[3] THỨ XA XỈ
Bạch Y Y không bò dậy ngay mà nghỉ ngơi một lúc. Sau khi cơ thể dịu lại, cô mới chậm rãi bò dậy, từ từ đi đến bên kia căn nhà đá, nhặt quần áo của mình. Cô không mặc đồ trước mà lấy lọ thuốc phục hồi vẫn còn quá nửa trong quần áo ra, uống luôn mà chẳng mảy may do dự.
Thể lực được phục hồi, cơn đau trên người cũng được xoa dịu ở một mức nhất định, cô mới khẽ thở hắt, mặc quần áo vào.
Váy đã hỏng, miễn cưỡng che được cơ thể cô cũng như tình trạng cơ thể cô lúc này.
Cô dựa vào bức tường đá, từ từ trượt xuống, ngồi xổm bất động.
Ánh mắt cô thờ ơ nhìn về một hướng, vừa nãy người đàn ông kia đã rời đi từ hướng đó.
Đó hẳn là nơi hắn nghỉ ngơi buổi đêm, bởi vì hắn không đi ra khỏi cửa căn nhà đá này, chứng tỏ phòng của hắn ở sâu bên trong. Hơn nữa việc vừa nãy hắn đi thẳng vào trong cho thấy bên trong có chỗ tắm rửa, bên trong có nước.
Con đường đá đó trông u tối và nguy hiểm vì không có đèn.
Cô thu hồi tầm mắt.
Họ gọi hắn là “Cố”, là họ của hắn ư?
Mấy người đi theo hắn có vài đặc tính của quân nhân, hơn nữa số lượng cũng không ít, có thể có đến bốn, năm mươi người sống ở đây. Đội ngũ đông như thế biến mất mà không có tin tức gì lan truyền ở đế quốc Tinh Thần, một là họ không thuộc đế quốc Tinh Thần, hai thì là đế quốc Tinh Thần cũng không biết chuyện của đội quân này.
Nhưng từ tư thế quân đội và thái độ làm việc của họ thì rõ ràng là trạng thái của quân nhân ở đế quốc Tinh Thần sau khi được huấn luyện. Điều này chứng tỏ họ thuộc quân đội của đế quốc Tinh Thần. Hơn nữa Cố rõ ràng có thù hận với nhà họ Bạch, điều này là minh chứng càng xác đáng cho việc họ thuộc quân đội của đế quốc Tinh Thần.
Sau khi nhân tài của hoàng thất suy bại, địa vị của đế quốc Tinh Thần cũng giảm sút, tuy dân chúng vẫn yêu quý họ nhưng cũng chẳng thể che giấu được sự thật là họ đã chẳng thể quản lý cả đế quốc Tinh Thần giống như trước đây nữa. Ai tinh mắt đều biết bắt đầu từ hai trăm năm trước, đế quốc Tinh Thần đã do hoàng thất và các gia tộc lớn cùng quản lý.
Bắt đầu từ hai trăm năm trước, các gia tộc lục tục sản sinh không ít nhân tài. Họ đã lập những chiến công xuất sắc trong hàng loạt cuộc chiến và đứng vững nhờ vào đó. Vì sự yên ổn của quốc gia và để các gia tộc có thể đưa thế hệ trẻ ra chiến trường, hoàng thất Tinh Thần chủ động nhường một bước, giao quân quyền ra.
Chiêu này chưa hẳn gọi là lùi bước, chí ít thì trong hai trăm năm nay, địa vị của hoàng thất vẫn như trước, không tiếp tục sụt giảm. Ngược lại các gia tộc xung đột không ngừng, tranh đấu không dứt, hoặc là liên hôn để cùng chống cự, hoặc là đấu với nhau một mất một còn, hoàng thất lại ở ngoài cuộc, sau khi xem trò thì vẫn có thể điều đình thế cuộc.
Trong tình trạng như thế, đế quốc Tinh Thần rơi vào trạng thái bình yên kỳ dị, xung đột nhỏ không ngớt, nhưng cuộc chiến lớn thì không xảy ra.
Đế quốc Tinh Thần có gia tộc lớn họ Cố thế này ư?
