Thứ năm, 8 giờ rưỡi sáng.
Cao ốc Hoa Kiều Bắc Kinh.
Vòng đàm phán thu mua đầu tiên của tập đoàn Mỹ Vinh Hongkong nhắm vào Nguyên Thăng chính thức bắt đầu.
Máy in xách tay vang rè rè, không ngừng nhả ra tư liệu mới nhất từ Hongkong truyền tới vào giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi trong nhà xe di động.
Hoa Khang bắt chéo hai chân, ngả người trong ghế, rũ mi cụp mắt:
- Người của Nguyên Thăng tới chưa?
Đới An đang đối chiếu số liệu đàm phán cuối cùng:
- Dạ tới rồi, không biết Hà phu nhân có tham dự không, em luôn đợi tin từ Quảng Châu, ngoài ra, cổ đông nắm 20% cổ phần đã ký thỏa thuận ủy thác với Hà Long Sinh, ông ta toàn quyền đại diện.
Đới An hơi lo lắng:
- Chủ tịch Hoa, nếu Hà phu nhân không tham dự thì buổi đàm phán hôm nay sẽ không có ý nghĩa.
Hoa Khang khép văn kiện trong tay, phong độ ung dung:
- Vậy thì đàm phán lượt hai, lượt ba, luôn sẽ có lúc bà ta không chịu nổi thôi, không phải nói Hà Long Sinh đã bố trí đầy tai mắt trong khách sạn bà ấy ở Quảng Châu sao? Chỗ Triệu Hợp Bình có tin tức gì không?
Đới An thận trọng lắc đầu:
- Ý của họ ém rất chặt, không nghe ngóng được gì, có điều rất có khả năng người được Hà phu nhân ủy thác sẽ làm bên thứ ba hòa giải đàm phán tạo áp lực cho chúng ta, anh biết đấy, phía sau Triệu Hợp Bình có một tập đoàn tiêu thụ đại diện hàng xa xỉ phẩm, mấy năm nay thực lực trên thị trường rất mạnh. Có điều___
Đới An suy nghĩ:
- Giao tình giữa Triệu Hợp Bình và Hà phu nhân không sâu đến thế, nếu chúng ta có thể cho họ ít lợi ích, hoặc hứa sau này có vài cơ hội hợp tác thì có lẽ không thành vấn đề.
Hoa Khang chuyển qua hỏi chuyện khác:
- Thủ tục nghỉ việc của Tưởng Hiểu Lỗ xử lý xong rồi chứ?
- Vâng.
Đới An hơi khép lại màn hình laptop, báo cáo với Hoa Khang:
- Hai ngày trước, cô ấy làm xong báo cáo trong tay về đánh giá hai công ty phụ tùng dưới trướng Nguyên Thăng rồi bàn giao, chủ tịch Hoa, em luôn có điều lo ngại.
- Em nói đi.
Mặt Đới An lạnh tanh:
- Thời điểm này, Tưởng Hiểu Lỗ liệu có tiết lộ phương án của chúng ta cho__
Hoa Khang trực tiếp ngắt lời chị ta:
- Không đâu, cô ấy có đạo đức nghề nghiệp của cô ấy.
Bị cương quyết phủ nhận, Đới An gật đầu, hơi lúng túng, không tiện nói gì nữa, nhất thời im lặng.
Hoa Khang khẽ thở dài, xoa nhẹ ấn đường:
- Em nói với cô ấy ý của anh chưa, cô ấy có thể không tham gia lần thu mua sáp nhập này, ngừng lương giữ chức hoặc đi Thượng Hải đổi chức vụ?
Đới An nhẹ nhàng lắc đầu:
- Cô ấy gửi mail từ chối rồi.
Theo điều khoản hợp đồng, trong điều kiện chủ sử dụng lao động không có lỗi mà người lao động đơn phương hủy hợp đồng thì điều khoản bảo mật yêu cầu trong vòng nửa năm không được làm ngành nghề liên quan, làm việc từ ba tháng tới một năm thì dựa theo thời hạn hợp đồng mà bồi thường gấp ba lần thù lao để làm phí hủy hợp đồng trước thời hạn.
