Tết năm nay không có gì khác với mấy cái Tết trước kia, qua nhà này chơi, qua nhà nọ ngồi, thăm thân thích, tạo quan hệ với nhau, bữa cơm ngày nào cũng loạn, khiến người ta mệt không thể tả.
Trịnh Hân và Tưởng Hiểu Lỗ ngồi yoga chân đối chân trên giường, eo Tưởng Hiểu Lỗ rất cứng, không gập được, lập tức thẳng người dậy:
- Chị không được rồi___
- Nè!!! Chị đừng nhúc nhích.
Trịnh Hân cũng ngã phịch xuống, gò má mệt mỏi đỏ bừng.
- Ở tuổi này của chị phải rèn luyện nhiều vào, bảo vệ thanh xuân, bằng không qua 30 tuổi là nếp nhăn sẽ xuất hiện đó.
- Chị thanh xuân lắm, vĩnh viễn 18.
Tưởng Hiểu Lỗ ngã chổng vó ra giường, dùng ngón chân bấm bấm Trịnh Hân:
- Chị nghe mẹ nói đợt trước...
Trịnh Hân vội ra hiệu tạm ngừng, lườm:
- Dừng! Em biết chị muốn nói gì, đừng càm ràm được không?
- Chị nói em biết bảo vệ...
- Không cần chị bảo vệ, chị chưa có con bao giờ thì sao mà chị nói cho em biết? Chuyện này em kinh nghiệm phong phú hơn chị.
- Xí___sao em không giữ mồm giữ miệng gì hết vậy, đâu phải chuyện gì vẻ vang mà lớn tiếng thế.
Tưởng Hiểu Lỗ hạ giọng, lén lén lút lút nói:
- Sợ cha em không nghe à?
- Đúng, không phải chuyện gì vẻ vang nhưng cũng không phải chuyện gì nhục nhã, tư tưởng không hợp thì chia tay thôi, em chắc chắn không thể sinh ra đứa con vừa không được thừa nhận vừa không biết có mạnh khỏe hay không, sau này rút ra bài học nhớ tiến hành biện pháp là được.
Trịnh Hân rất thản nhiên, quan niệm khác với Tưởng Hiểu Lỗ.
Tưởng Hiểu Lỗ là kiểu người tương đối bảo thủ.
Còn Trịnh Hân thì cởi mở rất nhiều.
Trịnh Hân kể chuyện mấy ngày trước cãi nhau với Kiều Dương cho Tưởng Hiểu Lỗ nghe, còn rất đắc ý.
Tưởng Hiểu Lỗ dùng kinh nghiệm của người từng trải mắng em ấy:
- Em có não không vậy? Đó là sếp của em, em nói như vậy trước mặt nhiều người, không sợ chị ta đâm chọt em sau lưng à?
- Em biết một bí mật của chị ta, chị ta không dám đâu.
Trịnh Hân đã dự liệu trước, bình chân như vại.
- Haiz, em muốn trả chiếc xe của anh Tiểu Thành cho anh ấy, nhưng phải chờ thêm hai tháng nữa, bay quốc tế trợ cấp cao, em có thể mua chiếc mới rồi.
Trịnh Hân bò đến bên cạnh Tưởng Hiểu Lỗ, nịnh nọt thương lượng:
- Chị trợ cấp em chút nhé?
- Chị nợ em à mà phải trợ cấp em?
Tưởng Hiểu Lỗ liếc Trịnh Hân, lướt điện thoại di động.
- Chị không nợ em nhưng chị là chị em mà.
Trịnh Hân duỗi ra mấy ngón tay:
- Số này, 3 vạn, em tính xong rồi, không cần vay, mỗi tháng phiền chết được.
Tưởng Hiểu Lỗ không lên tiếng, làm cao:
- Em cầu xin chị đi.
Trịnh Hân khom lưng vì đồng tiền:
- Em cầu xin chị.
