Chuyện Của Nhà Họ Viên

Chương 13

Nghe Tề Hoàn báo cáo xong, Đường Sắt bảo Viên Lãng phụ trách chỉ huy chiến trường. Viên Lãng gật đầu, quay người liền bước đi về phía trước, Trương Nam cảm thấy, Viên Lãng không quay đầu lại đã xông đi trước rồi. Đường Sắt biết, trước khi anh đi đã nhìn đảo qua khu vực nơi ẩn nấp này rồi, xác định hậu phương an toàn. Lần đó tiến hành chiến đấu rất thuận lợi, diệt toàn bộ 19 tên đạo tặc, đại đội A không tổn hại nào trong chiến đấu.

Đường Sắt cảm thấy luôn biểu hiện của Trương Nam cùng với một mình cũng rất xuất sắc. Sau khi bọn người Viên Lãng tiến vào tình huống chiến đâu, Trương Nam vẫn tuân theo kỹ thuật nghiệp vụ có chút cứng nhắc, không phải chuyện quan trọng sẽ không tiến lên hoạt động trước, bởi vì quân y chết trận ở chiến đấu thực tế sẽ đả kích nghiêm trọng đối với tinh thần của đội ngũ bộ đội, cho nên Trương Nam nắm trong tay thủy chung ở vị trí canh gác, bảo vệ bản thân, cứu chữa người bị thương. Cho dù phía trước tiếng súng nổ kinh thiên động địa, cô chỉ bình tĩnh để ý quan sát hoàn cành, canh gác người bệnh ở phạm vi ẩn nấp. Từ trong ánh mắt cô, Đường Sắt đoán được con đường khẩn cấp lui lại của cô gái kia đều tính toán rất tốt, tuy rằng Trương Nam đều tin tưởng bọn người Viên Lãng, nhưng mà phòng trước vẫn hơn.

Thời gian tiếng súng kết thúc, lúc đội A hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt, Trương Nam cảm thấy, tầm mắt của Viên Lãng đảo qua mình trước. Thấy tinh thần Trương Nam phấn chấn đứng canh giữ bên cạnh Thiết đội, Viên Lãng âm thầm thở nhẹ ra, trong lòng nói: Được, có tiến bộ, so với lúc đánh gục mình có quy tắc hơn.

Lúc này, tai Trương Nam nghe có âm thanh vang lên: "Cứu hộ A, cứu hộ A, nơi đóng quân ra lệnh rút về đường cũ. Trực thăng nữa giờ sau đến chỗ. Xong."

Trương Nam chau mày, "Rõ, xong." Mệnh lệnh có chút kì lạ, theo lý, Trương Nam sẽ cùng xuống núi với đội A, đem tình huống của người bị thương giao cho nơi điều trị, sau đó chờ xe tập huấn ở doanh trại tới đón. Lần này, doanh trại gấp vì cái gì?

Đường sắt nghe xong mệnh lệnh này, cũng cảm thấy bất ngờ thình lình, vốn định theo quy cũ để cho toàn bộ người đội A thu đội, nhìn thấy Viên Lãng, vung tay lên: "Tiễn cô ấy."

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Đường Sắt lầm bầm: "Viên Lãng, tiểu tử anh bắt người cho tôi." Tề Hoàn lắc đầu, vui vẽ: "Không tin được."

Đúng lúc này, Đường Sắt nhận được một mệnh lệnh kỳ lạ. Tề Hoàn nói: "Hỏng bét! Bảo đội trưởng trở về đi!"

Đường Sắt nhíu mày lắc đầu: "Không còn kịp rồi. Không thể lội vũng nước đục này, chúng ta thu quân."

Ánh sáng mờ mờ, Viên Lãng cùng Trương Nam đi về địa điểm trực thăng đáp xuống, đường núi gập ghềnh, rừng cây rậm rạp. Nhìn cảnh tượng giống như với lúc trước, thật giống.