Không nể mặt mũi, không được nghi ngờ, không cho phép thương lượng.
Xe chầm chậm dừng dưới cao ốc Hoa Kiều, có phục vụ kéo mở cửa xe.
Hoa Khang xuống xe, chậm rãi cài nút áo âu phục, ánh mắt lãnh đạm:
- Vậy để cô ấy trả hết phí bồi thường vi phạm hợp đồng, làm thủ tục đi.
Trong phòng hội nghị trên lầu, nhân viên phục vụ không ngừng mở cửa, người tham gia vụ thu mua sáp nhập lần này nối đuôi nhau tiến vào, Đới An chỉ dẫn cho Hoa Khang.
Vị này là kế toán của Sở Kế toán (1), vị này là nhà đầu tư mạo hiểm.
(1) Accounting firms.Qua một lát, vị này là đại biểu cổ đông của Nguyên Thăng, Hà Long Sinh, vị này là ông chú ba của họ.
Lại qua một lát nữa, cửa bị đẩy mở.
Triệu Hợp Bình cười mặc âu phục dẫn người vào.
Hoa Khang bắt tay với ông, ánh mắt cố ý hơi dừng lại phía sau ông.
Đới An mỉm cười:
- Chủ tịch Hoa, vị này chính là người hòa giải bên thứ ba được Hà phu nhân ủy thác, Triệu Hợp Bình Triệu tiên sinh.
Bắt tay xã giao, Hoa Khang sửa sang lại cổ tay áo:
- Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Ông Triệu gật đầu, khéo léo ngăn cản:
- Chủ tịch Hoa đợi một lát nhé. Còn thiếu một người, lập tức đến ngay thôi.
Người đại diện Nguyên Thăng bên Hongkong - Hà Long Sinh là kẻ ngốc trong đầu chỉ có tiền, một lòng chỉ muốn mau ký thỏa thuận mua bán sáp nhập, không khỏi sinh buồn bực:
- Mọi người đã đến đông đủ rồi, còn chờ ai?
Lời vừa dứt, nhân viên phục vụ lại mở cửa ra.
Triệu Hợp Bình nói:
- Chờ cậu ấy.
Ninh Tiểu Thành toàn thân áo sơ mi quần tây đơn giản, từ tốn bước vào.
Hà Long Sinh nhướng mày.
Coong___
Tiếng búa tạ trong lòng Hoa Khang rơi xuống đất.
Ninh Tiểu Thành lẳng lặng kéo ghế bên cạnh Triệu Hợp Bình ra, ngồi xuống, cười nhìn Hà Long Sinh:
- Tôi không tới thì hội nghị này không thể nào mở được.
Vẻ mặt Hà Long Sinh cứng ngắc, vạn lần không ngờ tới cục diện này, bèn hư trương thanh thế, nói:
- Việc mua bán sáp nhập Nguyên Thăng, nói thẳng ra là chuyện nhà của chúng tôi, cậu có tư cách gì tham gia?
Trợ lý do Triệu Hợp Bình mang đến tằng hắng một tiếng, chủ động đứng ra xuất trình văn kiện.
- Đã qua luật sư công chứng, mấy ngày trước, cổ đông nắm số cổ phần lớn nhất là bà Hà Phương Mỹ Lan đã đạt thành thỏa thuận với Ninh Tiểu Thành tiên sinh, tiến hành sang tay quyền cổ phần 32% trong tay bà theo giá cổ phiếu ban đầu, đây là thỏa thuận sang tay__
Trợ lý bày ra một bản copy, không phân biệt chuyện to nhỏ:
- Đây là giấy công chứng của luật sư, và thủ tục giao dịch ngân hàng liên quan.
Trợ lý nở nụ cười xinh đẹp:
- Cho nên Hà tiên sinh, hôm nay Ninh tiên sinh mới là cổ đông lớn nhất đại diện Nguyên Thăng tiến hành đàm phán.
Vũng nước đục này mà cũng dám xông vào.
Kinh ngạc qua đi, Hoa Khang càng hứng thú với tâm lý của Ninh Tiểu Thành khi thu mua quyền cổ phần Nguyên Thăng.
Cả phòng yên tĩnh.