Em ấy lại gần, áp mặt vào Tưởng Hiểu Lỗ, ôm thân mật làm nũng:
- Em cầu xin chị mà.
Tưởng Hiểu Lỗ bị dọa nổi da gà, ngồi bật dậy, chỉ em ấy:
-...Em em em.
- Có phải cảm thấy em không có ý tốt không?
Trịnh Hân ngẩng lên, cười ha ha:
- Rất không quen chứ gì?
- Ừa.
Tưởng Hiểu Lỗ đề phòng nhìn em gái:
- Đúng là điên.
- Haiz__em nghĩ thông rồi, trước đây luôn không hòa hợp với chị là sợ chị cướp đồ của em, còn bây giờ cầu xin chị vì chị đã kết hôn, nhà là nhà của em, em tranh với chị làm gì.
Trịnh Hân thoải mái nói:
- Người trong giang hồ, phải lang bạt, phải hào phóng.
Tưởng Hiểu Lỗ câm nín, chậm rãi bò xuống giường:
- Để chị chuyển khoản vào thẻ cho em, nhớ trả chị đấy.
- Được được được, kiết chết đi được, nè, chừng nào chị đi? Hôm nay sao anh Tiểu Thành không tới?
- Ngày mai đi làm, hôm nay anh ấy có việc ra ngoài, lát nữa tự chị về.
Tưởng Hiểu Lỗ mang dép lê vào, vẫn không yên tâm:
- Sau này em ở sân bay nhớ chú ý chút, nói chuyện đừng thẳng quá.
...
Ấm thủy tinh có tay cầm bằng ngọc lưu ly đặt trên bếp lò nhỏ, từ miệng ấm tuôn ra một làn hơi trắng toát, đun trà Phổ Nhĩ mới năm nay, một đôi tay đàn ông lấy nó xuống, rót vào ly trà, đẩy qua.
- Nào, qua Tết mệt mỏi, uống một ly cho ấm bụng, trời lạnh, không thể uống nước suối trong xe cậu nữa đâu.
- Cám ơn, để đó đi, tự em làm là được.
Ninh Tiểu Thành hơi nghiêng người về trước, làm tư thế đỡ trong không khí.
Người nói chuyện với Ninh Tiểu Thành tên Triệu Hợp Bình, là chỗ quen biết cũ, hơn anh 20 tuổi, hai người xem như là bạn vong niên, trước đây ông Triệu cũng xem như một người phi phàm, xuất thân nghèo khó, cùng vợ đến thành phố lớn phấn đấu, khởi nghiệp hơn 30 tuổi, kinh doanh rất lớn, làm xây dựng vùng phát triển, đầu tư vườn sinh thái và cho thuê văn phòng, sau đó vì một sự cố công nhân mà bị đả kích, nói gì cũng không làm nữa, tài sản cố định trong tay vừa bán thành tiền vừa chuyển nhượng rồi dẫn vợ con đi Quảng Châu định cư.
Ngày tháng ở Quảng Châu ông sống rất thoải mái, có một phòng trà sinh thái lớn làm văn phòng, là nhà đầu tư chuyên nghiệp, khống chế cổ phần một công ty tiêu thụ hàng xa xỉ nổi tiếng trong nước, thỉnh thoảng cùng mấy bạn hợp tác thu mua tài sản (1), có thể mời được ông, ngoại trừ lợi nhuận vô cùng phong phú thì đều là giúp đỡ người quen.
(1) Thu mua tài sản: asset acquisition. Hàng năm chỉ có ngày lễ ngày Tết hoặc sinh nhật cha mẹ, ông mới về Bắc Kinh.
Thấy sắp đi, ông dành ra chút thời gian khỏi những bữa tiệc để hẹn Ninh Tiểu Thành ra ngồi nói chuyện phiếm.
- Cậu suy nghĩ kỹ chưa? Nếu thật muốn đến chỗ tôi thì 1 vạn lần hoan nghênh.