Một đường không tiếng động, Trương Nam thủy chung cuối đầu, , Viên Lãng yên lặng đánh giá cô, sắc mặt trắng như tuyết, lông mi dài hơi rung động, bản thân lúc ở cùng với mình đều cứng ngắc. Viên Lãng nhỏ giọng hỏi: "Lần đầu tiên giết người?" Có lẽ hơi thở của Viên Lãng quá mạnh mẽ, có lẽ lúc này hơi thở mạnh mẽ phát ra âm thanh làm cho người khác cảm thấy an tâm, yế đuối đã lâu bỗng nhiên bị khơi ra, bồng bột mà lại không thể ngăn chặn, Trương Nam theo bản năng gật đầu, cảm thấy tay bắt đầu hơi run, đêm qua đánh nhau kịch liệt, tử vong, máu tươi ùn ùn kéo đến trước mặt, dưới chân đột nhiên lảo đảo.

Đột nhiên phía sau, một đôi tay ấm áp, kéo thân mình lại, giọng nói trầm thấp của Viên Lãng vang lên đĩnh đầu: "Em thật dũng cảm."

Uất ức bị đè nén đã nảy mầm, cái mũi chua xót, giống như có nước mắt tuôn ra. Trương Nam không từ bỏ ngẩng đầu nhìn Viên Lãng, không biết nên nói cái gì, lại cúi đầu, cắn môi. Viên Lãng nở nụ cười: Người ngày hôm qua rất lợi hại, thời gian không cách nhau bao nhiêu lại khác như vậy. Xoay người ngồi xổm xuống: "Đi lên."

Cảm giác Trương Nam do dự, bất động. Trong lòng Viên Lãng co rút từng trận đau đớn, cô gắng nói nhẹ nhàng: "Với tốc độ này của em, 30 phút nửa có thể đến đỉnh núi sao?" Trương Nam do dự một chút, vẫn nghe lời leo lên. Đồng ý nhắm mắt cho bản thân phóng túng một lần, giờ phút này, để cho mình giả bộ cái gì cũng chưa xảy ra đi... Việc đời sẽ có ngày biến đổi, có lẽ ngày mai Thượng Hải sẽ thành Tang Điền (*(địa danh, thuộc nước Quắc thời Xuân Thu, nay thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), ít nhất bây giờ ở trên lưng Viên Lãng, lại còn dày rộng ấm áp.

Không khí có chút xấu hổ, Viên Lãng không nói chuyện nhảm nhí: "Em lên thượng úy rồi." Trường Nam "Uhm" một câu: "Anh cũng so sánh." Viên Lãng cười: "Cuối cùng hơn ngôi sao so với tôi. Trước kia em nói, chờ em hơn ngôi sao so với tôi, là đến nơi."

Vành mắt Trương Nam đỏ, cắn chặt miệng không nói, nghĩ: Anh còn nhớ rõ sao?

Viên Lãng thấy Trương Nam ko nói chuyện, đành tiếp tục nói: "Em, ho ra máu.... Tốt không?" Trương Nam khó có được khẩu khí khó chịu: "Không có việc gì! Kỳ thực ở dã chiến IU ngây ngốc một tuần cũng là khổ nhục kế, nghĩ anh sẽ đến nhìn tôi. Thật ngốc. Không có đội trưởng Viên Lãng cầm được thì cũng buông được." Vai Viên Lãng rõ ràng run lên một chút, không nói thêm, yên lặng đi về phía trước.

Cảm giác được tim của anh đập, Trương Nam yếu ớt nói: "1533 ngày rồi." Viên Lãng "A." một tiếng, không hiểu rõ. Giọng nói Trương Nam thật thấp: "Cách ngày ở trong núi nhận được thư của anh, đã 1533 ngày rồi..." Cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống, hung hăng rơi trên cỗ Viên Lãng, không thể cứu vãn...

Nhẹ nhàng đặt cô xuống, Viên Lãng quay người lại, thấy Trương Nam hai mắt đẫm lệ, gục đầu xuống, giọng nói có chút khàn khàn ngoài ý muốn:"Nam Nam, anh sai rồi."

"Anh sai rồi sao?" Đau thương không thể đè nén đột nhiên dâng lên, Trương NAm mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời trừng Viên Lãng: "Anh không phải là Viên Lãng chưa bao giờ làm sai sao! 1533 ngày, anh ném tôi rơi xuống 1533 ngày anh lại nói với tôi là anh sai rồi sao?!" Tích góp bốn năm ủy khuất từng chút đè nén và khắc chế, tức giận nắm lấy vạt áo của anh giày xéo, cuối cùng Trương Nam đau lòng khóc thành tiếng: "Viên Lãng! Anh... Vì sao có thể nhẫn tâm ném tôi? Anh.... sao có thể... nhẫn tâm ném tôi..."

