Trần Thước vẫn nhớ, ngày bé Trần Hi thích toàn bộ những chi tiết có liên quan đến lễ cưới.
Ví dụ như cô thích vẽ tranh, nên luôn ngồi lì một mình trong phòng liên tục vẽ những mẫu thiết kế chiếc áo cưới cô hằng mơ ước, trong thư phòng đã từng treo rất nhiều tác phẩm của cô, có cả cảnh tượng hôn lễ thế nào. Cô từng vẽ hình ảnh cô dâu mặc váy cưới màu trắng tinh khôi, từng tô một đám cưới lãng mạn diễn ra trên bãi biển, từng vẽ một đôi tình nhân uống rượu cưới giao bôi hạnh phúc, từng vẽ rất nhiều hình ảnh liên quan đến đám cưới .
Chắc hẳn tất cả các cô gái trên thế giới này đều có những ảo tưởng về đám cưới của mình, nhưng nhiệt tình của Trần Hi lại đặc biệt mãnh liệt hơn người khác.
Niềm đam mê cộng thêm thiên phú hội họa trời sinh làm cho những bức tranh của cô có sự hấp dẫn độc đáo, trong đó kết hợp giữa nét ngây thơ hồn nhiên của cô nữ sinh và màu sắc trưởng thành tinh tế sâu sắc.
Cô còn rất thích khoác chiếc khăn lụa của mẹ lên người, sau đó mặc chiếc váy trắng công chúa xinh xắn, đi đôi giày cao gót mười phân, bước nghiêng ngả từ trong phòng đi ra, vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố với mọi người: “Hôm nay con kết hôn rồi!”
Trong phòng khách, Trần Thước và mẹ anh bò lăn ra mà cười.
Khi đó mẹ anh hỏi cô: “Con muốn gả cho ai?”
Trần Thước cười nói: “Đương nhiên là gả cho con rồi, Hi Hi thích con nhất mà.”
Ai ngờ tiểu cô nương mười tuổi bất mãn chu môi nói: “Em không thèm lấy anh hai đâu, anh hai xấu nhất.”
“Vậy em còn muốn gả cho ai?” Trần Thước không vui.
Tiểu cô nương chớp mắt quay một vòng quanh phòng, sau một lát, nghiêm túc tuyên bố: “Em muốn gả cho ba ba!”
Mẹ cô trêu đùa: “Nhưng ba con đã lấy mẹ rồi, con định kết hôn với ba thế nào nha?”
Hi Hi nói: “Chờ con lớn lên, mẹ sẽ già đi, không đẹp bằng con. Khi đó con sẽ cưới ba, bởi vì con lớn lên nhất định sẽ rất giống mẹ khi còn trẻ.”
Mẹ cô ngạc nhiên.
Cô gái nhỏ vô lo vô nghĩ nói tiếp: “Hôm ấy con nghe thấy dì Lý nói mẹ già rồi, cho nên ba mới không thích về nhà. Mọi người đều nói con gái rất giống mẹ, sau này chờ con trưởng thành, sẽ thay mẹ kết hôn với ba, như vậy ba ba sẽ thường xuyên về nhà với chúng ta.”
Cô mặc váy lụa trắng nhảy múa quanh phòng, một chốc lát lại quỳ gối hành lễ, chốc lát lại xoay qua xoay lại nhảy một điệu nhạc.
Mẹ anh nhìn cô, lại không biết phải nói gì.
Trần Hi nhảy được một lúc thì mệt mỏi, làm nũng muốn anh hai ôm cô về phòng.
Trần Thước ôm cô gái nhỏ, nhẹ nhàng đặt cô bé lên giường, lại giúp cô cởi giày, cuối cùng cúi người hôn lên trán cô.
“Ba ba có gì tốt, sau này Hi Hi vẫn nên gả cho anh hai đi.”
Hi Hi bĩu môi, “Anh hai không tốt, anh hai toàn mắng em. Ba ba hiểu em nhất, luôn mua đồ ăn ngon lại dẫn em đi chơi, váy công chúa của em cũng là ba ba mua.”
Cô bé của anh vẫn cứ ngây thơ đáng yêu như thế, con bé đáng được đối xử tốt nhất thế gian này.