Bạch Y Y nghiêm túc nhớ lại một lượt. Trong cuộc sống có rất nhiều người họ Cố, nhưng gia tộc lớn ư, hình như chỉ có gia tộc họ Cố từ hai mươi mấy năm trước mới có thể coi là gia tộc lớn. Nhà họ Cố có thể coi như một trong những gia tộc đầu tiên tự có quân đội riêng, tuy trên danh nghĩa là thuộc hoàng thất nhưng cụ thể thế nào thì mọi người đều biết rõ.
Nhà họ Cố lắm nhân tài khiến gia tộc này càng trở nên phồn thịnh.
Nhưng hơn hai mươi năm trước, văn minh ngoại lai xâm nhập đế quốc Tinh Thần. Để bảo vệ an nguy của đế quốc, con cháu nhà họ Cố đều ra chiến trường, cả gia tộc đều ở trên chiến trường, gần như toàn quân đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại cô nhi quả phụ mà thôi.
Người nhà họ Cố hy sinh bản thân để bảo vệ an nguy của đế quốc Tinh Thần, nhà họ Cố được ghi vào sử sách, lưu danh muôn đời.
Nhưng mọi người đều biết rõ, người nhà họ Cố đã ra đi hết, có vinh quang hơn nữa thì có tác dụng gì? Còn nhà họ Bạch sau cuộc chiến này đã trở nên nổi tiếng, trở thành gia tộc lớn số một số hai.
Bởi vì sau khi đứa con trai mình yêu thương nhất bị người ta giết hại, người nắm quyền nhà họ Cố – Cố Vĩ Hằng chẳng màng gì mà dẫn người xông lên tạo ra rối loạn lớn trong kế hoạch của đế quốc Tinh Thần, vô số chiến sĩ liên tiếp hy sinh. Đúng vào lúc đại loạn đó, Bạch Thành Tùng đã ra mặt.
Bạch Thành Tùng nhanh chóng ổn định hậu phương, sau khi Cố Vĩ Hằng mất kiểm soát, ông ta đã quả quyết bố trí các hạm đội tấn công, cuối cùng Cố Vĩ Hằng hy sinh trên chiến trường, Bạch Thành Tùng nén đau thương gánh vác trọng trách, dẫn dắt hạm đội trả thù cho Cố tướng quân, hăng hái đuổi quân văn minh ngoại lai ra khỏi tinh vực của đế quốc Tinh Thần, bảo vệ tinh đồ của đế quốc Tinh Thần, ngăn chặn nguy hiểm bên ngoài đế quốc Tinh Thần.
Bạch Thành Tùng nổi danh sau một trận chiến. Theo quy định bất thành văn của đế quốc Tinh Thần, ông ta tiếp nhận binh lực do Cố tướng quân để lại. Vì sự quả cảm của Bạch Thành Tùng mà sau đó vô số người trong đế quốc khâm phục ông ta, lúc gia nhập quân đội cũng lựa chọn đội quân này khiến địa vị của nhà họ Bạch ở đế quốc lại càng cao hơn.
Còn nhà họ Cố ư!
Tuy anh dũng chống địch nơi tiền tuyến, thậm chí hy sinh cả gia tộc, cũng để lại một nét bút huy hoàng trong lịch sử, Bạch Thành Tùng cũng muốn trao toàn bộ vinh quang của trận chiến cho nhà họ Cố, cũng nói rằng người mà đời này ông ta khâm phục chính là Cố Vĩ Hằng, để nhà họ Cố giữ lại bề ngoài chói lọi, nhưng nhà họ Cố cũng chỉ có bề ngoài chói lọi mà thôi.
Chiến dịch đó, trong lòng người dân đế quốc, nhà họ Cố không đáng để họ tưởng niệm, cho dù nhà họ Cố đã hy sinh.
Cố Vĩ Hằng nắm hết quyền binh, để con cháu nhà họ Cố được chiến công mà chỉ cho con cháu nhà họ Cố ra tiền tuyến nên mới dẫn đến việc con cháu nhà họ Cố hy sinh. Có lẽ ngay cả Cố Vĩ Hằng cũng chẳng ngờ văn minh ngoại lai lần đó lại có thực lực lớn mạnh như vậy. Đây là hai tội lỗi mà Cố Vĩ Hằng đã phạm phải.