Ánh mắt đảo quanh một vòng, chưa phát hiện bóng dáng quen thuộc.
Ninh Tiểu Thành sinh ngờ vực nhưng vẫn ung dung, không thể hiện ra ngoài.
Đới An ngồi ngay ngắn ở đối diện Ninh Tiểu Thành, bình tĩnh điều khiển cuộc họp:
- Vậy Ninh tiên sinh, chúng ta bắt đầu nhé?
Tiểu Thành nhẹ nhàng gật đầu, khiêm tốn lịch sự:
- Đương nhiên.
Đới An liếc nhìn Hoa Khang, được gật đầu cho phép mới nói:
- Qua tập đoàn Mỹ Vinh Hongkong thỏa thuận...
- Qua tập đoàn Nguyên Thăng Hongkong thương nghị quyết định, chúng tôi dự định tiến hành thu mua cổ phần tập đoàn Mỹ Vinh, bao gồm hai công ty tiêu thụ xe hơi dưới trướng và quyền kinh doanh bộ phận.
Ninh Tiểu Thành không nhanh không chậm ngắt lời Đới An, anh đưa tay, trợ lý phía sau đưa qua một bản văn kiện khác, trải ra bàn:
- Thực xin lỗi, cô Đới An, hôm nay không phải đàm phán các vị thu mua chúng tôi, mà là Nguyên Thăng thu mua tập đoàn Mỹ Vinh Hongkong các vị.
Hà Long Sinh vốn cho rằng bán cổ phần giá rẻ là thế tất yếu, không ngờ chuyện đột nhiên chuyển hướng, chợt ngồi thẳng người.
Trợ lý lại tung quả bom nữa:
- Đây là giấy chứng minh chủ đầu tư bộ phận thương hiệu hai đại lý xe hơi dưới trướng, chiếm 11.7%.
Chiêu bất ngờ nhất, thu mua ngược.
Thuật phòng ngự Pac-man. (2)
(2) Pac-man Defense: Công ty bị thâu tóm quay lại thâu tóm chính công ty muốn thâu tóm mình.Ngay cả Hoa Khang cũng không ngờ Ninh Tiểu Thành dám quăng vốn liếng này.
Hoa Khang vốn nghĩ Ninh Tiểu Thành chỉ muốn ra mặt thay Hà phu nhân, vì tình nghĩa với Hà Biện Sinh, đến tranh thủ quyền lợi nhuận cuối cùng.
Nhưng hành động nguy hiểm lớn như thu mua quyền cổ phần, giá cổ phiếu ban đầu kém bốn lần giá cổ phiếu hiện hành. Ninh Tiểu Thành làm như vậy, là vì điều gì?
Công tác bảo mật kín kẽ như vậy, còn dám bất ngờ thu mua tập đoàn Mỹ Vinh, phía sau nhất định có người làm chỗ dựa cho Ninh Tiểu Thành.
Ánh mắt sắc bén của Hoa Khang dời từ Ninh Tiểu Thành sang chỗ Triệu Hợp Bình.
Triệu Hợp Bình cười ha ha, thẳng thắn:
- Chủ tịch Hoa, ba ngày trước, tập đoàn Nhuận Lai chúng tôi đã mời Ninh tiên sinh chính thức làm việc dưới trướng, đồng thời bơm 230 triệu làm vốn thu mua trước.
Ninh Tiểu Thành dùng toàn bộ gia sản đổ vào Nguyên Thăng, thu cổ phần, trả ân tình Hà Biện Sinh.
Lại dùng giấy bán thân gia nhập Nhuận Lai để đổi cho công ty chỉ còn cái vỏ rỗng là Nguyên Thăng cơ hội vận hành lần nữa.
Đây đã không đơn thuần là ràng buộc ngày xưa giữa hai người đàn ông hay cuộc so hơn thua với người nào đó.
Mà là chân chính đầu tư liều lĩnh.
Là hòa hay chiến, hoàn toàn trong một ý niệm của Hoa Khang.
Hòa, bơm tiền cho nhau cùng nhau thu lợi, gánh nguy hiểm trên một chiếc thuyền.
Chiến, tin tức thu mua thả ra ngoài, giá cổ phiếu rung chuyển.