Khi đó, Trần Thước nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, hạ quyết tâm bản thân nhất định phải tìm cho cô một người đàn ông ưu tú nhất, người có thể bao dung sự hồn nhiên trẻ con vui vẻ của cô, cũng có thể giúp cô dũng cảm theo đuổi giấc mơ của mình.
Nhưng chuyện đã đến ngày hôm nay, khi anh đứng bên cạnh Hi Hi, chứng kiến cảnh nực cười trước mắt này, trái tim như là bị ai đó bóp chặt.
Trần Lộ Dao kết hôn, đương nhiên sẽ tổ chức ở một khách sạn xa hoa nhất trong thành phố này, dưới chân là tấm thảm lông dê trải dài mềm mại, trên đầu là bóng đèn Triêu Dương sáng rực, cả dãy hành lang toàn bộ đều được trang trí bởi những bông hoa trắng điểm xuyết vài nụ hồng, lấy lụa trắng làm tông màu chủ đạo cho hôn lễ này.
Mà Trần Hi từng một lòng kiên quyết luôn miệng nói muốn “Gả” cho ba mình thì giờ đây người ba đáng kính cùng đứa con gái yêu quý của ông ta đang đứng trước cổng lớn cuối đường hành lang kia, Trần Lộ Dao mặc váy cưới màu trắng đính kim cương rực rỡ nhìn qua chói mắt vô cùng.
Toàn bộ những điều mà cô tâm niệm, tất cả đều bị người ta cướp mất.
Ước mơ của cô, tâm nguyện của cô, hạnh phúc khát khao của cô, nay chỉ có thể ngồi trên xe lăn mở mắt nhìn một người khác chiếm lấy toàn bộ.
Trần Thước cũng không dám nghĩ đến nỗi đau đớn trong lòng cô.
Đó là đứa em gái anh yêu thương nhất đời này, cô đau bao nhiêu, anh liền hận ông ta bấy nhiêu.
Anh nhìn Trần Diệu Phàm, chất vấn ông ta cuối cùng đang muốn gì.
Mà Trần Diệu Phàm mở miệng nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Trần Lộ Dao chạy lên đứng chắn trước mặt ba mình, giải thích: “Anh hai, hôm nay là hôn lễ của em, ba cũng vì muốn cả nhà mình đoàn tụ, cho nên mới gọi Hi Hi trở về. Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, mặc kệ đã có bao nhiêu hiểu lầm giữa chúng ta, máu mủ tình thâm là sự thật không thể thay đổi. Bất luận thế nào, chúng ta cũng là người một nhà —— “
“Cô câm miệng cho tôi.” Trần Thước gằn từng câu từng chữ.
Anh di chuyển lên trước vài bước, đưa tay chỉ thẳng mặt Trần Lộ Dao, “Cô không có tư cách nói chuyện ở đây.”
“A Thước!” Trần Diệu Phàm kinh ngạc quát hành động bất lịch sự của con trai, “Nó là em gái của anh, sao anh có thể nói chuyện với em gái mình—“
“Tôi làm gì cô ta?” Trần Thước bỗng nhiên cao giọng chất vấn cô ta, trong ánh mắt hàm chứa nỗi căm hận và phẫn nộ sâu sắc, “Cô ta là em gái tôi sao? Cô ta có tư cách gì làm em gái tôi? Trần Diệu Phàm, cả đời này tôi chỉ có một đứa em gái là Hi Hi, ông không tư cách ở khoa tay múa chân yêu cầu tôi phải làm gì!”
“Dù anh có oán hận tôi, nhưng tôi cũng là ba anh, sao anh có thể nói chuyện với tôi như vậy?” Trần Diệu Phàm trái tim phập phồng lên xuống, giọng nói cũng lớn hơn, “Đã nhiều năm như vậy, bao năm nay anh luôn oán hận tôi, bắt đầu từ lúc nào đây? Trước đây khi mẹ anh vừa qua đời, anh cho rằng tôi vui vẻ lắm sao? Đã bao nhiêu năm trôi qua không ngày nào là tôi không cảm thấy áy náy, anh —— “
“Đúng, ông vẫn luôn áy náy trong lòng. Mỗi ngày đều cười nói vui vẻ hạnh phúc cùng vợ và con gái của ông, mỗi ngày ông hô mưa gọi gió đặt bút thành tiền trên thương trường, ngoài việc có thể cho Hi Hi tiền, ngoại trừ việc mỗi khi nhắc tới chúng tôi luôn trưng ra vẻ mặt tiếc nuối gian trá đó, ông còn có thể làm gì? Lòng áy náy của ông cũng khác người thật đấy, đặc biệt đến mức không ai thấy được sự áy náy của ông!” Giọng nói của Trần Thước đã trở nên sắc bén như dao, từng câu từng chữ chọc thẳng vào trái tim đối phương.