Triệu Hợp Bình nhấp ngụm trà, khoan khoái thở dài:
- Lời này anh sớm đã nói với cậu từ sáu năm trước rồi.
Năm đó Hà Biện Sinh chết bệnh, anh ngày ngày lay lắt, nhìn mà lo lắng, ông Triệu thực lòng muốn anh đến giúp mình, nhưng khi ấy anh đã hạ quyết tâm, nói gì cũng vô dụng.
Tiểu Thành cầm hộp sắt nhỏ trên bàn, tiện tay xé một viên đường cho trơn cổ họng, ném vào trong ly trà.
Triệu Hợp Bình ôi chao một tiếng:
- Cậu vẫn rất khó xử? Anh đã cược cái mặt già làm tới mức này rồi, cậu còn rụt rè cái gì!
- Em có yêu cầu.
Tiểu Thành ngồi trên ghế mây bên cửa sổ, nói sòng phẳng.
Triệu Hợp Bình sảng khoái:
- Cậu nói đi.
- Dưới tay em có mấy người, đi thì đi chung, không thể một mình em đi, bỏ họ lại.
Công ty đầu chó của Ninh Tiểu Thành tổng cộng chỉ có mấy người, đều do anh nuôi.
Hai thanh niên học cao; một người là nhà tài chính được giới thiệu cho công ty nào đó ở Mỹ, phụ trách giúp anh theo dõi xu hướng thị trường chứng khoán, hàng năm lĩnh lương theo lợi nhuận; một người là nữ kế toán kiêm thư ký ở một công ty nước ngoài của Thượng Hải đổi nghề, giúp xử lý sổ sách thuế má của công ty và mấy chuyện tạp nham của Ninh Tiểu Thành; một người quản lý rủi ro chuyên phân tích tài sản, rất có tiếng trong nghề, có chuyên môn riêng, thỉnh thoảng Ninh Tiểu Thành dùng đến sẽ kết toán lương theo số lần.
- Mấy người của cậu mà tính là phiền phức gì, gộp chung tổng cộng 6 người, nếu họ đồng ý, anh nhận hết.
Triệu Hợp Bình lại thêm chút nước vào ấm trà:
- Anh có một căn ở Khoa Kỹ Viên (2), bên cạnh đều là văn phòng văn hóa, môi trường tốt lắm, có hồ có cỏ, nếu cậu quyết định thì sang xuân đem người dọn qua, giúp anh lo chuyện làm ăn bên này, cậu muốn thu bao nhiêu người cũng được, nhưng có một điểm, tự chịu lời lỗ, lương bổng cậu bỏ ra, anh chỉ phát lương năm cho một mình cậu.
(2) Khoa Kỹ Viên: khu công nghiệp tập hợp các xí nghiệp khoa học kỹ thuật cao.Trên thương trường nói chuyện thương trường, ông Triệu không phải nhà từ thiện, ông nhắm trúng Ninh Tiểu Thành và mạng lưới liên lạc phía sau anh, làm việc thế nào là do anh, anh muốn dùng ai ông không quản, còn chuyện của anh ở thị trường chứng khoán, anh không muốn vứt thì phải tự gánh lấy.
Ông Triệu đưa tay diễn tả một con số:
- Nếu cậu nói chuẩn, một năm anh sẽ cho cậu con số này.
Ninh Tiểu Thành không để ý số tiền, cười:
- Anh định là được.
- Sao chợt nghĩ thông thế, nói nghe xem.
Triệu Hợp Bình rất hứng thú muốn biết tại sao anh bỗng đề nghị qua giúp mình:
- Hai năm nay… thị trường chứng khoán không dễ xơi?
Tiểu Thành thổi vụn lá trà, thở dài:
- Một năm không có mấy lúc tốt, không thể miệng ăn núi lở được.