Viên Lãng vươn một bàn tay, xuyên qua tóc sau đầu Trương Nam, nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ nhàng kéo vào trong ngực mình, quần áo trước ngực ướt đẫm, cái này chảy ra một loại nước mắt, mằn mặn nóng ở ngực.

Viên Lãng thủy chung không giải thích cái gì, chỉ yên lặng ôm lấy cô. Một lát sau, Trương Nam cảm thấy lỗ tai, trên má có cái gì lạnh lành rơi xuống, ngẩng đầu, bỗng nhiên Viên Lãng bối rối quay mạt. Anh... khóc rồi. Trương Nam kinh ngạc liếm một giọt nước mắt, ngậm trong miệng: Viên Lãng, nước mắt của anh cũng mặn sao?

Lúc đó Viên Lãng hoài nghi thấy cái gì đó, giữa ánh sáng lờ mờ có một điểm đỏ nhỏ quét qua trán Trương Nam, Viên Lãng trực giác nhanh mang Trương Nam ngã lăn một vòng, "pằng pằng pằng,..." Một chuỗi tiếng súng đạn bắn liên thanh vào nơi vừa đứng, đất chỗ đó bị bắn ra đầy bụi đá. Viên Lãng cùng Trương Nam cùng lúc nói ra: "Người từ nơi nào tới?" Viên Lãng gọi chiến hữu không được, trong tai nghe của Trương Nam im lặng đến kỳ lạ, hai người đối diện, tình huống kỳ lạ. Nhưng mà đối phương nhất quyết không buông tha, đạn bắn một đường đuổi theo.

Viên Lãng nâng súng ngắm bắn phản công, tìm mọi cách đẩy Trương Nam: "Đi tìm thiết đội!" Trương Nam gật đầu, Viên Lãng ở lại quyết định che chắn đánh trả, người không chút do dự liền lật chuyển, mạnh mẽ nhảy lên phạm vi phục kích. Cô dễ dàng thoát thân, cảm ơn Viên Lãng phản kích xảo quyệt, hung hăng cho đối phương một góc bắn chết.

Trương Nam theo đường cũ, liều chết chạy, vừa chạy vừa nghĩ: Viên Lãng! Kiên trì! Tôi lập tức dẫn người trở lại.

Chạy một lộ trình nhỏ, tình cảnh trước mắt làm Trương Nam choáng váng trong nháy mắt: Thiết đại đội, Tề Hoàn các người đâu rồi? Cẩn thận nhìn xung quanh một chút, xác định chạy không sai phương hướng, nhưng doanh trại vừa rồi còn náo nhiệt, bây giờ đã không còn một bóng người.

Ban ngày trời trong, bỗng dưng Trương Nam cảm thấy sợ đến nỗi da gà, tiếng súng vang lên, đất đá dưới chân bay loạn. Trương Nam phi thân nhào vào chỗ bí mật vừa rồi cũng Thiết đội ẩn thân, nhìn hai bên một chút, tốt, vừa rồi bản thân chọn lựa hết sức cấp bách rút lui theothông đạo còn chưa bị phong tỏa, chỉ cần xoay người chạy xuống, có thể xuống núi gặp được đội A, con đường lui an toàn nắm chắt rất cao.

Quay đầu nhìn lại lối mòn, Viên Lãng! Viên Lãng có thể kiên trì được đến đó sao? Nghe tiếng súng trên đỉnh núi, Trương Nam quyết tâm, cầm súng mini tự động hướng về phía tiếng súng vang, một đầu chui vào bụi cây ven đường.

Chính lúc vòng vèo công phu tiếp cận, tiếng súng đột nhiên ngừng hẳn! Trương Nam căng thẳng trong lòng. Viên Lãng! Ngàn vạn lần anh đừng gặp chuyện không may! Tiếp tục chạy đến chỗ vị trí trong rừng theo trí nhớ. Càng chạy, phát hiện một vấn đề mới: Phương hướng! Rừng cây dày đặc che mất mặt trời, không có tiếng súng chỉ dẫn, sẽ đi đến đâu?