“Mẹ tôi vừa chết, thi thể còn chưa lạnh ông đã rước bà vợ mới vào cửa, đúng, tôi thấy được sự áy náy của ông rồi! Hi Hi bị bệnh, mỗi ngày ở Chicago cắn răng tập luyện hồi phục, cố gắng muốn đứng dậy nhưng lại không thể đứng dậy được, mười năm nay ông cũng chẳng quan tâm, đúng, hóa ra đây là ông đang áy náy! Trước kia ông nói sẽ tặng cho Hi Hi một hôn lễ xa hoa nhất trên thế giới này, muốn tìm cho con bé một người đàn ông nuông chiều yêu thương nó cả đời này, còn bây giờ ông đang làm gì vậy? Trong mắt ông lúc nào thì có tôi và Hi Hi? Ông chỉ quan tâm đến mặt mũi mình, chỉ có thanh danh địa vị của Trần Diệu Phàm ông, chỉ có đứa con gái tốt bên cạnh ông, còn có người vợ hiền dịu ở nhà kia của ông!”
Trần Thước nói từng câu từng câu, lồng ngực liền phát trướng càng ngày càng khó chịu.
Anh cảm thấy mình giống như một quả khinh khí cầu đã bơm hơi đến cực hạn rồi, chỉ cần bơm lên chút nữa, toàn thân sẽ phát nổ.
Nhiều năm hận như vậy, nhiều năm oán như vậy, cứ tưởng rằng cứ chôn mãi trong lòng thì nỗi oán hận này sẽ phai dần theo năm tháng, cùng lắm thì cả hai sẽ trở thành người lạ, cùng lắm anh sẽ quên mình từng có một người ba.
Nhưng ngày hôm nay, khi anh đứng trước mặt Trần Diệu Phàm, anh mới nhận ra anh đã nghĩ quá ngây thơ rồi.
Vết thương trên da thịt dù có lúc chảy máu có lúc đau, rồi cũng sẽ có ngày lành, nhưng nếu trong lòng bạn có một vết sẹo, đó là vết thương vĩnh viễn không thể khép miệng.
Anh là bác sĩ khoa ngoại, có thể vì bệnh nhân bỏ cắt bỏ khối u ác tính trong người họ, nhưng lại không có cách nào lấy được khối u ác tính ra khỏi cơ thể mình.
Anh từng nói sau này sẽ bảo vệ Hi Hi, nhưng cho tới bây giờ anh không làm được việc gì. Sức khỏe của Hi Hi, hạnh phúc của Hi Hi, giấc mộng từ bé của Hi Hi, anh không thể bảo vệ được bất cứ thứ gì của cô.
Thậm chí anh còn để đôi cha con đáng giận Trần Lộ Dao và Trần Diệu Phàm lại tổn thương cô lần nữa!
Trần Thước nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ngón tay dùng sức đến mức trắng nhợt ra.
Anh vô cùng hận sự vô dụng của mình, lại càng hận Trần Diệu Phàm vô tình vô nghĩa.
Mọi người trong hội trường gần như im lặng, tuy cách nhau một cánh cửa nhưng tiếng cãi nhau ngoài hành lang cũng truyền vào bên trong lễ đường vô cùng rõ ràng.
Bí mật bị vùi lấp đã lâu của Trần gia nay cuối cùng cũng bùng nổ.
Người nói đau khổ mà người nghe lại tràn đầy tò mò.
