Chuyện Đôi Ta

Chương 14

Sau khi bóng dáng Mạnh Hữu Lương và Tô Thanh Dật biến mất trên con đường nhỏ, người nhà họ Mạnh mới bước chậm về nhà. Không phải họ không muốn chờ lâu thêm để tiễn hai người kia, mà là vì chỉ cần rẽ qua sườn núi thì sẽ không thấy người đâu nữa.

Nói là sườn núi nhưng với Mạnh Y Y, đó chính là một ngọn núi, còn cao chót vót hơn con đường leo núi trong thành phố ở thế giới của cô.

Nghe mấy đứa trẻ Mạnh Chí Dũng nói chuyện, lúc chúng đi học mà gặp phải hôm trời mưa thì không thể đi giày, bởi vì con đường đó cực kỳ trơn, chỉ có thể túm vào cỏ hay thân cây mà đi tiếp, nếu đi giày thì chắc chắn giày sẽ bẩn, chỉ có thể tìm một chỗ rửa chân rồi đi lại giày cỏ vào sau khi đã trèo lên.

Mạnh Y Y nghe mà kinh hồn bạt vía, cảm ơn trời đất là cô không cần đi học. Cô cũng nhân tiện khinh bỉ mấy đứa cháu của mình, con đường đi học khó khăn như thế mà sao ngày nào chúng cũng đi hóng hớt được? Phải vất vả lắm mới tới được ngôi trường như thế, chúng cũng nên học hành chăm chỉ ngày ngày tiến lên mới đúng.

Sau khi Mạnh Hữu Lương đi, Dịch Quế Hoa vẫn kiên trì với chương trình trước đó, bảo Mạnh Y Y học nấu cơm.

Mạnh Y Y cực kỳ bất lực, nhưng để có thể cho mình ăn ngon hơn, cô vừa đau đớn vừa vui vẻ tiếp nhận chuyện tệ hại này.

Lúc này, cô đã dùng hết ba que diêm, khi nhìn thấy Dịch Quế Hoa lấy diêm được quấn chặt từ trong một đống vải ra, lần đầu tiên cô có giác ngộ rằng mình cực kỳ lãng phí.

Dịch Quế Hoa nhìn vào mắt Mạnh Y Y thì đầy cảm giác “mọi thứ đã kết thúc trong im lặng”.

Mạnh Y Y tỏ ra cực kỳ áp lực, chỉ đành học hỏi hai chị dâu xem rốt cuộc làm thế nào để vùi lấp tàn lửa vào trong tro mà tàn lửa vẫn không tắt.

Đợi khi cuối cùng đã học được, cô vừa kiêu ngạo vừa đầy thỏa mãn. Đồng thời, chuyện này cũng khiến cô vô cùng xấu hổ, người đã sống mấy trăm kiếp mà lại tự hào vì học được cách nhóm lửa, cô cũng chẳng còn lời nào để miêu tả về mình nữa.

Sau khi học nhóm lửa, cô cực kỳ khó hiểu. “Mùa hè lửa không tắt, thế đến mùa đông thì tàn lửa có thể cầm cự được lâu như thế ạ?”

“Được chứ!” Chu Diễm bất giác trả lời.

Sao lại có thể được? Đương nhiên là nhóm lửa thêm mấy lần rồi, sau khi nhóm được lửa thì còn có thể gắp một ít tàn lửa bỏ vào chậu, chẳng hạn vào mùa đông phải dậy gắp mấy lần, vừa đựng được tàn lửa mới vừa phủ lại tàn lửa ở trong bếp.

Mạnh Y Y nghe mà mặt không cảm xúc, việc này đúng là không dễ, nhưng mọi người đều sống như thế cả. Mùa đông nông thôn lạnh thấu xương, nhiệt độ thấp, hơn nữa không khí ẩm, cho dù không thể so với một số nơi âm bao nhiêu độ nhưng cũng lạnh đến mức khiến người ta không chịu nổi, để tàn lửa trong nhà có thể khiến căn nhà không còn quá lạnh.

Hơn nữa chuyện nấu cơm của Mạnh Y Y không phải không có thu hoạch gì.

Chẳng hạn như trên bàn ăn lúc này.

“Cô út, rau cô xào ngon quá.” Mạnh Chí Dũng ăn rau có dầu mỡ thì động tác cứ nhanh thoăn thoắt. Sau khi cô út nhận nhiệm vụ nấu cơm, cậu chàng cảm thấy mức sống của mình đã được nâng cao.

Mạnh Chí Cường gật mạnh đầu.

