vào trước đi, lát nữa tìm.

Đây là quan hệ thân hơn một chút, qua lại kinh doanh bình thường.

Bá vai bá cổ, cười xấu xa, lén lút đấm cho một cú:

- Tiểu Thành, thật có tiền đồ nha.

Tai kề tai, Tiểu Thành cười đắc ý:

- Thường thôi thường thôi.

Đây là quan hệ vô pháp vô thiên.

Với mấy anh thanh niên mà nói, tin tức Tiểu Thành đột nhiên kết hôn khiến họ khiếp sợ, nhưng phiền muộn nhiều hơn.

Trong đó người biểu hiện dữ dội nhất là Trần Hoằng nhớ nhung Hiểu Lỗ nhiều năm mà chậm chạp chưa hạ thủ. Trong lòng anh rất tức giận Tiểu Thành!

Nhớ lần trước gặp nhau tám chuyện Tưởng Hiểu Lỗ, Tiểu Thành còn ngồi đó uống trà, xem điện thoại, rắm cũng không thả mà hai tháng sau đã trực tiếp cưới người ta về rồi!

Đây là hành vi gì? Là đào góc tường điển hình! Là ném đá giấu tay!

Nhưng người ta đã lãnh giấy chứng nhận, giờ nói gì cũng vô dụng, làm sao đây, Trần Hoằng xách bình rượu phất tay đầy hào khí: phục vụ, dọn cho tôi món đắt nhất! Tao ăn sạch đồ nhà giàu mày, hôm nay có bao nhiêu tính sổ bấy nhiêu, hễ ai thân thiết với Ninh Tiểu Thành đều phải đổ gục hết!

Quần chúng vỗ tay reo hò, Trần Hoằng, hôm nay mày dám nói lời mạnh bạo này, tụi tao công nhận mày là thằng đàn ông!

- Thẩm Tư Lượng!

Trần Hoằng cầm ly rượu, lảo đảo bước qua, thân thiết ôm cổ:

- Mày thân thiết với Tiểu Thành nhỉ.

Rượu đế tuôn ào ào vào ly:

- Huynh đệ tốt, là phải xem vào thời khắc mấu chốt có thể xông lên tiền tuyến hay không.



- Hôm nay nó kết hôn, tụi mình mừng cho nó, có phải nên cụng ly không?

Thẩm Tư Lượng vững như kiềng ba chân, một tay khoác lên ghế dựa bên cạnh, nới lỏng cổ áo quân đội:

- Mày đúng là bắt ai theo ai chứ.

Trần Hoằng khiêu khích:

- Mày cứ nói uống hay không đi, uống thì tao kính mày, không uống thì nhận sợ, tụi tao không ai xem thường mày.

- Lượng nhi, làm nó! Nhìn không nổi cái đức hạnh kiêu căng của nó.

- Tư Lượng, uống, mày nhắm không được thì còn có tao!

Thẩm Tư Lượng cười ha ha nhận ly cụng với Trần Hoằng, rộ lên tiếng khen hay.

Rượu không phải thứ tốt, mọi người bình thường đều biết chừng biết mực, không có ai thật sự muốn chuốc gục ai, chỉ là mượn bầu không khí thả lỏng cho vui thôi.

Bàn bên trong đều là người quen, không cần giả vờ khách sáo, không cần vợ chồng Tiểu Thành vào chào hỏi đã tự chơi với nhau; hét to cụng rượu, nhỏ giọng tán gẫu, nheo mắt hút thuốc, vô cùng thả lỏng tùy tiện.

Bàn bên ngoài ngồi thì câu nệ hơn rất nhiều.

Họ đều là đồng nghiệp hoặc bạn học Ninh Tiểu Thành và Tưởng Hiểu Lỗ, chưa thân quen nhau, hoàn toàn nhờ chú rể và cô dâu linh hoạt, hai vợ chồng bưng ly rượu thăm hỏi người này bắt chuyện người kia, bắt tay gật đầu khách sáo, thỉnh thoảng nhấp hớp rượu một tí cho có lòng.

- Đây là Vương Ba, đối ngoại giám sát ngân hàng chuẩn bị làm liên lạc viên.

Tiểu Thành giới thiệu cho Hiểu Lỗ, cô rất hiểu chuyện, lễ phép cúi người bắt tay đối phương:

- Xin chào xin chào.

- Khách sáo rồi.

Người đàn ông trung niên mặt tròn đeo kính mỉm cười, Tiểu Thành lại dẫn Hiểu Lỗ qua bàn kế tiếp.

Anh cố ý giới thiệu bạn bè mình cho Tưởng Hiểu Lỗ, một là để quen mặt, hai là vô hình trung mở rộng các mối quen biết xã giao cho cô.