Trần Lộ Dao bất chấp hình tượng cô dâu Thiên Sứ xinh đẹp, hăng hái chạy tới chắn trước mặt ba mình, giọng nói mang theo nước mắt quát Trần Thước: “Anh còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ anh muốn ba quỳ xuống đất cầu xin anh tha thứ? Ai đã từng không làm sai? Ai của tuổi trẻ không từng theo đuổi hạnh phúc của bản thân? Ở trong một gia đình không có chút không khí yên bình nào, suốt ngày chỉ có mâu thuẫn và cãi nhau, đổi lại là anh, chẳng lẽ anh không muốn vứt bỏ mọi thứ? Anh chỉ biết chỉ trích người khác, anh chỉ biết thầm oán ba không chịu quan tâm đến anh và Trần Hi, sao anh không nghĩ trong lòng ba cũng không mấy dễ chịu? Mà cả tôi và mẹ tôi cũng không dễ chịu?”
Cô nói: “Từ lúc tôi sinh ra đã bị mọi người gọi là con hoang, mẹ tôi còn bị chính người nhà của mình sỉ nhục. Ngay cả sau này khi chúng tôi bước vào Trần gia, cũng không một ngày nào không nơm nớp lo sợ. Bởi vì bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có người nhắc nhở chúng tôi, chúng tôi là người phá hoại hạnh phúc của người khác. Nhưng mẹ anh chết vì tai nạn giao thông là do lỗi của tôi và mẹ tôi sao? Gia đình anh không hạnh phúc chẳng lẽ tất cả đều trách mẹ tôi sao? Ngay cả khi trên đời này không có tôi và mẹ tôi, cũng sẽ có nhưng người phụ nữ khác bước vào nhà anh, bởi vì vấn đề chính là nằm ở mẹ anh, sao anh dám đẩy mọi tội lỗi lên đầu người khác? Sao anh không nghĩ lại mẹ anh có kết cục như vậy có lẽ không phải việc ngoài ý muốn, mà là cô ta có tội nên phải chịu quả báo —— “
Bốp.
Một cái tát vang lên ròn rã.
Trần Thước không chút nể tình tát thẳng mặt Trần Lộ Dao, gương mặt anh đen lại đến đáng sợ.
Cơn giận trong mắt anh như cơn bão táp trên biển khơi, tất cả nỗi tức tối và sự nóng nảy đều chất chứa trong đó, lại không thể nào che giấu.
Anh kéo chặt đống hoa trang trí màu trắng trước váy cưới của Trần Lộ Dao, “Cô dám nói nữa không, có bản lĩnh cứ thử nói tiếp đi?”
Trần Lộ Dao nước mắt lăn dài trên hai gò má, lại càng cuồng loạn hét lên: “Thì sao, tôi nói đúng rồi nên anh chột dạ? Tôi coi anh là anh trai tôi, nhiều năm qua luôn mong ngóng anh có thể thương tôi một chút, kết quả thì sao? Tôi đã làm gì sai để anh hận tôi như vậy? Tôi hận không thể thu hết những chiếc gai trên người mình lại, chỉ vì muốn lọt vào mắt xanh của anh, kết quả anh cho tôi là gì? Anh đẩy tôi xuống đất, bảo tôi cút đi, anh nói tôi không có tư cách, không xứng làm em gái anh. Nếu anh không coi tôi là em gái mình, thì tại sao muốn tôi thuận theo tâm ý của anh? Tôi càng muốn nói đấy, tôi càng muốn chửi mẹ anh đấy!”
Cô ta còn cười lớn ha ha, “Mẹ anh chết, em gái anh trở thành người tàn phế, anh có biết tôi vũi cỡ nào không?”
“Anh hai!”
“Trần Thước!”
Giờ phút này, tiếng gọi của Trần Hi và Trần Diệu Phàm gần như đồng thời vang lên, nhưng lại không thể ngăn cản cơn giận của anh.
Trần Thước đưa tay đẩy mạnh Trần Lộ Dao xuống đất, trên trán của anh đã nổi gân xanh, gương mặt âm trầm đáng sợ giống như quỷ dạ xoa vậy.
Anh hận không thể giết chết Trần Lộ Dao.
Giờ đây, trong lòng anh đang có một giọng nói đang chất vấn: vì sao mày không giết chết cô ta sớm hơn, trước khi mẹ mày qua đời, lúc nhìn thấu âm mưu của cô, mày phải giết chết cô ta mới đúng!
Trần Diệu Phàm tiến lên nắm lấy cánh tay anh, lại bị anh né người tránh được.
Trần Thước tiến lại gần Trần Lộ Dao từng bước, “Cô cho rằng tôi không dám xuống tay với cô phải không? Mẹ tôi chết rồi, Hi Hi phải ngồi trên xe lăn, toàn bộ chuyện này đều do cô và mẹ cô ban tặng, cô còn dám chế nhạo bọn họ?”