Tội lớn thứ ba mà Cố Vĩ Hằng phạm phải chính là vì cậu con trai út mà ông ta yêu thương nhất hy sinh trên chiến trường, ông ta không màng đại cục, chỉ muốn trả thù cho con trai, chẳng bận tâm gì mà dẫn hạm đội xông lên, không chỉ khiến toàn quân bị tiêu diệt mà còn làm loạn những sự bố trí trước đó, khiến đối phương có được cơ hội phản kích.
Nếu không có Bạch Thành Tùng một tay thay đổi tình thế rối ren thì kết cục của cuộc chiến đó vẫn còn là một ẩn số nữa kìa!
Nhất là người thân của các tướng sĩ, sau khi biết được rằng con trai mình vốn có cơ hội không cần chết trên chiến trường, lửa giận đã thiêu đốt lý trí họ, họ trút giận khắp nơi. Nhà họ Cố như thế, dựa vào đâu mà được lưu trong sử sách? Nhà họ Cố như thế rõ ràng là tội nhân thiên cổ.
Nhà họ Cố mau chóng rơi khỏi điện thờ, nhà họ Bạch nhanh chóng trỗi dậy. Kể từ đó, đế quốc Tinh Thần có thêm nhà họ Bạch, còn nhà họ Cố dần dà không được người ta nhắc đến nữa.
Cố?
Hắn có quan hệ gì với gia tộc họ Cố đó, chẳng lẽ là người nhà họ Cố sống sót sau trận chiến lớn đó, vì nguyên nhân nào đó mà bị mắc kẹt trên hành tinh này?
Bạch Y Y suy ngẫm một lượt, sau đó lại cảm thấy sai sai.
Cố nói nhà họ Bạch là kẻ thù của hắn.
Hắn sống trên hành tinh này tương đương với việc hoàn toàn tách khỏi thế giới bên ngoài. Sao hắn lại biết nhà họ Bạch trỗi dậy nhờ vào trận chiến đó? Cố tướng quân Cố Vĩ Hằng mới là người cuối cùng của nhà họ Cố chết trận. Chính vì con cháu nhà họ Cố liên tục hy sinh, cậu con trai Cố Vĩ Hằng thương yêu nhất cũng đã chết nên mới khiến ông ta đánh mất lý trí, lấy trứng chọi đá, cuối cùng hy sinh thân mình vì đất nước.
Bạch Thành Tùng đã tiếp quản chuyện ở chiến tuyến trong tình cảnh đó.
Với tiền đề như vậy, cho dù nhà họ Bạch thật sự trỗi dậy nhờ trận chiến đó thì cũng chẳng có gì đáng chê trách, Cố dựa vào đâu mà trách người nhà họ Bạch?
Trừ phi…
Bạch Thành Tùng đã nói dối.
Cái chết của Cố Vĩ Hằng có ẩn tình khác, năm xưa chuyện xảy ra trên chiến trường không giống như những gì họ trông thấy, từ đầu chí cuối Cố đã trông thấy chuyện xảy ra, hắn cũng không đến đây vô cớ mà là lưu vong đến đây.
Bạch Y Y khẽ thở hắt.
Đúng lúc này, phía con đường đá truyền đến tiếng bước chân, từng bước từng bước theo nhịp điệu mạnh mẽ.
Cô ngẩng đầu nhìn sang.
Cố Thanh Dật cứ thế đứng trước mặt cô tựa như một tảng đá có thể thấy bất cứ chỗ nào ở nơi này, chẳng gợn cảm xúc, đôi mắt bình tĩnh như biển cả mênh mông.
Hắn hơi cụp mắt, nhìn cô đã cuộn mình lại.
Cô đã mặc quần áo, nhưng vì chiếc váy kia đã tả tơi nên lại càng phô bày ra vẻ đẹp tàn tạ của cô, thêm những chấm trên người cô càng dễ dàng khiến người ta thương xót, huống hồ cô còn có khuôn mặt xinh đẹp yếu ớt này, khi nhìn người khác hai mắt ngậm nước long lanh, cả người như một thứ mong manh, khiến người ta muốn bức thiết ép xuống để có được chất lỏng ngọt ngào của dụ/c vọng kia.
Khóe miệng hắn khẽ nhướng lên.
Bạch Y Y lập tức hiểu ra. Hắn đang châm chọc cô lại giả vờ giả vịt, dù cô có giả vờ đáng thương thì trước mặt hắn đó chẳng qua chỉ là một màn diễn, hắn sẽ chẳng có thêm bất cứ cảm xúc nào.