Sau này có thể nhờ vả giúp đỡ hay không thì nói sau, nhưng cô làm nghề này, quen biết nhiều người liên quan thì không có gì hại cả.

Đi hết một vòng, Ninh Tiểu Thành cũng mệt, nói nhỏ với Tưởng Hiểu Lỗ:

- Hai ta vào trong xem xem?

Khi hai vợ chồng vào bên trong bình phong thăm hỏi thì mọi người đã qua ba tuần rượu, chén dĩa bừa bộn.

Thấy đôi cô dâu chú rể đi vào, họ lại nói những lời may mắn, lần này là thật lòng.

Trần Hoằng ngoắc ngoắc tay:

- Hiểu Lỗ, nào, hồi nãy ở bên ngoài không tính, tụi anh mời em một ly, sau này em gả cho Tiểu Thành rồi thì đều là người một nhà, sống cuộc sống êm đềm hạnh phúc, hai người đến với nhau, anh rất mừng.

Đây là lời chúc phúc chân thành xuất phát từ nội tâm.

Tiểu Thành ôm eo Hiểu Lỗ, cô cười ngọt ngào, đoan trang đáp:

- Cám ơn!

Thẩm Tư Lượng và Võ Dương cũng đầu sỏ:

- Hai người lãnh giấy chứng nhận còn chưa làm chính sự, hồi nãy ở bên ngoài là đùa thôi, con người Tiểu Thành rất đáng tin, với bọn anh thì nó hơi chó nhưng với con gái thì_____

Võ Dương thần thần bí bí nói bên tai Hiểu Lỗ:

- Nó xưa nay luôn bó tay hết cách đó.

Mọi người cười vang, kéo Tiểu Thành đòi phạt rượu.

Qua khe hở chạm trổ hoa văn, thoáng nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong bình phong, Thẩm Khoa khẽ hỏi người bên cạnh:

- Bàn kia là ai thế? Hình như rất thân với chú rể.

Người trả lời là người làm thuê ngắn hạn cho Ninh Tiểu Thành mấy năm nay, rất quen thuộc:

- Bạn từ nhỏ đến lớn của sếp. Người mặc quân trang bên trái họ Thẩm, làm đối ngoại, người hút thuốc tên Võ Dương, làm huấn luyện trong nhóm cảnh vệ.

Thẩm Khoa ồ lên, nhìn trộm đánh giá, hèn gì.

Người trả lời cũng gợi chuyện hóng hớt:

- Nè, anh là người bên đàng nào?

- Đàng gái! Giám đốc Tưởng của chúng tôi.

Thẩm Khoa rất khoe khoang Tưởng Hiểu Lỗ, ưỡn thẳng sống lưng:

- Chị Tưởng có uy vọng rất cao ở công ty chúng tôi, thấy không, nghe nói hôm nay chị ấy kết hôn, tôi đi tàu điện ngầm đổi thành thuê xe nè.

Chàng trai buồn bực:

- Tôi theo sếp Ninh hơn hai năm nhưng trước giờ chưa từng gặp cô dâu, anh biết hai người họ quen nhau thế nào không?

Quen nhau thế nào à, Thẩm Khoa nghẹn họng.

Anh không biết, cũng không ai biết, hơn nữa chuyện này ban nãy đã truyền ra vô số phiên bản trên bàn ăn.

Có người đồn rằng, hai vợ chồng là bạn thời đại học, quen nhau từ trước.

Lại có người đồn rằng, hai vợ chồng là kết hôn chớp nhoáng, chính là nhìn nhau vừa mắt, có cảm tình.

Cũng có người đồn rằng, Tưởng Hiểu Lỗ tâm cơ thâm trầm, lần Tiểu Thành đến công ty của cô bị cô nhắm trúng, đuổi tận không buông, dùng danh tiết ra uy hiếp.

Có người đồn…

Đồn nhiều như vậy, suy cho cùng là trâu buộc ghét trâu ăn, lòng mang ý xấu xa riêng, có người thực sự mừng, có người đố kỵ.

Tối tan tiệc, hai vợ chồng tiễn khách khứa xong, thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Thành đi thanh toán, để lại Hiểu Lỗ đợi trong phòng sảnh tiệc.

Hôm nay mời nhiều người như vậy nhưng trong lòng Hiểu Lỗ vẫn hơi tiếc nuối, hai người bạn thân nhất của cô không thể đến.

Một là Thường Giai, hai là Lý Triều Xán.

Thường Giai ra nước ngoài công tác, thật sự không thể đến; buổi chiều cô gọi điện thoại cho Lý Triều Xán, sau khi thông máy, bên kia hình như cậu đang ngủ, giọng ỉu xìu không có sức:

- Tưởng Hiểu Lỗ, có gì tối hẵng nói, hôm qua mình bận quá trời, mệt lắm…

- Ê_____

Lời cô chưa dứt, Lý Triều Xán đã cúp điện thoại.