Có một khoảnh khắc, trong đầu anh không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có một ý niệm.
Cái chết của mẹ anh và nỗi đau của Hi Hi, anh muốn Trần Lộ Dao phải bồi thường.
Anh giơ tay lên cao, một giây sau lại bị một người ôm lấy eo từ phía sau.
Có người hét lên: “Bác sĩ Trần, bác sĩ Trần anh muốn làm gì vậy? Anh bình tĩnh một chút, đừng làm bậy được không!”
Người kia đang liều mạng kéo anh lùi lại, nhưng bởi vì dáng người nhỏ bé, nên hoàn toàn không kéo nổi anh.
Trần Thước cứng đờ cả người, bàn tay đang giơ lên cuối cùng cũng không thể hạ xuống.
Cô y tá nhỏ hấp tấp chạy đến trước mặt anh, đẩy anh lùi lại, vừa đẩy vừa vội vàng hô: “Bác sĩ Trần anh đừng kích động như vậy, anh không được trúng kế ả ta! Nếu anh phạm tội, Hi Hi phải làm thế nào, ai chăm sóc con bé? Nếu anh phạm tội, em… em phải lấy ai đây!”
“Dư Điền Điền.” Trần Thước khẽ giọng gọi tên cô, từ từ nói, “Em buông tay.”
Nhưng Dư Điền Điền có thể cảm giác được cơn giận của Trần Thước, cô sợ Trần Thước xúc động sẽ thật sự làm ra chuyện khiến bản thân hối hận, cho nên cô dứt khoát nhào mình vào lòng anh, ôm chặt eo anh, “Em không buông, trừ phi anh chịu theo em về!”
Cô ồn ào: “Bây giờ ba mẹ em đều biết chuyện của hai chúng ta, cả bệnh viện đều biết hai chúng ta là một đôi, không ai thèm để ý đến em nữa rồi! Nếu anh xảy ra chuyện, em làm sao tìm chồng được nữa? Hơn nữa nếu chuyện anh động tay động chân với phụ nữ truyền ra ngoài, người ta lại nói bạn trai em là người đàn ông bạo lực, anh bảo em làm sao ngẩng mặt nhìn ai được?”
Những lời ồn ào trong miệng cô đều khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Trần Thước muốn bảo cô im lặng, nhưng cuối cùng người im lặng lại là chính anh.
Mọi thứ trước mặt đều chói mắt đến mức đáng sợ, người ba anh từng tôn kính và cô em gái hàng xóm anh từng yêu thương đều biến mất chỉ để lại sự căm hận tột cùng.
Nhưng trong lòng bàn tay lạnh lẽo của anh giờ lại có thêm một bàn tay vừa mềm lại ấm áp.
Dư Điền Điền dùng sức kéo anh, dường như đã kéo lý trí của anh từ trong hố sâu trở lại.
Cô năn nỉ anh: “Bác sĩ Trần, chúng ta đi thôi, về nhà có được không? Chúng ta đưa Hi Hi về nhà, đừng để cô ấy nhìn dáng vẻ này của anh được không?”
Trần Thước chợt tỉnh, quay đầu nhìn Hi Hi đang ngồi trên xe lăn.
Hai mắt cô đỏ lên, lo lắng nhìn anh.
Trong lòng Trần Thước cảm xúc hỗn độn, có oán, có hối hận, tiếc nuối, đau đớn…
Cuối cùng, anh cầm chặt lấy tay Dư Điền Điền, đi về phía Trần Hi, “Chúng ta về thôi.”
Anh nắm tay cô rất chặt, giống như đang cầm một cọng rơm cứu mạng, cứ giống như nếu không có Dư Điền Điền anh sẽ chìm vào vũng bùn mà không thoát ra được.
Phùng Tử Cận đẩy xe lăn cho Hi Hi, khẽ giọng nói “Đi thôi.”
Nhưng ánh mắt anh lại nhìn Trần Thước.
Anh nhìn người đàn ông như vừa nổi điên lên, rốt cuộc cũng hiểu người anh trai Trần Hi luôn miệng kể mười năm nay đối với cô mà nói quan trọng cỡ nào.