Hoa Khang là người chấp hành nên sẽ bị tầng lớp cao của tập đoàn Mỹ Vinh vạch tội, địa vị tràn ngập nguy cơ.
Ninh Tiểu Thành thì táng gia bại sản, hai bàn tay trắng, gánh trên lưng món nợ 230 triệu cho tập đoàn Nhuận Lai.
Ninh Tiểu Thành cụp mắt, trong đầu bắt đầu chiếu lại cảnh trong laptop, Tưởng Hiểu Lỗ với đôi má đỏ hồng đứng hát trên sân khấu.
Nhớ cô cười e thẹn nhìn Hoa Khang, mắt sáng ngời, lấp lánh những vì sao.
Nhớ bức ảnh Vương Ba gửi cho anh, Thành, hình như tôi trông thấy vợ cậu.
Cảng Victoria dưới chân, cô quyến rũ đứng sóng vai vui cười chuyện trò cùng Hoa Khang.
Giờ này phút này, Ninh Tiểu Thành rất muốn nghe Hoa Khang nói một câu, dù thua cả quần lót cũng không còn, lòng anh cũng thoải mái.
Nhưng, hồi lâu____
Hoa Khang mỉm cười, đẩy mắt kính:
- Tôi nghĩ, chúng ta có thể thành đối tác rất tốt.
Ghế dựa xoay, một bàn tay trắng nhợt:
- Giám đốc Ninh, hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ.
Nhìn nhau sắc bén, ánh mắt Hoa Khang chứa ý cười.
Ninh Tiểu Thành nghĩ, mày đúng là con mọe nó nhát cáy.
Đáng đời không có được cô ấy.
Hoa Khang mỉm cười tiến đến bên tai Ninh Tiểu Thành, khẽ nói một câu.
Ninh Tiểu Thành nhắm mắt, rồi lại mở ra.
Trên thế giới này, rất nhiều chuyện chỉ trong một ý niệm, nghĩ rồi thì đừng hỏi hậu quả.
...
Cùng lúc đó.
Ánh mặt trời chói chang gay gắt, ve trên cây kêu ra rả, cỏ cũng cụp đầu ủ rũ.
Tưởng Hiểu Lỗ bước một mình trên đường.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô thôi việc, cũng là ngày cô hẹn Ninh Tiểu Thành đi ly hôn.
Đơn xin thôi việc được gửi đến hòm thư Đới An, khéo léo từ chối lời đề nghị của cô ấy là thuyên chuyển sang Thượng Hải.
Cuối cùng Tưởng Hiểu Lỗ vẫn không tham dự buổi họp thu mua này.
Trong điện thoại, Hoa Khang cực kỳ nhẫn nại, Hiểu Lỗ, em đừng làm như thế, em lý trí chút đi.
Nhưng Hiểu Lỗ không chịu gọi Hoa Khang là thầy Hoa nữa.
Chủ tịch Hoa, tấm lòng của anh, em xin nhận.
Hoa Khang giận dữ hỏi, Hiểu Lỗ, em là vì ai, em làm như vậy có đáng hay không.
Tưởng Hiểu Lỗ cúp máy, trán tì vào kính phòng khách.
Lại bỏ qua một lần làm việc cùng anh, trước đây là vì bản thân, em cũng đã trả giá, còn bây giờ là vì lương tâm.
Hoa Khang bất đắc dĩ, trước giờ anh chưa từng nghĩ tới việc lợi dụng em, đó chỉ là trùng hợp.
Xí!
Kệ anh có trùng hợp hay không, Tưởng Hiểu Lỗ ném điện thoại, chui vào chăn như đà điểu.
Mặc kệ mặc kệ, cô không tham gia nữa. Ân tình của Hà Biện Sinh hay dã tâm của Hoa Khang cũng được, không dính líu gì với cô.
Cô vứt hết tất cả, không thể cuối cùng còn mặt dày ngồi cạnh Hoa Khang, bàn chuyện làm ăn với Ninh Tiểu Thành.