“Tôi có thể đi tắm không?” Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.
Hắn nhìn cô một lúc, không lên tiếng, tự đi ra ngoài, có lẽ là đi làm việc gì đó.
Bạch Y Y nhìn bóng lưng hắn, cơ thể hắn gầy gò nhưng lại có sức mạnh to lớn, sức mạnh của hắn không đến từ cơ thể hắn mà là từ nơi khác.
Qua một lúc, Bạch Y Y nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đó là động tĩnh từ những người sống ở đây.
Khóe miệng cô cong lên, nếu đã bị người ta chơi thì dù sao cũng không thể bị chơi công cốc, không phải sao?
Bấy giờ cô mới chống tay vào tường đá rồi đứng dậy, sau đó chậm rãi đi ra khỏi căn nhà đá.
Khoảnh khắc cô xuất hiện, những người đang đi lại không hẹn mà cùng dừng bước, nét mặt vô cùng nhất trí: kinh ngạc và khó tin.
Hiệu quả còn tốt hơn Bạch Y Y nghĩ. Xem ra tên Cố kia rất hiếm khi dẫn phụ nữ về, hoặc là cho dù dùng phụ nữ thì cũng không lựa chọn căn nhà đá này nên mới khiến những người này phản ứng dữ dội như thế.
Vậy thì, thân là người phụ nữ của thủ lĩnh, cô muốn sống ở đây đương nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cô đi đến trước mặt một người phụ nữ rõ ràng lớn tuổi hơn. “Chào cô, cháu muốn nước nóng, cháu phải đi đâu lấy vậy ạ?”
“Nước nóng á?” Đối phương nhìn Bạch Y Y, có vẻ biết tại sao cô cần nước nóng, nhưng nét mặt rất khó xử. Song nghĩ đến việc cô đi ra từ căn nhà đá, bà lại hiểu cô khác với những người phụ nữ khác. “Cô cần luôn bây giờ à?”
“Cần ngay ạ.”
“Thế thì để tôi đun cho cô. Nhưng phải đợi một lúc.”
“Dạ.” Bạch Y Y cười với đối phương.
Người phụ nữ trung niên cũng nhìn Bạch Y Y vẻ nghiền ngẫm một lúc lâu, thấy cô trẻ trung, tươi non như anh đào trên cành, hơn nữa còn xinh đẹp như thế, vậy thì lọt vào mắt xanh của Cố cũng là chuyện dễ hiểu.
Có không ít người đều nhìn về phía này, nghe thấy lời Bạch Y Y nói, đôi mắt họ xẹt qua vẻ căm hận, tuy hơi cố kị nhưng vẫn có không ít người chạy qua. “Mẹ Vương, con cũng muốn tắm.”
“Đúng đấy đúng đấy, con cũng muốn tắm.”
Mẹ Vương lập tức đanh mặt. “Đi đi đi, đâu có phần của tụi bay, nước quý hiếm như thế, tụi bay dùng để tắm thì còn ăn uống gì nữa?”
Mấy người phụ nữ đều nhìn Bạch Y Y, rõ ràng là không phục.
Mẹ Vương giậm chân. “Vẫn chưa đi hả? Còn lằng nhằng nữa thì tối nay nhịn.”
Lời này có sức sát thương, bấy giờ mấy người phụ nữ mới hậm hực rời đi.
Bạch Y Y e dè nhìn mẹ Vương. “Cháu cũng có thể gọi cô là mẹ Vương được không ạ?”
“Mọi người đều gọi thế, cô không gọi tôi như thế thì gọi thế nào?” Mẹ Vương cười sang sảng.
“Mẹ Vương…” Bạch Y Y có vẻ cực kỳ gắng gượng nặn ra một nụ cười, rụt rè hỏi: “Nếu nước rất quý hiếm thì có phải con không nên đòi nước nóng không ạ?”
Mẹ Vương thở dài một hơi. “Nước rất quý hiếm, nhưng cũng không thể thật sự không tắm rửa, nếu không có mà hôi rình ra ấy à? Nếu mẹ không mắng chúng nó thì ngày nào chúng nó cùng tìm mẹ mà xin nước, mẹ lấy gì ra cho chúng nó được?”
