Tô Thanh Dật nhìn thấy nét chờ mong và khuôn mặt đỏ lựng của cô, dường như đang ngại ngùng vì lời nói và việc làm to gan lớn mật, nhưng đồng thời cũng vô cùng mong đợi câu trả lời của anh.
“Còn người nào không tự lượng sức giống cô nữa hả?”
Tô Thanh Dật khẽ nhíu mày.
Mạnh Y Y bực bội trừng anh, có vẻ bị anh chọc cho tức lộn ruột, không biết đường cảm động thì thôi, lại còn nghĩ cô như thế.
Cô nhìn anh một lúc, “Hừ” một tiếng, tự nói: “Em biết rồi, anh sẽ không bế, nhưng anh ngại nói nên mới cố ý chọc tức em.”
Khóe miệng Tô Thanh Dật giần giật, để lại cho cô ánh mắt “Cô thích thì tùy”.
Mạnh Y Y lại càng buồn bực.
Tô Thanh Dật đi qua, rút giày của cô ra bằng vài ba động tác, vẫn may là cô còn biết đường đi ủng, tuy quá nửa mắc vào trong bùn nhưng nước vẫn chưa chảy vào bên trong.
Tô Thanh Dật do dự trong thoáng ngắn ngủi, không rửa sạch vết bẩn trên ủng mà xách đến bờ ruộng, đặt trước mặt cô. “Đi vào rồi về đi.”
“Không.” Mạnh Y Y bướng bỉnh nhìn anh.
Tô Thanh Dật không nhận cái gọi là “ý tốt” của cô. “Ở lại để tiếp tục làm trì hoãn công việc của tôi à?”
“Em…”
“Lòng tốt cũng cần đủ năng lực tương xứng, nếu không sẽ là trì hoãn mình và trì hoãn người khác.”
Mạnh Y Y cắn môi. “Này, anh có thể nói chuyện đừng quá đáng như thế không?”
“Cô có thể đi nghe người nói chuyện không quá đáng nói.”
“Em chỉ nghe anh nói thôi.”
Tô Thanh Dật sững người, nhìn cô một cái, có vẻ không muốn đoái hoài đến cô nữa, tự xuống ruộng thu bó lúa. Tốt nhất là gặt lúa xong thì lập tức buộc thành bó rồi gánh về sân phơi để tiến hành tuốt hạt, nếu tiếp tục để lại ở đồng mà có mưa thì không chỉ khiến người dân vất vả mà còn có khả năng rơi hạt thóc xuống, cứ mưa liên miên thì thậm chí còn có thể mọc mầm…
Mạnh Y Y giậm chân, dáng vẻ cực kỳ bất đắc dĩ, cô mượn nước ở chỗ cống thoát nước để rửa sạch ủng.
Sau khi ủng được rửa sạch, cô vốn định đi vào, nhưng ngẫm nghĩ thì chỉ đành từ bỏ ý định. Cô tự xắn quần lên cao tít rồi tiếp tục xuống ruộng, cùng thu bó lúa.
Ngoài cô ra, cô thật sự không trông thấy ai đi ủng cả. Cũng phải, thứ đồ đó không phải đồ thiết yếu của mọi người, có điều kiện mua nó chẳng bằng đổi thành món đồ khác còn hơn.
Khi Mạnh Y Y xuống ruộng, Tô Thanh Dật lại nhìn cô.
Mạnh Y Y đón lấy ánh mắt của anh. “Em nghĩ rồi, dù em chỉ cầm được thêm một bó lúa thì cũng giảm bớt được gánh nặng cho anh, em không hề gây thêm phiền phức.”
Khóe miệng Tô Thanh Dật mấp máy, không biết nghĩ đến điều gì. Dù sao đi chăng nữa, anh cũng im lặng lại cúi đầu làm việc.
Mạnh Y Y có cảm giác hơi cụt hứng, người này đúng là cứng đầu cứng cổ, cô như thể đấm vào bông vậy, cô cảm thấy cả người bứt rứt, nếu không phải vì có ràng buộc với người này thì cô thật sự muốn lập tức bỏ đi không làm nữa rồi.