Anh cũng không cảm thấy bộ dạng hiện tại của Trần Thước có gì buồn cười, ngược lại, trong mắt Phùng Tử Cận có thêm vài phần tán thưởng.
Là hoàn toàn khâm phục, áp đảo những địch ý mơ hồ từng vì quá quan tâm Trần Hi gây ra dành cho người đàn ông này.
Anh thả lỏng tay, đem nhiệm vụ đẩy xe cho Trần Hi tạm thời giao lại cho Trần Thước.
Trần Diệu Phàm ở phía sau run giọng gọi tên con gái, nhưng không có ai đáp lại lời ông.
Hai anh em im lặng đi ra ngoài, Dư Điền Điền đi theo vài bước, rồi lại nhanh chóng xoay người nhìn đôi cha con xấu mặt kia.
Cô chạy thẳng đến trước mặt Trần Diệu Phàm, nói rõ từng câu từng từ: “Trần tiên sinh, tôi hi vọng sau này ông sẽ không tới tìm Trần Thước nữa. Tiền của ông một đồng một cắc chúng tôi cũng không nhận, sản nghiệp gia tài của ông cũng không đáng một đồng trong mắt tôi. Trần Thước sau này cứ giao cho tôi, hạnh phúc cả đời của anh ấy đều sẽ do tôi quyết định, phiền ông thu lại tình cảm cha con, đừng lấy danh nghĩa tình cha con mà làm khó anh ấy, những thứ của ông anh ấy không cần, tôi cũng không cần.”
Sau đó cô liếc nhìn Trần Lộ Dao, khinh bỉ nói: “Nếu đã khoác váy cưới lên người, phiền cô hành xử sao cho xứng với ý nghĩa của nó. Bề ngoài xinh đẹp thiện lương, nội tâm xấu xí ghê tởm, thật đáng khinh. Sau này tốt nhất cô nên cách xa Trần Thước một chút, cũng cách xa Hi Hi một chút, bằng không…”
Cô suy tư chốc lát, nói rất nghiêm túc: “Bằng không tôi gặp cô một lần sẽ đánh cô một lần. Đừng tưởng rằng tôi không đánh được cô, tôi sẽ dùng kim, tôi còn có thể hạ độc, bệnh viện có rất nhiều loại thuốc độc, chủ nhiệm chúng tôi còn gọi tôi là thần tiêm y tá.”
Trần Hi đứng trước cửa thang máy gần như là sững người nhìn Dư Điền Điền hùng hổ oai vệ khí thế hiên ngang tiến tới, trên mặt tràn ngập sự ngạc nhiên.
Cô gái này… chính là chị Dư dịu dàng đáng yêu tốt bụng mà anh trai cô nhắc tới?
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh trai mình, lại thấy vừa rồi mặt anh trai cô đen xì đáng sợ giờ đây đã hoàn toàn thay đổi, cơn giận trên mặt anh rốt cục cũng hòa hoãn một chút.
Trần Thước nhìn Dư Điền Điền ngược hướng ánh sáng đi tới, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn ngập giận dữ nhìn hai cha con kia như kẻ thù, cũng là vì cô đang tức giận thay cho anh.
Khi anh đang đau lòng cho Hi Hi đồng thời cô gái của anh cũng sẽ vì anh mà đau lòng.
Hiểu được điều này Trần Thước lại nhớ tới những lời Dư Điền Điền vừa mới nói kia, bất chợt liền không thể giận được nữa.
Anh cúi đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình rồi vươn tay xoa xoa đầu cô.
Tuy rằng không nói gì, nhưng trong khoảnh khắc khi anh cúi đầu đẩy Hi Hi vào thang máy thì khóe mắt bỗng nhiên có chút ướt.
Đã nhiều năm trôi qua.
Nhiều năm qua luôn luôn chỉ có một mình anh giống như ngọn cỏ dại cô đơn tự mình trưởng thành tự mình liếm láp vết thương, mà nay bỗng nhiên xuất hiện một người quan tâm tin tưởng anh hết mực.
Cô gái ấy nói cô muốn bảo vệ anh.
Cô muốn vì anh buồn vui giận dữ mà cũng buồn vui giận dữ.
Trần Thước nhắm chặt mắt, trong lòng tràn ngập cảm giác dịu dàng khó nói.