Cháo cô út nấu cũng ngon hơn, mấu chốt nhất là cô út biết nấu nhiều loại cháo, bữa trước ăn cháo khoai lang thì bữa sau ăn cháo ngô, bữa sau nữa lại đổi thành cháo rau quả, không đơn điệu như ngày trước. Hơn nữa cô út còn biết làm một vài món nguội, hương vị cực kỳ ngon lành.

Mạnh Chí Cầm cũng cảm thấy sau khi cô út nấu cơm thì ăn cơm biến thành một chuyện cực kỳ khiến người ta mong chờ. “Cô út, sau này cô út nấu cơm hết ạ? Cháu thấy cơm cô nấu ngon lắm ấy.”

Mạnh Chí Thư tuy không nói gì nhưng nét mặt cũng thể hiện sự tán đồng với anh chị mình.

Chu Diễm và Dư Linh nhìn nhau. Cô út nấu cơm đương nhiên ngon, cũng không xem con bé đã cho bao nhiêu dầu vào à, nếu họ nỡ lòng cho như thế thì cũng sẽ rất ngon. Có điều họ không thể lãng phí như thế, đừng nói là làm chuyện đó, chỉ nhìn cô út đổ dầu vào đã có thể khiến họ xót hết ruột gan, cho nên mỗi lần cô út xào rau, họ đều bất giác đi sang chỗ khác để khỏi phải xót xa.

Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ thì khen em gái mình, ngày trước chỉ không nấu cơm thôi, bây giờ nấu thì đương nhiên ngon rồi, em gái mình đúng là thông minh.

Mạnh Y Y được khen thì như mở cờ trong bụng. Nhưng nếu biết hoạt động tâm lý của hai chị dâu mình thì cô nhất định sẽ nói với họ, xào rau ngon đó là bản lĩnh có được không, không phải chỉ có dầu là được đâu.

Ngày trước cô cũng cảm thấy người bình thường xào rau cho dù là cực kỳ ngon thì hương vị cũng chỉ ở mức được, cho đến khi cô gặp được người xào loại rau củ cơ bản nhất là khoai tây mà cũng cực kỳ khó ăn, cho đến khi cô ăn được món rau muống xào kỳ lạ mà người ta xào hoàn toàn không còn hương vị của rau muống khiến cô còn chẳng dám ăn.

Cho nên xào rau cũng là một nghệ thuật.

Thế là Mạnh Hữu Lương và Tô Thanh Dật đi chẳng được mấy ngày, Mạnh Y Y đã hoàn toàn tiếp nhận chuyện bếp núc, hơn nữa còn có thể khiến mọi người trong nhà đều cực kỳ thỏa mãn.

Lúc này cô cũng cảm nhận được sự vất vả khi nấu cơm. Chỉ riêng việc nghĩ xem nấu món gì đã khiến người ta phiền não, càng đừng nhắc đến việc thời gian ăn ba bữa cơm đều cố định, có cảm giác như bị chuyện cơm nước quấn lấy vậy. Nhưng so với những cô gái khác trong thôn, cuộc sống của cô thật sự đã là nhẹ nhàng rồi.

Những cô gái khác không chỉ phải ra đồng làm việc mà còn phải dọn dẹp nhà cửa trong ngoài cho sạch sẽ, còn phải đi cắt rau cho lợn, đã vậy rồi mà nếu chỉ hơi lười biếng thì còn bị người ta chê lười.

Sau khi quen với cuộc sống như vậy, Mạnh Y Y cũng tìm việc để làm. Cô xách giỏ, chuẩn bị vào núi nhặt nấm.

Những loại nấm mà cô biết không nhiều, nhưng mấy loại cơ bản nhất thì vẫn nhận biết được, chẳng hạn nấm chuôi ô và nấm sương, hai loại này là hai loại hay bắt gặp trong núi nhất.

Cô xách giỏ, đi về phía xóm Tiểu Khê. Nếu vào núi thì phải vào từ xóm Tiểu Khê.

Xóm Tiểu Khê và Đại Khê ngăn cách bởi một dòng suối, trên dòng suối có hai cây cầu, một cây cầu đá mọi người xây sau này để tiện đi lại, một cây cầu khác là cầu gỗ lâu đời đến mức mọi người cũng không biết nó được xây dựng từ bao giờ.

Mạnh Y Y rất thích cây cầu gỗ này.