Chỉ là có Tô Thanh Dật ở đây, cho dù cô không biết nhiệm vụ rốt cuộc là gì thì ít nhiều cũng có mục tiêu, nếu thật sự rời xa anh thì cô hoàn toàn mông lung bối rối, thế nên cô chỉ đành tiếp tục nhẫn nhịn.
Đừng để rơi vào tay cô, cô nghĩ một cách độc ác.
Chỉ là khi vừa thu bó lúa vừa ảo tưởng kết cục của anh khi rơi vào tay cô, cô bất lực thở dài một hơi. Dù anh thật sự rơi vào tay cô thì hình như cô cũng chẳng thể làm gì anh, vì dẫu sao cô cũng đã từng ngược anh trong rất nhiều kiếp.
Sau khi thu thập bó lúa đến một số lượng nhất định, Tô Thanh Dật dùng lạt tre đã đặt ngang dưới những bó lúa buộc toàn bộ lại.
Mạnh Y Y tò mò nhìn động tác của Tô Thanh Dật.
Lạt này đã được ngâm nước, rất dẻo dai, cũng không quá sắc. Một tay anh siết lạt, một chân giẫm lên lúa, kéo mạnh lạt là có thể buộc chặt lúa lại với nhau, rồi lại quấn phần lạt còn lại nhét vào trong lạt đã buộc thì hoàn toàn không cần lo sẽ bung ra.
Chỉ buộc lạt vậy thôi, trên tay hoặc ít hoặc nhiều sẽ có vài vết thương nhỏ, nhưng người nhà nông đâu bận tâm chuyện đó.
Mạnh Y Y lại một lần nữa khâm phục những người nông dân, dù là việc xử lý lạt hay xây dựng sân đá kia đều thể hiện được sự siêng năng và trí tuệ của họ.
Sau khi buộc hai bó lúa vào nhau, Tô Thanh Dật cầm đòn gánh, nhét bó lúa vào trong, đặt đòn gánh lên vai, ra ngoài từ bờ ruộng, đi trên đường lớn (thực ra cũng rất nhỏ, chỉ to hơn đường bờ ruộng một chút xíu), gánh về sân phơi.
Nếu không phải vì tận mắt nhìn thì cô chẳng thể tưởng tượng được dáng vẻ Tô Thanh Dật gánh lúa. Nhưng nhìn như vậy thì cũng không cảm thấy hành động đó khiến anh mất đi sức hút, ngược lại còn làm anh có thêm cảm giác mạnh mẽ.
Tô Thanh Dật bây giờ đang bôn ba vì cuộc sống, không hề bận tâm đến hình tượng, chỉ mong có thể kiếm thêm chút điểm công mà thôi.
Mạnh Y Y cắn môi, tiếp tục nhặt bó lúa. Khoảnh khắc khom người, dường như cô có thể hiểu được tại sao Tô Thanh Dật lại không thích mình.
Anh vẫn là người như thế, dù ở trong hoàn cảnh nào, anh đều nỗ lực sống, luôn luôn phấn đấu tiến lên, kiên trì sống là chính mình bằng hết khả năng cho phép.
Mạnh Y Y bất giác làm việc nhanh hơn.
Đợi khi cô đặt một vài bó lúa trên bờ ruộng thì đột nhiên nhận ra hình như cô quên để lạt ở dưới cùng rồi, bỗng chốc cô cuống cuồng, vội vàng nghĩ cách.
Cô vốn định đặt lại lúa rồi di chuyển lại, nhưng chỉ dịch chuyển một bó lúa đã phát hiện dịch như vậy sẽ làm rơi một chút thóc, cô nhìn thóc rơi xuống bờ ruộng thì xót hết cả ruột gan.
Nông dân vất vả cả năm mới chỉ có một lần thu hoạch phong phú thế này, mỗi lần rơi một chút thì từ ít sẽ thành nhiều.