Giấc ngủ này của cô rất mệt mỏi, luôn mơ thấy những chuyện và người kỳ lạ, cô ở trên máy bay, máy bay ầm ầm hạ cánh, cô không biết mình đang ở đâu, hỏi người bên cạnh, họ bảo là Hongkong. Tưởng Hiểu Lỗ nói tiêu rồi tiêu rồi, tôi không đi Hongkong, tôi phải về Bắc Kinh.
Người đó nhìn đồng hồ, nói không kịp đâu, bây giờ đã 11 giờ, chuyến bay muộn nhất về Bắc Kinh đã không còn, cô đợi ngày mai đi.
Hình ảnh xoay chuyển, cô rơi vào một sở thú, phía trước có hổ phía sau có sư tử, Tưởng Hiểu Lỗ bi thương che mặt, sợ nhảy lên cây, nói với người bên dưới cây, ông nói với tôi nó không ra ngoài mà? Nó cắn tôi thì sao?
Ông lão cười ha ha, không giúp cô.
Ai bảo cô chọc nó, đã bảo cô đừng đi bên này mà cô không nghe, thì sao hả, thì cô ở trên cây đợi đi! Đợi sư tử và hổ đánh nhau, không rảnh quan tâm cô thì cô lại xuống.
Tưởng Hiểu Lỗ ôm chạc cây, tranh luận vì bản thân, chuyện này đâu thể trách tôi, nó nói nó đói, bảo tôi cho ăn tôi mới cho ăn, ông không thể bỏ mặc tôi!
Ông lão vung tay, mặc kệ mặc kệ, ban đầu sai một bước là từng bước đều sai, duyên phận do trời định.
Duyên phận gì đây chứ, Tưởng Hiểu Lỗ khóc không ra nước mắt, ngước nhìn trời xanh.
Tưởng Hiểu Lỗ ôm chạc cây, xem nó như vùng đất quý, miệng thì thầm hoảng sợ:
- Đừng cắn tôi... đừng cắn tôi...
- Ai cắn em?
Có người sờ trán cô, khẽ hỏi.
Tưởng Hiểu Lỗ nhắm mắt chỉ chỉ, hình như chính là anh:
- Anh đi đi, đi rồi tôi sẽ xuống ngay.
Người kia lại hỏi:
- Đi đâu?
Cô ôm cánh tay anh, cọ cọ mặt lên:
- Về nhà, anh đi rồi, tôi cũng về nhà.
Tỉnh mộng, không một bóng người, Tưởng Hiểu Lỗ dụi dụi mắt, thật sự đeo túi về nhà.
Có người kêu to sang sảng phía sau cô:
- Hiểu Lỗ! Hiểu Lỗ!
- Gì?
Tưởng Hiểu Lỗ cau mày, xinh đẹp quay đầu lại, tiếp đó nở nụ cười rạng rỡ:
- Triều Xán!
Lý Triều Xán yêu rồi, là một nữ sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát, vóc dáng gầy yếu, nhưng toàn thân đầy năng lượng, cậu quen cô ấy trong một lần đấu võ tập luyện.
Chắp tay với nhau, gạt chân, vật lộn, kết thúc trận, cô ấy bại trận ầm ĩ không thôi, Lý Triều Xán cười hì hì vẫy tay với cô ấy, nữa nào.
Công phu các anh em làm lính thủy sáu năm không phải là mấy động tác hình thức mà em học có thể so sánh.
Cô gái mím môi, không nói một lời, lao vô đánh tiếp. Hai người đánh nhau kịch liệt, Lý Triều Xán vẫn cười đùa cợt nhả.
Lúc cô gái khom người, hai mắt nhìn nhau, con ngươi run rẩy nhìn vết sẹo trên mắt Lý Triều Xán.
Lý Triều Xán sợ mình dọa cô gái ấy nên lực tay buông lỏng, cô gái thuận thế đấm mạnh tới.
Lý Triều Xán liên tục lùi về sau mấy bước, ho khan, đám đông vỗ tay, cậu tháo găng tay đấm bốc ra, cười ha ha khoát tay ngăn mọi người, dáng vẻ du côn vô lại:
- Anh làm em sợ à?
Cô gái lắc đầu, trước sau luôn cảnh giác nhìn chằm chằm cậu.