Tưởng Hiểu Lỗ nghĩ, nếu cậu mệt quá thì thôi đừng miễn cưỡng, bèn không quấy rầy nữa.

Ninh Tiểu Thành thanh toán xong, đứng ở đầu kia hành lang:

- Hiểu Lỗ.

- A?

Tưởng Hiểu Lỗ ngẩng đầu khỏi điện thoại di động, Tiểu Thành đưa mắt ra hiệu về phía ngoài:

- Đi thôi.

- Ừ.

Tưởng Hiểu Lỗ gật đầu, cầm lấy ví tiền và điện thoại di động trên đầu gối mà Tiểu Thành để ở chỗ cô, chạy qua.

Xe dừng bên ngoài, hai người đứng một trái một phải bên ghế lái và ghế phụ, Tiểu Thành huýt sáo, thảy chìa khóa xe cho Tưởng Hiểu Lỗ:

- Em lái.

Tưởng Hiểu Lỗ bắt lấy.

Hôm nay tuy uống nhiều rượu nhưng có thể nhìn ra tâm trạng Ninh Tiểu Thành rất tốt.

Trước đây ra ngoài xã giao, trước khi đi nhân viên luôn nhẹ nhàng nhắc nhở mọi người:

- Xin quý khách đừng bỏ quên đồ đạc tùy thân, hoan nghênh lần sau lại đến.

Thế là mọi người ngà ngà say bắt đầu lục túi quần túi áo, lỡ uống say bỏ quên gì đó, sáng hôm sau sẽ vỗ trán hối hận, chẳng mấy chốc liền quên ngay.

Hiện tại thì khác, bên cạnh có một người thì cứ giao đồ đạc cho cô ấy, cô ấy sẽ giúp trông nom cẩn thận, có quên gì cũng không sợ.

Tưởng Hiểu Lỗ lái xe, Ninh Tiểu Thành ngồi bên cạnh xem điện thoại, đều là bạn bè hôm nay bận nên gửi tin nhắn tới, anh trả lời mấy câu.

Cúi đầu gõ chữ, gõ gõ, Tiểu Thành đột nhiên hỏi:

- Hiểu Lỗ, đồ của em để ở đâu?

Tưởng Hiểu Lỗ lái xe, chợt à lên:

- Anh nói hành lý hả? Em đều để ở nhà. Nhà dạo trước em thuê phá dỡ rồi, vẫn chưa tìm nhà mới, nên em dọn đồ về.

Ninh Tiểu Thành trầm tư, hồi lâu biếng nhác dựa ra sau, thở dài, không lo nghĩ nữa, giấy chứng nhận đã lãnh, tiệc mừng đã tổ chức, tin tức đã truyền ra, hồ đồ tùy hứng đủ rồi, những chuyện tiếp sau phải làm từng chuyện một.

Đầu tiên, có một lời khai báo với cha mẹ đôi bên.

Kế đó, là tối nay Tưởng Hiểu Lỗ làm sao đây?

Hai người không ai nói lời nào.

Qua khoảng một phút.

Tưởng Hiểu Lỗ:

- Anh Tiểu Thành.

Ninh Tiểu Thành:

- Hiểu Lỗ.

Họ cười vì tâm ý tương thông với nhau, Tiểu Thành nhường cô:

- Em nói đi.

Tưởng Hiểu Lỗ nắm chặt vô lăng, nhìn giao thông phía trước:

- Em muốn về nhà ở trước, hai ngày nay sẽ tìm cơ hội nói cho mẹ em và chú Trịnh biết, bất kể mẹ có tiếp nhận hay không, dù sao cũng phải nói với mẹ.

Tiểu Thành ừ:

- Anh cũng nghĩ vậy, về nhà nói với ông bà già một tiếng.

Còn về những thứ khác_____

Đều là người trưởng thành, không ai ngốc, muốn làm gì cũng không vội trong nhất thời. Hôn nhân đại sự, dẫu sao trước tiên cũng phải tôn kính cha mẹ, tôn kính cha mẹ vợ.

Không thể lặng lẽ cưới con gái người ta, lén lút ở bên nhau được.

- Em đưa anh về nhà trước rồi lái xe về, ngày mai tan làm anh dẫn em về nhà.

- Được.

Tưởng Hiểu Lỗ im lặng, nhỏ giọng nói:

- Em không biết anh sống ở đâu.

- Đi thẳng quẹo phải.

Tiểu Thành nói tên một nơi, Tưởng Hiểu Lỗ lái xe đến dưới lầu nhà anh, anh chỉ chỉ lầu trên:

- Lầu ba.

Anh sáp lại gần, khoác tay lên vai Hiểu Lỗ, không đứng đắn nói vào tai cô_____

- Là nhà của chúng ta.
Bình Luận (0)
Comment