Hung hăng vỗ mặt mình, Trương Nam, dùng đầu óc, tọa độ không trung còn nhớ rõ không? Nhớ được! Tốt lắm, phương hướng! Viên Lãng đã dạy, lợi dụng mặt trời cùng đồng hồ phân định, ngay tại chỗ thời gian lưu ở hai bên, mặt trời ở hướng Đông, ở 12 chính là hướng Nam, hai bên 18 mặt trời ở hướng Tây, thế nào lại xui xẻo như vậy? Ngọn núi bay đầy sương mù, căn bản nhìn không thấy mặt trời. Bình tĩnh, bình tĩnh... Viên Lãng còn nói qua, có thể lợi dụng cây cổ thụ đứng một mình, bình thường phía Nam cành lá rậm rạp, góc vỏ cây bóng loáng, phía Bắc cành lá rất thưa. Trương Nam đã khóc lên rồi... Nhiều cây cổ thụ như vậy, bản thân mình còn trốn ở trong bụi câu. Còn có cái gì nữa? Đúng rồi, đúng rồi, Viên Lãng còn nói, cửa chính khu miếu thờ phần lớn ở nước đi đều đứng về hướng Nam... Đại gia nhà anh, nơi hoang sơ vắng lặng, miếu ở đâu ra? Viên Lãng! Quay về đất liền đem anh đi cạo trọc đầu đưa vào trong miếu đi!

Lúc ở thế khó xử, điểm đỏ khủng bố chợt lóe lên ở trước mắt, Trương Nam đã thành con chim sợ cành cong, xoay người lăn lộn giữa bụi cỏ, phía sau viên đạn như phụ họa quét qua quét lai. Trương Nam chật vật té ngã lăn lốc tìm kiếm chỗ ẩn nấu, chẳng quan tâm trên người trên mặt có bao nhiêu vết thương, theo bản năng xoay người tránh né đạn bay loạn đầy trời. Sau một chuổi dài tuyệt vọng, đột nhiên Trương Nam bị người túm đứng lên, kéo ra phía sau, ở lúc thở dốc cô ngẩng đầu: Ánh sáng trong rừng cây tối tăm rọi lên bóng lưng quen thuộc, Viên Lãng, giống như chiến thần chắn phía trước thân mình.

Không hiểu thực sự, Trương nam thở dài một hơi. Cô thở phào, trong lòng Viên Lãng đều dẫn ra tới cổ họng, giơ súng bắn trả đồng thời gầm lên: "Vì sao em trở lại?" Trương Nam thở: "Không thấy bọn người Thiết đội nữa!" Viên Lãng cũng không quay đầu lại mắng: "Tự mình chạy đi!" Trương Nam mạnh mẽ lắc đầu, tạm thời tìm tảng đá ẩn núp: "Không thể ném một mình anh!" Vì nghiêm túc tấn công, một băng đạn bỏ ra, nắm chuẩn thời gian áp chế hỏa lực, đẻ cho Viên Lãng có thời gian đổi băng đạn.

Viên Lãng mạnh mẽ cắn răng, trong lòng đau đớn như bị lửa thêu đốt, nha đầu ngốc! Khi nào thì, còn không thể ném một mình tôi, chẳng lẽ chuyện tôi ném em, đã quên nhanh như vậy rồi sao?

Bước ngắm bắn cùng với tầm bắn của súng mini tự động không giống nhau, hai người phối hợp trước sau coi như ăn ý. Viên Lãng mang theo Trương Nam vừa đánh vừa di chuyển, hi vọng tìm cơ hội thoát thân. Nhưng mà kẻ địch hơn bốn mươi người đuổi theo họ như hình với bóng. Đối phương không nhanh không chậm, trái lại chạy đuổi theo bọn họ, giống như mèo vờn chuột, Viên Lãng cảm thấy bọn họ chặn đánh chỉ cần một quả lưu đạn là có thể đánh chết mình, nhưng mà đối phương như quyết tâm chảy nhảy với bọn họ.