Cây cầu gỗ này có mặt cầu tạo bởi những cột gỗ tròn đặt dựng đứng đan cài dày sít với từng đoạn cột gỗ đặt nằm ngang. Chiều rộng của các cột gỗ nằm ngang rộng hơn chiều rộng tạo thành từ các cột gỗ dọc. Những cọc gỗ vươn ra bị rất nhiều dây leo quấn lấy, những loại cây đó sinh trưởng từ bên này cầu sang bên kia cầu, trải qua vô số năm tháng, đan cài trùng điệp, tạo thành mặt tường thực vật tự nhiên.

Vào mùa này, dây leo ở hai bên cầu tuy không xanh tươi dồi dào sức sống như vào mùa xuân, nhưng lá cây xanh thẫm càng phô bày ra sức sống, chúng dùng cơ thể mình làm kiên cố cây cầu từ năm này sang năm khác, ghi chép lại lịch sử không lời của thôn làng này.

Mạnh Y Y nhìn cây cầu. Trong mắt người dân địa phương, nó không thể nào bình thường hơn được nữa, song cô lại cảm thấy đây là phong cảnh đẹp nhất của thôn Song Khê.

Ừm, nếu là mấy chục năm sau thì có lẽ có thể trở thành địa điểm đẹp nhất để chụp ảnh cưới.

Chụp ảnh cưới… Nói chứ khuôn mặt đó của Tô Thanh Dật mà chụp ảnh cưới thì hẳn là đẹp mê ly. Cô chống cằm suy nghĩ một lượt, rất tiếc nuối phát hiện vậy mà cô không có kỷ niệm cùng chụp ảnh cưới với Tô Thanh Dật. Cũng phải, lúc làm nhiệm vụ thì chỉ mong mau chóng kết thúc, sao còn làm chuyện lãng phí thời gian đó cho được.

Lúc này cô hơi thất vọng, vẫn nên chụp thì hơn, ít nhất còn cảm nhận một chút chứ!

Đi qua cầu gỗ, cô phát hiện phía trước có một cô gái mặc quần áo vải thô. Cô chăm chú nhìn một lúc, nhận ra đối phương là Dư Tiểu Giai khá thân thiết với chủ nhân cũ của cơ thể này.

Sau khi trông thấy cô, Dư Tiểu Giai cười tiến lên. “Y Y, thấy cậu không có mệnh hệ gì thì tôi yên tâm rồi, cậu không biết khi nghe tin cậu gặp chuyện tôi lo lắng cho cậu thế nào đâu.”

Mạnh Y Y im lặng, quan sát nét mặt thiếu tự nhiên của đối phương, thật sự lo lắng cho mình như thế mà cũng đâu thấy đến thăm mình.

“Y Y, dạo này cậu bận lắm à? Sao không đến tìm tôi?”

“Cậu cũng không đến tìm tôi còn gì?” Mạnh Y Y hơi bực bội.

Dư Tiểu Giai cứng đờ người, vội cúi đầu. “Tôi… Tôi sợ.”

Mạnh Y Y nhướng mày.

Lúc này, Dư Tiểu Giai thật sự sợ hãi. “Tôi… tôi thật sự không ngờ cậu thật sự làm chuyện đó, tôi sợ cậu gặp chuyện, tôi không dám đi thăm cậu… Tôi… May là cậu không sao.”

Dư Tiểu Giai khẽ túm lấy Mạnh Y Y, lúc này thật sự sợ hãi và lo lắng.

Mạnh Y Y nhíu mày suy tư.

Ồ, thì ra đề xuất bảo mình nhảy xuống sông ngay trước mặt Tô Thanh Dật để anh cứu mình rồi mình bám lấy anh là do Dư Tiểu Giai đưa ra à!

Dư Tiểu Giai nghe nói có người ở vài nơi đã làm thế, họ mến mộ trí thức nào đó, để anh ta và mình có tiếp xúc cơ thể rồi lợi dụng phong tục địa phương và bối cảnh của mình là có thể ép buộc đối phương cưới mình.

Dư Tiểu Giai cố tình làm vậy. Cô nàng bằng tuổi Mạnh Y Y, thấy Mạnh Y Y được ăn ngon mặc đẹp thì sao có thể không có suy nghĩ gì, thế nên cô nàng cố tình đưa ra kiến nghị đó, hy vọng sẽ khiến Mạnh Y Y bẽ mặt. Nhưng Dư Tiểu Giai nhát gan chỉ nói vậy mà thôi, chỉ tưởng tượng ra dáng vẻ chật vật nhếch nhác của Mạnh Y Y trong đầu, nhưng cô nàng không ngờ Mạnh Y Y lại to gan lớn mật thật sự làm chuyện đó.

Hơn nữa Mạnh Y Y còn thành công.

Tâm trạng của Mạnh Y Y trở nên phức tạp.