Vết sẹo như vậy mà nói là không sợ, Lý Triều Xán lau mồ hôi, ném khăn, muốn rời đi.
Cô gái chợt hỏi:
- Vết sẹo đó làm sao mà có?
Lý Triều Xán sững sờ, vặn mở chai nước, cũng ném cho cô ấy một chai:
- Cứu người, cứu một cô gái bị bạo hành gia đình.
Cô gái ấy cuối cùng cười xấu hổ với cậu:
- Rất ngầu, anh phản ứng rất nhanh, sau này có cơ hội thì dạy em với.
Vậy là cây thiên tuế ngàn năm Lý Triều Xán sắp nở hoa, hạt mầm vạn năm sắp đâm chồi.
Cậu vẫn mặc áo thủy thủ vạn năm không đổi và quần thể thao màu xám, từ xa chạy về phía Tưởng Hiểu Lỗ:
- Hôm nay cậu không đi làm à? Sao giờ này còn ở đây?
- Hôm nay mình nghỉ, về thăm mẹ, tiện thể đưa ít đồ.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng lại, ngẩng đầu nhìn mắt Lý Triều Xán, quan tâm:
- Mắt cậu có tốt lên không?
Lý Triều Xán đầy mồ hôi, sờ mí mắt:
- Hì, đáng sợ không?
Tưởng Hiểu Lỗ vươn mấy ngón tay cẩn thận thăm dò:
-...Nhìn rõ mấy ngón không?
- Ba ba ba!
Lý Triều Xán thiếu kiên nhẫn, đánh rớt tay cô, cười vui vẻ:
- Không mù, xài tốt lắm.
Cậu chống nạnh, hăng hái:
- Mình đến bệnh viện thẩm mỹ hỏi rồi, người ta nói dùng máy móc khôi phục thì sau này có thể thị lực kém đi nên không thể sốt ruột.
Tưởng Hiểu Lỗ xách theo một cái cà mèn:
- Đúng đó, đừng sốt ruột. Rèn luyện thân thể nhiều, lúc ở văn phòng mệt thì nhìn xa một lát, từ từ sẽ khá hơn.
Hôm nay Tưởng Hiểu Lỗ búi tóc sau gáy, còn mặc một chiếc váy hoa.
Lý Triều Xán hỏi:
- Hôm nay sao cậu sửa soạn đẹp thế, có trường hợp gì à?
Tưởng Hiểu Lỗ không phục:
- Ngày nào mình cũng đẹp mà.
Lý Triều Xán cười ha hả, đưa tay ra dấu trên người mình:
- Thôi đi, cậu quên hồi cậu còn nhỏ hả, quê muốn chết, đầu xù, quần nilon, thời đó ai còn mặc đồ nilon chứ, hít hít nước mũi, ái chà chà___
Tưởng Hiểu Lỗ trừng mắt:
- Nam tử hán mà đi nói xấu người khác là chả ra sao! Cậu cũng đâu có ngon nghẻ hơn mình.
Lý Triều Xán ha ha cười lớn:
- Kỷ niệm hồi nhỏ hai đứa mình thôi mà. Mình chỉ nói với cậu thôi chứ trước mặt người ngoài, mình chưa bao giờ nói xấu cậu nhá, hình tượng của cậu trong lòng mình vĩ đại lắm! Được rồi, cậu không thích nghe thì mình đi đây, còn hai vòng chưa chạy xong nè.
- Ừ, bye bye.
Lý Triều Xán chạy đi.
Tưởng Hiểu Lỗ chợt cất tiếng lanh lảnh gọi cậu:
- Triều Xán?
- Hở?
Lý Triều Xán ngẩng đầu, chạy ngược về:
- Sao?
Tưởng Hiểu Lỗ vẫy tay với cậu, cười ngốc nghếch:
- Tạm biệt!
Lý Triều Xán khoe hàm răng trắng bóc, nhảy nhót:
- Tạm biệt! Hiểu Lỗ, tạm biệt!
Lý Triều Xán dần biến mất trong tầm mắt.
Tưởng Hiểu Lỗ nhìn đồng hồ đeo tay, phiền muộn kéo mở cửa xe, xoay tay lái chạy về phía Cục dân chính.