Cô chỉ đành đặt lúa lại chỗ cũ, cố gắng luồn lạt qua những bó lúa đã được đặt yên ổn, như thế thì có thể không chạm vào lúa.
Cô tốn rất nhiều công sức, khó khăn lắm mới luồn qua được, làm xong tất cả thì giống như đã làm được một chuyện tuyệt vời vậy, cô cười rạng rỡ, ngay cả những giọt mồ hôi rịn ra trên trán cũng cứ thế bị cô phớt lờ.
Nhưng khi ngước mắt rồi trông thấy Tô Thanh Dật đang đứng ở bên kia, sắc mặt cô thoắt cái thay đổi, tựa như đứa trẻ làm sai bị phụ huynh bắt quả tang, vừa hổ thẹn vì lỗi lầm mình phạm phải vừa sợ hãi sẽ bị phụ huynh mắng.
Tô Thanh Dật nhìn cô chằm chằm.
Trong ánh mắt như thế, Mạnh Y Y ngẩng đầu nhìn anh một cách khó nhọc, nuốt nước bọt, lại không biết nên nói gì, chỉ đành cúi đầu xuống.
Nhưng Tô Thanh Dật lại không nói một lời.
Mạnh Y Y cảm thấy bất ngờ, lại hơi khó hiểu.
Chỉ thấy Tô Thanh Dật tự tiếp tục xuống ruộng thu lúa, Mạnh Y Y thấy anh không nói và làm gì khác thì cũng tiếp tục thu bó lúa.
Thu được nhiều bó lúa, Tô Thanh Dật sẽ buộc chúng lại thành một bó to rồi gánh đi, cứ lặp lại mấy lần như thế, lúa trong ruộng còn lại chẳng là bao.
Khi Tô Thanh Dật chuẩn bị gánh lúa đi, anh mới phát hiện Mạnh Y Y không tích cực đi thu lúa giống vừa rồi nữa.
Anh quả thực có lòng riêng, để cô biết khó mà lui, biết khổ cực thì sẽ tự ra về. Công việc thu bó lúa này, nói thì dễ, nhưng một bó không nhỏ, muốn cầm mấy bó lúa thì phải ôm vào lòng, thóc lúa để gần người thì bụi dặm sẽ dính vào, vừa đau vừa ngứa, là một công việc giày vò người ta.
Mạnh Y Y như vậy, Tô Thanh Dật không nghĩ cô đã biết khó mà lui, trước tiên chưa bàn đến tính cách ương bướng của cô, chỉ nói tới việc hiện giờ anh vẫn đang ở đây, dù cô giả vờ thì cũng phải giả vờ rất chăm chỉ mới đúng.
Tô Thanh Dật đi về phía cô. “Sao đấy?”
“Không… không sao…”
Mạnh Y Y lùi hai bước.
Tô Thanh Dật đứng yên hai giây, mắt nhìn vào chân cô, một lúc lâu sau, anh thở dài một hơi, khom người xuống lau bùn trên chân cô đi.
Mạnh Y Y cử động, Tô Thanh Dật nhíu mày. “Yên nào.”
Anh cẩn thận lấy con đỉa bám trên chân cô xuống, thấy con đỉa không cắn tạo ra vết thương, anh bất giác thở phào một hơi, sau đó anh bỏ con đỉa vào trong một ống tre.
Gặp đỉa, tốt nhất là gom lại, sau đó giết một loạt, thứ này khó giết mà lại rất phiền phức.
Tô Thanh Dật xoay người trông thấy sắc mặt tai tái của cô thì bất giác muốn day thái dương, nhưng tay quá bẩn, anh đành từ bỏ ý định này giữa chừng.
Trước hôm nay, cô chắc chắn chưa xuống đồng gặt lúa thu lúa, gặp phải đỉa đảm bảo cũng là lần đầu tiên, cô không dám nói ra, bởi vì trước đó anh mới nói cô chỉ làm trì hoãn người khác, thế nên cô chỉ đành nhẫn nhịn.
Bỗng chốc, Tô Thanh Dật nói không rõ mình có cảm nhận gì.