“Y Y, sau khi cậu gặp chuyện, tôi chẳng thể ngủ được, chỉ sợ cậu có mệnh hệ gì. Cậu… sao cậu lại thật sự làm thế, tôi chỉ nói chơi vậy thôi, không phải thật sự bảo cậu làm đâu… Tôi xin lỗi, tôi không nên nhắc đến chuyện đó.”

Mạnh Y Y: …

“Tôi không trách cậu.” Mới lạ.

Dư Tiểu Giai lại lắc đầu, càng khó chịu. “Y Y, tôi xin lỗi cậu, khi ấy tôi nói vậy thực ra không có ý tốt lành gì.”

Mạnh Y Y: Đang nghĩ xem dùng cách gì để đối phó cậu đây!

“Y Y, tôi ghen tị với cậu.” Nước mắt của Dư Tiểu Giai rơi xuống, nói ra câu này rồi, cuối cùng cô nàng cũng dễ chịu hơn vì đã nói ra được lời trong lòng mình. “Tôi ghen tị vì cậu được mặc quần áo đẹp, ghen tị khi cậu có thể ăn đồ ăn ngon, ghen tị vì bố mẹ cậu đối tốt với cậu, ngay cả hai chị dâu cũng không chê cậu…”

Dư Tiểu Giai lải nhải một tràng: “Y Y, tôi xin lỗi cậu, hay là cậu đánh tôi nhé?”

Mạnh Y Y bất lực nhìn người trước mắt, cảm thấy mình lúc này cực kỳ khó chịu.

Khó khăn lắm mới tìm được một mục tiêu, đang định tốn thời gian để đối phó cho cuộc sống bớt tẻ nhạt, kết quả đối phương lại không xấu xa đến cùng, khiến cô không thể đối phó, cảm giác đánh mất mục tiêu thật sự khó chịu vãi chưởng.

“Đừng khóc nữa, tôi không trách cậu.”

“Cậu chắc chắn có trách tôi.”

“Thật sự không trách.”

“Chắc chắn có trách. Nếu không cậu đã đến tìm tôi rồi.”



“Vì phải ở nhà học nấu cơm nên tôi mới không có thời gian tìm cậu.”

“Thật à?”

“Thật.” Mạnh Y Y bực bội. “Không chỉ không trách cậu, tôi còn phải cảm ơn cậu đây này! Cậu xem, vì nghe theo đề nghị của cậu mà tôi mới có cơ hội lấy trí thức Tô còn gì!”

Dư Tiểu Giai nghe thế thì thấy quả thực là vậy, là nhờ mình nên Y Y mới có thể ở bên trí thức Tô, cô nàng lập tức quét sạch nỗi chán chường vừa rồi. “Nói vậy thì tôi là bà mối của cậu và trí thức Tô nhỉ?”

Mạnh Y Y: Chưa từng thấy kiểu đưa lên cương lĩnh, đưa lên đường lối thế này.

Dư Tiểu Giai cực kỳ vui. “Y Y, cậu không biết đâu, sau khi chuyện của cậu và trí thức Tô đã được quyết định, mọi người trong thôn rõ là ghen tị với cậu. Họ còn nói trí thức Tô chắc chắn sẽ không cưới cậu, cậu rõ là ê mặt. Bây giờ nhìn sắc mặt mấy con nhỏ đó mới đúng là hài, ha ha. Y Y, cậu phải làm vậy cho mấy đứa nó tức lộn ruột đi.”

“Chuyện này không phải cũng có công lao của cậu hay sao?”

Dư Tiểu Giai lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực.

Mạnh Y Y: …

Sau khi chia tay Dư Tiểu Giai, Mạnh Y Y lập tức trợn mắt, bỏ lỡ một đối tượng để ngược thực sự khiến cô buồn bực vô cùng.

Chẳng lẽ sau nhiều thế giới như thế, cô đã hình thành thói quen ngược người khác rồi ư? Không, cô là một cô gái tốt, nhìn mà xem, cô đã bỏ qua cho Dư Tiểu Giai làm hại mình, một cô gái tốt bụng xinh đẹp như cô tìm ở đâu ra cơ chứ.

Người có thể cưới cô, chắc chắn kiếp trước đã cứu được cả vũ trụ.

Mạnh Y Y đột nhiên cảm thấy hơi sai sai.

Người cưới cô là Tô Thanh Dật mà.

Nhưng cô đã ngược Tô Thanh Dật trong nhiều thế giới như thế, anh phải hủy diệt vũ trụ thì mới gặp phải cô chứ?

Mạnh Y Y không khỏi xoa cằm mình!
Bình Luận (0)
Comment