Bạch Y Y gật đầu, nhưng trông vẫn thắc mắc.
“Con thì khác.” Mẹ Vương nói thâm thúy.
Bạch Y Y nhìn mẹ Vương với vẻ càng lơ mơ.
Mẹ Vương sải bước, sau khi đi đến một căn nhà đá khác thì mới lại lên tiếng: “Con vừa đến đây phỏng?”
Bạch Y Y gật đầu.
Mẹ Vương thở dài, quan sát Bạch Y Y từ trên xuống dưới một lượt. “Gia cảnh vốn rất tốt đúng không?”
Bạch Y Y nghe vậy thì không khỏi đỏ hoe mắt. “Đây… đây rốt cuộc là nơi nào ạ? Con muốn về nhà.”
“Những người đến đây đều muốn vậy.” Mẹ Vương thương xót. “Quên mọi chuyện trong quá khứ đi, nếu không chẳng sống tiếp được đâu, đến đây thì phải chấp nhận số phận thôi. Mấy con bé vừa nãy, trông thấy rồi chứ hả?”
Bạch Y Y gật đầu.
“Biết chúng nó làm gì không?”
Bạch Y Y lắc đầu.
“Chẳng phải trong tiểu thuyết thường viết quân đội cổ đại đều sẽ nuôi một nhóm phụ nữ để dùng vào những dịp đặc biệt à…”
Bạch Y Y kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mẹ Vương vỗ vai Bạch Y Y. “Nếu con không muốn giống chúng nó thì hầu hạ Cố cho tốt vào, hầu hạ một người đàn ông dù sao cũng tốt hơn một đám đàn ông, con nói xem có phải không?”
Bạch Y Y vẫn ngây như phỗng.
Mẹ Vương nói tiếp: “Con xem đấy, nếu không nhờ có Cố thì mẹ sẽ đun nước cho một mình con chắc? Con có thể đòi nước nóng, nhưng chúng nó không thể, cũng chỉ một tuần nhận nước một lần, chỉ có một cái chậu thế thôi… Nếu con bị Cố đuổi đi thì cũng có cùng đãi ngộ với mọi người.”
“Con… con biết rồi.”
Mẹ Vương có lòng muốn gợi ý cho cô. “Phải tự mà quý trọng, đây là lần đầu tiên Cố dẫn phụ nữ về, cậu ấy chắc chắn rất thích con, con đừng có làm chuyện gì ngu ngốc, biết chưa?”
“Vâng, con biết rồi.”
“Trước đây cũng có phụ nữ không biết điều, cảm thấy ở đây không có lòng tự trọng, không chỉ phải hầu đàn ông mà còn phải làm việc, lo ba bữa cơm, thế rồi họ tự ra đi. Ra ngoài, không chết đói thì cũng có kết cục thê thảm, ở Phố Đỏ còn chẳng bằng ở đây ấy chứ, sau đó họ cứ thế chết đói luôn. Cho nên mấy đứa mới đến như tụi bay là dễ làm chuyện ngu ngốc nhất, vốn không biết đây là nơi thế nào, còn tưởng là hành tinh mình sống trước đây cơ đấy!”
“Cảm ơn mẹ Vương đã nhắc nhở.”
“Con là cô bé tốt.” Mẹ Vương lại cho thêm một bát nước.
“Cố… là người thế nào ạ?”
Mẹ Vương nhìn trái ngó phải. “Mẹ không dám nói đâu, con đừng có hỏi.”
Bạch Y Y cười xấu hổ, gật đầu.
Nước sôi, mẹ Vương đổ vào thùng. Nhìn hơn nửa thùng nước đó, mẹ Vương xót hết cả ruột gan. Nhưng bà cũng biết người phụ nữ của Cố có thể bảy tám ngày mới tắm một lần giống những người phụ nữ khác hay sao? Trên người có mùi thì không phải làm người ta buồn nôn chắc?
Dáng vẻ liễu yếu đào tơ của Bạch Y Y cũng không giống có thể xách được nước, mẹ Vương chủ động xách nước đến trước căn nhà đá khác biệt nhất với xung quanh hộ Bạch Y Y.
Mẹ Vương vốn muốn nhắc nhở Bạch Y Y rằng nhóm phụ nữ có nơi rắm rửa riêng, nhưng sau khi ngẫm nghĩ, cuối cùng mẹ Vương không nói gì. Ngộ nhỡ người ta khác thì sao?