Triệu Hợp Bình tận dụng thời cơ:
- Anh nói với cậu rồi nhé, nếu cậu đồng ý thì không thể ngày ngày thích gì làm đó, muốn tới là tới muốn đi là đi, hai ta ký là hợp đồng ba năm. Một năm nếu cậu không thể cho tôi số tiền này thì tự cậu bù vào.
Xem ra ông Triệu chuẩn bị rất đầy đủ, ngay cả hợp đồng cũng chuẩn bị xong.
Tiểu Thành đặt ngón tay lên đầu gối, tùy tiện gõ, chưa lật.
- Chuyện này không gấp, cậu cứ suy nghĩ đi, sau đó trả lời anh.
Ông Triệu quan sát phản ứng của anh một lát, cười:
- Vẫn là không chịu nổi ràng buộc nhỉ.
Ánh nắng trưa gay gắt chiếu qua cửa sổ sát đất tiến vào, Ninh Tiểu Thành mặc áo sơ mi trắng cổ tàu, ở cổ có 2 nút màu đen nhỏ, trước nay anh luôn chú ý đến chi tiết, khi trò chuyện mặt đối mặt thì thoải mái tùy tính, phong độ ngời ngời, ung dung phóng khoáng.
- Tạm gác qua đi, anh cho cậu xem một thứ.
Ông Triệu gọi với ra ngoài cửa:
- Tiểu Từ, đem máy tính của tôi qua đây.
Không lâu sau, thư ký bưng laptop của Triệu Hợp Bình vào, mỉm cười gật đầu với Ninh Tiểu Thành:
- Chào giám đốc Ninh.
Triệu Hợp Bình nhận lấy, click mấy cái trên màn hình, đưa cho Ninh Tiểu Thành:
- Không giấu cậu, cậu xem trước đi, xem xong rồi lại nói cho anh biết có làm hay không.
- Gì thế?
Ninh Tiểu Thành không nhận.
- Cậu xem đi.
Ông Triệu rất cố chấp, kiên trì muốn cậu xem laptop:
- Cầu được cậu đến chỗ anh, anh đồng ý, nhưng làm thế nào thì vẫn chưa nghĩ xong, muốn nghe thử ý của cậu.
Ninh Tiểu Thành cuối cùng cũng nhận lấy, ngón tay lướt mấy cái trên màn hình, chợt cau mày:
- Khi nào?
- Năm ngoái.
- Ai làm?
Triệu Hợp Bình chế nhạo:
- Tập đoàn Mỹ Vinh Hongkong, ông chủ tên Hoa Khang, một gã khá giảo hoạt. Thủ đoạn cứng rắn, từng đi nước ngoài, còn từng làm giáo viên, kinh nghiệm phong phú lắm.
Ninh Tiểu Thành nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên mặc âu phục đeo cà vạt trên hình, thần sắc phức tạp.
Triệu Hợp Bình khôn khéo:
- Cậu biết?
Tiểu Thành dời mắt khỏi màn hình máy tính, không tỏ ý kiến:
- Chưa từng gặp mặt.
- Nguyên Thăng là khối mỡ béo bở, hiện tại rơi vào kết cục này chắc cậu có thể nghĩ được. Hà phu nhân nhờ bạn bè hỏi thăm cậu khắp nơi, loạn như ruồi mất đầu, thực không chịu nổi, tình hình bên đó bây giờ có thể chống đỡ được hai tháng đã xem là nhiều, cậu còn rõ hơn anh về hai anh em chú bác của Hà thị tiếp quản, coi tiền nặng hơn tất cả, các cổ đông bây giờ loạn lắm, ép Hà phu nhân giao ra quyền nắm cổ phần và hai thương hiệu, bà ấy không ký thì chuyện không thành được. Vì trốn họ, bà ấy đã rời khỏi Hongkong, hi vọng có thể gặp cậu một lần.