Bọn họ muốn bắt sống! Trong lòng Viên Lãng dâng lên hy vọng: Cố ý để cho Trương Nam đảm nhiệm công kích bằng hỏa lực, anh vụng trộm hy vọng đây là lính tuần tra ở biên giới bắn nhau ngoài ý muốn. Nếu là như vậy, đại khái có hy vọng đối phương tuân thủ công ước Geneva đã phán cô thuộc loại phi chiến đấu chỉ phòng ngự phản kích, có cơ hội đối xử tử tế người có ký hiệu chữ thập mà Trương Nam đang mang.

Không lâu sau liền thấy Trương Nam xuất hiện, xông về phía trước chủ động bắn khoảng cách, đem ký hiệu trên tay áo vứt xuống, hung hăng ném ra ngoài, quay đầu cắn răng liếc Viên Lãng một cái. Lại mắng cùng vô dụng, Viên Lãng thở dài một tiếng, vừa đau lòng vừa muốn cười: Dũng mãnh lúc nhỏ lại nổi lên.

Đạn dùng mau hết, tình huống ngày càng gay go, mạnh mẽ chạy vật lộn một vòng, chân Trương Nam chậm lại rõ ràng, có lẽ kỹ thuật quân sự nhất thời vẫn là tối tăm trong quá khứ, nhưng thể lực Trương Nam kém xa so với Viên Lãng, huấn luyện trọng điểm của quân y và lão A, từ đầu đã không giống nhau.

Vũ khí nguy hiểm cũng không thể không thử. Viên Lãng triều Trương Nam đánh thế thủ: Phá vây! Lúc này mấy bóng đen ở trong rừng cây thoáng qua một cái, "Mười giờ!" Tiếng la của Viên Lãng cùng tiếng súng đồng thời vang lên, nhóm bóng đen nằm ngay tại chổ, Viên Lãng cắn răng một cái đẹp viên đạn cuối cùng ngang ngược "pằng pằng" bắn qua. Đồng thời nắm Trương Nam lên cấp tốc di chuyển ngược lại, đột nhiên có người từ phía sau lùm cây anh xông tới, bắt lấy hai chân của anh làm anh ngã xuống mặt đất.

Trong lòng Viên Lãng kinh sợ, bởi vì đây là động tác bắt giữ theo thói quen của lính trinh sát quân ta. Viên Lãng biết sau một động tác này là nhảy đến lên lưng anh, chia nhau, khóa hầu, anh mạnh mẽ đánh một cái khủy tay ra sau. Người tới thét lớn một tiếng, nhưng tiếp theo, ba bóng đen nhanh chóng nhảy lên, một người nâng phần khủy của Viên Lãng lên, một người quỳ gối ở trên eo Viên Lãng, cuối cùng một cái chưởng đánh anh ngất đi...

Lúc Viên Lãng tĩnh lại, phát hiện bản thân bị trói rất chắc chắn. Thấy Trương Nam tốt hơn, tay chỉ bị còng ngả ngồi ở bên cạnh, đầu tiên quan sát không thấy chịu uất ức gì. Lại nhìn bốn phía, dường như là một chỗ nào đó trong khe núi, chỉ có một người trông coi, đại khái là không đoán được mình sẽ tĩnh sớm như vậy, đang đưa lưng về phía bọn tù binh nói chuyện điện thoại, mơ hồ nghe thấy là tiếng Trung.

Cuối cùng là ai? Viên Lãng cảm thấy nghi ngờ, tay phải nhận lấy Trương Nam đang nhét đến một cái gì đó lành lạnh, kiểm tra: Dao giải phẫu! Viên Lãng kinh ngạc và khâm phục nhìn Trương Nam, ý nói cô có vũ khí mà không bị tìm ra sao? Trương Nam giống như xem thường nghiêng về, nói nhỏ bên lỗ tai anh: "Dao chém sắt, hiểu biết nhiều? Đương nhiên cất giữ bên người. Tôi không sao. Không biết bọn họ tính toán cái gì?" Viên Lãng trợn trắng, nếu không phải là tình huống nguy hiểm sẽ vui vẻ kêu lên tiếng. Trương Nam!
Bình Luận (0)
Comment