Nhưng mẹ Vương cũng chỉ mang nước đến trước căn nhà đá chứ không dám đi vào.
Cảnh tượng này bị không ít người trông thấy, họ thầm chờ mong Bạch Y Y gặp xui xẻo, tốt nhất là bị Cố đuổi ra ngoài rồi sẽ giống như họ, dựa vào đâu mà cô lại khác chứ?
Sau khi cảm ơn mẹ Vương, Bạch Y Y tự xách nước vào.
Đi vào bên trong, quả nhiên là thế.
Chỉ là khi trông thấy cửa phòng đóng chặt kia, rốt cuộc cô không vươn tay đẩy ra. Cô có thể cảm nhận được mấy phần nguy hiểm, người như hắn sẽ không để người khác xâm nhập khu vực riêng tư của mình.
Cho nên cô đi thẳng vào căn phòng không có cửa.
Tối om om, nhưng cô cảm thấy đây là chỗ để tắm, bởi vì bên trong phả ra hơi ẩm của nước.
Cô sờ vào cửa theo bản năng, rồi thật sự sờ vào được một công tắc rất nguyên sơ, bật lên. Hóa ra thực sự có đèn.
Đây là lần đầu tiên cô trông thấy ngọn đèn thô sơ như vậy, song ở nơi thế này, nó đã quý giá lắm rồi. Cô nghiên cứu một lượt, phát hiện là một ngọn đèn chạy bằng pin, còn pin thì có thể sạc bằng ánh sáng mặt trời, sau đó lắp pin vào thì đèn sẽ sáng. Dẫu sao đèn bây giờ cũng rất hiếm khi hỏng, cho dù bị vứt đi thì cũng là vì muốn đổi sang ngọn đèn khác chứ không phải vì nó hỏng.
Nhưng có thể làm được tất cả thì cũng không đơn giản, cô bảo đảm, trên hành tinh này có lẽ chỉ nơi này có thiết bị này.
Bên trong trống rỗng, chỉ có một gian phòng trống nho nhỏ, song lại có một ống nước được bịt bằng nút gỗ, tháo nút ra thì hẳn sẽ có nước chảy ra.
Cô thử lấy nút ra, nước lạnh.
Cô lèn nút lại, dù là nước lạnh thì việc có thể sử dụng nước thỏa thích ở nơi này chắc chắn cũng là một chuyện cực kỳ hạnh phúc rồi. Quả nhiên dù ở đâu cũng có đặc quyền.
Bấy giờ cô mới cởi đồ ra rồi bắt đầu tắm.
Không thể ngâm bồn thực sự là một niềm tiếc nuối.
Cô nheo mắt lại, móng tay suýt thì cào rách da. Đây là dáng vẻ khi cô cực kỳ căm giận. Nếu không phải vì Bạch Cầm Cầm, cô sẽ có ngày hôm nay ư?
Bạch Cầm Cầm và Bạch Ân Ân hợp sức nhằm vào mình, muốn tạo thành bất trắc khiến mình gặp chuyện. Bởi vì nhà họ Bạch quả thực muốn liên hôn với hoàng thất, nếu hoàng tử Bác Ân đã chọn Bạch Y Y thì họ đương nhiên không có lý do từ chối. Còn Bạch Cầm Cầm và Bạch Ân Ân cực kỳ đố kị, một đứa con riêng mà lấy chồng tốt như thế thì còn để mặt mũi họ vào đâu?
Bạch Ân Ân đã chết ở biển sao rồi, nhưng Bạch Cầm Cầm vẫn còn sống. Hơn nữa dù gây ra chuyện như thế nhưng Bạch Cầm Cầm cũng sẽ không phải chịu trừng phạt gì, bởi vì cô ta là con gái của Bạch Thành Tùng.
Nếu cô có thể rời khỏi đây và trở về, cô nhất định phải khiến Bạch Cầm Cầm sống không bằng chết.
Nếu không có bất trắc đó, lúc này cô có thể nằm hạnh phúc trong bồn tắm ở phòng ngủ, đâu giống như bây giờ, dù tắm cũng phải khó nhọc thế này?
Chỉ nửa thùng nước nóng cũng đã là thứ xa xỉ.