Nguyên Thăng vì không quen kinh doanh, đối mặt với việc thu mua giá rẻ ác ý, kẻ cầm quyền thấy tiền sáng mắt, dự định bán đứt cho xong chuyện.
Hà phu nhân mà Triệu Hợp Bình nói, chính là vợ của Hà Biện Sinh đã mất.
Mà Hà Biện Sinh____
Là tâm bệnh của Ninh Tiểu Thành, là tâm bệnh nhiều năm nay anh không cách nào buông xuống, là người năm xưa vào lúc anh khốn quẫn nhất đã nắm lấy tay anh mà kéo. Tiểu Thành theo ông ấy, trải qua quãng thời gian ngông cuồng “Gió xuân thả sức cho phi ngựa, Ngày trọn Trường An xem hết hoa” (3), đồng thời cũng lĩnh hội được cảnh giới siêu nhiên “Đi theo nguồn nước đổ, Ngồi ngắm áng mây bay”. (4)
(3) Trích “Đăng khoa hậu” của Mạnh Giao, câu thơ dịch của Khương Hữu Dụng.
(4) Trích “Chung Nam biệt nghiệp” của Vương Duy, câu thơ dịch của Lê Nguyễn Lưu.Một quý nhân trong đời.
Hai năm đó anh sống hết mình vì Nguyên Thăng, mệt như trâu, việc kinh doanh mà anh tận mắt nhìn nó vươn mình đi lên giờ đây lại tận mắt nhìn nó sụp đổ, tâm trạng anh rất phức tạp.
Nếu nói không liên quan gì với anh, Hà Biện Sinh qua đời lâu như thế, chuyện này sớm nên quên mất. Những vất vả anh bỏ ra khi đó cũng đã nhận được hồi báo, người làm kinh doanh, chú trọng việc nào ra việc nấy.
Nếu nói có liên quan, chính là một câu giao phó cuối cùng của ông Hà trước khi đi.
“Một mình vợ tôi ở Hongkong, không có tôi, rất tội nghiệp.”
Không vì Nguyên Thăng mà vì ông Hà. Tiểu Thành là người trọng tình nghĩa.
Nhưng chuyện này vẫn phải suy nghĩ kỹ.
Tiểu Thành trả laptop lại:
- Nói sau đi.
Triệu Hợp Bình cười, nhận laptop để qua một bên:
- Ừ.
Hàn huyên với Triệu Hợp Bình cả buổi trưa, từ chuyện người lớn trong nhà tới chuyện kinh doanh ở Quảng Châu, ông Triệu không ngừng khuyên Tiểu Thành, chuyện Tiểu Thành làm việc cho ông đã quyết định 7 8 phần, chỉ chờ sang xuân ấm áp, tìm cơ hội thích hợp dọn văn phòng cho anh thôi.
Buổi tối ông Triệu muốn giữ Ninh Tiểu Thành lại ăn cơm, vợ ông có nấu một bàn thịnh soạn, Tiểu Thành cầm chìa khóa xe nói cám ơn với hai vợ chồng, cáo từ:
- Chị dâu, hôm nay em không ở lại đâu, hôm khác em dẫn vợ em ghé nhà thăm chị nhé.
- Ồ, được.
Vợ ông Triệu là một người phụ nữ rất dịu dàng, ung dung rộng rãi, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết vất vả khi còn trẻ nơi khóe mắt.
Lên xe, lái đi, Ninh Tiểu Thành lấy điện thoại gọi ông Triệu:
- Chỗ anh có tư liệu về Mỹ Vinh của Hongkong không, em muốn cân nhắc một chút.
Triệu Hợp Bình biết trong lòng anh vẫn chưa buông bỏ được chuyện này, liên tục đáp ứng:
- Anh lập tức bảo người gửi cho cậu, từ từ xem nhé, anh chờ tin của cậu.
...
- Hoa Khang này__
Triệu Hợp Bình cười, chợt sinh cảm khái:
- Không phải người bình thường đâu.